Long Tư Ảnh cũng không khác gì những đứa nhỏ cùng tuổi, nhưng thiên tính nghịch ngợm hiếu động vẫn khiến người ta không khỏi lo lắng.
“Vương gia……” Nhũ mẫu quay đầu lại nhìn Long Nhược Đình bên cạnh. “Đứa nhỏ này……”
“Không sao, mặc nó đi.” Đôi mắt của Long Nhược Đình hàm chứa ý cười thản nhiên. “Chờ nó tự mình biết đau, tự nhiên sẽ trở về.”
“Vâng.” Nhũ mẫu cười, gật đầu.
Nhũ mẫu rất thương tiểu Tư Ảnh. Bởi vì đứa nhỏ của nàng vừa sinh được không lâu thì chết non, cho nên nàng yêu thương Tư Ảnh giống như yêu thương con ruột của mình. Nhũ mẫu cũng không biết quan hệ của Long Nhược Đình và Ngô Ảnh Trạch, nhưng nàng kính nể trí tuệ và khí độ của Long Nhược Đình, thật may mắn khi tiểu Tư Ảnh có một vị phụ thân cưng chiều nó như vậy.
So ra, thái độ Vương phi tuy vẫn ôn hoà, nhưng rất kỳ quái……
Cho dù nàng cảm thấy này đứa nhỏ này là vết nhơ trong cuộc đời nàng…… Nhưng bản thân đứa nhỏ vẫn là vô tội mà……
Nhũ mẫu bất đắc dĩ thở dài, lại đặt lực chú ý lên người Tiểu Tư Ảnh.
***********************
Tô Tình ở xa xa nhìn ba người trong đình viện, nàng cắn môi dưới, kiên trì đi qua.
Long Tư Ảnh dần trưởng thành……Tiểu Tư Ảnh đã ba tuổi, mày mắt kia, đã càng ngày càng giống Ngô Ảnh Trạch. Tô Tình không muốn nhìn thấy nó, thậm chí hy vọng nó lập tức biến mất trên đời này, nhưng thân là Vương phi, nàng lại phải có đứa nhỏ. Nếu không, nàng sẽ mất đi giá trị duy nhất để tồn tại.
Long Nhược Đình rất thương yêu đứa nhỏ này, y vẫn không hề động đến một sợi lông tơ của nàng. Mỗi một ngày Tô Tình đều bị việc này tra tấn đến bất an.
Nếu Long Tư Ảnh lại lớn lên chút nữa, khi được mười tuổi, mười lăm tuổi, có phải sẽ biến thành Ngô Ảnh Trạch thứ hai hay không? Hiện giờ bọn họ có thể ở mãi trong nhà lảng tránh lời đồn đãi, nhưng về sau? Ai có thể cam đoan?
Tô Tình đi đến trước mặt Tiểu Tư Ảnh, mỉm cười vươn tay.
“Bé ngoan, đến nương ôm.”
Mặc kệ trong lòng chán ghét nó như thế nào, thái độ nên có nàng vẫn sẽ cố gắng bày ra.
Tiểu Tư Ảnh ngẩng đầu, dùng mắt to đen bóng nhìn Tô Tình một cái, sau đó xoay người chạy đi.
“Phụ thân……”
Tiểu Tư Ảnh nhào vào cái ôm của Long Nhược Đình. Ánh mắt nhìn về phía nàng, đều là khiếp sợ.
Nụ cười trên mặt Tô Tình cương lại.
Đứa nhỏ ba tuổi này đã mang thù. Nó nhất định không quên chuyện lần trước mình vì phiền lòng mà đẩy nó ra……
Tô Tình oán hận mà mặt mày nhăn lại.
*************************
Tô Tình thương lượng một chút với Long Nhược Đình, đón đệ đệ mình từ chỗ thân thích về.
Tô Tình thật sự rất cô đơn. Tại Vương phủ này, ngay cả một người tri âm để nói chuyện nàng cũng không có. Lòng của mọi người đều hướng về Long Nhược Đình và Long Tư Ảnh, dùng thái độ khiêm tốn hữu lễ nhưng lại xa lạ vô cùng đẩy nàng ra bên ngoài, cho nên Tô Tình luôn lo lắng mãi, mới gọi Tô Nguyên quay về.
Lúc ấy nghe nói trong nhà gặp chuyện không may, Tô Nguyên ở nhà thân thích khóc lóc náo loạn suốt năm ngày, sau lại tự nhốt mình trong phòng mãi đến khi Tô Bỉnh Văn chuyển nguy thành an. Thân thích chịu nhờ vả của Tô Bỉnh Văn, kiên quyết không chịu chấp nhận để Tô Nguyên về nhà, Tô Nguyên cứ như vậy ngày đêm nhớ nhà, nhớ suốt ba năm.
Đã mười sáu tuổi, Tô Nguyên luyện thành một thân võ nghệ, diện mạo tú lệ mà linh tính, người gặp người khen.
