Sáng sớm ngày hôm sau, tại phòng hội trường đại học T.
Buổi thuyết trình của Tiêu Quốc Chấn được ấn định vào lúc mười giờ sáng, nhưng hội trường đã sớm đầy người, đa số trên tay họ cầm cuốn sách ‘Từ Hồn’ hưng phấn thảo luận với nhau.
“Hôm nay giành được chỗ ngồi thật không dễ nha, tôi còn tưởng phải đứng nghe chứ.”
“Đúng vậy, hôm nay tôi mang cả bút ghi âm, về nhà phải ôn lại lời của giáo sư một lần mới được, tranh thủ mấy ngày này làm xong luận văn tốt nghiệp luôn.”
“Aiz, tôi cũng không cầu mong gì nhiều, hôm nay được nhìn thấy giáo sư Tiêu, được kí tên cho thì tôi đây chết cũng mãn nguyện~”
“Thiết, giáo sư người ta mắc mớ gì phải kí tên cho cậu!”
Mấy cô nữ sinh ngồi trước mặt Kiều Úc và Tùng Dung thao thao bất tuyệt, sắc mặt hồng nhuận phảng phất vẻ háo hức, dáng vẻ của họ thật sự không giống nghe tọa đàm mà giống đi xem concert của ca sĩ nổi tiếng hơn. Kiều Úc nhịn không được trợn trắng mắt, lén lút nói với Tùng Dung ngồi kế bên: “Anh bảo mấy cô gái này có phải não thắt nút rồi không, tên Tiêu Quốc Chấn kia vừa già vừa bủn xỉn, không biết bọn họ mê lão ta ở chỗ nào?”
Tùng Dung phì cười, ho khan một cái nói: “Cái này người ta gọi là mị lực cá nhân, bây giờ có rất nhiều cô gái bị cuồng đại thúc, càng già càng đáng tiền nha. Cậu đừng để họ nghe thấy cậu nói xấu Tiêu Quốc Chấn, coi chừng bị đuổi giết đấy.”
Kiều Úc chép miệng, đảo mắt nhìn xung quanh: “Anh xem, đa số ở đây đều là nữ sinh, tôi nghĩ lão Tiêu Quốc Chấn này nhất định có mánh khóe dụ con gái nhà người ta, không thì không thể nào nhiều gái thích hắn đến vậy được.”
Tùng Dung xấu xa cười nhạo hỏi: “Sao, cậu đố kị lão có nhiều gái theo à? Không bằng cậu cũng tìm một cô đi.”
Kiều Úc ngước mắt liếc y, đường nhìn ngừng ngay trên môi Tùng Dung, tâm trí đột nhiên nhớ lại nụ hôn nóng bỏng tối qua, mặt lập tức đỏ bừng lên, “Anh, anh đâu ra nhiều lời dư thừa thế, tôi cần anh quản à!”
Tùng Dung thật sự không nghĩ nói một câu cũng có thể làm Kiều Úc đỏ bừng mặt như vậy, trong lòng nảy lên một cảm giác không tốt: tiểu tử này không lẽ thật sự muốn tìm bạn gái!?
Trăm tính ngàn tính suýt nữa quên mất Lê Dạ Tinh cũng là nam sinh nha, thích con gái mới là bình thường. Như vậy bản thân chẳng phải càng thêm vô vọng sao? Nghĩ đến đây sắc mặt Tùng Dung trở nên kì quái, mím môi không nói thêm gì nữa.
Kiều Úc không chú ý đến vẻ khác lạ của Tùng Dung, vươn người ra vỗ vỗ một cô gái ngồi trước mình, “Mỹ nữ, sao các bạn lại đến đây nghe tọa đàm của giáo sư Tiêu thế?”
Cô gái phía trước quay đầu lại, vừa thấy Kiều Úc hai mắt liền sáng rỡ, trường mình có anh chàng đẹp trai đến vậy? Cô có chút kích động cười cười, trả lời: “Giáo sư Tiêu học thức uyên bác, nữ sinh đều rất thích thầy ấy.”
“Các bạn thuộc khoa nào?”
“Ưm, chúng tôi đa số thuộc khoa khảo cổ, cố ý dậy từ rất sớm chiếm chỗ. Thứ nhất vì những điều giáo sư Tiêu nói rất có ích đối với luận văn của chúng tôi, thứ hai là thầy ấy cũng khá đẹp trai ha, hô hô.”
