Thức Cốt Tầm Tung

Chương 63: Quan hệ đồng minh tạm thời



Editor: Anh Cung

Beta: zizi

============================

Khi Kiều Úc mang theo phần tài liệu trăm cay nghìn đắng mới lấy được trở lại trụ sở trong lòng đất, Tây Sâm đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ.

Gian phòng của lão già biến thái kia là một căn phòng kiến trúc Châu Âu điển hình, cái này cùng tính cách âm u vặn vẹo của lão hoàn toàn trái ngược nhau, trong phòng ‘Bốn phía mặt trời chiếu sáng’ khắp nơi đều lộ vẻ xa hoa và ấm áp, cửa phòng màu trắng hình vòm chạm trổ hoa văn, rèm cửa sổ màu tím chất liệu tơ tằm cùng cánh cửa bằng gỗ cây ca cao… Thế nhưng tất cả các thành viên trong tổ chức đều biết tại nơi xa hoa lộng lẫy này che giấu không biết bao nhiêu tội ác.

Căn phòng dưới lòng đất quanh năm không thấy được ánh sáng mặt trời, nhưng Tây Sâm đã đặt ở đây cả mấy trăm cái đèn hình quang thực sự tạo cảm giác như ánh nắng chói chang của mùa hè, những ánh sáng này rất chói mắt, nếu không nhìn thấy đèn trên trần nhà, nhất định sẽ làm cho người khác tưởng rằng bây giờ đang là cái nắng ấm của buổi trưa.

Kiều Úc đứng trong đại sảnh tráng lệ, trên mặt không chút gợn sóng, không nhìn ra dáng vẻ của người đã đứng đợi trong thời gian dài.

Lúc này, người hầu mặc chiếc áo đuôi tôm màu đen nhẹ nhàng khép cửa lại đi tới, “Thiếu gia Kiều Úc, chủ nhân đang nghỉ ngơi không tiện gặp khách, mời cậu về đi.”

Kiều Úc không quan tâm nhún vai một cái, lạnh lùng nói: “Từ lúc nào cha nuôi đã hình thành thói quen ngủ trưa vậy, lúc trước không phải tinh thần luôn rất tốt sao?”

Người hầu cung kính cúi đầu không nói lời nào, nói nhiều sai nhiều, hắn chỉ là một người hầu không thể can thiệp quá vào chuyện của chủ nhân.

Kiều Úc hờ hững nhìn hắn, trong lòng thì không thoải mái như vẻ bề ngoài. Nếu như nói trong tổ chức ai là người hiểu rõ Tây Sâm nhất, thì người đó nhất định là Mạc Chúc. Từ nhỏ hắn đã bên cạnh Tây Sâm, mỗi lời nói hành động của lão già biến thái này, cho dù là một ánh mắt thôi, hắn ta đều có thể đoán được tâm tư của lão.

Hơn hai mươi năm qua, mình đã trưởng thành là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, thế nhưng diện mạo của Tây Sâm lại vẫn như cũ, vĩnh viễn là dáng người khô quắt, cơ thể gầy đét cùng sinh lực dồi dào dường như không biết mệt. Năm đó khi Tây Sâm đem cậu nhốt vào mật thất tiến hành huấn luyện tàn khốc đã từng nói câu này: ‘Ăn ngủ đối với ta chẳng qua chỉ là giải trí, thời gian đối với ta vĩnh viễn không dịch chuyển, khi nào mày có thể làm được điều này ta sẽ thả mày ra.’

Lúc đó bản thân còn nhỏ, không hiểu lời này của Tây Sâm rốt cuộc là có ý gì, nhưng bây giờ nghĩ đến lại có thể hiểu được ý tứ thâm sâu trong đó. Mình dường như chưa bao giờ hoài nghi lão ta vì sao hơn hai mươi năm qua vẫn luôn giữ được diện mạo như vậy, không thấy trẻ lại cũng không thấy già nua, giống như thời gian dừng lại trên người ông ta.

