Hiếm khi được một ngày trời đất yên tĩnh thế này. Tô Tình gả vào Vương phủ tháng thứ tám sinh ra một nam hài. Thuận vương phủ nói với bên ngoài là Vương phi sinh non.
Tô Tình mệt mỏi tựa vào đầu giường, tâm tình rất phức tạp.
Đứa nhỏ này tuy trên danh nghĩa là của Thuận vương, nhưng dù sao vẫn là của Tể tướng…… Nếu có một ngày chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, đối với thanh danh của nàng và toàn bộ Vương phủ mà nói, chính là bất lợi lớn.
Tuy rằng Tô Tình cực kỳ hận cũng cực kỳ yêu Ngô Ảnh Trạch, nhưng nàng lại không yêu thương gì đứa nhỏ này. Cảm giác nó đến gần thật phiền …… thậm chí là chán ghét.
Chỉ cần nhìn thấy đứa nhỏ này, nàng sẽ bất giác nhớ lại tất cả về Ngô Ảnh Trạch.
Rốt cuộc trước kia vì sao nàng có thể khép nép nhân nhượng trước mặt Ngô Ảnh Trạch vì lợi ích toàn cục……? Nàng đã càng ngày càng không hiểu.
Nhũ mẫu vui mừng dỗ đứa nhỏ, còn thường quay đầu lại khen đứa nhỏ đáng yêu với nàng. Tô Tình cũng chỉ có lệ mà gật đầu một cái. Đứa nhỏ mới ra sinh không bao lâu trụi lủi nhiều nếp nhăn, giống như con khỉ nhỏ trông rất khó coi, nàng không biết vò sao lại có thể khen là đáng yêu.
Long Nhược Đình đến. Thản nhiên nhìn nàng một cái, sau đó đặt toàn bộ chú ý lên đứa con nàng mới sinh.
Phu quân trên danh nghĩa của nàng vẫn cứ siêu phàm thoát tục, lãnh ngạo tuyệt mỹ, tựa như vị thần tiên đạm mạc không nhiễm khói lửa nhân gian, cho dù y không thích nữ nhân sinh ra nó nhưng lại cực yêu thương nam hài này, y cũng không có chút tức giận nào, thong dong như trước. Tô Tình cảm thấy hâm mộ, lại cảm thấy ghen tị.
Nhưng mà không sao cả…… chỉ cần tin tức đứa nhỏ ra đời có thể tổn thương Ngô Ảnh Trạch, vậy là đủ rồi.
Long Nhược Đình đón lấy đứa nhỏ từ tay nhũ mẫu rồi ôm vào trong lòng. Gương mặt xinh đẹp tựa điêu khắc của y vẫn không có biến hóa, nhưng động tác nhẹ nhàng cùng sự dịu dàng ẩn sâu trong đáy mắt như đang lên tiếng nói rằng…… y thương đứa nhỏ này.
Thật là kỳ lạ…… Đứa nhỏ cũng không phải của y, vì sao y còn có thể yêu thương nó? Tô Tình bỗng nhiên rất muốn cười.
Đây gọi là vì tình yêu của y và Ngô Ảnh Trạch sao……? Đúng là nhàm chán a……
“Vương gia……” Tô Tình mệt mỏi gọi.
“Hửm?” Long Nhược Đình vẫn chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, không hề quay đầu lại.
“Nay đứa nhỏ đã ra đời, dù thế nào cũng xin áp chế lời đồn đãi……”
Vấn đề này vĩnh viễn là điều Tô Tình bận tâm nhất. Nếu trở thành Vương phi, nàng không muốn có một sơ suất gì khiến mình thân bại danh liệt.
“Ta biết.” Long Nhược Đình nhẹ nhàng gật đầu.
Tô Tình là vị hôn thê của Ngô Ảnh Trạch, Tô Tình bỗng nhiên trở mặt gả vào Vương phủ, Tô Tình sinh non…… Tất cả, đều có thể sẽ trở thành chuyện cười cho người khác.
Trước mắt người duy nhất biết được chân tướng, ngoại trừ hai người bọn họ, cũng chỉ có vị nhũ mẫu trung thành và tận tâm kia.
