Thức Cốt Tầm Tung

Chương 35: Bọ ngựa bắt ve



Editor: Anh Cung

Beta: zizi

===========================

1:00 sáng, Tổ trọng án.

Thời gian chờ đợi quá dài khiến cho mọi người bắt đầu trở nên nôn nóng, loại cảm giác này giống như phải giành giật với tử thần từng giây từng phút, Kiều Úc càng ngày càng bất an.

Cậu từng cho rằng mình đã quá quen với việc sinh tử rồi, trái tim cứng rắn của cậu dường như đã hóa thành sắt đá, vậy mà lúc cái chết đang thực sự bao trùm lên người thân thuộc của mình thì loại sợ hãi này không thể dùng từ ngữ nào hình dung được.

Một cô gái hoạt bát đáng yêu như vậy, nụ cười, giọng nói và cả cử chỉ như đang hiện ra trước mắt, nhưng không ai có thể biết một giây sau cô có trở thành thi thể giống như Lý Hiểu Mẫn, Vương Nguyệt Lâm hay không.

Nếu mình có thể cảm thấy tính mạng của Trương Nguyên gặp nguy hiểm sớm một chút, có lẽ sự việc sẽ không như bây giờ, ngoại trừ chờ đợi ra, cậu không còn biện pháp nào khác, đây là lần đầu tiên Kiều Úc cảm thấy mình vô dụng đến vậy.

Nước ấm trong tay đã lạnh cả rồi, cậu ôm đầu gối buồn bực không lên tiếng, Tùng Dung vỗ vai cậu nhỏ giọng nói: “Mọi việc có thể không tồi tệ như chúng ta nghĩ, ít ra vừa rồi lúc em gọi cho Trương Nguyên, cô ấy vẫn ổn.”

Kiều Úc lắc đầu, giọng nói có chút run rẩy: “Lúc Tiêu Quốc Chấn hỏi ngày sinh  của cô ấy, lẽ ra tôi phải đề phòng mới đúng, thế nhưng… tôi lại không hề chú ý, thậm chí vì điều tra vụ án còn cố tình hẹn cô ấy ra ngoài, nếu lúc đó tôi không cố ý bắt chuyện với cô ấy, Tiêu Quốc Chấn có lẽ sẽ không để mắt tới, cô ấy cũng sẽ không chết.”

“Việc này không thể trách em được, ngay từ đầu chúng ta không ai nghĩ tới việc Tiêu Quốc Chấn căn cứ vào ngày sinh để giết người. Hơn nữa, nếu không phải bởi vì em đi tìm Trương Nguyên, vụ án này có thể vĩnh viễn không tìm thấy đầu mối.” Tùng Dung nói.

“Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, cả đời này tôi không thể tha thứ cho chính mình.” Kiều Úc cười gượng, so với khóc xem ra còn khó coi hơn.

Tùng Dung khựng lại, trong lòng không hiểu là cảm nhận gì nữa: “Dạ Tinh, trên thế giới này người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm rất nhiều, cho dù Tiêu Quốc Chấn không giết Trương Nguyên, hắn cũng sẽ giết những người khác, đầu sỏ gây nên chuyện này là hắn.”

Lúc này điện thoại trong cảnh cục chợt vang lên, Kiều Úc và Tùng Dung giật mình, có tin tức rồi sao!?

Tùng Dung bước nhanh đến cầm lấy điện thoại, không đợi y mở miệng, Âu Dương ở đầu dây bên kia đã hô thật to: “Lão đại, em và Quân Chi vừa bị đùa giỡn!”

“Tức là sao? Tiêu Quốc Chấn không có ở nhà?” Tùng Dung nhíu mày.

