Bầu trời dần dần sáng lên, cây cổ thụ to lớn cũng chầm chậm nhìn ra hình dáng, Tùng Dung tựa vào thân cây cách đó không xa, nhắm mắt lại đợi Kiều Úc làm xong việc, khóe miệng vô thức câu lên, ngay cả tên thần kinh thô như Tề Tích cũng cảm thấy Lê Dạ Tinh có điểm khác biệt so với trước đây, xem ra Lê Dạ Tinh này quả thật có chút vấn đề.
Nhưng mà… y cư nhiên lại lộ ra một nụ cười ý vị đến thế, Lê Dạ Tinh của hiện tại cũng rất khả ái nha, nhất là khi tức giận.
“Phần lưng của thi thể xuất hiện một lượng lớn thi ban*, cơ bắp đều trở nên cứng rắng, có thể phán đoán được đã chết hơn mười hai tiếng. Tứ chi và phần eo đều có những vết lằn khác màu, có lẽ là trước khi chết đã bị trói lại.” Kiều Úc kiểm tra thi thể một cách tổng quát rồi đưa bản ghi chép cho Tùng Dung.
Tùng Dung gật gật đầu, khom người chỉ vùng bụng của thi thể nữ sinh, “Cô ấy bị mất phần nào?”
Kiều Úc lấy chiếc kẹp giở phần da ngoài lên, chỉ vào vị trí xương đòn bên phải giữa xương sườn thứ năm nói: “Ở đây bị mất lá gan, từ vết cắt có thể thấy được hung thủ rất chuyên nghiệp, có lẽ người này cũng có kiến thức y học nhất định.”
Tề Tích thò đầu qua nhìn một cái, “Hắn ngay cả lồng ngực cũng mở ra rồi, chỉ cần nhìn thấy trực tiếp lấy đi lá gan không phải tốt rồi sao, còn cần đến kĩ thuật gì?”
Kiều Úc bĩu môi lắc lắc đầu, dùng chiếc kẹp trên tay chỉ sườn phải của thi thể: “Người không biết y thuật rất khó móc ra một lá gan hoàn chỉnh, bởi vì phần lớn gan thường bị che khuất bởi cung sườn, nằm ở phía trên khoang bụng, ngay giữa cung sườn bên phải lộ ra một chút, rất khó để đưa dao vào, cho nên mới nói cho dù bình thường mở được lồng ngực, nhìn thấy lá gan thì cũng rất khó lấy nó ra mà không bị tổn hại.”
Tề Tích bừng tỉnh đại ngộ, xoa xoa cằm nói: “Vậy có nghĩa hung thủ là một tên buôn lậu nội tạng?”
Lông mày Kiều Úc giật giật, “Cũng không hẳn là thế, nhưng ít nhất chúng ta biết được rằng hung thủ là một tên biến thái vô cùng tàn nhẫn và tinh thông giải phẫu học.” Nghiêng đầu qua muốn xem xem Tùng Dung có nghĩ gì khác không, quả nhiên phát hiện y đang trưng ra một bộ dạng diện vô biểu tình.
“Lão đại, anh nghĩ sao?”
Tùng Dung sắc mặt thản nhiên, nhưng ánh mắt lại hơi hơi híp lại, “Năm đó sau khi nội tạng của hai thi thể kia bị trộm mất, bên cảnh sát cũng từng hoài nghi đó là hành vi của bọn buôn nội tạng người, thế nhưng chẳng phải tất cả mọi điều tra đều đi vào bế tắc sao? Tôi nghĩ lần này hung thủ không phải chỉ đơn giản là bọn buôn nội tạng thôi đâu.”
Hạ Quân Chi chống tay gật gật đầu, “Tôi đồng ý với cách nói này, nếu chỉ đơn thuần vì muốn lấy một lá gan, hung thủ không nhất thiết phải làm cho hiện trường bê bết máu me, càng không cần phải cưỡng hiếp nữ sinh này.”
Tề Tích nhíu mày, bĩu môi, “Vậy cũng phải, tên hung thủ này cũng quá tham lam rồi, không chỉ ô nhục con người ta mà còn nhẫn tâm ra tay lấy mất lá gan nữa chứ, chậc chậc, biến thái năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều.”
