Thức Cốt Tầm Tung

Chương 29: Cúng bái và ngũ hành mệnh cách (canh hai)



Editor: Anh Cung

Beta: zizi

===================

Kiều Úc ngồi trong quán cafe xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, tay theo bản năng sờ vào trong túi, nhớ ra lúc rời khỏi nhà quên không mang theo điện thoại, trong lòng trống rỗng muốn nhanh chóng ra ngoài, không nói một tiếng với Tùng Dung.

Nhưng mà nghĩ lại thì không đúng lắm, quan hệ của mình và Tùng Dung là sao chứ, không phải chỉ là ra ngoài gặp nữ sinh thôi sao, cũng không phải làm chuyện thương thiên hại lý, mình việc gì phải lo lắng thế nhỉ.

“Dạ Tinh? Lê Dạ Tinh? Anh đang nghĩ gì thế, có nghe thấy em nói gì không?” Giọng nói nhẹ nhàng của Trương Nguyên vang lên, Kiều Úc hồi phục tinh thần lúng túng cười một tiếng: “Thật xin lỗi tôi hơi mất tập trung, em vừa nói gì vậy?”

“Em nói người chơi đồ gốm không chỉ đơn giản là yêu thích, anh phải sưu tầm, muốn tìm được đồ tốt còn phải xem duyên phận.” Trương Nguyên cười dịu dàng khuấy ly cafe trước mặt, nhưng những câu này Kiều Úc đều không nghe lọt lai, hiện tại trong đầu cậu đều là án mạng.

Cậu gật đầu phụ họa, ngẩng lên nhìn Trương Nguyên, cô gái ngay lập tức xấu hổ cúi đầu, Kiều Úc mím môi suy nghĩ một lát mới mở miệng nói: “Trương Nguyên, em cũng biết tôi ở phương diện đồ gốm chỉ là một kẻ ngoại đạo, cho nên có vài vấn đề muốn hỏi em, có được không?”

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Trương Nguyên gật mạnh một cái, đôi má ửng hồng, mắt sáng ngời chớp chớp hận không thể nói tất cả những gì mình biết cho Kiều Úc.

Kiều Úc hiểu ý cười nhẹ, lấy một xấp tài liệu trong balo: “Lần trước nghe xong buổi tọa đàm của giáo sư, về nhà tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không hiểu rõ. Giáo sư nói thời cổ đại sau khi giết người, người ta đem nội tạng đi luyện sứ, vậy có thể lấy từ bất cứ cỗ thi thể nào cũng được?”

Trương Nguyên vừa nghe cậu hỏi chuyện này mắt liền sáng lên: “Sao có thể tùy tiện như vậy chứ, việc này phải kết hợp ngày sinh tháng đẻ và thuộc tính của vận mệnh mới có thể làm được.”

Kiều Úc âm thầm nhếch môi, xem ra hỏi đúng vấn đề mấu chốt rồi. Cậu bất động thanh sắc khuấy ly cafe, thuận miệng hỏi: “Con người thời cổ đại cổ hủ như vậy, sao có thể tùy tiện cho người khác biết ngày sinh tháng đẻ, đã chết còn bị lấy mất lục phủ ngũ tạng, đây đâu phải thuật ướp xác Ai Cập.”

“Cũng không đúng, không chừng có vài người tự nguyện lấy bản thân làm tế phẩm. Vua chúa thời cổ đại khi đăng cơ đều cần chuẩn bị lễ tế sống, mà nghi lễ cao nhất là dùng người làm tế phẩm, khi đó ai có thể được chọn làm tế phẩm của vua chính là vinh dự vô cùng to lớn.”

Trương Nguyên chống tay lên má cười cười nói tiếp: “Em nghe giáo sư chuyên ngành nói, thời xưa cúng tế chú trọng nhất là thiên nhân hợp nhất, họ cho rằng thế giới vạn vật là do năm loại nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cấu thành, cho nên em đoán nếu dùng người làm tế phẩm thì ngày sinh tháng đẻ của người bị hiến tế phải phù hợp với năm yếu tố này.”

