Khóc xong một hồi, Nhạc Tuyết Vi đi làm một số chuyện.
Không sai, hiện tại kết cục này khiến cho cô rất khổ sở, nhưng từ nhỏ đến lớn, cô đã dưỡng thành tính cách vô cùng cứng cỏi, không có chuyện gì là không vượt qua được! Tuy rằng bây giờ cô khóc, nhưng một chút này cũng không đáng gì.
Nhạc Tuyết Vi đi vào phòng bếp rửa mặt, lại lấy kem chống nắng từ trong túi ra, thoa một lớp, sau đó chỉnh chu một chút cho mình thêm xinh đẹp.
Lúc này cô không có quay trở lại bàn trà lấy hợp đồng cùng chìa khóa, mà là lập tức rời khỏi biệt thự, cánh cửa lớn sau lưng cô từ từ đóng lại. Nhạc Tuyết Vi đứng ở cửa biệt thự, hít một hơi thật sâu, tốt rồi! Hết thảy đều đã kết thúc!
Nhạc Tuyết Vi vẫy một chiếc xe ở tiểu khu, trực tiếp đến ngân hàng.
Sau khi kiểm tra tiền lương, quả nhiên trong tài khoản có 5000 vạn! Nhạc Tuyết Vi không chút do dự đem món nợ này trả lại cho Hàn Thừa Nghị, cô không có lý do gì để lấy khoản tiền này. Nhưng vì cô không biết tài khoản gửi tiết kiệm ngân hàng của Hàn Thừa Nghị, mà lại biết tài khoản của tập đoàn D.S, vì thế, Nhạc Tuyết Vi liền điền vào giấy, gửi 5000 vạn này vào tài khoản D.S trên danh nghĩa.
Nhìn tiền lương trong tài khoản giảm bớt vài con số, Nhạc Tuyết Vi lúc này mới thở hắt một hơi, thế này mới coi như là chấm dứt triệt để.
Chỉ có điều vẫn còn một việc nữa, đó chính là hành lý của cô tại Bán Hạ Sơn Trang, tuy đồ đạc của cô cũng không có gì, nhưng mà giấy tờ tùy thân thì vẫn phải cần. Cái này cũng không tính là khó, cô rất quen thuộc với thời gian nghỉ ngơi và làm việc của Hàn Thừa Nghị, chỉ cần lúc Hàn Thừa Nghị không có ở đó liền trở về là được.
Đi ra từ ngân hàng, Nhạc Tuyết Vi trực tiếp trở về trường học.
Phòng ký túc xá mà Nhạc Tuyết Vi ở trước đây, vốn dĩ có 4 người, nhưng vì có hai người giống cô đi tìm công ty để thực tập, cũng để thuận tiện đi làm, nên không còn ở ký túc xá nữa, hiện tại ở trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Nguyễn Đan Ninh đang chuẩn bị làm nghiên cứu.
Nguyễn Đan Ninh đầu tóc bù xù vội nhào qua mở cửa cho Nhạc Tuyết Vi, híp mắt gào to: " Con mẹ nó, sao cậu lại trở về lúc này? Chẳng lẽ ác ma của cậu vứt bỏ cậu rồi hả?"
Nói xong liền xoay người nằm úp sấp lên giường, đợi hồi lâu mới phát hiện ra Nhạc Tuyết Vi một chút động tĩnh cũng không có, cơn buồn ngủ cũng biến mất, cô vội vàng quay đầu lại quan tâm hỏi bạn tốt: "Làm sao vậy? Sao lại không nói lời nào? Bây giờ cậu không cần đi làm sao?"
Nhạc Tuyết Vi nhào vào trong lòng Nguyễn Đan Ninh, hốc mắt không khỏi đỏ lên: "Đan Đan, tớ đã trở lại, trở lại... Trở lại..."
Nhạc Tuyết Vi thút tha thút thít nói hết sự tình một lần cho Nguyễn Đan Ninh nghe.
