Thức Cốt Tầm Tung

Chương 15: Vòng tay không cánh mà bay



Editor: Anh Cung

Beta: zizi

======================

Tùng Dung và Kiều Úc vô cùng kinh ngạc trừng lớn mắt: “Chính là vị chuyên gia về đồ gốm nổi tiếng hôm nay diễn thuyết ở đại học T – Tiêu Quốc Chấn?!”

“Không sai, chính là ông ta. Về phương diện đồ gốm tôi không biết gì, nhưng tôi đã nghe nói qua tên của ông ta, khi nhìn thấy quyển sách này còn cố ý lật nhìn bìa sách một chút.”

“Cô đã từng xem qua cuốn sách ‘Từ hồn’ này?” Tùng Dung hỏi.

Vương Đình lắc đầu, một lần nữa đi tới trước mặt hai người: “Ngày đó, khi tôi thu dọn di vật của Lý Hiểu Mẫn không cẩn thận đánh rơi một quyển sách, lộ ra một cái đánh dấu trang, tôi nhặt lên mở ra vừa hay thấy một đoạn nói như vậy, lúc ấy tôi cảm thấy rất mơ hồ, tiện tay nhìn bìa sách một chút, nhất định không nhớ nhầm, chính Tiêu Quốc Chấn là tác giả của ‘Từ hồn’.”

Tất cả manh mối giống như những hạt trân châu được một sợi dây vô hình xâu thành chuỗi, làm cho tinh thần của mọi người trong tổ trọng án rung lên. Tiễn bước Vương Đình, Kiều Úc và Tùng Dung vừa định ngồi xuống xem nhật ký của Lý Hiểu Mẫn, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Hạ Quân Chi cùng Tề Tích xúc động chạy vào, Âu Dương và Thư Tình cũng theo sát phía sau.

Tùng Dung rất ngạc nhiên, mấy người này tại sao lại kích động như vậy, liền hỏi: “Các cô cậu vội vàng như vậy làm cái gì?”

“Lão đại, tất cả mọi chuyện đều chống lại hắn! Nếu như không có Vương Đình nhắc tới Tiêu Quốc Chấn, em và Tề Tích thiếu chút nữa đã xem nhẹ một việc.” Hạ Quân Chi hưng phấn vỗ bàn, vẻ mặt không che giấu được sự kích động.

Kiều Úc vẻ mặt kinh ngạc há to miệng, Hạ Quân Chi bình thường luôn luôn trầm ổn vậy mà giờ không giữ được bình tĩnh, rốt cuộc đã phát hiện ra chuyện gì làm anh ta kích động tới vậy.

Tề Tích ôm vai Hạ Quân Chi: “Quân Chi, hay để tôi nói đi, cậu tiếp tục qua bên kia giả bộ thâm trầm, tránh cho Tiểu Tinh sợ tới mức tròng mắt đều muốn rớt ra.”

Hạ Quân Chi khẽ cười một tiếng gật đầu, Tề Tích nheo mắt lộ ra một nụ cười thần bí: “Lão đại, bọn em có thể đoán được bạn trai của Lý Hiểu Mẫn là ai.”

Tay Tùng Dung khựng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt y trầm xuống lộ ra một tia sắc bén: “Các cậu nói gì?”

Tề Tích bỗng chốc cười ha ha, quay lại phía sau nói với Âu Dương và Thư Tình: “Xem đi, tôi đã nói lão đại sau khi biết sẽ trưng vẻ mặt này mà, không lừa các cô chứ? Vừa rồi chúng ta đánh cược, người thua phải mời khách, tôi muốn đi ăn quán thịt nướng mới mở.”

Hạ Quân Chi không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn, phất phất tay: “Nói nhanh đi, đừng thừa nước đục thả câu, không thấy lão đại sắp phát điên lên rồi à.”

Kiều Úc khoanh tay ngồi ở một bên, nhếch môi khinh thường: “Tôi nghĩ với chỉ số IQ của Tề Tích căn bản không thể nói ra cái gì a.”

Tề Tích đặt mông ngồi lên bàn, lắc ngón tay: “No no no, lần này tôi và Quân Chi cực kỳ chắc chắn, bạn trai của Lý Hiểu Mẫn chính là người đàn ông này.”

Nói xong, hắn từ trong túi áo lấy ra một bức ảnh để bàn, mọi người tò mò vây quanh. Chỉ thấy trên bức ảnh có một đôi nam nữ đang ôm nhau, cô gái tóc thật dài, khóe miệng cong lên tựa vào ngực nam nhân cười vô cùng vui sướng. Nam nhân khi nhìn vào ống kính ánh mắt sắc bén, trưng ra nụ cười tà khí, bộ dáng cao ngạo.