Thế nhưng thời gian gần đây, Tây Sâm như mắc phải một cơn bệnh nặng, nhanh chóng già yếu, cơ thể gầy thành một bộ xương, kinh khủng giống như một cái xác biết đi, thâm chí bây giờ ngay cả khi gặp mình khí lực cũng mất, đây là có chuyện gì xảy ra?

Đang lúc Kiều Úc rơi vào trầm tư suy nghĩ, Trần Âm mặc áo choàng đỏ sẫm, trên mặt mang theo nụ cười đi tới.

“Ồ, sao mày lại ở đây, sẽ không phải bị cha nuôi quở trách, ở bên ngoài úp mặt vào tường suy nghĩ chứ?”

Kiều Úc không muốn đấu khẩu với hắn, nắm chặt tài liệu trong tay hỏi: “Cha nuôi đã ngủ mê man như vậy bao lâu rồi?”

Trong mắt Trần Âm lóe lên một chút tinh quang, cười nói: “Cái gì gọi là mê man? Sao tao nghe không hiểu ý của mày, cha nuôi tuổi tác đã cao thỉnh thoảng ngủ trưa một chút cũng rất bình thường đúng không, mày nói như vậy chẳng lẽ thật lòng nguyền rủa cha nuôi sinh bệnh?”

Giọng nói của Trần Âm không lớn không nhỏ, vừa khéo có thể làm cho tất cả người hầu trong đại sảnh đều nghe thấy, Kiều Úc không vui híp mắt lại, tiến tới bên tai Trần Âm nhỏ giọng nói: “Tao có ý gì mày rõ ràng nhất, không cần giả bộ hồ đồ với tao, sau khi tao rời đi người thân cận với ông ấy nhất là mày, thân thể của ông ta có thay đổi gì không phải mày rõ ràng lắm sao?”

Trên mặt Trần Âm hiện lên tiếu ý, ánh mắt lại phát ra hàn ý, hắn phất tay với những người hầu xung quanh, “Các ngươi lui xuống đi, ta cùng Kiều thiếu gia cần ôn lại chút chuyện.”

“Vâng.” Người hầu cung kính cúi đầu, lục tục đi ra khỏi phòng khách, còn hiểu ý đóng cửa lại.

Trong nhất thời phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Trần Âm và Kiều Úc, Trần Âm quan sát bốn phía một chút, thích ý ngồi lên ghế salon, thoải mái mà nói: “Nói đi, lời vừa rồi của mày là có ý gì?”

Kiều Úc mặt không đổi sắc ngồi đối diện với hắn, “Tao muốn biết một năm tao không ở đây trong tổ chức rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Trần Âm cười xùy một tiếng, bắt chéo chân lên nói: “Tao dựa vào cái gì mà nói cho kẻ phản bội như mày biết, đừng tưởng cha nuôi cho mày trở lại là sẽ trọng dụng mày.”

Kiều Úc không đáp lại, đứng lên đi đến trước mặt Trần Âm, mặt không đổi sắc nhìn hắn, trong mắt Trần Âm hiện lên vẻ bối rối, tiếp theo không khách khí nói: “Mày nhìn tao làm gì, chẳng lẽ mày muốn động thủ?”

Kiều Úc híp mắt nhìn hắn, một hồi lâu mới mở miệng, “Trần Âm, tất cả mọi chuyện năm đó tao đều nhớ ra rồi, đương nhiên cũng bao gồm cả đợt chém giết cùng với…quan hệ của mày và AK.”

Trần Âm mặt cắt không còn giọt máu, trên gương mặt diễm lệ hiện lên một chút sợ hãi, hắn bắt đầu hiểu rõ, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run lên “Mày, mày có ý gì? Tao không biết mày đang nói cái gì.”

“A, vậy có cần tao nhắc nhở mày một chút hay không, đêm đó ở trong mật thất mày cùng A K…”

“Câm mồm!” Trần Âm hoàn toàn mất bình tĩnh, hắn bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ áo Kiều Úc thì thầm nói:  “Con chíp của mày không phải đã đánh mất sao? Làm sao còn nhớ được!”