“Lúc chúng em tới biệt thự của hắn, thấy bên trong đèn vẫn sáng, nên không dám manh động, tiếp tục đợi. Sau đó chúng em cảm thấy không thích hợp, gian phòng có ánh sáng nhưng quá im lặng, thậm chí một bóng người cũng không có, cuối cùng chúng em vòng ra phía sau núi, phát hiện ga-ra nhà hắn trống không! Hắn đã ra ngoài từ lâu rồi!”

“Sh*t! Con cáo già này đã sớm phòng bị rồi!” Tùng Dung chửi thề một tiếng.

“Lão đại, bây giờ em với Quân Chi phải làm gì? Trở về hay tiếp tục theo dõi ở đây?”

Tùng Dung xoa cằm trầm tư một lát: “Trước tiên không vội, lát nữa có việc phải nhờ đến hai người ở chỗ đó, bây giờ hai người đi xuống núi, nấp sau thân cây ven đường đi.”

“YES SIR!”

Tùng Dung đặt điện thoại xuống, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Xem ra đã đánh rắn động cỏ rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm được Trương Nguyên.”

Kiều Úc gật đầu, hít sâu một hơi gọi điện thoại cho Trương Nguyên lần nữa, kết quả vẫn là số máy đang bận: “Không xong rồi, vẫn không thể gọi được, cô bé này rốt cuộc đã chạy đi đâu chứ!”

Lúc này Tề Tích nhô đầu ra, vẻ mặt sốt ruột: “Lão đại, không hay rồi, sắp không theo dõi được nữa. Tín hiệu càng ngày càng kém, hơn nữa chỉ dựa vào cuộc gọi ngắn ngủi vừa rồi của Tiểu Tinh căn bản không thể xác định được vị trí, phải nghĩ cách nhanh chóng liên lạc với cô ấy.”

Kiều Úc vò đầu, không ngừng đi đi lại lại, hiện tại hoàn toàn mất liên lạc với Trương Nguyên, trên người cô ấy không có vật gì có thể định vị được, trừ khi cô ấy chủ động gọi điện thoại tới, bằng không tất cả đều là mò kim đáy bể.

Điện thoại của cảnh cục lại một lần nữa vang lên, Tùng Dung và Kiều Úc liếc nhau, cầm lấy điện thoại.

“Lão đại? Em Thư Tình đây, giờ em đang ở trước cửa nhà Trương Nguyên, ba mẹ cô ấy cho biết cô ấy ra khỏi nhà từ sáng sớm, nói là Hội chơi sứ của trường có hoạt động, tối nay không về nhà.”

Kiều Úc vừa nghe thấy vậy, trong lòng lập tức trở nên khẩn trương: “Hoạt động kia rốt cuộc là làm gì, ba mẹ cô ấy có biết không?”

“Nói là được một giáo sư dẫn đi tham quan lò luyện gốm, bởi vì ở trong núi cho nên tối hôm nay không thể về.”

Kiều Úc nắm tay thành nắm đấm nện lên bàn: “Đáng ghét! Chắc chắn là Tiêu Quốc Chấn dùng cái cớ này để lừa cô ấy đi ra ngoài!”

Tùng Dung nói: “Đừng mất bình tĩnh, không phải nói là hoạt động của đoàn hội sao, như vậy không chỉ có một mình Trương Nguyên, Tiêu Quốc Chấn chắc sẽ không xuống tay nhanh như vậy được.”

Lúc này Tề Tích nói xen vào: “Cũng không hẳn là đúng, Trương Nguyên nói với ba mẹ cô ấy là đoàn hội có hoạt động, nhưng có mấy người đi thì ai mà biết được, cũng có thể cô ấy sợ ba mẹ không đồng ý cho mình cùng một vị giáo sư khác giới đi ra ngoài cùng nhau nên nói dối thì sao?”

Kiều Úc nhắm mắt lại, che mặt nhỏ giọng nói: “Trương Nguyên bị Tiêu Quốc Chấn cuốn hút như thế nào Tùng Dung anh hẳn cũng biết, nếu như cô ấy thực sự đi một mình cùng với Tiêu Quốc Chấn, nói không chừng hôm nay chính là ngày giỗ của cô ấy!”

