Thức Cốt Tầm Tung

Chương 1: Khúc hạ màn của dao giải phẩu



Editor: Anh Cung

Beta:     Tiểu Miêu

“Cha, Ngài tìm con.”

Trong phòng mờ nhạt, một nam nhân cao gầy quỳ gối trên nền đá cẩm thạch lạnh buốt, đầu cúi xuống, gương mặt tái nhợt không biểu cảm thậm chí còn có chút tê liệt nhìn chằm chằm mặt đất.

Mặt sàn âm u lạnh lẽo cảm giác giống cây kim đâm vào đầu gối nam nhân, nhưng ánh mắt xuất chúng lại không có vẻ khó chịu, vóc dáng tiều tụy như con chiên ngoan đạo cúi thấp thân mình hướng về phía người đang ngồi ở chiếc ghế bạc trên cao quỳ lạy.

“A, Kiều Úc con đến rồi, đến để người cha này nhìn xem thần sắc con trai ta gần đây thế nào.”

Thanh âm tuổi già sức yếu giống tiếng chuông gõ vang trên đàn tế u buồn, giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo âm trầm u ám khiến người ta không rét mà run. Rõ ràng là ân cần thân thiết thăm hỏi, nhưng lại để lộ ý vị âm trầm.

Nam nhân tên Kiều Úc không chút do dự đứng lên, áo sơ mi đen rủ xuống dán trên chiếc lưng gầy gò, như có như không hiện lên cơ bụng săn chắc, trong bóng tối ánh đèn vàng trên tường chiếu xuống lộ vẻ gợi cảm khác thường. Hắn đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi lên, chăm chú nhìn cặp môi mỏng, trầm ổn mà bình tĩnh từng bước từng bước một về phía đài cao.

Thanh âm giầy da gõ trên nền đá cẩm thạch, cành cạch quanh quẩn vang vọng trong đại điện kín đáo, đồng thời cũng đánh vào trong lòng nam nhân.

Trên mặt lão giả ngồi đối diện luôn trưng dáng vẻ tươi cười từ ái, nhưng ánh mắt lại lóe lên loại tính kế thâm hiểm như rắn độc. Tay lão khẽ vuốt ve con sư tử trắng nằm dưới chân, trên mặt ngang dọc những nếp nhăn vặn vẹo tạo thành độ cong quỷ dị.

Kiều Úc đến cách đài cao năm bước thì dừng lại, hai tay đặt trước ngực lại một lần nữa quỳ xuống, mái tóc đen che khuất biểu cảm chết lặng trên khuôn mặt.

Lão nhân nhướn mi, bưng ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: ”Con trai, con làm cái gì vậy, không nghe thấy ta bảo con tới đây sao?”.

“A Úc không dám, càng tiến về phía trước là càng vi phạm giáo quy, bất kính với Ngài.”

Thanh âm bình tĩnh trầm thấp như tiếng đàn Violin thuần hậu ưu nhã, chỉ là giọng điệu lạnh băng không chút khí tức của người sống, tựa như một khối thi thể đông cứng.

Tiếng cười khàn khàn nhạt nhẽo truyền đến, lão nhân yếu ớt thở dài “A Úc, con là đứa con mà ta thương yêu nhất, ta làm sao có thể cam lòng dùng giáo quy gò bó con. Đứng lên đi, lại gần đây, sau khi nhiệm vụ lần trước hoàn thành ta còn chưa nhìn kĩ xem con thế nào, vài ngày không gặp cảm giác con gầy đi, đứa con đáng thương của ta.”

“Cảm ơn Cha đã quan tâm, con hết thảy đều khỏe mạnh, chỉ là Cha thân phận tôn quý, nếu con tiến lên chẳng phải sẽ làm vẩn đục uy nghiêm của Ngài. Không biết Cha lần này cho gọi con đến có phải là có nhiệm vụ mới?”. Ánh mắt hờ hững của nam nhân nhìn chằm chằm mặt đất, phiến đá màu nâu tỏa ra chút ánh sáng, chiếu lên đồng tử đen như mực của hắn.

Đáy mắt lão nhân lóe lên chút tàn nhẫn, lão rất ghét người khác không làm việc theo quy củ của lão. Nhưng là trong mắt lão, “đứa con” trước mặt này còn có chút giá trị lợi dụng, lão tạm thời sẽ không làm gì nó, nhưng mà sau khi nhiệm vụ hoàn thành, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng mà đáng ghét này sẽ không còn xuất hiện được nữa.

Hắn buông ly rượu xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu sư tử ”Nếu con đã nói vậy ta cũng không miễn cưỡng con nữa, đúng là có một nhiệm vụ rất khó giải quyết, trừ con ra không ai có thể đảm nhiệm.”