“Vậy là sao? Làm sao biết ngày sinh tháng đẻ của một người thuộc yếu tố nào?” Kiều Úc vội vàng hỏi.

Trương Nguyên hiếm khi thấy Kiều Úc chủ động nói chuyện với cô như vậy, trong lòng vui vẻ, tự nhiên trên mặt lộ ra một chút hoan hỉ: “Như em đã nói. Em sinh ngày 25 tháng 3 năm 1989, cũng chính là ngày Giáp Thân, tháng Đinh Mão, năm Kỷ Tỵ, bát tự này ứng với mệnh Kim, cho nên mệnh của em là Cách chúc kim.”(theo gg ca ca thì nữ sinh năm 1989 mệnh mộc @@)

Kiều Úc rốt cuộc hiểu suy nghĩ của Trương Nguyên, một loại dự cảm vô cùng xấu bắt đầu truyền ra. Cậu đột nhiên nghĩ đến giấc mơ đêm đó, tay Tiêu Quốc Chấn đang cầm chiếc bình thanh hoa sứ trong miệng đọc lầm rầm, rõ ràng là đang thực hiện nghi thức bái tế gì đó.

Nghĩ đến trong chiếc bình thanh hoa sứ kia là lá gan cùng lá lách của Vương Nguyệt Lâm và Lý Hiểu Mẫn, sau lưng Kiều Úc toát mồ hôi lạnh.

Cậu miễn cưỡng tỏ ra tươi cười như không có chuyện gì xảy ra: “Hóa ra là vậy, tôi hiểu rồi. Trương Nguyên, không ngờ em còn trẻ mà tinh thông ngũ hành bát quái đến vậy.”

Mặt Trương Nguyên lại đỏ lên, cô mím môi lại như muốn giấu đi nụ cười trên mặt, nhưng lỗ tai hồng hồng đang bán đứng cô: “Thực ra các chị em trong hội chơi sứ lợi hại hơn em, em chỉ hiểu sơ qua chút thôi.”

Kiều Úc cười cười, tiếp tục rèn sắt khi còn đang nóng: “Với tôi mà nói thì em đã rất giỏi rồi, vậy em xem giúp tôi hai bát tự này một chút được không, là của em họ tôi, em dạy tôi xem với, về nhà tôi có thể đùa giỡn chúng một phen, ha ha.” Nói xong cậu liền đêm ngày sinh của Lý Hiểu Mẫn và Vương Nguyệt Lâm viết lên giấy.

Trương Nguyên mím môi cười nhẹ: “Không ngờ anh cũng biết đùa như vậy đấy.”

Cô cầm bát tự của hai người xem một chút rồi nói: “Ngày 11 tháng 9 năm 1992, đây là ngày Canh Dần, tháng Kỷ Dậu, năm Nhâm Thân, mệnh Dương liễu mộc. Người năm 1995… ừm, ngày 6 tháng 1, để em nhớ đã, a, là ngày Quý Hợi, tháng Tân Tỵ năm Ất Hợi, mệnh Lộ bàng thổ.”

Ánh mắt của Kiều Úc lập tức tối sầm, cậu thuận miệng nói cảm ơn, không phát hiện giọng nói của mình đang run lên.

Cậu nhớ trong quyển sách Từ hồn’ kia đề cập tới ‘gan, tâm, tỳ, phế, thận’ ngũ tạng phân chia đối ứng ngũ hành ‘Mộc, hỏa, thổ, kim, thủy’. Mà mệnh của Lý Hiểu Mẫn là Dương liễu mộc, cho nên đã bị lấy đi lá gan, mệnh của Vương Nguyệt Lâm là Lộ bàng thổ, ứng với tỳ cho nên lá lách cũng bị lấy mất.

