Thức Cốt Tầm Tung

Chương 66: Lão Tinh da mặt mỏng



Editor: Ken

Beta: zizi

(Vì bạn Úc cũng chấp nhận đối mặt với tình cảm của mình rồi nên mình chuyển xưng hô thành em – anh nha ^_^ ai có góp ý gì thì cứ cmt bên dưới để cháu nó tham khảo ạ:)))) và cháu nó xin lỗi lại up muộn vì mấy nay cháu nó hơi bận với QT bị lỗi T_T)

============================

Trải qua hai tuần nghỉ ngơi lấy lại sức, thương tích của Tùng Dung tốt lên rất nhiều, nhưng trên mặt biểu tình vô cùng bi thảm, không nhìn ra một chút hưng phấn khi xuất viện.

Kiều Úc giúp y thu dọn xong hành lý, lấy khăn mặt nhúng nước ấm để vào tay Tùng Dung, “Thủ tục xuất viện em đã xử lý xong, một lát nữa cảnh cục sẽ điều xe đến đưa anh về nhà, sau khi lau mặt xong nằm xuống giường nghỉ ngơi một chút, em xuống căn tin dưới lầu mua cháo cho anh.”

Nói xong cậu cầm áo khoác đi ra ngoài, Tùng Dung cầm lấy tay cậu, nhìn chung quanh hành lý đã được thu dọn ngay ngắn rõ ràng, thở dài nói, “Vết thương của anh đã khỏi hẳn, em đừng bận rộn vì anh nữa. Mấy hôm nay em chưa ngủ yên giấc ngày nào, anh nhìn khó chịu.”

Kiều Úc cười cười không nói, xoay người giúp Tùng Dung chỉnh lại chăn, lấy khăn mặt trên tay Tùng Dung, thấm ướt lần nữa rồi đến trước mặt Tùng Dung, nâng tay lau mặt cho anh.

“Em thật sự muốn chính mình khi còn sống bận rộn một chút, đỡ cho sau này chết đi muốn giúp đều không thể giúp.”

Tùng Dung giơ tay hung hăng búng trán cậu một cái, “Nói bậy bạ cái gì đó! Cái gì mà chết hay không, năm mới sắp đến, em tát vào miệng cho anh nói đàng hoàng một chút.”

Tay Kiều Úc dừng lại một chút, nhấc mi mắt lên, lộ ra cặp mắt trong như nước, ánh mắt hòa nhã, dáng vẻ ôn nhu, khiến trong nháy mắt ngũ quan cậu ôn hòa hơn, “Nếu còn sống đến Tết, em sẽ theo anh học làm vằn thắn, món đó anh làm cho em có tôm tươi đã lột vỏ ăn rất ngon, chờ em học xong sẽ làm cho anh ăn đầu tiên.”

Kiều Úc cầm phích nước nóng đổ vào ly thủy tinh, lại đưa lên miệng thổi nguội rồi mới đặt vào tay Tùng Dung, cậu không hề nhìn đến biểu tình trên mặt Tùng Dung càng lúc càng lạnh, tiếp tục nói, “Em từ nhỏ đến lớn đều mừng năm mới một mình, không biết lần này ông trời có cho em được vinh hạnh đón năm mới cùng anh hay không, nói trước là, em đối với việc nhà trước nay đều không biết, đến lúc đó anh cũng không thể chê em ngốc. Đúng rồi, mấy hôm trước em đi mua hoành thánh cho anh có đi ngang qua một cửa hàng, bên trong có áo khoác bằng lông cừu màu xám rất hợp với anh, em lúc ấy lại không mang đủ tiền, lát nữa ghé qua đó mua, xem như là lễ vật tất niên, em sợ sau này muốn tặng cũng không còn cơ hội.”

“Đủ rồi!” Tùng Dung đẩy tay Kiều Úc ra, hốc mắt có chút phiếm hồng. Mấy ngày nay Kiều Úc thật tốt với y, y đều nhìn thấy, rõ ràng là một kẻ kiêu ngạo như vậy, lại cam tâm tình nguyện vì y giặt quần áo nấu cơm, không hề đề cập đến nhiệm vụ giúp cục cảnh sát bao vây diệt trừ Tây Sâm.

Tuy rằng cậu không nói, nhưng trong lòng Tùng Dung hiểu rõ, Kiều Úc sợ chính mình đi rồi thì không trở về nữa, nên muốn sắp xếp mọi thứ thật tốt cho y, thấy cậu bình thường không nói nhiều bây giờ lại đang nói chuyện phiếm với mình, trong lòng Tùng Dung vô cùng chua xót.