Vốn muốn để bạn tốt nghe xong an ủi một phen, nào biết Nguyễn Đan Ninh lại vỗ một cái vào mặt cô: "Tớ còn tưởng chuyện gì! Không có gì phải thương tâm hết! Không cần phải lưu luyến loại tình cảm còn chưa bắt đầu này, thừa dịp còn sớm thì cắt đứt luôn là được rồi! Hơn nữa, cậu cũng không phải thích ác ma kia đến như thế, thiếu nữ tuổi còn nhỏ giống như cậu, bị một người đàn ông thành thục như thế hấp dẫn cũng là chuyện thường tình, huống chi cậu còn là một cô gái từ nhỏ đã thiếu tình thương của cha?"
"Uh`m... Là như vậy sao?" Nhạc Tuyết Vi hoảng hốt mở to đôi mắt ướt át, cô bị Nguyễn Đan Ninh làm cho khiếp sợ rồi.
"Đương nhiên đúng rồi!" Nguyễn Đan Ninh vô cùng khẳng định, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy hình như đúng là có chuyện như vậy.
Giải quyết được nút thắt trong lòng với Hàn Thừa Nghị, cuộc sống của Nhạc Tuyết Vi liền khôi phục lại bình thường, có bạn thân ở bên, vết thương lòng cũng nhanh chóng lành lại.
Buổi chiều thứ bảy, sân bay quốc tế thành phố T.
Hàn Thừa Nghị đứng ở của kiểm an sân bay, đăng tại thichdoctruyen. comđi cùng là Nghê Tuấn cùng một hàng bảo tiêu. Bởi vì đội hình của họ quá bá đạo, cho nên người chung quanh cũng không dám đến gần, người tới sân bay đều chủ động kéo dãn khoảng cách với bọn họ.
Đôi mắt hẹp dài thâm thúy của Hàn Thừa Nghị không rời khỏi cửa ra vào, chỉ sợ bỏ lỡ thân ảnh của Kiều Vũ Vi.
Đang chờ Kiều Vũ Vi, một chớp mắt kia trong đầu anh chợt xuất hiện hình ảnh ngày anh trở lại, cùng với một màn Nhạc Tuyết Vi lao tới ôm hôn anh, khóe miệng không khỏi dương lên...
Kiều Vũ Vi kéo vali hành lý đi ra khỏi cửa kiểm an, trang phục là kiểu England mà cô ta mới vơ được tại tuần lễ thời trang Milan.
Không giống với Nhạc Tuyết Vi, diện mạo của Kiều Vũ Vi giống với mẹ mình. Mẹ của Nhạc Tuyết Vi năm đó có tiếng là người đẹp tại thành phố T, mà mẹ của Kiều Vũ Vi- Khang Tuệ Trân chỉ có diện mạo rất bình thường, cho nên, từ nhỏ đến lớn Kiều Vũ Vi cùng hai chữ “ Xinh đẹp” chẳng có liên quan đến nhau.
Nhưng mà Kiều Vũ Vi lại rất biết cách tận dụng mỹ phẩm bên ngoài để làm đẹp cho bản thân mình, cho nên nếu cô ta ăn mặc một cách tỉ mỉ kỹ lưỡng thì miễn cưỡng có thể coi là người đẹp.
Kiều Vũ Vi vừa đi ra, liền đứng lại. Nhìn quanh bốn phía tìm kiếm bóng dáng cha mẹ mình, cô ta đã báo với cha mẹ từ một tháng trước rồi, nhưng mà hiện tại ở cửa ra vào hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng bọn họ đâu. Từ nhỏ Kiều Vũ Vi đã bị người mẹ Khang Tuệ Trân của mình cưng chiều nên lúc này tính tình của cô ta vô cùng tệ.
Vừa thấy không có ai đến đón, cô ta lập tức cầm điện thoại ra gọi điện thoại cho cha mẹ mình.
"Này? Các người đang ở đâu? Con đã đến rồi, sao vẫn không thấy ai cả vậy? Kẹt xe? Biết con trở về còn không biết đường đi sớm một chút? Kia còn muốn con đợi bao lâu nữa a? Đi nhanh đi nhanh đi, đừng nói lời vô dụng nữa, nhanh lên!"
Kiều Vũ Vi cũng chẳng buồn nghe cha mẹ mình giải thích, không kiên nhẫn liền cúp điện thoại. Lúc liếc mắt nhìn xung quanh liền bị một bóng đen bao phủ, Kiều Vũ Vi hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn về phía bóng đen đang tiến lại gần.