Kiều Úc nhìn nửa ngày, lấy chứng minh thư so sánh hồi lâu mới nhận ra cô gái trong ảnh chính là Lý Hiểu Mẫn, trong tấm ảnh cô gái cười thực sự quá ngọt ngào, loại hạnh phúc khi hương thơm tình yêu bao phủ lấy được máy ảnh ghi chép lại thành chân dung một nữ nhân tuyệt mỹ.

Nhìn đến người đàn ông đứng cạnh Lý Hiểu Mẫn, áo màu cafe phối hợp với quần da màu đen, cả người tản ra hơi thở của sự bất kham, cặp mắt hẹp dài không có ý cười, chỉ có sự không kiên nhẫn cùng phiền chán, biểu cảm giống như miễn cưỡng của hắn ta đối lập với vẻ tươi cười của Lý Hiểu Mẫn, cực kỳ chướng mắt.

Thư Tình lại gần, cầm ảnh chụp lên nhìn một chút, chậc chậc hai tiếng: “Không ngờ Lý Hiểu Mẫn lại xinh đẹp như vậy, thật khó tưởng tượng cô gái khả ái thế này trong trường lại bị người ta gọi là quái vật.”

Kiều Úc gật đầu, khó hiểu quay sang hỏi Tề Tích: “Anh lấy ảnh chụp này từ đâu vậy? Người đàn ông trong bức ảnh là ai?”

“Nhất định là ở trong nhà Lý Hiểu Mẫn.” Tùng Dung bình tĩnh ngẩng đầu, ngữ khí bình thản nói.

Hạ Quân Chi mỉm cười: “Lão đại thông minh. Hôm nay em và Tề Tích đến nhà Lý Hiểu Mẫn điều tra, kết quả ngoài bức ảnh này trên cơ bản không thu hoạch được gì khác.”

“Cha mẹ Lý Hiểu Mẫn đều là công nhân lao động bình thường, công việc hàng ngày hết sức bận rộn, rất ít quan tâm tới con cái, ngày thường con cái ở trường học biểu hiện như thế nào, quan hệ với những người khác có tốt hay không, có đắc tội với người nào không bọn họ đều không biết. Em và Tề Tích liền đưa ra ý kiến muốn xem phòng của Lý Hiểu Mẫn, sau đó tìm được tấm hình này.”

Tề Tích gật đầu nói tiếp: “Tấm hình này được Lý Hiểu Mẫn kẹp trong một quyển sách tâm lí học cũ nát để ở dưới giường, chúng em cầm nó đi hỏi cha mẹ cô ấy có biết người đàn ông trong tấm hình là ai không? Họ trả lời rằng đó là bạn trai của con gái họ, nhưng trước đó không lâu mới vừa chia tay.”

Âu Dương kinh ngạc há to miệng: “Nói như vậy, người đàn ông được nhắc đến trong nhật ký của Lý Hiểu Mẫn chính là hắn?! Nhìn dáng vẻ cậu ta cùng Lý Hiểu Mẫn không chênh lệch lắm, tuy rằng trông có hơi hung ác một chút nhưng chắc vẫn còn là sinh viên, nếu so sánh với suy đoán lúc trước của Tiểu Tinh, hung thủ là kẻ thông thạo y thuật, với tuổi của người đàn ông này sẽ không khớp nhau lắm.”

Hạ Quân Chi cười cười, ánh mắt lóe sáng nói: “Việc này cũng khó nói, nếu như nam sinh này học khoa y thì sao? Lý Hiểu Mẫn và cậu ta chia tay rồi, chúng ta có phải có lí do nghi ngờ cậu ta vì tình yêu sinh hận giết chết Lý Hiểu Mẫn không?”

Nói xong Hạ Quân Chi đưa mắt nhìn Tề Tích, Tề Tích ngồi trước máy tính gật đầu bắt đầu hí hoay, mọi người nghi hoặc nhìn hắn, muốn biết trong hồ lô hai người này muốn làm cái gì.

Chốc lát sau, Tề Tích cao hứng vỗ tay: “Xử lý xong, mọi người lại đây nhìn xem.”

Hắn đem màn hình xoay qua trước mặt mọi người, trên đó hiện đầy đủ hồ sơ của một người, nội dung kĩ càng đến mức người đó đã đi bệnh viện mấy lần cũng được ghi chép lại, mà người đàn ông này đúng là bạn trai của Lý Hiểu Mẫn.