Kiều Úc cảm thấy mình như vừa nuốt phải con ruồi, thật buồn nôn, cậu đang cố tưởng tượng mối liên hệ giữa Tiêu Quốc Chấn với từ ‘đẹp trai’, càng nghĩ Kiều Úc càng thấy có lỗi với mắt thẩm mỹ của mình, nhịn lại cảm giác muốn nôn tiếp tục nói: “Như vậy a, tôi cũng là fan bự của giáo sư Tiêu đấy, nhưng mà những gì thầy ấy nói tôi không hiểu lắm, hôm nay đến chỉ để hóng hớt thôi.”
Kiều Úc bất lực gãi đầu, đôi mắt xinh đẹp mang theo ánh nước phút chốc hớp hồn cô gái kia, cô kích động nói: “Không lo, nếu cậu có hứng thú với gốm sứ thì có thể đến câu lạc bộ của bọn tôi chơi, chúng tôi hay tổ chức các hoạt động nghiên cứu về gốm sứ lắm.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, câu lạc bộ là do nhóm các cậu tự phát tổ chức?”
“Đúng vậy, nhóm chúng tôi tổng cộng có mười lăm người, tuy toàn là nữ sinh nhưng vẫn rất nổi tiếng trong trường đấy.”
Nói đến đây, trên mặt cô gái liền lộ ra biểu cảm đắc ý, Kiều Úc bất động thanh sắc nhếch môi, đột nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, mỹ nữ, trông bạn trẻ như vậy, chắc mới mười tám nhỉ?”
Tùng Dung nghe đến đây liền ngửa mặt trợn mắt, mẹ kiếp, trước mặt anh dám ba hoa với nữ sinh lâu như vậy, đáng giận nhất là cả tuổi cũng hỏi luôn rồi, chút nữa chắc hỏi luôn ngày sinh tháng đẻ nhỉ.
“Cậu hỏi làm gì, có ý với người ta à?”
Sắc mặt Tùng Dung sắp đen bằng Bao Công rồi, khẩu khí khỏi nói là càng tức giận, thật hận không thể che kín mặt Kiều Úc lại không cho ai nhìn, nhưng Kiều Úc khó chịu nhìn y một cái, ý là: tôi đang làm việc, anh ngoan ngoãn ngồi im đi!
Nữ sinh đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đâu nhỏ thế, tôi sinh năm tám mươi chín, năm nay đã hai mươi hai tuổi rồi.”
“Sinh năm tám mươi chín là tuổi rắn đi, người sinh năm này thường đường đời bằng phẳng thoáng đãng, không biết vị tiểu thư này có thể cho tôi biết sinh nhật của bạn không?”
Không biết từ lúc nào Tiêu Quốc Chấn đã đứng bên cạnh ba người, không biết lúc nãy ông ta rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu, lão mặc một chiếc áo tơ tằm màu xám, gọng kính vàng sáng lấp lánh, bên môi treo nụ cười ôn nhu, đủ để cô gái phải thét lên.
“Giáo sư Tiêu! Em.. em… thầy… cái kia… ai da, em em… sinh ngày hai mươi lăm tháng ba ạ.”
Nữ sinh đó hưng phấn đến nỗi không nói được một câu chỉnh tề, mà lúc này mọi người xung quanh cũng bắt đầu chú ý đến Tiêu Quốc Chấn, tất cả đều đổ xô sang hóng hớt với ánh mắt kích động.
Kiều Úc đứng dậy cười như không cười, giơ tay ra nói, “Thì ra là giáo sư Tiêu, thất kính thất kính.”
Tiêu Quốc Chấn híp mắt, đôi con ngươi nhạt màu xẹt qua một tia cay độc, sau đó lại cúi đầu bắt tay Kiều Úc, “Thật không nghĩ đến có thể gặp được hai vị cảnh quan ở đây, xem ra dạo này không có án gì để tra nhỉ?”
“Dạo này không bận lắm, chỉ đang điều tra vụ án của lệnh công tử thôi.” Kiều Úc nói xong sắc mặt Tiêu Quốc Chấn lập tức biến xanh.