Diện mạo cùng dáng người của Hàn Thừa Nghị trời sinh đã là người nổi tiếng, huống chi hôm nay anh còn ăn mặc rất tỉ mỉ?
Mái tóc ngắn màu nâu mềm mại bị làn gió thổi qua liền có chút rối, ở mi tâm cất giấu một cỗ quyết đoán trấn định tự nhiên, khóe miệng treo lên nụ cười thản nhiên, càng làm cho khuôn mặt anh tuấn thêm vài phần mị lực nam tính. Một thân âu phục sang quý thể hiện địa vị và tài phú, mà ánh mắt thâm thúy không chút che dấu nhìn về phía Kiều Vũ Vi.
Đôi má Kiều Vũ Vi nhất thời nóng lên, tim đập thình thịch! Người đàn ông đẹp trai lại thành thục, trên người không dấu nổi khí chất cao quý như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy trong đời!
"Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?" Kiều Vũ Vi còn tưởng là người bình thường đến hỏi đường.
Hàn Thừa Nghị khẽ nhếch môi cười, nụ cười tươi như tắm gió xuân: "Kiều Vũ Vi, phải không? Tôi tới đón em."
"A?" Kiều Vũ Vi vô cùng kinh ngạc, trống ngực lại càng đâp nhanh hơn, một người đàn ông cực phẩm như thế này là tới đón cô? Cô đây va phải vận đào hoa nào vậy?
Hàn Thừa Nghị lấy ra một tấm danh thiếp đi tới trước mặt Kiều Vũ Vi, thật cẩn thận ôn nhu nói: " Em đừng sợ, tôi không có ác ý. Đây là danh thiếp của tôi, tôi là tổng giám đốc tập đoàn D.S tên gọi Hàn Thừa Nghị. Mười năm trước chúng ta đã từng gặp qua, nhưng lúc đấy em còn quá nhỏ, đại khái chắc em cũng không nhớ rõ tôi, nhưng tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên em."
Đôi mắt Hàn Thừa Nghị xưa nay vốn trong trẻo, lạnh lùng, giờ phút này lại dịu dàng khiến người ta không cưỡng lại được.
Tổng giám đốc tập đoàn D.S! Kiều Vũ Vi cầm danh thiếp trong tay, nghẹn họng nhìn trân trối! Tập đoàn D.S cô ta đương nhiên đã nghe qua, tập đoàn này có thể coi là một thần thoại tại nước C, nghe nói tổng giám độc của bọn họ tuổi trẻ lại đầy hứa hẹn, vậy mà nay người đàn ông đó lại xuất hiện trước mặt cô ta?
Quả nhiên, không phải là người thường! Nhưng mà vì sao anh ta lại nói bọn họ mười năm trước đã gặp qua? Mười năm trước tuy cô ta còn nhỏ, nhưng không đến mức một chút ấn tượng cũng không có.
Chỉ có điều, sau đó Kiều Vũ Vi tuyệt đối cũng sẽ không nói ra rằng cô ta chưa từng gặp qua Hàn Thừa Nghị. Trời ạ! Người đàn ông giống như anh, cư nhiên lại hạ mình cúi người trước cô ta, hơn nữa lại còn dùng những lời nói ôn nhu, nhỏ nhẹ với cô ta như vậy!
" Vậy sao? Tôi cũng nghĩ chắc tôi còn nhỏ quá, cho nên chính bản thân mình cũng quên mất rồi." Kiều Vũ Vi cũng dựa theo lời Hàn Thừa Nghị mà nói, tất cả đều quy kết cho lí do vì quá nhỏ nên không nhớ nổi.
Hàn Thừa Nghị lắc đầu cười yếu ớt, bộ dáng vô cùng bao dung nói: "Không sao cả, tôi nhớ rõ em là được. Về sau, tôi sẽ khiến cho em từ từ nhớ kỹ tôi."