Nhất thời, toàn bộ tổ trọng án lâm vào yên lặng xưa nay chưa từng có, giống như sự yên lặng trước khi giông bão kéo đến, ở bên ngoài nhìn như sóng yên biển lặng, thế nhưng bên trong lại tiềm ẩn một cơn phong ba dữ dội.

“Két… két…. két…”

Di động của Kiều Úc đột nhiên rung lên, mọi người đều giật mình lo lắng nhìn Kiều Úc. Cậu hít sâu một hơi, cầm di động phát hiện trên màn hình hiển thị dãy số điện thoại của Trương Nguyên.

“Là Trương Nguyên!” Tề Tích lại gần vừa nhìn thấy liền kêu lên.

Tùng Dung ra hiệu bảo hắn đừng lên tiếng, Kiều Úc ổn định cảm xúc ấn lên nút nghe.

“Dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash………..”

Trong điện thoại ngoại trừ âm thanh rất nhỏ này thì không còn động tĩnh nào khác, sắc mặt Kiều Úc hoàn toàn thay đổi, cậu kích động hỏi: “Trương Nguyên, em đang ở đâu? Nói gì đó để tôi biết em vẫn đang an toàn đi!”

“Dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash…dash………..”

Không có một lời đáp trả nào, như là đấm vào bịch bông hữu khí vô hồi (có đi mà không có về) trừ bỏ âm thanh ngắt quãng phát ra từ nơi đó thì không còn một âm thanh nào khác, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không có.

Bởi vì đứng ở rất gần nên Tùng Dung cũng nghe thấy đoạn âm thanh này, sắc mặt y trở nên vô cùng lãnh khốc, con mắt đen như mực lần đầu tiên hiện lên sát ý.

Tề Tích hoàn toàn bị đoạn âm thanh này làm cho mơ hồ, hắn gãi đầu khó hiểu hỏi: “Lão đại, âm thanh này rốt cuộc là có ý gì?”

Sắc mặt Kiều Úc tái xanh, đầu ngón tay bời vì nắm quá chặt cũng hiện ra màu xanh trắng: “Đây là mật mã Morse, ý là…”

“SOS.” Tùng Dung nhắm mắt lại, thở dài bình tĩnh nói ra.

Tề Tích che miệng lại, trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ra.

====================================

Kiều Úc cố gắng đứng thẳng người, đưa điện thoại qua cho Tề Tích: “Bây giờ điện thoại đã kết nối được, nhanh chóng tìm ra vị trí của cô ấy, chúng ta không thể chờ đợi thêm được nữa.”

Tề Tích gật đầu, đeo tai nghe, gõ rất nhanh trên bàn phím.

Tùng Dung nắm chặt tay Kiều Úc, bàn tay to lớn tỏa ra nhiệt lượng ấm áp tiếp xúc với ngón tay truyền thẳng vào trong lòng Kiều Úc, y rũ mắt xuống, xoa đầu cậu: “Dạ Tinh, tìm được vị trí của cô ấy rồi tôi sẽ lập tức đến đó, em chờ ở đây, tôi nhất định đem cô ấy trở về.”

Kiều Úc biến sắc, kéo tay áo Tùng Dung: “Tôi cũng đi.”

“Hiện tại không phải là lúc hành động theo cảm tính, tôi biết em lo lắng, nhưng em ngay cả súng cũng chưa từng chạm qua, nhỡ xảy ra chuyện gì tôi…. biết làm sao bây giờ?”

“Tôi sẽ không làm gì liên lụy đến anh, cho tôi đi.”

Tùng Dung thở dài bất đắc dĩ: “Em đi theo có thể làm gì? Chúng ta đi bắt tội phạm giết người, mang theo em chỉ thêm vướng tay vướng chân.”