Kiều Úc mỉm cười vỗ bả vai Tề Tích: “Nhìn không ra cậu còn có chiêu này nha, cảnh sát nhân dân hack rớt hệ thống điện tử của đại học T, với trình độ này Tề Tích cậu đừng làm cảnh sát nữa, làm hacker luôn đi, có thể kiếm được nhiều hơn so với làm cảnh sát.”

Tề Tích cứ tưởng mình được khen, người ta nói hai câu liền vui đến tìm không ra hướng Bắc ở đâu, lúc này ngốc hồ vỗ đùi than vãn: “Tôi cũng nghĩ vậy đấy! Tôi đến bây giờ vẫn còn hối hận, năm ấy thế nào lại nông nổi muốn trở thành cảnh sát, quá là bịp người!”(thực sự k hiểu bạn Tích chửi câu cuối nghĩa là gì nữa)

Mọi người liều mạng nháy mắt với hắn, thế nhưng hắn vẫn thao thao bất tuyệt nói mình có bao nhiêu hối hận, chuẩn bị sau này nghỉ hưu dựa vào kỹ thuật hacker kiếm thêm một khoản gì đó… Tùng Dung không một tiếng động đứng sau lưng hắn, Kiều Úc mím môi cười cũng không cắt đứt lời.

Mãi cho đến khi Tề Tích nói xong, xoay người lại liền nhìn thấy Tùng Dung đứng ngay sau mình, lập tức bị dọa ngã khỏi ghế: “Lão, lão đại… anh như thế nào bay tới phía sau em… đây, đây là hù dọa người đó, anh cũng không nên như khủng bố sau lưng em vậy chứ.”

Tùng Dung cái gì cũng không nói, trực tiếp cho hắn một đập, xách cổ áo kéo ra ngoài: “Không muốn làm thì cút, ngày mai tôi đem cậu cho tổ càn quét tệ nạn xã hội đánh nhau, cho cậu cả đời bị áp đến chết.”

Mọi người đối với loại tiết mục mỗi ngày đều phát sinh này đã sớm tập thành thói quen, nhao nhao ngồi trước máy tính nghiên cứu vụ án, đợi cho Tề Tích vẻ mặt cầu xin khập khiễng trở về, mọi người mới vô cùng vui sướng ôm bụng cười ha ha.

“Được rồi, được rồi, nói chuyện nghiêm chỉnh.” Bản thân Hạ Quân Chi cười đủ rồi mới giả bộ ho nhẹ hai tiếng, phủ cho bản thân mình biểu hiện giả dối lịch sự.

Kiều Úc lại gần, mở hồ sơ cá nhân của người đàn ông kia, trong đầu như muốn nổ tung, nếu như Tiêu Quốc Chấn trùng hợp là người viết đoạn trích trong nhật ký của Lý Hiểu Mẫn, Hạ Quân Chi và Tề Tích tìm được ảnh chụp của hai người cũng là trùng hợp, như vậy sau khi xem hồ sơ của người đàn ông này, tất cả mọi việc trùng hợp đều có thể giải thích.

Bởi vì, người đàn ông vừa tốt nghiệp khoa y đại học T, tên là Tiêu Viễn Chinh, con trai của Tiêu Quốc Chấn.

“Tất cả bằng chứng đều chống lại hắn, xem ra chúng ta phải đi gặp Tiêu Viễn Chinh này.” Kiều Úc vỗ tay, không khỏi cong khóe miệng, con mắt hơi nheo lại, lông mi thật dài rung rung, giống như cánh bướm nhẹ nhàng đang muốn bay lên.

Ánh mắt Tùng Dung tối sầm lại, cổ họng bỗng nhiên có chút khô. Vừa rồi trong nháy mắt, y lại muốn nâng tay chạm lên đôi mắt Dạ Tinh, cảm thụ một chút làn da mềm mại ấm áp của cậu ấy. Tâm trạng có chút trở nên hoảng hốt, y vội vàng lắc đầu, xua ý tưởng kỳ quặc này ra khỏi đầu, ho nhẹ một tiếng nói:

“Các cô cậu không cảm thấy mọi việc tiến triển quá mức thuận lợi sao? Nếu như Tiêu Viễn Chinh quả thật là sau khi chia tay với Lý Hiểu Mẫn vì yêu sinh hận, đại khái có thể dùng phương pháp nhanh chóng hơn, không cần tốn công tốn sức như vậy, hơn nữa tôi cảm thấy Tiêu Viễn Chinh này không giống như người có tâm cơ, nhìn tướng mạo và thần sắc của hắn không chừng là một người tính cách tàn bạo, hỉ nộ thất thường, người như vậy không có khả năng tính toán kế hoạch lâu dài chỉ giết một người.”