Lời này khiến Kiều Vũ Vi có chút không hiểu, đây là có ý gì? Kiều Vũ Vi từng hẹn hò với mấy nam sinh, đương nhiên có phần hiểu thâm ý trong lời nói này. Nếu mà nói rõ ràng lời này thì chính là: ‘ Tôi thích em, hi vọng em cũng thích tôi’ không phải vậy hay sao?
Đầu óc Kiều Vũ Vi có chút choáng váng, cô ta đây là được một người đàn ông chất lượng cực phẩm tới theo đuổi sao?
Kiều Vũ Vi đỏ mặt, thẹn thùng, bộ dáng có chút khẩn trương khiến cho Hàn Thừa Nghị vô cùng thỏa mãn, anh biết rõ, phần chuẩn bị này của anh đã khiến cho cô hài lòng, toàn bộ đều nắm trong lòng bàn tay của anh, tất cả đều hướng về mục tiêu đã đề ra.
"Xe của tôi đã ở bên ngoài chờ, ngồi máy bay thời gian lâu như vậy, tôi biết em rất là mệt mỏi, nên sẽ đưa em về nghỉ ngơi trước nhé?"
Hàn thừa Nghị cực kỳ nho nhã tránh người qua một bên, nhường ra một lối, ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ, liền có người đi lên đón lấy hành lý trong tay Kiều Vũ Vi, cung kính nói: "Kiều tiểu thư, để tôi."
Có người đàn ông cực phẩm hộ tống, bảo tiêu mở đường, tiền hô hậu ủng, Kiều Vũ Vi có cảm giác giống như mình đang nằm mơ! Kiều Vũ Vi ngầm thề, mặc kệ Hàn Thừa nghị vì sao lại tới tìm cô ta, cô ta tuyệt đối cũng sẽ không đánh mất đi cơ hội này, nhất định phải liều chết cắn lấy, tuyệt đối không buông tay!
Hàn Thừa Nghị che cở cho Kiều Vũ Vi ra đến cửa sân bay, liền gặp Kiều Vạn Đông cùng Khang Tuệ Trân chạy vào, vừa lúc bị bọn họ bắt gặp.
"Vũ Vi, thực xin lỗi! Ba mẹ tới chậm, không nghĩ tới lại kẹt xe đến như vậy!" Khang Tuệ Trân vừa nhìn thấy con gái liền lôi kéo nói không ngừng, chỉ sợ con gái tính tình không tốt lại nổi bão.
Kiều Vũ Vi vốn một bụng phát hỏa, nhưng vì có Hàn Thừa Nghị, nên tâm tình hoàn toàn không giống bình thường, cô ta trộm nhìn Hàn Thừa Nghị một cái, ra vẻ làm nũng nhỏ giọng nói: "Mẹ, không sao cả, con chờ một lát thì có cái gì, ba và mẹ phải cẩn thận lái xe, chú ý an toàn mới tốt.”
Khang Tuệ Trân cùng Kiều Vạn Đông sửng sốt, con gái của bọn họ bị làm sao vậy? Người vừa nãy mới hô to gọi nhỏ trong điện thọai là ai a?
Kiều Vạn Đông vừa đến đã nhìn thấy Hàn Thừa Nghị, liền ngạc nhiên nói: "Hàn tổng? Sao ngài cũng ở trong này? Cũng là tới đón người sao?"
Hàn Thừa Nghị nhìn Kiều Vũ Vi, cười cười, hướng về phía Kiều Vạn Đông cùng Khang Tuệ Trân nho nhã lễ độ hơi cúi người, nói: " Chào bác trai, bác gái, cháu là Hàn Thừa Nghị, bác trai trước kia đã gặp qua cháu rồi. Bác gái hôm nay là lần đầu tiên được gặp, bác gọi cháu Thừa Nghị là được rồi. Cháu là tới đón Vũ Vi, cháu cũng không quanh co lòng vòng nữa, nếu hai bác đều có mặt ở đây, cháu cũng không ngại nói thẳng, cháu có ấn tượng rất tốt với Vũ Vi, nếu cô ấy không ghét cháu, cháu mong muốn hai bác đồng ý cho cháu cùng cô ấy qua lại."
Lời này vừa nói ra, không chỉ là vợ chồng Kiều Vạn Đông, mà ngay cả Kiều Vũ Vi đứng ở một bên cũng ngẩn người.