Sau hơn nửa tháng bình phục, Kiều Úc đã chịu không nổi mùi thuốc diệt khuẩn trong bệnh viện, khăng khăng đòi về nhà, bác sĩ bị cậu như Đường Tăng niệm kinh cuối cùng không chịu nổi đành phải thả người.
Vì thế, khi Tùng Dung dìu Kiều Úc xuống cầu thang chuẩn bị xuất viện, bị thế trận trước mắt dọa nhảy dựng.
Toàn thể tổ viên tổ trọng án mỗi người cầm một bó hoa tươi đứng trước cửa bệnh viện, vừa thấy bóng dáng Kiều Úc lập tức la lên: “Chúc mừng Tinh Tinh xuất viện!”
Kiều Úc sợ đến mức cằm cũng sắp rớt mất, “Các… các người làm gì vậy hả?”
Âu Dương cười hì hì xấn tới: “Chúng tôi quan tâm cậu nha, cậu đừng nghĩ chỉ có mình lão đại đau lòng chứ.” Nói xong cô bất mãn nhìn Tùng Dung.
“Đúng vậy, nếu không phải lão đại ngăn không cho bọn này gặp cậu thì bọn này cũng không cần chờ đến giờ nghênh tiếp cậu.” Thư Tình vô cùng chân chó lủi đến bên Kiều Úc báo cáo.
Mí mắt Kiều Úc giật một cái, quay lại nhìn Tùng Dung: “Đây là sao? Tôi là quái vật hay gì mà không cho bọn họ gặp chứ.”
Tùng Dung ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi: “Anh đâu có, họ sợ làm phiền em dưỡng thương, đều là tình nguyện không đến cả mà, phải không?” Y híp mắt trừng Thư Tình, cô nàng lập tức rụt cổ, lão đại trọng sắc kinh bạn.
Quân Chi cười cười, tặng hoa cho Kiều Úc: “Cậu đứng hiểu lầm anh ấy, ảnh sợ cậu buồn nên mới không cho bọn này gặp cậu, nói là sợ tức cảnh sinh tình.”
“Còn không phải sao, ngay cả chuyện mua hoa hôm nay cũng là ý của anh ấy đó, mặc dù bọn này cảm thấy vừa tục vừa quê.” Tề Tích giả vờ nôn, nháy mắt với Kiều Úc.
Gương mặt vạn năm bất biến của Tùng Dung hơi ửng hồng, y phẫn hận trừng mọi người xung quanh, bối rối lắc đầu: “Đừng nghe đám này nói bậy, không có chuyện đó đâu.”
Kiều Úc hiểu ra, bất lực nhíu mày: “Không làm pháp y tôi mừng còn không kịp, cái gì mà tức cảnh sinh tình, mấy người nghĩ nhiều rồi, tôi đang muốn nhân lúc này nghỉ ngơi thật tốt, được nghỉ dài hạn như vậy mấy người còn phải ngưỡng mộ tôi nữa đấy.”
Mọi người đều biết Dạ Tinh nói vậy cũng chỉ để họ bớt lo, là ai đi nữa cũng sẽ không muốn rời khỏi tổ trọng án, cho dù mỗi ngày đều xoay như chong chóng, nhưng trong lòng thật sự rất ấm áp.
Tề Tích, Quân Chi nhìn nhau cười một cái, tập thể ôm chầm lấy Kiều Úc: “Tinh Tinh, bọn này đợi cậu, sáu người chúng ta cộng lại mới là một gia đình, thiếu ai cũng không được.”
Kiều Úc gật mạnh đầu, bỗng cảm thấy bản thân dạo này đa sầu đa cảm quá.
Cậu trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình được nhiều người yêu thích như thế, cũng như chưa từng nghĩ tới có nhiều bạn tốt như vậy, những thứ trước đây cậu nghĩ cũng không dám nghĩ, tới bây giờ lại thuộc hết về mình, có lẽ đây chính là niềm vui lớn nhất của cậu sau khi được trọng sinh.
Nói đến cuối cùng hai vị nữ cuồng Âu Dương và Thư Tình cũng đỏ mắt, như sắp khóc tới nơi vậy, Âu Dương ném luôn phong thái đại tỷ trước đó, níu tay áo Kiều Úc mè nheo: “Tinh Tinh, nhớ ghé qua thăm chị nha, không có tiểu tâm can nhà cậu, bọn này biết trêu chọc ai đây.”
Mọi người cười lên, Tề Tích đẩy Âu Dương ra cười nói: “Trâu già còn muốn gặm cỏ non, coi chừng lão đại ăn giấm chua kìa.”