Tùng Dung đẩy đẩy vai Kiều Úc hỏi: “Trên người nữ sinh này có tinh dịch của hung thủ lưu lại không?”
Kiều Úc nhún vai, bất lực lắc đầu: “Hung thủ rất giảo hoạt, không để lại bất kỳ dấu vết nào, có thể thấy là đã có âm mưu từ trước.”
“Yo, tên hung thủ này cũng rất chú trọng sạch sẽ nha, trước khi hành sự còn nhớ mang ‘bao’.” Tề Tích nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười lưu manh.
Kiều Úc: “…..”
Tùng Dung: “…..”
Hạ Quân Chi bó tay, cốc một cú thật mạnh lên đầu Tề Tích: “Cậu đừng có nhầm trọng điểm như vậy được không?”
“Quạ quạ…” bầy chim trong rừng xem ra là bị tiếng kêu của Tề Tích làm hoảng sợ, từ trong rừng tung cánh bay tán loạn ra ngoài, Kiều Úc vuốt vuốt cằm, nghe tiếng này… chắc là một bầy quạ đi…
Lúc này, trời đã sáng hẳn, Thư Tình và Âu Dương Mạn mang theo một đội cảnh sát đi về phía bọn họ.
Thư Tình chạy đến, trong đôi mắt to tròn phản phất biểu tình không cam tâm, “Phát sinh sự việc lớn như thế mà tối qua mọi người không thông báo cho bọn tôi? Nếu không phải sáng nay tôi và Âu Dương đúng lúc gặp được Cục trưởng thì chắc đến giờ vẫn không hay biết gì mất.”
Âu Dương hất mái tóc xoăn màu hạt dẻ của mình, trên mặt cũng đồng dạng biểu tình không phục: “Lão đại, anh rõ ràng là coi thường nữ giới bọn em, dựa vào cái gì mà nam nhân trong tổ trọng án đều đi hết mà chỉ có bọn em không biết gì ở nhà ngủ chứ.”
Tùng Dung bật cười, “Cái này là cô vu oan cho tôi rồi, tôi cũng đâu có cố ý thông báo cho bọn họ, Tề Tích và Quân Chi tối qua đúng lúc trực đêm nên thuận đường đi qua đây, còn Dạ Tinh thì lúc đó đang ở nhà tôi nên cũng theo qua luôn thôi.”
Nghe đến đây thì đôi mắt của Thư Tình và Âu Dương trở nên sáng lóa, hai người trưng điệu cười gian trá sáp đến gần: “Ra tay cũng nhanh thật nha, không nói không rằng đã đem người rinh về nhà rồi.”
“Té, nữ nhân các cô trong não chỉ có những thứ này thôi sao.” Tùng Dung nhíu mày, bí mật liếc qua chỗ Kiều Úc một cái, cư nhiên phát hiện hắn không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ đang lẳng lặng mím chặt môi.
Thư Tình che miệng cười thầm, khuôn mặt tròn tròn thoáng chốc trở nên đỏ hồng, “Ai ya, lão đại anh không cần ngại nha, người cũng mang về nhà rồi mà còn không mau ra tay, đẩy ngã mới là vương đạo nha!”
Âu Dương lộ ra một nụ cười tà ác, rón rén đến gần Kiều Úc, một tay ôm lấy bả vai hắn, “Tiểu Tinh á, nói cho chị biết, tối qua Cục trưởng đột nhiên kêu hai đứa đi làm nhiện vụ có phải đã làm gián đoạn cái kia… khụ khụ… việc tốt của hai đứa?”
Kiều Úc không hiểu hai cô gái bình thường vô cùng dễ thương này tại sao lại đột nhiên như trúng tà, hắn mạc danh kì diệu có cảm giác như bị sói nhìn trúng, bả vai run run, “Cái đó… cái chị nói ‘khụ khụ’ kia là ý gì a?”
Âu Dương không biết Tùng Dung đang nghĩ thế nào, nhưng từ góc độ của cô Tiểu Tinh bây giờ một bộ một tuấn mỹ thanh tú, đôi mắt mờ mịt mang chút sương mù, đôi môi xinh xắn khẽ nhếch lên, thật là một ‘cực phẩm tiểu thụ’.