“Em van anh, lão đại, biết người biết mặt không biết lòng, loại chuyện này có gì phải nghi ngờ chứ? Tư tưởng biến thái người bình thường còn nghĩ không ra, huống chi hắn ta là con trai của chuyên gia đồ gốm nổi tiếng, có chút biến động nhỏ nhân dân cả nước đều biết, hắn dùng loại ám chiêu này cũng không có gì kỳ quái.”

Tề Tích làm một bộ không chịu nổi, vẫy vẫy tay, trong bụng âm thầm buồn nôn, gần đây lão đại càng ngày càng đa nghi, không biết là thời kỳ mãn kinh đến sớm hay là muốn yêu đương~

Kiều Úc nghe Tùng Dung nói xong thì trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại lời Tùng Dung nói không phải là không có lý, chúng ta chỉ bằng một quyển nhật ký không nói rõ tên họ cùng một tấm ảnh chụp mà muốn đi thẩm vấn người, dường như có chút gượng ép.”

Tùng Dung nhếch môi, đem tầm mắt chuyển lên người Kiều Úc khẽ mỉm cười, trong ánh mắt có chút tán thưởng, lại có một loại không thể nói rõ…

“Vấn đề Kiều Úc nói cũng là vấn đề tôi lo lắng. Tiêu Viễn Chinh cho dù vì tình sinh hận thì tại sao còn muốn lấy lá gan của cô ấy? Còn nữa, vì sao lại có dấu hiệu X trên cổ tay Lý Hiểu Mẫn? Chúng ta chưa có một căn cứ nào chính xác trực tiếp chứng minh Tiêu Viễn Chinh có tội, như vậy ngay cả lệnh khám xét cũng không xin được.”

Tùng Dung đem tất cả nghi vấn nói ra, mọi người đều lâm vào trầm mặc.

Kiều Úc tựa vào cạnh bàn trầm ngâm suy nghĩ, hồi tưởng một lần lại một lần từng câu nói khi nãy của Vương Đình, chung quy cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó quan trọng bị bỏ qua, trong đầu giống như sợi bông bị quấn quanh một chỗ, bất kể là chuyên ngành của Lý Hiểu Mẫn hay ảnh chụp của cô ấy với Tiêu Viễn Chinh, thậm chí là đoạn cổ văn kỳ dị trong nhật ký, tựa hồ đều có liên quan đến cha con họ Tiêu, nhưng không có bằng chứng cụ thể nào trực tiếp chứng minh bọn họ là hung thủ.

Rốt cuộc đã bỏ sót điều gì…?

Thư Tình, Âu Dương cầm ảnh chụp của Lý Hiểu Mẫn và Tiêu Viễn Chinh lên xem xét tỉ mỉ, lúc này Thư Tình đột nhiên chỉ vào cổ tay Lý Hiểu Mẫn nói: “A, chị Âu Dương, chiếc vòng tay của Lý Hiểu Mẫn hình như em đã trông thấy ở đâu đó, hình như là nhãn hiệu nổi tiếng, tên là gì nhỉ… cái gì Lodge.”

Âu Dương vỗ đầu Thư Tình: “Dốt! Cái này là Swarovski(*), chuyên sản xuất đồ trang sức đá quý hàng hiệu. Kể ra, em mà không nói chị cũng không để ý, chiếc vòng trên tay cô ấy hình như là loại bán với số lượng có hạn nha! Chậc chậc, gia đình công nhân bình thường sẽ có nhiều tiền để mua loại trang sức thế này sao?”

Kiều Úc mở to hai mắt, vòng tay! Đúng vậy, cậu nghĩ ra rồi!

=============

(*) Swarovski: link sản phẩm của hãng này, nhiều thứ đẹp dã man, đắt phải gọi là cắt cổ T^T về phần vòng tay của bạn Mẫn chưa có tả nên không thể tìm

http://www.swarovski.com/is-bin/INTERSHOP.enfinity/WFS/SCO-Web_AA-Site/en_US?SetIncludeCookies=true

Từ giờ sẽ gọi bé Úc bằng “cậu” nha~ nghe cho trẻ, tiện đà phát triển tình cảm hai đứa, đến lúc yêu còn “anh – em” cho các nàng dễ nuốt~

Anh Dung thì vẫn là “y”, còn mấy thằng trong đội trọng án là “hắn” và mấy thằng nghi phạm là “hắn ta”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.