Quả nhiên… tất cả bằng chứng đều chống lại hắn, lưới trời lồng lộng thưa mà khó thoát, Tiêu Quốc Chấn mày quả nhiên là tên súc sinh điên cuồng.

Sau khi thấy tất cả manh mối đều buộc tội Tiêu Quốc Chấn, Kiều Úc không thể chờ đợi, muốn nói cho Tùng Dung biết, cảm giác thấp thỏm này khiến cậu đứng ngồi không yên.

“Trương Nguyên, tôi đột nhiên nhớ ra có một số việc ở cục cảnh sát còn chưa làm xong, phải lập tức trở lại, hôm nay rất xin lỗi không thể ở lại nói chuyện với em.” Nói xong Kiều Úc liền đứng lên đi tới quầy thu ngân.

Trương Nguyên vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng, bởi vì Kiều Úc mỉm cười với mình mà tim đập đến đỏ cả mặt, nhưng một giây tiếp theo người này đột nhiên muốn rời đi, cô sửng sốt một chút, theo phản xạ níu lại góc áo của Kiều Úc.

“Dạ Tinh, anh…” Cô muốn Kiều Úc ở lại với cô thêm chút nữa, nhưng lại cảm thấy như vậy thật không biết xấu hổ, chỉ có thể ngượng ngùng mở miệng nói: “Nếu như anh nói sự việc cấp bách, có thể cho em đi cùng được không?”

Kiều Úc định mở miệng cự tuyệt, nhưng nhìn vào cặp mắt to tròn của Trương Nguyên, trong lòng y có chút không nỡ. Lúc đầu hẹn với người ta ra ngoài vì mục đích riêng đã không đúng lắm, giờ lại để một cô gái ở lại quán cafe còn mình thì về trước, Kiều Úc mi có còn là người hay không đây.

“Nếu không thì tôi đưa em về nhà trước, tôi nhớ ra còn tập tài liệu để ở nhà, tôi phải về lấy, vậy nên chưa cần đến cục cảnh sát vội.”

Trương Nguyên kéo góc áo, buồn rầu cúi đầu không nói, nhìn thấy cô như muốn khóc, Kiều Úc luống cuống, không biết phải làm sao.

“Em bây giờ chưa muốn về nhà, cái này… nếu anh không muốn dẫn em đến cục cảnh sát, vậy… em có thể đến nhà anh chơi một chút không? Anh yên tâm, em không vào trong, em… em chỉ muốn biết nhà anh ở đâu thôi… Như vậy cũng không được sao?” Trương Nguyên ngẩng đầu, đôi mắt long lanh cảm giác như sắp rớt nước mắt.

Kiều Úc sống qua hai đời nhưng chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, trời mới biết cậu có bao nhiêu sợ hãi khi nhìn con gái khóc, cậu luống cuống tay chân đưa giấy ăn cho cô bé, bất đắc dĩ thở dài: “Vậy cũng được, em xem đã trễ như vậy, một cô gái ở bên ngoài một mình cũng không an toàn.”

Trương Nguyên nín khóc mỉm cười, gật mạnh một cái: “Dạ.”

Kiều Úc đẩy cửa quán cafe, vội vã băng qua đường, không hiểu sao cậu có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó, giống như sự bình yên trước cơn bão vậy, làm cậu bất an mãi không thôi. Cậu quay lại nhìn thoáng qua Trương Nguyên đang đi đằng sau, thở dài, luôn cảm giác lúc đó đầu mình nóng lên, mang Trương Nguyên về nhà tuyệt đối sẽ hối hận cho mà xem.

====================================

Tùng Dung cầm bát cháo hải sản đã nguội lạnh vẫn luôn ngồi chờ ở cửa nhà Kiều Úc, đợi đến khi ánh nắng tắt dần màn đêm đang buông xuống vẫn không gọi được cho Kiều Úc, cửa chính vẫn đóng chặt như cũ.