Tùng Dung bất động thanh sắc đứng lên nói: “Thật ra hôm nay hai chúng tôi đến là đặc biệt muốn nghe ngài giảng giải thôi, thuần túy chỉ mang theo tâm trạng học hỏi đến, xin ngài đừng để tâm.”
Tiêu Quốc Chấn hừ lạnh một tiếng, đưa mắt liếc hai người, vỗ vỗ tà áo khôi phục dáng vẻ ưu nhã, cười với cô gái vẫn còn đang kích động kia, sau đó thong dong đi về phía sân khấu. Hiện trường hỗn loạn lập tức trở nên yên tĩnh, Tiêu Quốc Chấn tháo kính xuống, cặp mắt tinh anh mang theo ý cười bắt đầu cuộc tọa đàm.
Tùng Dung kéo Kiều Úc ngồi xuống, nhỏ giọng nói:”Sao cậu hễ gặp ông ta là lại nhịn không được thế, tên cáo già Tiêu Quốc Chấn không dễ để chúng ta nắm được chứng cứ vậy đâu.”
“Anh đã từng thấy người cha nào có con bị bắt vào cục cảnh sát mà vẫn điềm đạm như không chưa? Tôi thấy ông ta nhất định là trong lòng có quỷ.” Kiều Úc vỗ mạnh vào tay vịn ghế, kết quả đụng phải vết thương hôm qua, đau đến thiếu điều muốn la lên. Trong đầu vô thức nghĩ đến cơn ác mộng trước đó.
Cậu không thể quên khuôn mặt cười như điên dại của Tiêu Quốc Chấn trong mơ, cũng không quên được vẻ mặt của Tùng Dung khi trúng đạn, dù biết là giả nhưng vẫn làm người ta thấy đau và ghi sâu vào tận xương tủy.
Tùng Dung thở dài một hơi, “Cậu đang bị thương, ngoan ngoãn một chút. Đừng lúc nào cũng nghĩ mình bằng sắt, cậu liều mạng tôi cũng không phát thêm tiền thưởng cho cậu đâu.”
Kiều Úc bất mãn trừng mắt, “Âu Dương nói quá chuẩn, anh quả thực vừa bủn xỉn vừa ích kỷ.”
Tùng Dung cười không nói gì, giơ tay muốn xoa đầu Kiều Úc, thế nhưng Kiều Úc lại né ra đằng sau, trên mặt thoáng không tự nhiên. Tay Tùng Dung cứng lại giữa không trung, bỏ xuống không được mà giơ lên cũng không xong.
Mình làm gì sai khiến bé con này sợ mình rồi? Đầu óc Tùng Dung lại loạn thành một đoàn, trái tim như bị người ta đóng đinh vào vậy, không phải rất đau nhưng vô cùng chua xót.
Kiều Úc cứng ngắc nhún vai, “Cái đó… tôi tưởng anh muốn đánh đầu tôi.”
Từ khi phát sinh chuyện tối qua, mỗi khi đơn độc ở bên Tùng Dung cậu lại thấy toàn thân không được tự nhiên, một động tác quen thuộc giờ đột nhiên trở nên vô cùng mờ ám, Tùng Dung đối với tất cả mọi người ở tổ trọng án đều là một bản mặt than, trước giờ chưa từng động tay động chân với ai, thế nhưng đối với mình cậu là ba hồi nhéo má bốn hồi xoa đầu, thần thái rất ư là tự nhiên nhưng vẫn làm người ta cảm thấy vô cùng ái muội.
“…… lịch sử của gốm sứ bắt đầu từ rất sớm khoảng hơn ba nghìn năm trước vào đời nhà Thương, nước ta đã xuất hiện sứ xanh [thanh hoa từ], đến triều Tống thì gốm sứ trở nên phổ biến khắp đại giang nam bắc, vô cùng nổi tiếng, trong đó sứ xanh và sứ trắng là nổi danh nhất [thanh từ và bạch từ]. Mà thứ chúng ta sắp đề cập hôm nay chính là sứ xanh được mệnh danh ôn thuần như ngọc.”