Y thật sự chịu không nổi bộ dáng Kiều Úc như sắp chia tay này, rõ ràng người còn đang sống sờ sờ ngay trước mặt, thân thể có thể cảm nhận được trong lòng, nhưng vì sao cứ có cảm giác xa cách đến thế.

Sắc mặt Kiều Úc có chút trắng bệt, cậu gượng gạo chà xát hai tay: “Anh không muốn nghe em sẽ không nói nữa, em đi rửa táo cho anh.”

Nói xong cậu như chạy trốn xoay người rời đi, Tùng Dung vén chăn xuống giường ôm lấy cậu từ phía sau, cằm để trên vai cậu, vài ngày không cạo râu đã mọc lổm chổm, Kiều Úc thấy không thoải mái, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy Tùng Dung ra.

“Nhân lúc còn kịp chúng ta đi thôi, đừng hợp tác cùng cảnh sát, tất cả đều là cạm bẫy.” Tùng Dung khuyên rất nhiều lần, y biết Kiều Úc một khi đưa ra quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, nhưng y vẫn một lần lại một lần thử, bởi y hiểu rõ cục trưởng là kẻ vì lợi trước mắt có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.

Kiều Úc ở trước nắm lấy tay Tùng Dung, mười ngón đan vào nhau, nhiệt độ cơ thể truyền qua nhau giữa những ngón tay, cậu thở dài nhẹ giọng nói: “Anh đừng nghĩ mọi chuyện bi quan như vậy, dù sao nếu chỉ dựa vào sức một mình em cũng không đấu lại Tây Sâm, hiện tại có cảnh sát làm hậu thuẫn, sự việc sẽ dễ dàng hơn.”

“Người bi quan rõ ràng là em! Chính em đối với hành động lần này cũng không hi vọng thì cần gì phải khuyên anh? Cảnh sát bên này nói sẽ có một đội ngũ cùng em hành động, nhưng lại để số đông người ở ngoài tiếp ứng, nếu có gì bất trắc chắc chắn bọn họ sẽ bỏ mặc em, trong mắt họ em và Tây Sâm không khác gì nhau, cho dù cả hai cuối cùng đồng quy vu tận, được lợi vẫn là cảnh sát, tuy rằng nói tai họa lưu ngàn năm, nhưng em thật sự nghĩ mình giống một con mèo có chín cái mạng không thể chết được sao?”

Kiều Úc bị bộ dáng Tùng Dung thở hổn hển chọc cười, cậu xoay người, nhẹ nhàng vò tóc tổ chim của anh, cười nói: “Những điều này em đều hiểu, nhưng em cũng nói anh biết, con chíp ký ức còn chưa lấy lại, mọi chuyện về lão già biến thái kia em không nhớ rõ, mà hiện tại cục trưởng và lão Lí biết rõ nhược điểm của hắn, cá cược còn hơn thua, em nếu không thử có lẽ cơ hội thắng cũng không có.”

“Nhưng mà……”

“Không có nhưng mà.” Kiều Úc dùng sức nhéo mũi Tùng Dung, ra vẻ thoải mái tiếp tục nói: “Thân thủ của em vẫn rất tốt, anh tin tưởng em một lần đi mà.”

“Tin tưởng em không có nghĩa là để em đi chịu chết! …Ngô….”

Ngay tại thời điểm tức giận chỉ hận không thể cho cậu một cái tát để tỉnh lại, Kiều Úc nhếch miệng, hôn lên môi y.

Tùng Dung chấn động, con mắt trừng lớn, từ lúc Kiều Úc bị Trần Âm bắt đi đây là lần đầu họ thân mật, hơn nữa còn là Kiều Úc lần đầu tiên chủ động, Tùng Dung nháy mắt đình trệ, nhiệt độ toàn thân bị cái hôn này dấy lên.

Y dừng vài giây rồi đem Kiều Úc ôm chặt trong lòng làm nụ hôn này càng thêm sâu, lâu rồi không cùng nhau một chỗ, cho tới khi khí tức hai bên quanh quẩn cùng nhau trong lúc đó, cả hai người đều hít thở không thông, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn.

Tùng Dung đảo khách thành chủ, quấn lấy đầu lưỡi Kiều Úc dùng sức đè xuống, mật thiết chơi đùa qua lại tạo ra âm thanh, Kiều Úc bị y giam trong ngực không thể động đậy, nước bọt trong suốt theo khóe miệng chảy xuống, đôi môi đỏ hồng thoáng nhếch lên, hai cánh môi thoáng tách ra tạo thành sợi chỉ bạc mập mờ.