Kiều Úc nắm lấy cánh tay, cười nhún nhún vai, “Lẽ nào mày đã quên năm đó một trăm đứa trẻ vì lý do gì chỉ có ba người chúng ta còn sống?”

Sắc mặt Trần Âm xám như tro, buông cánh tay xuống, “Đúng, tao sao có thể quên năng lực đặc biệt của mày là nhận biết. Xem ra cha nuôi cũng đã sai lầm rồi, cho rằng lấy đi con chíp trí nhớ là có thể xóa sạch đi ký ức của mày, lại quên mất mày có khả năng nhận biết quá khứ và tương lai.” (chỗ này là kiểu như cảm nhận về quá khứ và tương lai ý, nhưng mình để nhận biết thấy hay hơn:”>)

“Trần Âm, một trăm đứa trẻ vốn có sẵn tiềm lực dị năng, nếu như năm đó chúng ta không giết bọn chúng, thì sau cùng người chết sẽ là chúng ta, cho nên mày cần phải hiểu rõ, ba chúng ta là cùng một loại người, mày đối xử tàn nhẫn với tao, tao cũng sẽ không nương tay với mày. Nếu như mày không hợp tác với tao, vậy cũng đừng trách tao tố giác với cha nuôi chuyện xấu năm đó mày cùng A K đã làm.”  Kiều Úc thấy việc đe dọa dụ dỗ đã vừa đủ, bắt đầu dùng chiêu cuối cùng bắt Trần Âm thỏa hiệp.

“Tao không hiểu ý của mày.” Trần Âm sắc mặt tái nhợt quay đầu đi, không dám đối mặt với Kiều Úc.

Kiều Úc nhếch miệng tiến đến bên tai hắn nói nhỏ: “Hạ thân của A K thực sự đẹp hơn rất nhiều so với bây giờ.”

“Mày… làm sao sẽ…” Trần Âm sợ đến mức lùi về phía sau mấy bước, trên mặt không còn giọt máu.

“Hư, không chỉ có vậy. Ba năm trước, cha nuôi bị người khác ám sát, mày dám nói cùng hai người bọn mày không có quan hệ? Nói tới đây tao cũng không ngại cho mày biết, cha nuôi đã sớm muốn diệt trừ A K, ngày chết của mày cũng không xa đâu.” Giọng nói của Kiều Úc vô cùng thấp, lại làm cho người ta bỗng dưng sởn gai ốc.

“Trần Âm, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu như mày muốn giữ được mạng đồng thời cùng A K ở một chỗ, nên biết rõ phải làm như thế nào.”

Trần Âm trợn tròn mắt, giận đến mức cả người cũng phát run, thế nhưng một chữ hắn cũng không nói lên lời, cuối cùng hắn ngã ngồi xuống ghế salon đỡ trán thở dài: “Mày muốn gì?”

Kiều Úc nhếch miệng, biết cá đã cắn câu, cậu ung dung đi đến gần Trần Âm, cúi đầu nói: “Lúc trước A K giết tao đã lấy đi con chip, tao muốn hắn nói cho mày biết, vật đó hiện giờ đang ở đâu.”

“Mày đã khôi phục lại trí nhớ rồi, còn muốn cái đó làm gì?”

“Đây không phải việc mày cần quan tâm, ngày mai tao muốn được thấy vật đó, về phần làm sao mày có được thì đó là việc của mày.” Kiều Úc cong môi, nở nụ cười nắm chắc phần thắng.

Trần Âm trầm mặc một lúc lâu cuối cùng mới gật đầu, tuy rằng trong lòng hắn vô cùng khó chịu nhưng không còn cách nào cả. Thực sự Kiều Úc một chút cũng không thay đổi, vẫn gian xảo như xưa, chỉ cần là điều nó muốn thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay nó.

Bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng, lúc trước Kiều Úc bị Tây Sâm giết thảm là một ví dụ, ngoại trừ hợp tác với nó mình cũng không còn cách nào, huống chi bản thân hắn cũng đã hận Tây Sâm từ rất lâu rồi, để cho Kiều Úc ra tay đối phó với lão ta, còn mình thì làm ngư ông đắc lợi không phải là tốt nhất sao.

Nghĩ như vậy Trần Âm quyết định hợp tác với Kiều Úc, “Trong tay mày nắm nhược điểm của tao, không đơn giản chỉ là để giúp mày trộm đồ thôi đấy chứ?”

Kiều Úc cười cười, lùi lại mấy bước ngồi lại trên ghế salon, khoanh tay nói: “Dĩ nhiên không phải. Tao hỏi lại vấn đề kia, rốt cuộc Tây Sâm có bệnh gì?”

Trần Âm lưỡng lự hồi lâu, do dự chuẩn bị sắp mở miệng thì từ đầu bên kia hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Kiều Úc và Trần Âm liếc nhau một cái, cơ thể bỗng chốc trở nên căng thẳng, tất cả người hầu đều đã đi ra ngoài, người duy nhất có thể xuất hiện vào lúc này chỉ có thể là Tây Sâm!

Quả nhiên, trong chốc lát Tây Sâm mang theo con sư tử màu trắng xuất hiện ở phòng khách, sắc mặt của lão lúc này quả thực nhợt nhạt vô cùng, trên mặt đầy những vết lốm đốm màu đen kỳ dị, nhìn từ xa cực kỳ phờ phạc giống như một xác chết từ trong mộ nhảy ra, xác chết nổi thi ban sống dậy.

Cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này của lão so với trước khi Kiều Úc đi làm nhiệm vụ lại càng dọa người hơn rồi, lão chậm rãi đi tới, trong nháy mắt khi nhìn thấy Kiều Úc đôi mắt lão lập tức sáng lên, “Kiều Úc, đồ vật kia đã lấy được chưa?”

Kiều Úc có chút căng thẳng, cố gắng đè nén cảm giác chán ghét đang dâng trào trong lồng ngực, bước lên phía trước đưa văn kiện ra cho Tây Sâm, “Vâng, đây là văn kiện 75DL mà người muốn.”

Tây Sâm chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt trở nên mừng rỡ, ngũ quan quái dị đồng thời thay đổi, đôi môi tím đen run lên, từ cổ họng phát ra tiếng cười: “Làm tốt lắm… ha ha ha… làm tốt lắm!”

Tiếng cười phảng phất như lưỡi cưa kẽo kẹt cưa từng chiếc chân bàn thô ráp, lão biến thái dùng ngón tay cẩn thận vuốt ve văn kiện, ánh mắt cuồng nhiệt như thấy thần dược bất tử.

Trần Âm ngoan ngoãn đứng ở một bên, thế nhưng Kiều Úc vẫn nhạy bén thấy được sự chế giễu thoáng qua trên gương mặt hắn. Biểu tình kia giống như đang nhìn một con kí sinh trùng bám vào thi thể để ăn thịt thối, vừa châm chọc lại vừa khinh thường.

Kiều Úc cúi đầu không nói lời nào, cố gắng diễn vai tốt một con rối ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng bàn tay ở vị trí người khác không nhìn thấy hơi nắm lại, như là hận không thể lập tức rút dao giải phẫu ra kết liễu tên biến thái trước mặt này.

Ban đêm, Kiều Úc dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở ngoài cửa sổ và hành lang, cơ thể nằm ở trong chăn tưởng như co lại giống như bình thường, trên thực tế mỗi thế bào trong cơ thể đều đang căng lên, bất kì lúc nào cũng có thể công kích như một con báo.

