“Nếu chiến sự có thể mau chóng chấm dứt……” Long Nhược Đình thấp giọng nói.
“Chắc là nhanh thôi.” Ngô Ảnh Trạch mỉm cười. “Trận chiến đã có xu thế kết thúc…… Lần này đại tướng quân Thanh Dung cũng lao ra tiền tuyến, tin rằng thắng lợi sắp về tay ta.”
“Chiến sự chấm dứt Tô Nguyên sẽ trở lại.” Long Nhược Đình thản nhiên nói: “Ngươi cũng không cần cứ bồn chồn nữa.”
“Nhược Đình……” Ngô Ảnh Trạch cười khổ. “Tiểu Nguyên biến thành như vậy, đều là lỗi của ta.”
“Ngươi không có lỗi. Kỳ thật…… ai cũng không có lỗi.” Long Nhược Đình từ từ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt dịu dàng mà thâm tình kia. “Cho dù có, cũng là chúng ta cùng nhau tạo thành, ngươi đừng quy hết trách nhiệm cho mình.”
“Nhược Đình……” Ngô Ảnh Trạch kìm lòng không được vươn tay, xoa hai má y. Trong khoảnh khắc ngón tay chạm vào da thịt mềm mại kia, hắn mới đột nhiên nhận ra bản thân vừa làm một chuyện xấu hổ đến thế nào.
Nơi này có rất ít người biết, nhưng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn sẽ không có người đi qua.
Ngô Ảnh Trạch khựng lại, thu hồi cánh tay.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần hai người có thể tâm bình khí hòa trò chuyện, cũng đã là một loại hạnh phúc.
**********************
Vĩnh Hợp năm thứ mười lăm, lập đông, chiến tranh giằng co đã hơn một năm, rốt cuộc chấm dứt nhờ cuộc đàm phán hòa bình. Đổi lấy hiệp ước mười năm không xâm phạm lẫn nhau, cam đoan giang sơn của Long Việt Băng được củng cố.
Không biết có phải bởi vì thần kinh bị buộc chặt bỗng nhiên được thả lỏng, hay vì hỏa diễm sinh mệnh rốt cuộc cũng lụi tàn, mà tại yến tiệc khánh công của binh tướng khải hoàn, Hoàng đế đột nhiên ngã xuống.
Không khí hân hoan chúc mừng lập tức bị chuyện này rửa trôi sạch sẽ.
Trong nhất thời, lòng người hoảng sợ. Thái y lập tức chạy tới, Long Việt Băng cũng không rời khỏi tẩm cung một khắc.
Mấy ngày sau, đêm khuya, Ngô Ảnh Trạch đột nhiên bị gọi vào cung.
Dưới sự dẫn dắt của thái giám, nhẹ nhàng đi vào. Hoàng đế nằm trên giường, hơi thở mong manh. Khi thấy một màn như vậy, Ngô Ảnh Trạch bất giác nhớ tới lần cuối cùng mình và phụ thân gặp nhau.
Dự cảm không tốt, bắt đầu sinh ra.
“Ảnh Trạch à……”
“Có thần.”
Ngô Ảnh Trạch phát hiện, Thái tử và Thái y đều không ở trong này. Toàn bộ tẩm cung, chỉ có hắn và Hoàng đế.
“Ảnh Trạch……” Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Hoàng đế đã trở nên đục ngầu, lời nói ra không còn chút khí lực. “Về sau…… tất cả đều giao cho ngươi ……”
“Thần chắc chắn không phụ sự mong đợi của ngài.”
Ngô Ảnh Trạch cũng không nói lời khách khí dư thừa. Hắn biết, hiện giờ những lời này, đã trở thành di ngôn của Hoàng đế.
“Nhiều năm qua như vậy…… Đúng là khổ cho một nhà các ngươi……”
“Bệ hạ nói quá lời.”
“Trẫm……sẽ không hối hận về tất cả những việc đã làm……”
Ngô Ảnh Trạch lẳng lặng nghe những lời cuối cùng của đối phương.
“Cũng sẽ không hối hận…… chuyện không giết Nhược Đình.”
Nhược Đình……?
Ngô Ảnh Trạch thật không ngờ lúc hấp hối Hoàng đế lại cố gắng nhắc đến tên người này, có chút kinh ngạc ngẩng đầu. Nhưng, Hoàng đế đã không còn lên tiếng nữa, tay ngài, cũng vô lực buông rũ bên sườn giường.
“Bệ hạ……”
Gọi khẽ một tiếng, không có lời đáp lại.
Ngô Ảnh Trạch biết, Hoàng đế băng hà.
Đêm nay, trong Vương phủ, Long Nhược Đình vẫn cứ thấy bất an, không thể vào mộng.