Ánh mắt Kiều Úc vừa lóe lên tinh quang lại trở nên thật ảm đạm, khóe miệng ở góc độ không ai có thể nhìn thấy khẽ câu lên một đường cong tự giễu.

“Cảm ơn Cha đã coi trọng, không biết lần này Ngài chọn trúng thân thể người nào?”.

Sư tử trắng theo ý của lão nhân cao ngạo bước xuống đi đến bên người nam nhân, dùng cặp mắt mười phần khí phách nhìn chằm chằm hắn, nó há rộng mồm lộ ra răng nanh hung ác, mùi tanh hôi theo nước dãi không ngừng nhỏ xuống thấm ướt bả vai Kiều Úc.

Nếu như nói một chữ “không” có phải ngay lập tức sẽ trở thành bữa trà chiều cho con sư tử này không? Chính xác, quả nhiên là chơi chiến thuật tâm lý. Nam nhân khinh thường nhướn mày, nội tâm âm thầm nghĩ như vậy.

“Đứa con khả ái của ta, con nói lời này làm ta thật thương tâm, giống như thứ ta muốn chỉ là thi thể của người kia vậy. Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, con nhất định phải làm thật sạch sẽ không được lưu lại dấu vết. Đương nhiên với thân thủ của con ta luôn rất an tâm, những kẻ khác mỗi lần mang thi thể về đây đều là máu chảy đầm đìa, làm thành tiêu bản ta còn ngại khó coi, lãng phí vô ích một nguồn tài nguyên, chỉ có con ra tay lưu lại vết cắt nhỏ, mang về đúng là tác phẩm nghệ thuật, không hổ danh xuất thân từ pháp y. Con trai, ta tin tưởng lần này con cũng sẽ không khiến ta thất vọng.”

Ánh mắt lão nhân khi nghĩ đến những tiêu bản thi thể kia ngâm trong Formalin hiện ra sự mê say cùng cuồng nhiệt, khóe miệng hưng phấn có chút co giật, những vết sẹo dị dạng chằng chịt trên khuôn mặt lão nhân chồng chất cùng một chỗ, dữ tợn giống như lúc nào cũng có thể mở rộng miệng (vết thương) to như chậu máu.

Kiều Úc cầm tập tài liệu lão nhân ném trên mặt đất lên, liếc qua rồi lạnh lùng đóng lại, quỳ rạp người trên mặt đất nói với lão nhân đang ngồi trên ghế cao cao tại thượng: “Con sẽ làm hết khả năng không để cho Ngài phải thất vọng, con nghĩ thi thể lần này sẽ hoàn hảo hơn so với trước.”

“Tốt lắm, con ngoan, ta chờ con trở lại. Thi thể này ta muốn chia làm mấy khối cất trong hộp vàng, như vậy hẳn là rất hấp dẫn, Luna gần đây rất thích hoa hồng, không bằng xử lý thành mùi hoa hồng đi.”

Lão nhân nâng ly lên, lẩm bẩm tự nói muốn dùng cỗ thi thể này để mang lại niềm vui mới cho tình nhân, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến tình nhân của mình khi nhìn thấy cỗ thi thể bị chia năm xẻ bảy có bị dọa cho ngất xỉu hay không. Trong ánh mắt lão đều vì tìm được thi thể mới mà hưng phấn, loại biểu cảm trên khuôn mặt cộng với nụ cười dữ tợn dưới ánh đèn tường mờ nhạt thật kinh khủng giống như lệ quỷ.

Nam nhân nhìn lão nhân điên cuồng trước mặt, trong mắt thoáng xẹt qua một tia âm độc, nhưng hắn rất nhanh chóng thay đổi biểu cảm, cầm lấy tập tài liệu một lần nữa hướng đến lão nhân hành đại lễ, lặng lẽ xoay người rời khỏi mật thất.

===============================================

Hôm nay thời tiết âm u, mây đen dày đặc trên bầu trời thành phố, vùng trời mù mịt hạ xuống vô cùng thấp, giống như bị những tòa cao ốc chọc trời san sát nhau đâm thủng.

Đứng trước trụ sở cảnh sát thành phố T, Kiều Úc lúc này ngụy trang thành cảnh sát, tháo kính râm xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn như sắp mưa, nội tâm không hiểu sao có chút khó chịu, loại cảm giác này rất lạ, như là tiên đoán được có chuyện không hay sẽ xảy ra. Đây là trực giác làm sát thủ của hắn, trong những thời điểm cuối vô cùng nguy hiểm cấp bách hắn luôn theo bản năng cảm nhận được, cho nên đối với hành động lần này trong lòng hắn có vài phần lo nghĩ.

Hắn đưa tay vuốt ve con dao giải phẫu nhỏ xinh trong túi áo, khóe miệng câu lên thành một nụ cười tự giễu.

