Đợi Tùng Dung đem Kiều Úc còn đang ngủ trong vòng tay y tắm rửa sạch sẽ, cẩn thận đắp chăn đàng hoàng rồi đóng cửa lại thì đã gần mười hai giờ.
Y tự về phòng mình, cầm điện thoại lên xem, thằng này giỏi, năm mươi bảy cuộc gọi nhỡ, còn có mười cái tin nhắn với bốn tin nhắn thoại.
Tề Tích gấp như vậy, không phải lại xảy ra án mạng chứ? Y lập tức gọi lại, chưa reo được mấy tiếng bên kia đã vội bắt máy.
“Lão đại, cuối cùng anh cũng chịu nghe máy rồi! Em tìm anh khổ lắm đó!” Âm thanh gào rú của Tề Tích lập tức vang lên,Tùng Dung vội che điện thoại lại, nhỏ giọng nói:
“Suỵt… cậu nhỏ giọng chút, Dạ Tinh vừa mới ngủ.”
“Cái gì? Lão đại, anh không thể như vậy được, cho dù anh đã thành công lừa được Tinh Tinh đến tay thì cũng không nên bỏ bê chức vụ thế! Từ nay về sau quân vương không tảo triều, câu nói này chính là nói anh đó!”
Tùng Dung sờ mũi, có chút bối rối, trước đây di động đều không rời người, chỉ cần có chuyện gọi một cái là tới ngay, thế nhưng hôm nay trong phòng tắm… Ai… Nhìn Lê Dạ Tinh như vậy mà không hóa lang sói thì không phải là nam nhân.Nhưng mà… cứ vậy mà quên mất chính sự, tội lỗi, tội lỗi.
Y ho khan một tiếng, nhỏ giọng: “Cậu tìm tôi gấp thế có chuyện gì?”
Tề Tích ở đầu dây bên kia gãi đầu, im lặng một chút mới nói tiếp: “Lão đại, anh còn nhớ cậu nhóc Lâm Tường nhỏ tuổi nhất bên đội Phi Hổ không?”
Tùng Dung nghiêng đầu suy nghĩ, “Ừ, cậu nhóc vừa đẹp trai thân thủ cũng giỏi, nhưng lại bị khối u lymphoma ác tính phải nằm viện?” (hay còn gọi là ung thư hạch – Một dạng đặc biệt của bạch cầu, gọi là tế bào lympho, có vai trò quan trọng trong việc đề kháng của cơ thể chống lại bệnh tật. Những tế bào này tiếp xúc với nhiều chất khác nhau trong cơ thể trong khi xây dựng hệ miễn dịch. Các tế bào này tập trung để thanh lọc ở những khu vực nhất định gọi là hạch bạch huyết. Các hạch bạch huyết được tìm thấy ở khắp nơi trong cơ thể, đặc biệt là ở cổ, nách, háng, trên tim, xung quanh các mạch máu lớn trong bụng. Tế bào lympho cũng có thể nhóm lại với nhau trong lá lách, amidan và tuyến ức. Lymphoma là một loại ung thư phát triển từ tế bào lympho trong các khu vực này.)
“Đúng đúng, chính là cậu ta.” Tề Tích gật mạnh đầu.
“Ha ha, cậu ta là em trai của Lâm Viễn bên đội phòng chống ma túy chứ gì, tôi nhớ, sao rồi?”
Tề Tích trầm mặc một lúc, âm thanh đột nhiên trở nên khàn khàn: “Cậu ấy… chết rồi.”
Tay Tùng Dung run lên một cái, âm thanh cũng cao hơn: “Cậu nói cái gì!? Chết rồi… cậu ta mới hai mươi ba thôi? Hai ngày trước không phải nói bệnh tình được khống chế rồi sao?”
“Ai… gặp mấy loại bệnh này chỉ có chờ chết, hôm nay khống chế được không có nghĩa là ngày mai sẽ không chết…” Trong lòng Tề Tích vô cùng khó chịu, Lâm Tường là học đệ nhỏ hơn cậu hai cấp, bình thường quan hệ đôi bên cũng rất tốt, cộng thêm đội trưởng bên phòng chống ma túy Lâm Viễn và tổ trọng án quan hệ cũng vô cùng mật thiết, cơ hồ ai cũng xem Lâm Tường như em trai của mình, nghĩ đến cậu nam sinh trước đó còn hoạt bát đầy sức sống cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền kia cứ thế mà chết rồi, viền mắt cũng nhịn không được trở nên ướt áp.
Tùng Dung hít một hơi, trong lòng cũng rất khó chịu: “Vậy… cậu đặc biệt gọi cho tôi là muốn tôi làm gì sao?”