“Còn có thể có ý gì, chính là tôi đẩy ngã anh, anh đẩy ngã tôi đó.” Âu Dương hắc hắc cười, trong đầu hiện ra hình ảnh lão đại cường tráng cùng Tiểu Tinh thanh tú nhỏ nhắn đang mây mưa với nhau trên giường, thật là máu mũi cũng sắp phun ra rồi.
Kiều Úc sờ sờ mũi, nghĩ đến tối qua hắn ở nhà Tùng Dung, cả hai thật sự là rất ấu trĩ đánh nhau một trận, cụ thể cũng giống với câu ‘anh đẩy ngã tôi, tôi đẩy ngã anh’ kia đi, vì thế hắn cứ vậy gật gật đầu, cùng lúc đó Thư Tình và Âu Dương thét một tiếng rồi phấn khích ôm lấy nhau cười đến vô cùng vui vẻ.
Kiều Úc không hiểu gì quay qua nhìn Tùng Dung, phát hiện sắc mặt y sắp đen như Bao Công rồi.
Hạ Quân Chi bất lực ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, Tề Tích thì không rõ tình trạng lắm cắn ngón tay ngồi hóng náo nhiệt…
“Được rồi, còn có chính sự phải làm, đừng ở đây hồ nháo nữa.” Tùng Dung ho khan một cái, khôi phục lại bản mặt băng sơn lúc làm việc. Thư Tình lè lưỡi với Âu Dương, dùng ánh mắt nói: Thấy chưa, tôi đã bảo lão đại là băng sơn đế vương công mà?!
Âu Dương nhướn nhướn mi: Nô Nô Nô, theo tôi thấy là phúc hắc tinh anh công mới đúng.
“Thông qua phỏng đoán sơ bộ, vụ án giết người này cùng với vụ liên hoàn sát nhân X và trộm nội tạng nhiều năm trước có thể có liên hệ, nhưng có thể không phải do một người làm, lúc nãy Dạ Tinh cũng đã nói qua, hung thủ rất tinh thông giải phẫu học, vả lại tâm tư cẩn trọng khó lòng đoán ra hắn đang nghĩ gì, đồng thời cũng không để lại bất cứ đầu mối nào, xem ra lần này chúng ta lại phí công rồi.” Tùng Dung hai tay đút túi, biểu tình nghiêm túc nói.
Hạ Quân Chi gật đầu, “Vậy tiếp đến chúng ta phải làm gì?”
“Trước tiên cứ đem thi thể về đã, Thư Tình mang theo người bên giám định một lần nữa kiểm tra lại hiện trường thu thập chứng cứ, xem xem có tìm thấy dấu vân tay hoặc vụn vải của hung thủ bỏ lại không.”
Thư Tình gật đầu, đem theo một đám người chia ra tìm kiếm, mỗi góc khuất của khu rừng đều tìm thật kĩ lưỡng.
“Tề Tích và Quân Chi, hai người đi đón người nhà nạn nhân một chuyến, điều tra xem cô ấy có đắc tội ai không.” Tề Tích lại trưng ra vẻ mặt tươi cười, vỗ vỗ vai Hạ Quân Chi, “Đi thôi huynh đệ, trước đến Mạch ký mua ly café đã, sau đó tới nhà cô bé kia.”
Hạ Quân Chi cười cười, “Lúc nãy cậu không phải còn rất tỉnh sao, sao đột nhiên buồn ngủ muốn uống café vậy?”
“Khụ… Tôi đói bụng, nhưng cả đêm nhìn thi thể thế này thì còn tâm trạng gì mà ăn nữa, uống chút café cầm hơi thôi.”
Ban nãy Hạ Quân Chi và Tề Tích đứng trước thi thể, vừa đúng che mất tầm nhìn của Âu Dương Mạn, bây giờ hai người đi khỏi cô nàng mới nhìn rõ, nhịn không được thét lớn một tiếng.
“Á —!”
Kiều Úc chạy lại vỗ vỗ vai cô nàng, “Bị dọa rồi? Khó coi lắm, đừng nhìn nữa.”