Kiều Úc lật cuốn ‘Từ Hồn’ ra, tìm được ‘Ngũ tạng ngũ hành, trấn từ chi hồn’ im lặng nghe, Tùng Dung bất động thanh sắc dùng dư quang nhìn Kiều Úc, nhìn chằm chằm vào cánh môi mỏng màu phấn hồng kia, miết môi không lên tiếng.
Tiêu Quốc Chấn cầm trà Bạch Hào Ngân Châm(*) lên uống một ngụm thấm giọng, không nhanh không chậm nói tiếp: “Làm sứ chú trọng nhất chính là công đoạn lên màu, sứ xanh cao cấp màu sắc đạm nhạt, nhuận mà không thô, chạm vào cảm giác mát lạnh như nước, muốn đạt được điểm này phải nói đến thiên thời địa lợi nhân hòa, nhiệt độ, hoàn cảnh và tất nhiên sự kiên trì của con người là không thể thiếu. Thời cổ có một truyền thuyết rằng, một món đồ sứ có thể chứa đựng cảm xúc của con người, chỉ cần trong lúc nung thêm vào ý niệm của người đó, thì món đồ sứ kia có thể dùng để bảo vệ chủ nhân của mình.”
(*)Bạch Hào Ngân Châm Trà (白毫銀針) là một loại bạch trà (trà trắng) nằm trong Thập Đại Danh Trà đến từ vùng trà lớn nhất của Trung Quốc đó là Phúc Kiến. Theo tiếng Hoa thì Bạch Hào có nghĩa là lông trắng, dùng để ám chỉ phần lông tơ trắng bám trên từng cánh trà; còn Ngân Châm có nghĩa là cây kim bằng bạc dùng để nói đến hình dáng và màu sắc như cây kim bạc loại trà này.
Lúc này đột nhiên có một nam sinh giơ tay: “Giáo sư, em có một câu hỏi. Thời phong kiến tư tưởng người dân lạc hậu hủ bại, tin quỷ thần tin thiên mệnh nên mới tin rằng một món đồ sứ có thể có cảm xúc riêng, nhưng mà bây giờ là xã hội văn minh, giáo sư nói như thế không phải phản lại tư tưởng duy vật sao?”
Tiêu Quốc Chấn nhẹ nhàng cười, đẩy đẩy kính, “Nhân loại luôn luôn không thể thoát khỏi bản thể mà nhìn ra thế giới để giải quyết vấn đề, em cảm thấy những thứ mắt thấy là thật, là đúng, thế nhưng qua thêm vài thế kỉ nữa em có chắc rằng tư tưởng duy vật còn là chân lí không? Trung Quốc là một đất nước rộng lớn, có hơn năm nghìn năm lịch sử, những thứ này được truyền lại đến thời nay thì nhất định có đạo lí của chúng, cũng giống những thứ như ngũ hành bát quái gì đó, đến nay vẫn được sử dụng đấy thôi.”
Nam sinh như hiểu như không gật gật đầu, xấu hổ không dám hỏi tiếp nữa, gãi đầu mấy cái ngồi xuống ghế.
Kiều Úc cười cười giơ tay lên, Tùng Dung bên cạnh hỏi nhỏ: “Cậu lại làm trò gì?”
Kiều Úc tinh nghịch hướng y chớp chớp mắt, ý bảo y đừng hỏi nhiều. Tiêu Quốc Chấn nhìn thấy Kiều Úc biểu tình trên mặt lập tức cứng lại, đôi mắt tuy bị kính che bớt nhưng vẫn thấy rõ sự hung ác đang thấu ra ngoài. Nhưng lão vẫn rất lễ độ chu toàn cười cười lên tiếng, “Bạn học này có câu hỏi gì?”
Kiều Úc đứng dậy, bày ra bản mặt học sinh gương mẫu hỏi: “Em đọc qua rất nhiều sách của thầy, nhưng ấn tượng sâu nhất vẫn là cuốn ‘Từ Hồn’ này. Nhưng mà trong sách có vài vấn đề em không hiểu cho lắm nên muốn nhờ thầy giải thích ạ.”
“Ha ha, thì ra là vậy, vấn đề này chúng ta chút nữa nói riêng đi, dù sao thì đây cũng không phải là buổi giao lưu sách ‘Từ Hồn’.” Cặp kính viền vàng lóe ra hàn quang, trong đó ý uy hiếp mười phần.