Bắt đầu từ khi nào con dao giải phẫu này không còn là công cụ chính nghĩa cứu người, mà trở thành một công cụ giết người hàng loạt? Hắn đã từng quyết chí muốn trở thành một pháp y chân chính, nhưng ma xui quỷ khiến lại trở thành sát thủ quốc tế, trên thế giới không có nhiều chuyện bản thân mình có khả năng khống chế.

Hắn biết rõ làm thế nào trong thời gian ngắn nhất, dùng ít sức lực nhất để giết người, cũng biết rõ làm sao mới có thể che giấu những dấu vết giết người một cách hoàn mỹ nhất đánh lừa cảnh sát, càng biết phải làm thế nào để bảo lưu hoàn chỉnh một khối thi thể, giữ lại đầy đủ các bộ phận trong cơ thể. Cho nên đó là lý do vì sao lão già Tây Sâm lại có thể tín nhiệm mà giao nhiệm vụ này cho hắn.

Điều chỉnh bộ đàm mini trên cổ áo, Kiều Úc ho nhẹ một tiếng “A K, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng, bên cậu có vấn đề gì không?”.

Bên kia bộ đàm truyền đến thanh âm thô khàn: “A, tôi sẽ cắt tất cả nguồn điện của tòa nhà sau khi cậu bước vào cửa chính một phút, toàn bộ hệ thống giám sát giao cho tôi phụ trách.”

Hắn gợi lên một nụ cười quỷ dị, nhìn thoáng qua ảnh chụp gương mặt đang mở to mắt, không khỏi vì người này sắp mất đi sinh mệnh mà thở dài.

Người trong ảnh mặc đồng phục màu tím của sĩ quan cao cấp, trên vai treo đầy huân chương sáng lấp lánh, bụng mỡ nổi lên trên bộ đồng phục, mấy cọng tóc dính bết trên cái đầu bóng lưỡng, lớp mỡ trên mặt đầy vẻ hung dữ.

Lão nhân kia vừa ý nhất điểm nào trên thân thể này? Vừa già lại vừa xấu, làm thành tiêu bản còn ngại chướng mắt. Người như vậy xem ra là một kẻ ngồi không mà hưởng chức, hóa ra ngồi trên vị trí cấp cao của cục cảnh sát là loại mặt hàng này.

Kiều Úc bĩu môi khinh thường, không quan tâm hắn là cảnh sát cấp cao hay là kẻ bất tài, tóm lại sau khi chết cũng đều bị ngâm vào Formalin.

Ánh mắt trào phúng nheo lại, thản nhiên thu hồi dao giải phẫu, nhẹ nhàng vuốt ve khẩu súng ngắn màu bạc bên hông như tình nhân thì thầm nỉ non: “God bless you.”

Dưới sự trợ giúp, Kiều Úc rất nhanh lẩn vào tòa nhà của sở cảnh sát cao cấp thành phố T, mọi việc thuận lợi lại có chút bất thường, cho dù trình độ A K có cao đến đâu cũng chỉ có thể ngăn chặn hệ thống theo dõi của cảnh sát trong khoảng thời gian ngắn, hắn không có khả năng ngăn cản tất cả nhân viên cảnh sát bên ngoài, nhưng hiện tại bản thân mình lại có thể một mạch đi đến tận đây, đừng nói là cảnh vệ mà ngay cả con kiến cũng chưa nhìn thấy.

Hành lang tầng hai mươi tám tòa nhà sở cảnh sát không một ánh đèn, thần kinh buộc chặt hết mức, Kiều Úc không khỏi lau mồ hôi, điềm xấu dự báo trước lại một lần nữa xuất hiện.

Khẽ gọi đồng bọn: “A K, sự tình bên này có chút kì lạ, tôi sợ cảnh sát sớm có mai phục, cậu bên đó chuẩn bị sẵn sàng.”

“Yên tâm, hôm nay phía Nam thành phố xảy ra vụ cướp lớn, phần lớn lực lượng cảnh sát đều đi trợ giúp. Văn phòng của mục tiêu tôi đã xem qua, không có gì khả nghi, người anh em cậu sao hôm nay đột nhiên trở thành bà mẹ lắm điều vậy.”

Kiều Úc mím môi không nói gì, tuy là hắn tình nguyện tin rằng bản thân mình nghĩ nhiều, nhưng trong lòng vẫn quanh quẩn cảm giác kỳ lạ không có cách nào xua tan.

=================================

** Note: Tây Sâm ko phải là cha ruột mà là người đứng đầu tổ chức, lúc đầu mình để Kiều úc gọi ông ta là Nghĩa Phụ để thể hiện sự tôn kính nhưng do được góp ý như vậy không hợp với văn phong hiện đại nên đã chuyển thành cha nhé 🙂

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.