Dù thế nào đi nữa…… Chuyện đứa nhỏ không phải con ruột của Long Nhược Đình, nhất định không thể bị lộ.
“Vương gia.” Nhũ mẫu mỉm cười hỏi: “Tên của tiểu Vương gia là gì?”
Long Nhược Đình chợt run nhè nhẹ, không lập tức trả lời. Y trả đứa nhỏ về trong lòng nhũ mẫu, biểu tình cũng khôi phục lạnh lùng.
Chỉ có những lời tiếp theo, là dòng giọng điệu thản nhiên đáp lại.
“Nó tên Tư Ảnh.”
Đây là căn cứ chứng minh, y không thể buông xuống được.
Thân thể Tô Tình run lên, siết chặt góc chăn. Nàng chắc chắn hai chữ kia không còn mang ý nghĩa nào khác.
Tư là tưởng niệm, Ảnh là Ảnh Trạch.
Long Nhược Đình cảnh cáo hạ nhân, nếu dám nói bậy rải lời đồn giả, sẽ chịu hình phạt riêng trong Vương phủ. Bộ dáng uy nghiêm băng lãnh, vô tình vô cảm kia, khiến rất nhiều người sợ hãi, nhất thời trong Vương phủ gió lặng nhà tĩnh, không ai dám kề tai rủ rỉ với nhau câu nào. Nhưng ngôn luận trước kia truyền ra ngoài, vẫn không thể thu lại.
Mẫu thân tiểu Vương gia vốn là vị hôn thê của Tể tướng, tên của tiểu Vương gia lại là Tư Ảnh, cho nên mọi người đều đoán, có phải ngay từ đầu Thuận vương gia đã ở giữa làm khó dễ vung đao đoạt tình, khiến Vương phi và Ngô Ảnh Trạch dư tình chưa dứt hay không.
Đối với lời đồn đãi, người có cuộc sống không yên ổn, tất nhiên là Ngô Ảnh Trạch.
Tuy rằng đã quyết định không đau thương vì những chuyện đã qua nữa, nhưng tin tức Tô Tình hạ sinh vẫn khiến toàn thân hắn lạnh lẽo.
Dưới đáy lòng Ngô Ảnh Trạch đã loáng thoáng dự đoán được, nhưng đồng thời hắn cũng chối bỏ nó.
Một ngày nào đó, hắn ở trong cung gặp được Long Nhược Đình.
Đã lâu không gặp, hai người tựa như đã trở thành người xa lạ. Ai cũng không muốn chủ động chào hỏi ai, ai cũng không muốn chủ động quan tâm ai.
Cúi đầu, đi qua bên cạnh nhau, Ngô Ảnh Trạch vẫn nhịn không được lên tiếng gọi.
Chẳng qua, cái xưng hô kia không phải là “Nhược Đình”, mà là “Vương gia”, mới đáng sợ.
“Chuyện gì?” Long Nhược Đình cũng dùng hai từ đơn giản mà lạnh lùng đáp lại.
“Ngài có khỏe không?”
Long Nhược Đình dừng chân, lạnh lùng nói: “Bổn vương khỏe lắm, Vương phi khỏe lắm, đứa nhỏ cũng khỏe lắm. Còn gì muốn hỏi không?”
“Tư Ảnh nó……”
“Đó là con của ta, không liên quan tới ngươi.” Long Nhược Đình quay đầu lại nhìn Ngô Ảnh Trạch, rồi xoay người rời đi.
Đó là con của ta.
Giọng điệu kiên định lạnh lùng, khiến Ngô Ảnh Trạch không thể hỏi thêm câu nào nữa.
Nếu lại hỏi nữa……vẻ ngoài cứng rắn kia, có thể cứ như vậy sụp đổ hay không?
Những lúc này, nên để lại cho nhau đường lui…… có lẽ sẽ là một lựa chọn tốt nhỉ?
Dù sao…… đã không thể quay trở về được nữa.
Ngô Ảnh Trạch cảm thấy bản thân mất đi năng lực phán đoán, dần dần trở nên do dự.