Kiều Úc bất lực nhún vai, sắc mặt có chút bối rối, Tùng Dung thì lại khí thế chiếm hữu mười phần ôm lấy bả vai Kiều Úc: “Không sớm nữa, chân Dạ Tinh còn đang bị thương, tôi đưa em ấy về đã.”
Tề Tích sờ sờ cằm, cười ha hả nói: “Thấy chưa, lão đại ghen rồi kìa.”
Mọi người lại cùng nhau cười lớn, Kiều Úc đỏ hết cả mặt, cậu cảm thấy mình chết chắc rồi, bị người ta trêu mà không giận, đã vậy còn hơi hơi hưởng thụ bộ dạng thê nô của Tùng Dung nữa chứ.
= = = = = = = = = =
Ngồi trong xe Tùng Dung, bầu không khí có vẻ bối rối, trong không gian phong kín chỉ có hai người không biết nói gì với nhau, loại trầm mặc này giống như một chiếc bàn chải nhỏ đang chà loạn trong tim hai người, vừa ngứa vừa tê.
Kiều Úc dư quang liếc qua Tùng Dung, một lúc lại cúi đầu miết miết ngón tay mình, cậu mở miệng muốn tìm đề tài tán gẫu nhưng sau đó lại không biết nói gì, chỉ có thể nuốt ngược vào.
Tùng Dung tay phải cầm tay lái, tay trái giơ lên bối rối một lúc mới hỏi: “Cái đó… hoa bọn họ tặng em không thích hả?”
Kiều Úc lại thêm bối rối, cậu sống hai kiếp người đều chưa từng nói chuyện yêu đương, đừng nói nhận, ngay cả tặng cũng chưa từng tặng hoa cho người khác, Tùng Dung lại hỏi vấn đề này làm cậu càng thêm rối rắm chân tay: “À… cũng đẹp lắm, ha ha…”
“Vậy em thích loại nào? Hoa hồng? Lavender? Mãn thiên tinh? Anh không biết em thích gì nên bảo mỗi loại mua một chút, nếu em không thích lần sau đổi loại khác.”
Kiều Úc nhướn mày nhìn Tùng Dung, cái tên này bình thường cũng thông minh lắm mà sao giờ cứng ngắc như khúc gỗ vậy, tôi đâu phải con gái, tặng hoa cho tôi làm cái méo gì, mà muốn tặng cũng là anh mua, kêu người khác mua giùm thì còn ý nghĩa gì nữa?
Sắc mặt Kiều Úc trở nên âm trầm, “Dẹp ba cái chiêu đối phó tiểu cô nương của anh đi, tôi nhìn mà phát phiền.”
Tùng Dung nhíu chặt mày lắc đầu, trong lòng la lớn: Tiểu cô nương đều tự động nép vào lòng anh, chỉ có em, anh mới phải bỏ nhiều tâm tư vậy.
Lòng nghĩ vậy nhưng nói lại là khác: “À… em không thích hoa? Vậy mình đi ăn cơm đi, … món Pháp nhé?”
Tùng Dung đánh chết cũng không cho Kiều Úc biết bản thân hôm qua ôm cuốn ‘Ba mươi sáu cách bắt được người ấy’ nghiên cứu cả đêm. Ngồi trong hành lang trống không của bệnh viện bốn bề tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có một mình y cầm đèn pin ngồi nghiền ngẫm, còn thuận tiện lấy sổ tay note lại nữa chứ.
Nghĩ đến cảnh Dạ Tinh ôm bó hoa hồng, ngồi trong nhà hàng cao cấp cộng với gương mặt ửng hồng dưới ánh nến, y muốn hăng máu, vì thế mới có một màn hôm nay. Chỉ là cái bàn tính này gõ sai rồi, ba thứ ngọt ngào bọt đường lãng mạn gì gì đó đối với tên đầu gỗ Kiều Úc này căn bản không có tác dụng.
Kiều Úc co rút khóe miệng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tùng Dung thật sự dở khóc dở cười, thôi kệ đi, tên này bình thường làm việc thì uy phong lẫm liệt, kì thật lại là một tên ngốc, Tề Tích nói không sai, chủ ý này cực thúi, không chỉ thúi mà còn vừa tục vừa quê nữa.
Cậu cố gắng nhịn lại ý cười, xoay mặt nhìn cảnh sắc ngoài cửa, quỷ dị hỏi: “Ủa? Anh đi đâu vậy? Nhà tôi đâu phải hướng này.”
Tùng Dung mím môi, mặt không chút biểu tình, trong lòng lại rối tung nghĩ rốt cuộc Dạ Tinh có chịu đi ăn với mình không… trong lòng gấp gáp quên luôn cả che giấu, buột miệng nói: “Đường này về nhà anh, không chạy sai.”
“Cái gì! Đến nhà anh?”
“Ừ, em không đến nhà anh thì đi đâu?”