Sau khi Tô Nguyên trở lại kinh thành, lập tức phi ngựa không ngừng để về nhà mong nhìn thấy phụ thân đang nằm trên giường an dưỡng, sau đó lại đến Thuận vương phủ tìm tỷ tỷ.
Ở trên đường hắn lướt qua một chiếc xe ngựa, chợt nghe có người gọi:
“Tiểu Nguyên!”
Tô Nguyên lúng ta lúng túng quay đầu, sau đó, hắn thấy được…… Ngô Ảnh Trạch.
“Tỷ……” Tô Nguyên muốn gọi “Tỷ phu”, nhưng lập tức nhớ tới chuyện tỷ tỷ đã gả cho Vương gia.
Ngô Ảnh Trạch có thể lập tức nhận ra hắn…… Quả thật cũng có đặt hắn trong lòng.
“Tiểu Nguyên……” Ngô Ảnh Trạch xuống xe ngựa, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, đệ trưởng thành rồi.”
Ngô Ảnh Trạch vẫn như trong trí nhớ, tuấn dật tao nhã. Ngẫm lại…… năm nay cũng đã ba mươi, nhưng năm tháng vẫn không lưu lại trên mặt hắn bất kì dấu vết gì.
Chỉ là ánh mắt kiên định kia, càng thâm thúy, cũng càng khó hiểu.
“Huynh…… thành thân chưa?”
“Chưa.” Ngô Ảnh Trạch trả lời rất rõ ràng.
“Vậy……” Tô Nguyên nhíu mày, hỏi một vấn đề mà hắn rất muốn biết: “Tỷ tỷ của đệ…… Vì sao lại gả cho Vương gia?”
“Có một số việc, không thể miễn cưỡng.” Ngô Ảnh Trạch cười khẽ, thản nhiên nói: “Có lẽ đây là số mệnh……”
“Đệ không hiểu.” Tô Nguyên không vui nói.
“Tiểu Nguyên, có đôi khi không hiểu sẽ tốt hơn……hiểu rồi thì có tác dụng gì chứ?”
“Huynh……”
Huynh đừng qua loa có lệ như vậy…… Ngô Ảnh Trạch.
Tô Nguyên bỗng nhiên rất khổ sở.
Nhớ nhung suốt mấy năm, lần nữa gặp lại lại, cảm giác…… vậy mà càng thêm xa lạ.
Tuy rằng trước kia Ngô Ảnh Trạch cũng thường có lệ với mình…… Nhưng hiện giờ, mình đã không còn là tiểu hài tử nữa rồi!
“Tể tướng đại nhân, nếu không đi sẽ không kịp.”
“Ừ.” Ngô Ảnh Trạch gật đầu với hạ nhân, quay lại nói với Tô Nguyên: “Ta phải đi rồi, lần sau gặp lại.”
“…… Ừ.”
Tô Nguyên có chút không cam lòng gật đầu, lại xoay người lên ngựa.
“Hy vọng lần gặp mặt tiếp theo…… Đệ sẽ không hận ta tận xương……”
Ngô Ảnh Trạch có chút cô đơn thì thào tự nói, lời của hắn bay đi trong gió.
***********************
Tô Tình vừa nhìn thấy Tô Nguyên liền khóc không ngừng, khóc đến mức Tô Nguyên luống cuống chân tay.
“Nguyên nhi…… Rốt cuộc đệ cũng về rồi……”
“Tỷ tỷ……”
Tô Nguyên trấn an vỗ vỗ lưng Tô Tình, bất đắc dĩ thở dài.
“Tỷ tỷ…… Vương gia không đối xử với với tỷ sao?” Hắn lén lút hỏi.
“Không phải……” Tô Tình lắc lắc đầu, lấy khăn tay lau nước mắt. “Chỉ là tỷ tỷ rất nhớ đệ …… Ba năm, không có một ngày nào không nhớ tới đệ……”
“Đệ cũng vậy.”
Tô Nguyên rất muốn hỏi tỷ tỷ vì sao lại lựa chọn Long Nhược Đình mà không phải Ngô Ảnh Trạch, nhưng thấy bộ dạng này của Tô Tình, hắn cũng không tiếp tục truy cứu.
Tỷ tỷ nhất định chịu rất nhiều khổ sở, tỷ tỷ và Ngô Ảnh Trạch, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó……
Rốt cuộc là chuyện gì……?
Trở về chốn cũ, Tô Nguyên loáng thoáng phát hiện tất cả đã không còn như xưa nữa ……
Tỷ tỷ đổi ý gả vào Vương phủ, Long Nhược Đình cao quý lãnh ngạo, Ngô Ảnh Trạch càng đi càng xa.
Tỷ phu…… Xưng hô này từng vô cùng quen thuộc, ấm áp, nhưng người lại thay đổi. Tô Nguyên rất khổ sở.