“Thật ra tìm anh giúp đỡ không phải là em, là Lâm Viễn, hôm nay cậu ấy đến phòng làm việc của chúng ta tìm không thấy anh cho nên đến tìm em giúp đỡ.”
Tùng Dung nhíu mày, nghe không hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Chờ tí, cậu ta tìm tôi? Chuyện này liên quan gì đến vụ em cậu ta chết?”
“Chuyện là thế này, hôm nay bọn em từ bệnh viện về thẳng cảnh cục, đến cửa thì gặp Lâm Viễn, cậu ấy muốn kêu anh hỏi Tinh Tinh xem có thể giúp em cậu ấy trang điểm lại tí không…. Qua hai ngày là hỏa táng rồi, cậu ấy muốn em trai có thể sạch sẽ tí mà lên đường.”
Tùng Dung choáng váng, “Tìm Dạ Tinh hóa trang cho em cậu ta?! Này là chuyện gì a.”
Tề Tích ở đầu dây kia bối rối túm tóc, “Lão đại, anh bình tĩnh đã, nghe em nói này. Lúc đó em vừa nghe cũng cảm thấy rất kinh ngạc, dù sao thì cái chuyện hóa trang cho người chết này nghe cũng chả hay ho gì, đã thế Tinh Tinh cũng mới rời chức, nghĩ sao cũng thấy quỷ dị, lúc đó em cũng có bảo cậu ấy đi tìm Vương Hà bên phân cục, kết quả cậu ấy nói Vương Hà là nữ, kêu cô ấy giúp thì rất khó mở miệng, mà chúng ta lại khá thân với nhau nên cậu ấy mới mặt dày đến hỏi.”
Tùng Dung nghe xong nhíu chặt mày không nói gì, Tề Tích nghĩ nghĩ lại nói tiếp: “Lão đại, thằng nhóc Lâm Tường này chết cũng thật thảm, chúng ta cứ coi như giúp cậu ấy đi, dù sao cái này với Tinh Tinh cũng là chuyện thuận tiện thôi mà.”
Thở dài một hơi, Tùng Dung nói: “Tôi sẽ hỏi thử, chuyện này tôi không làm chủ được.”
Tề Tích gật đầu liên hồi: “Ừ ừ, lão đại làm việc thì em yên tâm. Hỏi thăm Tinh Tinh giúp em nhé, tiện thể gửi một nụ hôn ngủ ngon gì đó, hắc hắc.”
Mặt Tùng Dung đen thui: “Em ấy ngủ rồi không rảnh quan tâm cậu đâu, còn hôn ngủ ngon thì tôi đây làm rồi.” Nói xong cúp máy cái rụp.
Tề Tích bị cho ăn canh bế môn (tiễn khách), bĩu môi với âm báo bận trong điện thoại: “Gì chớ, vậy thôi cũng ăn giấm chua, lão đại hẹp hòi thối tha~”
Sau đó Tùng Dung đem chuyện này nói với Kiều Úc, nguyên bản trong lòng cũng có tí thấp thỏm, dù y thật sự rất muốn giúp người ta thì chuyện này cũng phải được sự đồng ý của Kiều Úc mới xong, vì cho dù là ai cũng sẽ không muốn một lần “tiếp xúc thân mật” với một người chết không thân không thiết cả.
Nhưng ai mà biết được Kiều Úc lại đáp ứng một cách vô cùng nhanh chóng, thật ra cậu ngồi nhà cũng buồn muốn chết rồi, bình thường vốn không đi làm, đã vậy còn phải ngồi nhà chờ Tùng Dung đi làm về nữa, không có gì làm cộng thêm tư vị oán phụ khuê phòng như vậy cậu thật là chịu đủ rồi.
Lại thêm mấy ngày nay vết thương ở chân của Kiều Úc cũng khôi phục kha khá, chỉ cần không hoạt động nặng thì sinh hoạt bình thường cũng chả có gì đáng ngại, nên hôm nay Tùng Dung lái xe dẫn Kiều Úc đến bệnh viện trung tâm thành phố.
“Anh nói cậu Lâm Tường kia là chết vì khối u lymphoma ác tính sao?” Trên đường đi, Kiều Úc nhịn không được hỏi ra.
Tùng Dung gật đầu, “Đúng vậy, một năm trước cậu ta ở trong đội Phi Hổ là cao thủ đứng nhất đứng nhì đấy, con người bình thường vô cùng hoạt bát đã thế còn đẹp trai, lúc đó không biết đã mê chết biết bao cô bé rồi, đáng tiếc sau khi bị bệnh thì không thấy cậu ta xuất hiện nữa.”