Cậu nằm ngửa nhìn chằm chằm trần nhà, không tự chủ lại nghĩ tới cảnh ban ngày giằng co với Trần Âm. Kế sách dùng lần này thật sự quá mạo hiểm, thực ra cậu chỉ khôi phục một nửa ký ức, về việc phía sau Tây Sâm còn ẩn chứa bí mật gì, tài liệu 75DL kia vì sao lại xuất hiện ở cục cảnh sát… Tất cả đều rất mờ nhạt, chỉ khi cậu tìm được con chíp kia mới có thể tìm được câu trả lời. Mà sở dĩ cậu biết được quan hệ của A K cùng Trần Âm hoàn toàn là dựa vào chút ký ức mơ hồ kia cùng những suy đoán các mối quan hệ hiện giờ.

Trong ấn tượng của cậu tựa hồ còn nhớ được mình đã thấy Trần Âm và A K ôm nhau ở mật thất thương lượng làm sao thoát khỏi Tây Sâm, không nghĩ tới đoạn ký ức ngắn ngủi này lại trở thành vũ khí sắc bén để cậu lôi kéo Trần Âm.

Năm đó Tây Sâm nhận nuôi một trăm cô nhi có tiềm chất dị năng, cậu, A K và Trần Âm chính là một trong số đó. Khi đó tất cả mọi người vẫn còn là những đứa trẻ, mỗi ngày có thể được ăn nửa bát cháo đã là chuyện rất xa xỉ rồi, đột nhiên có một ngày không có ai cho bọn cậu ăn, những đứa trẻ lơ ngơ vừa khóc vừa làm loạn, đói bụng chừng một tuần, mới có người bưng một bát cơm vào, nói cho bọn cậu biết chỉ có giết chết người khác mới có thể được ăn cơm.

Những đứa bé nhỏ như vậy đâu biết cái gì, đói bụng đến mức mất hết lý trí, mọi người vì một bát cơm, để sống sót liền chém giết lẫn nhau…

Kiều Úc đã không còn nhớ rõ năm đó làm thế nào mà cậu sống đến cuối cùng, nhưng vẫn nhớ được A K bưng bát cơm tẻ còn nóng không phải cho bản thân ăn mà đầu tiên lại đưa cho Trần Âm, có lẽ cũng do có phần ân tình này nên Trần Âm mới vì bảo vệ A K mà thỏa hiệp với mình đi.

Kiều Úc nhìn trần nhà, trong lòng thoáng qua một chút đau đớn, thực ra bất kể là ai khi sinh mạng cùng người yêu bị đem ra trước mặt thì cũng sẽ khuất phục, ngay cả người tàn nhẫn hung ác như Trần Âm cũng không ngoại lệ, thế nhưng bản thân mình là một ngoại lệ rồi vì báo thù mà tự tay bắn Tùng Dung một phát súng…

Mang theo vệt máu còn dính hơi ấm của Tùng Dung mà thấy đau lòng, nghĩ tới lúc nhìn thấy ánh mắt của Tùng Dung khi rời đi, lòng cậu đã sớm chết lặng lần thứ hai lại đau như xát muối.

Cậu nhắm mắt lại, lông mi hơi ươn ướt, lặng lẽ từ trong túi ngực lấy ra một tấm ảnh chụp.

Bức ảnh bị xé đi hơn nửa, trên phần còn lại là một người đàn ông cao lớn, y mặc bộ đồng phục cảnh sát rất anh tuấn, vầng trán lộ ra anh khí, giơ tay phải lên giống như đang ngăn cản một người nào đó, nhưng bởi vì tấm ảnh đã bị xé đi một nửa nên ai cũng không biết y ở cùng với ai mới lộ ra nụ cười dịu dàng như vậy.

Kiều Úc thở dài, đem tấm ảnh chụp đặt ở bên cạnh, hôn nhẹ một cái, “Em yêu anh…”

Mà ở trong phòng bệnh của một bệnh viện ở thành phố T, Tùng Dung nằm trên giường nhắm mắt suy nghĩ, hô hấp đều đặn, chỉ là trong bỗng chốc nhịp tim dường như nhanh hơn vài nhịp, đường gấp khúc điện tâm đồ đột nhiên nhấp nhô hỗn loạn, chỉ là không ai nhìn thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.