Tim y đập vô cùng nhanh, nhiều lần đứng lên muốn phá cửa đi vào. Y sợ Kiều Úc gặp chuyện không may, dù sao bọn họ mới bị đám người áo đen truy sát cách đây không lâu, trên người còn đang bị thương, nếu ở trong nhà bị đám người kia bắt thì chỉ có nước chết.

Chờ đợi một thời gian dài khiến cho đội trưởng tổ trọng án bắt đầu thấp thỏm lo âu, vô số ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu y. Nếu Dạ Tinh thực sự bị người ta bắt đi thì phải làm sao bây giờ, thân thể cậu gầy yếu như vậy, lại hết lần này tới lần khác gặp phải sát thủ giết người không chớp mắt, vậy chẳng phải là….

Y không dám nghĩ tiếp nữa, bật dậy giống như con thú bị nhốt một chỗ, nôn nóng đi đi lại lại. Một lần nữa lấy thuốc lá trong túi ra ngậm lên miệng, y hít sâu vài hơi, thở ra thật dài, Tùng Dung mày bình tĩnh một chút đi, Dạ Tinh dù sao cũng là một người trưởng thành, biết làm thế nào để bảo vệ mình, có lẽ do cậu mệt mỏi ngủ sâu nên mới không nghe thấy mày gọi điện thôi.

Y đem đầu thuốc đang ngậm trong miệng ném xuống đất di mạnh, theo bản năng đá đống tàn thuốc nằm đầy trên đất sang một bên, lát nữa để Dạ Tinh nhìn thấy mình hút nhiều thuốc như vậy lại lên cơn.

Lúc này trên hành lang truyền đến tiếng động, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, loáng thoáng còn kèm theo tiếng cười. Tùng Dung ngồi xổm trong hành lang tối, giống như một con báo đang giấu mình trong bóng đêm, bất cứ lúc nào cũng có thể chồm lên.

Y ngẩng đầu nhìn về phương hướng thanh âm phát ra một chút.

Xa xa hình ảnh của một đôi nam nữ đang tiến lại gần, mãi đến khi đến dưới đèn đường, ánh đèn mờ kéo dài bóng của hai người, Tùng Dung mới nhìn rõ mặt họ. [chỗ này điêu nha, đang ở hành lang còn đứng dưới đèn đường]

Cậu con trai cao gầy, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng tinh khiết, mang khuôn mặt tươi cười lẳng lặng nghe cô gái bên cạnh nói gì đó. Cô gái kia mềm nhẹ, giống như con chim nhỏ nép vào bên cạnh cậu con trai, xem chừng vô cùng vui vẻ.

Không biết cô gái kia bỗng nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nhón chân lên thì thầm bên tai cậu trai kia, cậu chợt cúi đầu nở nụ cười, giơ tay lên xoa đầu cô gái, khóe miệng cong lên được đèn đường chiếu sáng, hiện lên vô cùng sinh động.

Nhìn hai người thật hài hòa, dường như trời sinh một đôi vậy.

Lê Dạ Tinh, Trương Nguyên…

Tùng Dung nheo mắt lại, ngực gồng lên, nắm chặt tay. Nhìn bát cháo hải sản trong tay đã lạnh, trong nháy mắt y cảm thấy mình thật ngu xuẩn khi đã đợi lâu như vậy, thực sự rất tức cười.

Trong khi mình vì cậu ấy mà lo lắng sợ hãi, Lê Dạ Tinh lại không nói tiếng nào đi ra ngoài với một cô gái. Vậy mình rốt cuộc là cái gì, bỏ ra một mảnh chân tình, thận trọng ở bên cạnh cậu ấy, thế nhưng trong lòng cậu ấy căn bản không có mi.

Tùng Dung cười gượng một tiếng, đem bát cháo hải sản ném vào trong thùng rác bên cạnh. Lần đầu tiên thấy ngực đau như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.