Tô Nguyên đã về, trở nên có chút thâm trầm ít nói, nhưng vẫn khiến Tô Tình rất vui vẻ.
Như vậy, hiện giờ hẳn là không có chuyện gì khiến người ta bất an mới phải……
Long Nhược Đình tựa vào đầu giường, định đốt đèn đọc sách giết thời gian. Đột nhiên……y nghe thấy tiếng chuông vang dội.
Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh nặng nề kia như đánh vào lòng người.
Long Nhược Đình bỗng chốc hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lòng y chợt lạnh.
Trong đại điện rất túc mục, quần thần đều quỳ xuống, nghe lão thái giám tuyên đọc di chiếu của tiên đế.
Ngô Ảnh Trạch vẫn luôn nghĩ đến câu nói cuối cùng trước khi lâm chung của Hoàng đế. Hắn có chút không hiểu.
Thánh Thượng có thể nói là đã rất nhẫn tâm khi chiếm lấy ngôi vị Hoàng đế này, nhưng ngài lại buông tha cho một mình Nhược Đình…… Vì sao?
Là vì lương tâm trỗi dậy, hay vì chút tình cảm huynh đệ còn sót lại?
Hẳn là Thánh Thượng đã biết quan hệ giữa mình và Nhược Đình…… Không hề ngăn lại, là vì cực kỳ tin tưởng mình, hay vì loại quan hệ này, có thể vĩnh viễn trói buộc mình tại đây?
Nay người đã mất, vấn đề muốn biết cũng không thể hỏi nữa, vĩnh viễn trở thành cõi mê.
Ngô Ảnh Trạch nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào Long Nhược Đình bên cạnh, hắn phát hiện sắc mặt y…… tái nhợt vô cùng.
Ánh mắt rũ xuống…… đôi tay kia, lại không ngừng run rẩy.
Nhược Đình……
Mục tiêu muốn trả thù từ trước tới nay, kẻ thù cho tới bây giờ vẫn muốn đòi lại nợ máu, đột nhiên biến mất…… Nhưng lại khiến cho ngươi khó thể chống đỡ sao?
Ngô Ảnh Trạch hiễu rõ, nhưng cũng càng thêm lo lắng.
Long Nhược Đình lẳng lặng nghe hết di chiếu, bỗng nhiên chau mày, thân thể bỗng nhiên khom xuống.
“Ngươi làm sao vậy?” Ngô Ảnh Trạch vội vàng hỏi.
Long Nhược Đình từ từ ngồi thẳng dậy. Ngô Ảnh Trạch lại phải nhìn thấy…… máu tươi trong lòng bàn tay y.
“Nhược Đình!”
“Hoàng thúc!”
Ứ đọng công tâm…… Đây là nguyên nhân đột nhiên nôn ra máu.
Mất đi người cuối cùng có cùng huyết thống trên đời này, mất đi mục tiêu oán hận sâu nặng từ trước tới nay…… Long Nhược Đình bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.
Người đã chết…… oán hận y mang trên lưng nên trả cho ai?
“Nhược Đình……”
Khi hồi phục tinh thần, Long Nhược Đình phát hiện mình đang ở trên xe ngựa về phủ, và đang nằm trong lòng Ngô Ảnh Trạch.
“Hắn đã chết……”
“Ta biết.”
“Sao hắn có thể chết lúc này……” Long Nhược Đình mê man nói: “Vì sao người giết hắn không phải là ta……”
“Nhược Đình……” Ngô Ảnh Trạch dịu dàng an ủi y: “Ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, sau khi trở về nhất định phải tịnh dưỡng cho tốt…… Hôm nay ngươi dọa chết ta rồi.”
“Ảnh Trạch……” Long Nhược Đình nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, giọng nói rất nhẹ, tựa như lập tức bay đi. “Ta hận hắn…… Chỉ cần nghĩ đến việc hắn phản bội huynh đệ, ta lập tức không thể chịu nổi……”
“Nhược Đình…… Ta biết.”
“Vì sao lúc ấy hắn lại không giết ta, đưa ta đi gặp các ca ca…… Vì sao phải để lại một mình ta trên thế gian này, rồi lại không cho ta cơ hội báo thù……”
“Đừng nói nữa.” Ngô Ảnh Trạch ôm chặt Long Nhược Đình, hận không thể khiến y hòa vào thân thể mình. “Nếu hắn giết ngươi…… sao chúng ta có thể gặp nhau?”
Hiếm khi thấy Long Nhược Đình yếu ớt vô lực thế này……thật khiến hắn vô cùng đau lòng.
“Ảnh Trạch……”
Long Nhược Đình hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên cười thật khẽ. Y vươn tay, ôm lấy người nam nhân mà mình yêu thương.
Hai người làm bạn quả nhiên so với một mình chống đỡ …… hạnh phúc hơn nhiều lắm.