“Nói vậy cậu ta cũng bệnh hơn một năm rồi, thế bình thường ai ở bệnh viện với cậu ta?”
“Còn có thể là ai nữa, cha mẹ của Lâm Viễn và Lâm Tường đều mất sớm, tiểu Lâm Tường từ nhỏ đã được Lâm Viễn mang theo bên mình, vừa là bố vừa là mẹ, nhìn hai anh em họ thân thiết vậy anh cũng thấy ngưỡng mộ muốn chết, sau này biết em mình bị bệnh cậu ấy suýt nữa thôi luôn việc, kết quả bị cục trưởng sống chết lưu lại, cũng may là sau này Lâm Viễn kết hôn thành ra có hai người cùng chăm nom Lâm Tường.”
Kiều Úc nghe đến đây kinh ngạc nhướn mày: “Tình trạng nhà họ như vậy cũng có cô gái chịu gả cho Lâm Viễn, vậy xem ra cũng không tệ đi, vợ Lâm Viễn làm nghề gì thế?”
Tùng Dung chỉ chỉ mặt đất, cười nói: “Là y tá ở ngay bệnh viện này, tí nữa em sẽ thấy thôi.”
Kiều Úc rụt cổ, có tí bất lực nhún nhún vai: “Đợt này phiền rồi, trước giờ tôi chưa từng làm cái gì mà ‘chuyên gia trang điểm’ đâu, tí nữa anh hai và tẩu tẩu đều có mặt, nếu tôi làm cho cậu ta trở thành ‘Như Hoa’ chắc Lâm Viễn chém tôi tại chỗ quá.”
Tùng Dung phì cười, giơ tay xoa xoa đầu hắn: “Cái đầu nhỏ này của em toàn đựng cái gì không thế, mau vào thôi, người ta đang đợi chúng ta đấy.”
Đến cổng sau bệnh viện, Lâm Viễn sớm chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng thấy Tùng Dung và Kiều Úc đi tới, từ xa chạy đến nghênh đón.
“Tùng đội trưởng, Dạ Tinh huynh đệ, hôm nay hai người chịu đến tôi thật sự rất vui, cảm ơn hai người chiếu cố em trai tôi.” Lâm Viễn bắt lấy tay Tùng Dung, kích động lắc không ngừng.
Kiều Úc ngẩng đầu cười, tỉ mỉ đánh giá người đàn ông trước mặt.
Lâm Viễn khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo tiêu chuẩn đàn ông phương Bắc, cao lớn tráng kiện, mặc một thân cảnh phục trông rất anh tuấn phóng khoáng, ngũ quan thâm thúy, da ngăm đen, mày rậm mắt to, có thể gọi là soái khí bức người. Chỉ là nhãn thần có chút tiều tụy, hai mắt giăng đầy tơ máu, vừa đỏ vừa sưng có lẽ là mới khóc xong.
Kế bên có một cô y tá khoác áo choàng trắng, khóe mắt còn đọng lệ, nhưng thấy Kiều Úc bọn họ đến vẫn nhếch môi cười khẽ, Kiều Úc hiểu ra đây đại khái chính là vợ của Lâm Viễn, tẩu tẩu của Lâm Tường.
Tùng Dung vỗ vỗ bả vai Lâm Viễn, “Nén bi thương, tiểu Tường chịu đựng bao lâu nay rồi đối với em ấy đây có khi lại là sự giải thoát.”
Khóe mắt Lâm Viễn thoáng cái lại đỏ lên, anh nghẹn ngào gật đầu, “Đúng vậy, cậu nói đúng, tôi cứ thế tiểu Tường thấy được sẽ rất buồn.”
Lúc này nữ y tá bước lên, ôm bả vai anh, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tường mới chỉ hai mươi ba tuổi đã… hôm đó em trực ban đến đưa thuốc thấy cậu ấy vẫn bình thường mà… ai biết ngày thứ hai đã…”
Lâm Viễn nhìn cô, nói với hai người Tùng Dung: “Đây là vợ tôi, Vương Hiểu Quyên, xin lỗi đã để hai người chê cười. Chúng ta đi vào đi, tôi không nên cứ làm trì hoãn thời gian của hai người thế.”
Kiều Úc liếc mắt nhìn Lâm Viễn, cảm thấy có tí kì quái. Trong trường hợp bình thường, khi cô vợ chủ động ôm lấy anh chồng, bên nam thế nào cũng có tí phản ứng, nhưng Lâm Viễn không hề có, chỉ quay qua lạnh nhạt nhìn đối phương, tuy trên mặt anh ta không có biểu tình gì nhiều, nhưng chính thế mới làm người ta cảm thấy lạnh băng.