Con ngươi Tùng Dung trong nháy mắt tối sầm, sau đó lại tiến đến cuốn lấy môi Kiều Úc, Kiều Úc trở tay không kịp, chỉ có thể bị động nhướn cổ thừa nhận nụ hôn mãnh liệt này, dần dần khí trong ngực hô hấp không đủ, cậu dùng tay đẩy ngực Tùng Dung ra, muốn quay đầu đi lấy hơi, nhưng Tùng Dung một chút cơ hội cũng không để lại cho cậu, thấp giọng cười, giữ lấy mặt cậu liên tiếp hôn xuống.

“Kiều Úc...... Kiều Úc......”

Đây là lần đầu tiên dưới tình huống này Tùng Dung gọi tên cậu, lúc trước khi hai người hôn hay thân mật, trong miệng y nỉ non vĩnh viễn là ‘Dạ Tinh’, hiện giờ người đàn ông cậu yêu đang gọi đúng tên của mình, loại sung sướng này không từ nào có thể diễn tả được.

Giờ khắc này Kiều Úc cảm thấy cái gì cũng đều xứng đáng, trước đây trong lòng run sợ cẩn thận đối với phần ái tình này, sợ một ngày nào đó không cẩn thận sẽ mất tất cả, nhưng bây giờ Tùng Dung còn đang bên cạnh cậu, người mà anh yêu là một người tên Kiều Úc, không phải Lê Dạ Tinh, không phải người khác, chính là Kiều Úc.

Hỉ nộ ái ố của cậu, tất cả đều là của cậu, loại thay đổi cảm xúc phức tạp này làm Kiều Úc cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.

Tùng Dung kiềm chế không được, vén vạt áo Kiều Úc lên, hai tay tham lam vuốt ve sau lưng trơn bóng của cậu, làn da mịn màng như muốn hút lấy bàn tay y, khiến cho người ta lưu luyến không rời.

Kiều Úc hơi thở bất ổn, khuôn mặt mơ màng đỏ lên lan đến tận tai, cúi đầu dựa vào ngực Tùng Dung thở gấp, mặc y càn quấy.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại sát phong cảnh đột nhiên vang lên, Tùng Dung dừng tay, biểu tình trên mặt có chút xấu hổ, nhiệt khí trên cơ thể còn chưa tan, thậm chí khí quan đã lặng lẽ ngẩng đầu, đáng tiếc lại bị một thùng nước lạnh đổ xuống, hỏa khí đều biến mất cả.

Kiều Úc mím môi cười nhẹ, cầm lấy điện thoại di động của mình nghe, Tùng Dung không cam lòng bóp mũi cậu, trong lòng thầm than: Vì sao mỗi lần tới thời điểm quan trọng lại bị cắt ngang??! Nhân phẩm của mình như thế nào mà lại bị như vậy.

Cái di động chết tiệt! Lần sau nhất định phải tháo pin ra, xem còn ai có thể tìm thấy họ không.

Kiều Úc đánh rớt hai tay đang tác loạn của Tùng Dung, đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại.

“Alo?… Ừ, tôi biết… Tốt…. Ba phút sau gặp lại…..”

Tắt di động, Tùng Dung không vui ngồi ở đầu giường, bắt chéo chân hỏi: “Ai vậy? Lại gọi điện vào lúc này.”

Kiều Úc lắc lắc di động trong tay, “Ba phút nữa xe của cảnh cục sẽ đến, anh mau dọn dẹp một chút, chúng ta phải đi rồi.”

Tùng Dung nắm lấy tay Kiều Úc kéo vào lòng hôn vài cái: “Anh bắt đầu hoài nghi không biết em là cảnh sát hay anh là cảnh sát, thế nào em còn tích cực hơn cả đội trưởng là anh chứ.” Nói xong liền xấu xa ôm lấy thắt lưng Kiều Úc, kéo áo cậu lên sờ sờ, giả vờ thẹn thùng nói: “Chồng em sinh khí, cần an ủi, em mau giúp anh sờ sờ nếu không đừng nghĩ sẽ ra khỏi đây được.”

“Đừng nháo nữa, lát nữa cục trưởng sẽ đến đây, anh đứng đắn một chút không được hay sao?” Kiều Úc đối với Tùng Dung da mặt dày, khinh bỉ với hành vi ở bất kì tình huống nào cũng có thể đùa giỡn lưu manh. Cậu không hiểu, một người đàn ông dáng người cao lớn, bình thường làm việc trước mặt người khác luôn nghiêm túc, như thế nào chỉ ở trước mặt cậu liền biến thành tên vô lại.