Kiều Úc giả như không thấy, làm ra vẻ ủy khuất nó: “Em còn chưa hỏi sao thầy biết nó không liên quan đến vấn đề hôm nay? Lúc nãy thầy cũng nói rồi, những món gốm sứ ưu chất có thể mang theo ý niệm của con người, vậy trong sách thầy từng nhắc đến ‘ngũ tạng ngũ hành, trấn từ chi hồn’ chính là một cách để con người rót ý niệm của mình vào trong đó sao?”
Đôi mắt Tiêu Quốc Chấn híp lại đầy nguy hiểm, ngón tay vô thức nhấc lên, từ góc độ của Kiều Úc thấy thì giống như sát thủ đang vuốt ve vũ khí của mình.
Kiều Úc vừa đưa ra câu hỏi, cả hội trường liền bắt đầu thảo luận, mọi người xôn xao nói qua nói lại nửa ngày, lục đục mở miệng nói: “Giáo sư, ngài giải thích một chút về vấn đề này đi, rốt cuộc ngũ tạng và gốm sứ có quan hệ gì với nhau?”
Mắt thấy cả hội trường bắt đầu quan tâm đến vấn đề này, Tiêu Quốc Chấn đành phải đè nén sự không vui trả lời: “Vào thời cổ, mọi người đều nghĩ rằng xác chết sẽ được thần linh phù hộ, người phàm không thể mạo phạm, nên sau này đã lưu hành tập tục đem ngũ tạng của người chết ném vào trong lò gốm, gốm sứ nung ra từ đó cũng sẽ có được sự bảo hộ từ thần linh. Đây chẳng qua cũng chỉ là truyền thuyết, tôi viết trong sách chẳng qua cũng chỉ muốn giới thiệu toàn diện hơn với mọi người về lịch sử gốm sứ mà thôi, bạn học này có lẽ là nghĩ lệch đi đâu rồi.”
“Vậy không đúng nha, lúc nãy giáo sư nói những gì được lưu truyền lại từ thời cổ tuyệt đối là có đạo lí, giờ sao lại nói thành truyền thuyết dân gian?” Kiều Úc không chịu từ bỏ tiếp tục hỏi, trong lòng cười lạnh, Tiêu Quốc Chấn tôi xem ông giả bộ đến khi nào.
Cơ mặt của Tiêu Quốc Chấn co rút, lão hung hăng trừng Kiều Úc, ánh mắt cảm giác hung ác như độc xà, Tùng Dung ở dưới khều khều Kiều Úc: “Tạm được rồi, không nên đánh rắn động cỏ.”
Nhếch miệng, Kiều Úc không đợi Tiêu Quốc Chấn mở miệng tiếp tục nói: “Giáo sư đừng để bụng, có lẽ em lỡ mạo phạm thầy, nhưng mà gần đây em nghe đồn có vụ án giết người, cô gái kia chết không rõ ràng, còn tội nghiệp đến nỗi nội tạng cũng bị người ta móc mất, nên hôm nay nghe được điều này nhịn không được có chút hoài nghi, xin giáo sư đừng để bụng, em không có ý làm khó thầy đâu.”
Giọng nói của Kiều Úc không lớn, khẩu khí cũng rất ôn hòa, nhưng học sinh xung quanh lại nhịn không được hít một ngụm khí lạnh. Mọi người đều biết nữ sinh mà Kiều Úc nói chính là Lý Hiểu Mẫn, ở đây có không ít người quen biết cô ấy, vừa nghĩ đến cái chết của cô, mọi người đều nhịn không được cảm thấy lạnh xương sống.
Chiêu lấy lui làm tiến, dương đông kích tây thành công đánh sập địa vị của Tiêu Quốc Chấn, lão cầm ly nước lên uống nước để che giấu cảm xúc, tay nắm chặt đến nổi gân xanh, lão cười nói, “Đôi lúc liên tưởng phong phú quá cũng không phải chuyện tốt, đương nhiên là trên lĩnh vực y học tôi rất khuyến khích các em suy nghĩ thêm.”
Kiều Úc nhướn mày ngồi trở lại ghế, làm động tác OK với Tùng Dung, Tùng Dung bất lực bưng trán, y có cảm giác nếu Kiều Úc cứ tiếp tục thì chắc trời cũng sập luôn mất.