“Ngộ nhỡ Trương Nguyên bị thương chí ít tôi có thể giúp cô ấy một chút! Tùng Dung, coi như tôi cầu xin anh, tôi nhất định phải đi.” Kiều Úc không có cách nào nói ra năng lực của mình với Tùng Dung, nhưng cậu có dự cảm hành động lần này không giống như trước đây, rất có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, cụ thể là gì cậu cũng không rõ.

Đang lúc hai người giằng co nhau, Tề Tích hưng phấn vỗ tay một cái: “Lão đại, tìm được rồi! Trên lối rẽ đường cao tốc Bắc Nam, xem ra Tiêu Quốc Chấn muốn đưa cô ấy ra khu vực ngoại thành.”

Tùng Dung híp mắt: “Tề Tích, cậu ở lại đây thời khắc báo cáo cho tôi vị trí của Trương Nguyên.”

“OK, lão đại anh nhanh bắt Tiêu Quốc Chấn về đi, chúng em đều bị hắn tra tấn đến sắp điên luôn rồi.”

Tùng Dung cười cười, tầm mắt nhìn về phía Kiều Úc đột nhiên có chút không đành lòng: “Em cũng đi cùng đi, nhưng mà phải luôn theo sát tôi.”

Kiều Úc nhoẻn miệng cười, bước nhanh đuổi kịp bước chân của Tùng Dung ra ngoài.

===================================

“Quân Chi, Âu Dương, tìm được vị trí của Trương Nguyên rồi, trên đường cao tốc đoạn lối rẽ từ phía Bắc sang phía Nam thành phố, mọi người đi từ hướng Nam tới chặn hắn lại.” Tùng Dung mở bộ đàm nói ngắn gọn súc tích.

“Yes sir~! Chúng em ngồi chờ ở đây sắp mọc nấm rồi, rốt cuộc hôm nay cũng có thể hoạt động một chuyến giãn gân cốt.”

Ngắt điện thoại, Quân Chi cùng Âu Dương nhìn nhau cười, nhàn rỗi không có chuyện gì vòng vo ở biệt thự Tiêu gia lâu như vậy rốt cuộc cũng có mục tiêu rồi, tính toán khoảng cách từ gốc cây này tới đường cao tốc cùng lắm chỉ có vài cây số, không thể không nói, lão đại liệu sự như thần, để bọn họ ở đây chờ lệnh quả nhiên không sai.

Nói xong liền đạp ga, xe cảnh sát chạy băng băng ra ngoài.

Ngồi trong xe Tùng Dung, vẻ mặt Kiều Úc thản nhiên đã không còn kích động như vừa rồi, làm Tùng Dung có chút ngạc nhiên.

“Bây giờ còn sợ hãi không?”

Kiều Úc lắc đầu: “Chỉ cần có mục tiêu sẽ không sợ bất cứ điều gì cả, tôi sợ nhất là giống như ruồi bọ không đầu không đuôi chạy loạn, cảm giác trong đầu trống rỗng vô cùng khó chịu.”

Tùng Dung cười cười không nói nữa, trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều. Có lẽ bản thân Dạ Tinh cũng chưa từng chú ý, từ lúc ở cảnh cục đến giờ giọng nói của cậu ấy với mình thay đổi rất nhiều, không hề hướng ánh mắt như nhìn kẻ thù về mình nữa, thực ra như vậy cũng rất tốt, chí ít có thể cùng cậu trò chuyện như bình thường.

“Lão đại, chiếc xe thay đổi phương hướng, có lẽ muốn ra khỏi đường cao tốc.” Bên này Tề Tích chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, mới vừa phát hiện động tĩnh liền lập tức thông báo cho Tùng Dung.

Tùng Dung gật đầu, điện thoại của Quân Chi lại khẩn cấp gọi tới: “Phát hiện mục tiêu ở phía trước, biển số KZ-8400, BMWs màu đen, chiếc xe hẳn là của Tiêu Viễn Chinh.”