“Ngừng xe, ngừng xe!” Kiều Úc gấp rồi “Tôi không phải vô gia cư, theo anh về làm gì?”
Đừng nghĩ cậu đây không biết Tùng Dung cố tình dụ mình chuyển qua, nhưng hai người nhìn mặt nhau cũng thấy bối rối, nếu ở chung một nhà thì biết chuyện gì sẽ xảy ra…
Tùng Dung cười thấp một tiếng: “Anh biết trong lòng em nghĩ gì, anh không có nghĩ bậy như em đâu, ba mẹ em chẳng phải đang làm việc bên nước ngoài sao, bây giờ chân em lại không được thuận tiện, trong nhà không có ai chăm sóc em, em qua chỗ anh ở ít nhất cũng có người chăm lo.” Đương nhiên còn có thể thuận tiện ăn ké đậu hũ, nhưng mà đánh chết y cũng không nhận.
“Tôi không tàn phế, không cần anh lo, mau dừng xe, tôi muốn về nhà.”
“Được rồi, tối hôm qua em muốn đi vệ sinh, đến giường cũng không xuống được, nếu anh không kịp thời đỡ được, giờ chắc em răng cửa cũng không còn.”
Tùng Dung nhớ lại tối hôm qua y mở cửa phòng thấy Kiều Úc té trên mặt đất, lộ nguyên một mảng eo, lại không tài nào bò dậy được, trong lòng vừa ngứa vừa tê. Nếu không ăn được vậy đem người đặt bên cạnh thỏa mãn nhãn phúc cũng được vậy.
“Anh còn dám nói! Nếu không phải…” Lời sau đó Kiều Úc ì è nửa ngày không ra.
Tùng Dung chính là cầm thú đội lốt quân tử, nghĩ đến tối hôm qua y như bệnh thần kinh bế mình đi lang thang trên hành lang, bị n cô y tá nhìn thấy mà còn đắc ý trưng ra vẻ mặt sói đuôi lớn, cậu tức đến nói không ra lời.
“Được rồi được rồi, đừng kì kèo nữa, không phát hiện giọng em to thế. Đồ đạc của em anh chuyển qua hết rồi, em xem thiếu cái gì anh mua thêm cho.” Nói rồi Tùng Dung nhấn ga, mặc kệ Kiều Úc phản kháng, cứ vậy xông lên.
= = = = = = =
Một ngày vốn đẹp trời bị một cơn mưa bất chợt cuối ngày làm cho không khí trở nên âm trầm, màn đêm buông xuống nghênh đón ánh đèn hoa lệ nơi thành thị, mưa phùn mịt mù rơi trên cửa sổ thủy tinh trong suốt lưu lại từng dấu lệ ẩm ướt.
Ngồi bên cửa sổ, ngẫu nhiên hứng lấy vài giọt mưa rơi trúng mặt, cơn gió mang theo cái lạnh lay động rèm cửa, như nhắc nhở mùa thu đến rồi.
Tùng Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ đến những người anh em kề vai sát cánh với mình, từ lúc y tốt nghiệp trường cảnh sát đến giờ cũng hơn mười năm rồi, bạn bè bên cạnh không ngừng trưởng thành qua từng ngày, có người càng làm càng cao, trên quan trường có thể gọi là phong sơn thủy khởi, cũng có người hi sinh lúc làm nhiệm vụ, để lại chỉ là cảm giác chua sót và tráng trí chưa hoàn thành.
Y không nhớ rõ người bạn học quyền cao chức trọng kia, nhưng lại nhớ rõ từng người anh em đã rời khỏi mình, có lúc mất rồi chính là mất rồi, cho dù có hối hận một đời cũng không vãn hồi được.
Không sợ một đời cầu mà không được, chỉ sợ dưới địa phủ hối hận trung thân.
Cho nên lúc Kiều Úc chống gậy đi từ trong phòng ngủ ra, y kêu cậu lại gần: “Dạ Tinh, em không buồn ngủ à? Chúng ta nói chuyện một chút đi?”
Kiều Úc sững lại, cậu rất ít khi thấy Tùng Dung lộ ra biểu tình này trừ khi làm việc, đôi mắt sáng ngời kia mang theo chút u sầu làm cậu không tự giác mà lắc đầu, “Anh nói, tôi nghe.”
Tùng Dung vịn vai cậu, giúp cậu ngồi vững trên sofa mềm mại, cẩn thận né chân cậu ra, trầm tư một lúc mới nói: “Anh không phải là người biết bộc lộ tình cảm, lời tốt đẹp anh không biết nói, lăn lộn trong tổ trọng án bao nhiêu năm, làm đến chức vụ này đối với anh mà nói, đã không còn chỉ là một công việc nữa.”