Bất quá ngay sau đó nhìn thấy Vương Hiểu Quyên lau nước mắt, ôm cánh tay Lâm Viễn, Kiều Úc cười lắc đầu, chắc là bản thân nhìn lầm thôi.
Trong nhà xác lạnh lẽo mọi thứ đều một màu trắng xóa, vĩnh viễn tản mát ra một cỗ âm khí, Vương Hiểu Quyên đi nhanh vài bước muốn kéo mở một ngăn kéo trong đó, thế nhưng Lâm Viễn lại kéo cô ta về.
“Cái này phải không? Để anh.”
Đáy mắt Vương Hiểu Quyên hiện lên một tia phẫn nộ, nhưng thoáng cái lại biến mất, cô ta lui lại vài bước nói với Kiều Úc: “Tiểu Tường ở trong đó, một tí nữa nhờ hai người vậy.”
Tùng Dung nhướn mày không nói, Kiều Úc theo bản năng nhìn sang Lâm Viễn, phát hiện hai tay anh ta không ngừng run rẩy, toàn thân run cầm cập, viền mắt lại ửng lên hồng hồng.
Anh ta cắn chặt môi nhắm mắt lại, ngay khoảnh khắc thi thể được kéo ra, nước mắt kiềm không được lại rơi xuống, “Tiểu Tường…”
Tùng Dung mở to mắt, không dám tin mà nhìn chằm chằm thi thể trước mắt, đôi mắt đen tuyền dâng lên từng đợt ưu thương, hèn chi Lâm Viễn lại thương tâm như thế, ngay cả bản thân là người ngoài cuộc nhìn thấy hình ảnh của Lâm Tường hiện tại cũng nhịn không được thấy mà chua xót.
Thời kì cuối của khối u lymphoma khiến cơ thể biến dạng trầm trọng, cậu nhóc soái khí trong mắt bọn Tùng Dung đã gầy gò đến không nhận ra nổi, cả người chỉ còn da bọc xương, khuôn mặt lại sưng vù lên, bên lớn bên nhỏ, làn da cơ bản đã lở loét đến nhìn không ra nguyên dạng.
Thân thể Lâm Tường đã cương cứng hoàn toàn, thế nhưng Lâm Viễn vẫn nắm chặt tay cậu không buông, thần tình ưu thương ấy khiến anh chớp mắt như già đi mấy chục tuổi.
Vương Hiểu Quyên đứng một bên im lặng lau nước mắt, tay trái không tự giác mà sờ sờ bụng dưới, không biết đang nghĩ cái gì.
Tùng Dung thở dài, nghiêng đầu không nỡ nhìn tiếp, Kiều Úc tiến lên trước vỗ vỗ bả vai Lâm Viễn: “Lâm đại ca, đừng như vậy, khóc rồi lại bệnh ra đấy thì Tiểu Tường ở trên trời sẽ rất khó chịu đó.”
Lâm Viễn lắc đầu, đưa tay vuốt mặt Lâm Tường, nhãn thần ôn hòa như nước, như là xuyên qua thi thể lạnh băng kia nhìn thấy Lâm Tường của ngày xưa, “Tường Tường của tôi từ nhỏ đã rất ngoan, rất giỏi giang… nhưng vẫn không qua được kiếp này… nếu là em ấy, nếu đây là báo ứng tôi thà rằng người chết là tôi…”
Lúc này Vương Hiểu Quyên đi đến, nhìn thi thể một cái rồi cụp mắt xuống: “Tùng cảnh quan họ đang đợi anh đấy, anh buông tay đi, tiểu Tường biết anh không nỡ xa em ấy là đủ rồi.”
Lâm Viễn không hề lên tiếng, hất tay Vương Hiểu Quyên ra thấp giọng: “Dạ Tinh huynh đệ, cậu vẽ đi, tôi không làm phiền nữa, nhưng cậu cho tôi ở lại đây với em ấy đi.”
Kiều Úc gật đầu, đeo găng tay lên sờ sờ khuôn mặt không đối xứng của Lâm Viễn, trong nháy mắt khuôn mặt biến sắc, Tùng Dung cảm giác được có gì không ổn, tiến đến hỏi nhỏ: “Sao thế?”
Kiều Úc lắc đầu không nói gì, một lần nữa đưa tay sờ thử, tiếp đó dư quang trong mắt quét qua người Vương Hiểu Quyên và Lâm Viễn, nhếch khóe môi không lên tiếng. Phần dưới bên trái khuôn mặt cho tới cổ của Lâm Tường có một cái bọt khí, đây tuyệt đối không phải chứng trạng của da sau khi bị phù nước!