“Bám sát, rất có thể hắn muốn ra khỏi đường cao tốc, qua trạm thu phí chúng ta lập tức hành động.”

“Đã rõ!”

Kiều Úc trầm mặc nhìn qua cửa kính trước mặt, vẻ mặt bí hiểm không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chung quy cậu vẫn cảm thấy sự việc phát triển quá suôn sẻ, nếu Tiêu Quốc Chấn thực sự muốn giết Trương Nguyên, vậy vì sao lại chậm chạp chưa ra tay, đợi đến lúc cảnh sát phát hiện mới bắt đầu lượn lờ xung quanh. Hơn nữa, nếu hắn bắt cóc Trương Nguyên, làm sao có thể cho cô ấy cơ hội gọi điện thoại.

Nếu là mình, đầu tiên phải đoạt các phương tiện liên lạc của con tin, huống chi người cẩn thận như Tiêu Quốc Chấn lại để lộ sơ hở lớn như vậy sao?

Việc này rất kỳ quái.

Nghi hoặc trong đầu càng ngày càng lớn, cậu quay sang hỏi Tùng Dung: “Từ đường cao tốc này đi xuống là chỗ nào?”

“Huyện W, nơi đó dân cư đông đúc, nếu Tiêu Quốc Chấn trốn vào đó thì rất khó bắt được.”

Kiều Úc gật đầu, mím môi có chút đăm chiêu. Ba mẹ Trương Nguyên nói cô bé theo thầy giáo đến ngọn núi tham quan lò gốm, hơn nữa vừa rồi lần đầu tiên gọi điện, chính cô ấy còn bảo tín hiệu trên núi không tốt, như vậy khi đó cô ấy nhất định còn đang trên núi. Nhưng mà vị trí của huyện W lại lệch Đông, nơi này đều là đồng bằng, đừng nói là núi, ngay cả đồi cũng không có.

Huống chi Tiêu Quốc Chấn bắt Trương Nguyên là vì muốn lấy bộ phận cơ thể của cô để chế sứ, nếu ngũ hành đã có bốn người, như vậy đây là con mồi cuối cùng, đại khái hắn có thể giết rồi ném luôn vào lò, không cần phải phân ra hành động ở hai nơi. Mà lúc sử dụng lò sẽ thoát ra một lượng khói lớn, cho nên bình thường sẽ chọn ở ngọn núi thưa thớt dân cư.

Như vậy, Tiêu Quốc Chấn chắc chắn phải để Trương Nguyên ở lại trên núi, vậy hiện giờ hắn mang theo người tới huyệnW là có ý gì?

Chẳng lẽ là…?!

“Mắc bẫy rồi!” Kiều Úc quay sang phản ứng rất mạnh, “Tùng Dung chúng ta bị lừa rồi, hắn dùng chiêu điệu hổ ly sơn quá khéo léo.”

Tùng Dung nhíu mày: “Có ý gì?”

“Không còn thời gian nói nhiều như vậy, trước tiên anh quay xe lại, chúng ta phải mau tới biệt thự Tiêu gia, tôi nghi ngờ Trương Nguyên không ở trong chiếc xe kia, chúng ta bị đùa giỡn rồi!”

Tùng Dung vừa nghe Kiều Úc nói lập tức suy nghĩ cẩn thận chân tướng sự việc, y nhếch miệng: “Nói như vậy con cáo già kia còn có đồng bọn?”

Kiều Úc gật đầu: “Nhất định có, chẳng qua nếu hắn đã muốn âm mưu đùa giỡn chúng ta, thì chúng ta liền trả lại cho hắn một chiêu ‘bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau lưng’!”

Tùng Dung cười nhẹ một tiếng, lấy di động ra: “Quân Chi, chặn chiếc xe kia lại cho tôi, phải bắt sống người trong xe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.