“Anh cũng từng mang một bầu nhiệt huyết chính nghĩa đi lăn lộn, trong biển đạn rừng súng lâu ngày, từ từ chỗ này lại trở nên trống rỗng.” Tùng Dung chỉ vị trí ngực mình, tiếp tục nói: “Có một số người sống vì tiền, cũng có người vì người khác, làm người ai cũng cần có mục tiêu mới có thể sống tiếp, còn nếu sống như một cái xác biết đi thì thà chết đi cho sướng.”
Kiều Úc như nghe hiểu ý Tùng Dung, nhưng có chút không hiểu, “Hôm nay anh bị sao thế?”
Tùng Dung cười cười, “Anh đã cho em biết mình là cô nhi chưa?”
Kiều Úc sững lại, lắc đầu, cậu không nghĩ y cư nhiên lại giống mình.
“Anh rất ngưỡng mộ những người anh em chết đi còn có người nhận xác, ít nhất họ có người thân, có người yêu, còn tôi mai này chết đi, cả chốn về cũng không có, nghĩ lại cảm giác trong lòng trống rỗng, không biết là tư vị gì.” Tùng Dung cười khổ, khuôn mặt anh tuấn ấy lại lộ ra vài phần yếu đuối.
“Anh còn có mọi người trong tổ trọng án mà, bọn họ ai mà không phải bạn bè vào sống ra chết của anh chứ.”
Tùng Dung lắc đầu, nắm tay Kiều Úc: “Đó không giống, anh cần một ngôi nhà, một mái ấm, em hiểu không?”
Đôi mắt của y thâm sâu tựa biển, đồng tử đen láy ánh lên ý trí cố chấp, đôi môi mỏng mím chặt lại như con người hắn vậy, cứng rắn chịu đựng.
Kiều Úc rút tay về, dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào Tùng Dung, từ ‘nhà’ này nặng nề mang theo chút ngọt chút đắng, đè nặng lên tim người ta. Nói đến vậy cậu sao có thể không hiểu ý của Tùng Dung chứ, nhưng mà tất cả hạnh phúc đều được tạo lập trên lời nói dối, y muốn ‘nhà’, mình lấy cái gì mà cho?
“Khuya rồi, tôi buồn ngủ, ngủ sớm đi.”
Kiều Úc chống gậy, hoản loạn muốn đứng lên, nhưng lại bị Tùng Dung ghì lại trên ghế.
“Dạ Tinh, em còn giả ngốc nữa sao? Anh không mong cái khác, chỉ muốn em trả lời anh, mái ấm này, em nguyện ý cho anh không?”
Đồng tử Kiều Úc co lại, lồng ngực đau nhói như bị kim châm vào vậy, cậu nói không nên lời, vì cậu sợ một khi mở miệng, cả giọng nói cũng run gẩy.
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng dày, những giọt mưa triền miên đập vào cửa thủy tinh nghe bộp bộp, một cơn gió đêm thoảng qua, Tùng Dung buông lỏng vai Kiều Úc.
Y cụp mắt xuống, nhưng không che giấu nổi thất vọng, quả nhiên là mình quá gấp gáp rồi?
Y đứng dậy, xoay người trầm mặc, lúc lâu mới lên tiếng: “Gió to rồi, về ngủ đi, nhớ đắp nhiều chăn một chút, coi chừng cảm lạnh.”
Thở ra một hơi dài, y nhỏ giọng: “Là anh không tốt, anh không nên ép buộc em.”
Nói xong xoay người rời đi, Kiều Úc trong lúc hoảng loạn vô tình kéo y lại, Tùng Dung sững người lại, không đủ dũng khí quay đầu, “Gì vậy…?”
Âm thanh khàn đục, mang theo vẻ mệt mỏi.
Kiều Úc không nói gì, khó khăn đứng lên, hai tay ôm cổ Tùng Dung, hôn y.
“!”
Tùng Dung không dám tin mở to mắt, rất lâu sau cũng chưa hồi thần. Nụ hôn của Kiều Úc rất nhẹ nhàng, giống như góc mày thanh tú của cậu vậy, hai cánh môi mỏng mang theo chút lạnh lẽo, không có động tác gì khác, chỉ là yên tĩnh dán lên thôi.
“Dạ Tinh, em….”
“Suỵt…” Kiều Úc ôm lấy eo Tùng Dung, tựa vào ngực y, bên tai nghe được tiếng tim đập mãnh liệt của đối phương.
“Tùng Dung, đây chính là đáp án.”
Không cần biết kết cục thế nào, Kiều Úc không muốn cứ thế mà buông tay, cho dù hạnh phúc gây dựng trên lời nói dối không thể kéo dài, nhưng cậu vẫn muốn thử mạo hiểm một lần.