Âu Dương ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Úc sau lưng, thần tình có vẻ rất kích động: “Quá đẫm máu rồi! Biến thái quá đi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ… thích quá đi~~~”
Cơ mặt Kiều Úc lập tức cứng lại, sắc mặt có thể gọi là màu sắc sặc sỡ, ba hồi xanh ba hồi trắng, cuối cùng khóe môi giật giật mấy cái, nghĩ: Âu Dương quả thực là một thằng đàn ông có lớp vỏ bọc phụ nữ, đủ bưu hãn a.
Tùng Dung đang định an bài nhiệm vụ cho Âu Dương, thấy cô nàng đang hưng phấn mà lượn qua lượn lại bên cái xác, bản mặt nhìn thi thể như đang nhìn món đồ chơi mới lạ, lập tức cảm thấy dạ dày dâng lên một trận buồn nôn, trên trán gân xanh cũng bắt đầu nổi lên, “Âu Dương cô đủ rồi, muốn xem thi thể thì đến phòng pháp y của Dạ Tinh mà xem, ở đó có nhiều lắm, đừng có ở đây lên cơn như thế.”
“Không cần, mấy cái đó không có dễ thương bằng cái này, bị động đến cứng nhắc một chút cũng không vui.”
Những cảnh sát xung quanh thấy được biểu tình hưng phấn của Âu Dương đều không nhịn được mà đánh cái rùng mình, đồng loạt cách xa cô tám thước, len lén lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nữ nhân này từ khi còn ở trường cảnh sát đã nổi danh là gan dạ, hôm nay chính mắt chứng kiến mới hiểu ra, hèn gì đẹp vậy mà vẫn chẳng có thằng nào rước đi, kiểu này thì đàn ông nào chả sợ.
“Nếu cô đã thích như thế thì cứ theo đội ngũ đem thi thể về cục trước đi.”
Tùng Dung thở hắt ra một hơi, xoa xoa đuôi chân mày đang đau nhức, trên mặt biểu hiện vẻ mệt mỏi vì một đêm không ngủ.
Không hiểu vì sao, nhìn thấy cảnh này Kiều Úc tự nhiên muốn cười phá lên, đột nhiên hắn nghĩ đến một câu nói: “Không sợ đối thủ mạnh như thánh thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.” Câu nói này giờ có vẻ như rất hợp với biểu tình của Tùng Dung.
Nhưng mà nếu có thể tham gia vào đội trọng án, bốn người kia nhất định có điểm gì đó hơn người, rốt cuộc là gì nhỉ? Trong lòng Kiều Úc vô cùng hiếu kì.
Tùng Dung chú ý thấy Kiều Úc đứng một bên ngơ ngơ cười ngu bèn đến gần vỗ hắn vài cái.
“Nghĩ cái gì mà xuất thần thế?”
Kiều Úc cười một cái, trong lòng thầm nói: tôi không ngu mà nói cho anh biết lúc nãy tôi đang nghĩ mặt anh ngu đến cỡ nào. Hắn lắc đầu, “Tôi đang nghĩ về vụ án.”
Tùng Dung lại cười mỉm một cái, vươn tay ôm cổ Kiều Úc: “Dẹp ngay tiểu tâm tư của cậu sang một bên đi, đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì. Đã vậy không bằng đi theo tôi một chuyến đi.”
Bị người khác nhìn ra tâm tư, trên mặt Kiều Úc thoáng hiện ra vẻ bối rối, “Đi đâu?”
“Trường của Lí Hiểu Mẫn.” Vừa nói Tùng Dung vừa nhét hắn vào chiếc xe Buick của mình.
“Ê! Phần báo cáo vụ nổ anh bắt tôi viết hôm qua còn chưa động chữ nào a, thả tôi xuống xe.”
“Cục trưởng đại nhân nói, vụ nổ kia trước tạm gác lại, dù sao hung thủ cũng tiêu đời rồi, cậu đừng phí lời, đi theo tôi.”
Tùng Dung nhấn ga, chiếc Buick phi như tên bắn chạy mất để lại đằng sau một mạt khói trắng.
=====================
*thi ban: là những vết đốm nhỏ do tích tụ máu bầm ở những điểm thi thể tiếp xúc với mặt đất