“Em bây giờ cùng một giuộc với lão cục trưởng cáo già kia, cho nên có thể bỏ chồng bỏ con hất cao mũi lên đi sao?” Tùng Dung như tên vô lại, hoàn toàn đem bản chất sắc lang phát huy đến mức tối đa.

Kiều Úc bị y làm giận đến cười tươi, cậu một cước đá Tùng Dung ra, chỉ vào mũi y mắng: “Phi, con ở đâu ra? Không lẽ là do anh sinh?”

“Ừ, không sai, là do em sinh. Đến đến đến, chúng ta trên giường trao đổi nhiều hơn một chút, không chừng ngày mai em liền mang thai, đến lúc đó để xem em có thể đi tìm Tây Sâm hay không?” (Đoạn trên bạn Úc có nói là không lẽ là do ngươi sinh, nên mới bị anh Dung lặp lại câu ý nha)

Tùng Dung canh cánh trong lòng chuyện Kiều Úc không để ý đến lời khuyên của y đi tìm Tây Sâm báo thù, vất vả lắm hiện giờ mới có cơ hội thề sống chết nhắc nhở chồng mới là quan trọng nhất. Y vô sỉ đem Kiều Úc đẩy ngã xuống giường bệnh,  trên xương quai xanh của cậu cắn một cái.

“Tê….. Anh là tên vô lại sao?” Kiều Úc lấy tay đẩy Tùng Dung ra.

Tùng Dung ôm lấy miệng vết thương, ai u một tiếng đau đến cuộn tròn người lại, “Anh fuck, em đánh thật sao, miệng vết thương của anh hình như rách…… Tê……..”

“Xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ? Em giận quá nên…… Có cần kêu bác sĩ tới xem cho anh thế nào không?” Kiều Úc hoảng sợ vội vã nhào đến trước mặt anh, che lại miệng vết thương lo lắng hỏi.

Tùng Dung âm thầm nhếch miệng cười xấu xa, ngẩng đầu hôn môi Kiều Úc đang gần trong gang tấc, cười hì hì nói: “Hôn một cái sẽ không còn đau.”

Sắc mặt Kiều Úc từ xanh sang trắng, từ hồng biến đen, tay vỗ vào đầu Tùng Dung, rống giận: “Anh đùa với em như vậy vui lắm sao? Thấy em sốt ruột lo lắng cho anh chắc anh thích lắm đúng không? Cút đi, sau này đừng để em thấy mặt anh nữa.”

Tùng Dung thấy Kiều Úc tạc mao, trong lòng nở hoa, người bình thường đứng đắn nhưng da mặt lại mỏng này mới chính là người mình yêu, cho dù Kiều Úc đối với y vừa đánh vừa mắng, cũng còn tốt hơn chiến tranh lạnh lúc trước.

Y ôm chặt cậu vào lòng, cười đặc biệt gian xảo: “Được rồi, anh cút, sau đó sẽ chạy trở về.”

Kiều Úc trừng mắt đảo qua, chỉ ra hướng cửa cười lạnh: “Cửa ngay đó, mời anh đi ngay, đừng để em nói lần thứ hai.”

“Cạch cạch….”

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, hai người ở trên giường đang ồn ào bỗng nhiên ngừng lại đồng loạt quay đầu ra phía cửa, nhìn thấy Tề Tích khuôn mặt đỏ bừng lúng túng đứng trước cửa.

Tề Tích khụ một tiếng, xoa xoa tóc nhỏ giọng nói: “Cái kia…… Tôi đã gõ cửa rồi…… nhưng là hai người không nghe thấy. Tôi tới nói với hai người xe tới, có thể đi rồi, cái kia….. hai người tiếp tục…… tiếp tục……”

Mặt Tùng Dung nháy mắt hóa đen, y liếc mắt nhìn Tề Tích, ánh mắt độc ác làm Tề Tích chấn động, cậu vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình, vẻ mặt không đổi.

Lão đại, em không phải cố ý phá ngang chuyện tốt của anh, đây chỉ là trùng hợp thôi!

Kiều Úc liếc mắt nhìn Tùng Dung, liền hiểu được người này trong lòng đang nghĩ gì, cậu cười lạnh một tiếng, xoay người đưa tay xuống dưới chăn, ‘ôn nhu’ búng vào tiểu huynh đệ đang đứng lên của Tùng Dung một cái, sau đó thu tay lại không chút biểu tình trên mặt, xoay người rời đi.

Tùng Dung ôm tiểu huynh đệ bị thương, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, y dùng sức cắn chăn đau đến mặt xanh mét, trong lòng nước mắt rơi: A a a! Lão Tinh đây là muốn phế bỏ nửa đời sau của y….. Không đúng! Là phế bỏ phúc tính của y a!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.