Thức Cốt Tầm Tung

Chương 67: Đêm trước khi bước vào đại chiến



Editor: Anh Cung

Beta: zizi

============================

Kiều Úc đem khẩu súng lục đã lau chùi sạch sẽ đút vào túi, hít sâu một hơi xoay người nhìn đội ngũ đang đứng chờ xuất phát ở phía sau.

Mười người này tạo thành một đội ngũ, dường như thân thể người nào cũng cường tráng, thân thủ bất phàm, dùng lời của lão già cục trưởng kia để nói thì mỗi thành viên trong đội đều là các tinh anh của mỗi ngành tuyển chọn ra, nhưng hơn ai hết Kiều Úc hiểu rõ suy tính trong đầu lão ta.

Đánh giá một đội ngũ có mạnh hay yếu, điều quan trọng là phải xem các thành viên có đồng lòng hay không. Giống như một thùng nước, nếu mỗi người là một mảnh gỗ không đoàn kết với nhau, như vậy có nhiều nước hơn nữa cũng không có tác dụng. Vẻ mặt ngạo mạn của những người này cùng ánh mắt nhìn nhau đầy kinh thường, không cần phải nói cũng biết không thể đoàn kết được.

Chiêu này của cục trưởng là ngoài giúp trong phá, muốn khiến cho cậu và Tây Sâm đồng quy vu tận(cùng nhau chết), Kiều Úc thở dài trong lòng, mang theo một đám người không đồng tâm với nhau, còn không bằng tự mình đơn đả độc đấu, đỡ phải hao tâm tổn trí chú ý bọn họ.

“Mọi người kiểm tra lại trang bị lần cuối, chút nữa đến căn cứ ngầm dưới lòng đất tất cả phải nghe lệnh tôi, không nên tự ý hành động, gặp tình huống ngoài ý muốn nhất định phải lập tức báo cho tôi biết.”

Kiều Úc một lần nữa nhấn mạnh lại kỷ luật, thế nhưng những người này hầu như không có phản ứng gì, thậm chí có những người ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Kiều Úc đến một cái.

Bọn họ đều là người tài năng trong cục cảnh sát, mà ở trong mắt bọn họ Kiều Úc vẫn là Lê Dạ Tinh tiểu bạch thỏ nhát như cáy còn thích ăn nói khoác lác, nghe mệnh lệnh của cậu ta đơn giản là chuyện hài.

Kiều Úc nhìn thấu tất cả biểu cảm của bọn họ, trong lòng cũng không tức giận, nói cho cùng đến bây giờ cậu chưa từng hi vọng sẽ trông cậy gì vào bọn họ có thể giúp đỡ mình, ngay từ đầu việc đối phó với Tây Sâm vốn là chuyện của cậu, cho dù thành hay bại cậu cũng phải đối mặt.

Hít sâu một hơi, Kiều Úc đeo kính râm lên, phất tay một cái, “Xuất phát!”

Mười người lục tục leo lên xe Jeep, ôtô ầm ầm chuyển động cuốn theo cả đám bụi bay lên. Kiều Úc đi ở phía sau chuẩn bị khởi động xe mô tô, chợt một bàn tay đeo bao tay da đặt lên xe của cậu.

“?” Kiều Úc ngẩng đầu, bất ngờ nhận ra Tùng Dung đang đứng ở bên cạnh.

Tùng Dung nhếch miệng, chỉ chỉ về phía sau: “Em đã muốn đi như vậy, không nên quên những người anh em phía sau này chứ?”

Kiều Úc sửng sốt một chút, nghiêng người nhìn về phía sau, Tề Tích, Quân Chi, còn có Âu Dương, Thư Tình đang khoanh tay đứng cách đó không xa, cười đắc ý với cậu.

Tề Tích vẫy vẫy tay, cười hì hì đi tới tựa lên vai cậu nói: “Bắn tôi một phát súng như vậy rồi lén trốn đi hả? Cậu cũng quá vô lương tâm đấy.”

Kiều Úc kinh ngạc, mở miệng mãi mới có thể nói được, “Sao mọi người lại tới đây?”

Âu Dương đút hai tay vào túi cười híp mắt nói: “Anh em thảo luận một trận cuối cùng quyết định không thể nhìn cậu đi chịu chết, tất cả mọi người đang đứng ở đây cùng đi theo cậu một chuyến, đã lâu không rèn luyện thân thể, suy nghĩ một chút tôi đã ngứa tay rồi.”

Kiều Úc sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, “Mọi người… đều biết hết rồi?”

Tất cả mọi người gật đầu, Quân Chi đi đến cầm tay Kiều Úc nói: “Lão đại đã nói với bọn tôi rồi, nói thật tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu không phải là Dạ Tinh.”

“Mọi người sẽ không muốn trả thù tôi? Dù sao tôi cũng đã hại chết nhiều người như vậy.” Trong lòng Kiều Úc có một cơn xao động, cậu không nghĩ tới sau khi sự thật được phơi bày còn có thể bình thản nói chuyện với bọn họ như thế này.

Khối băng trong lòng đã lặng lẽ tan chảy, lộ ra phần mềm mại nhất bên trong.

Ngón tay cậu run lên, từ trong miệng thì thào ra mấy chữ: “… Lẽ nào mọi người không trách tôi sao?”

Mọi người nhìn nhau cười, Thư Tình dịu dàng nhéo nhéo mặt cậu một cái: “Mặc dù có chút bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), nhưng mà cho tới lúc này bọn tôi chưa bao giờ xem cậu là người xấu, ở trong lòng tôi cậu luôn là đứa em trai nhỏ Dạ Tinh.”

“Cho dù cậu vẫn còn nợ chúng tôi một lời giải thích, muốn một mình chạy đến chỗ Tây Sâm chịu chết, chúng tôi không thể để như vậy được, nói gì thì nói chúng tôi cũng phải đi theo, nếu cậu dám chạy tội, bọn tôi sẽ là người đầu tiên lôi cậu trở về.” Tề Tích vẫn híp mắt cười ha hả giống như lúc trước, không nhìn thấy mảy may chút buồn thương nào, thế nhưng Kiều Úc lại không quên được phát súng bắn vào anh ta ở trên sân thượng.

Kiều Úc cố gắng chớp chớp mắt, nỗ lực nào cho tâm tình tốt lên nói: “Chuyện của tôi tôi sẽ tự mình giải quyết, không liên quan tới mọi người.”

Quân Chi vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên xông lên túm chặt cổ cậu giả vờ tức giận lạnh lùng nói: “Đến lúc này rồi cậu còn suy nghĩ cái gì nữa, cậu nghĩ rằng bọn tôi muốn giúp cậu hả, chúng tôi là giúp cục cảnh sát, không liên quan gì đến cậu.”

Mọi người ra sức gật đầu, giả bộ biểu tình khởi binh vấn tội, nhưng mà Kiều Úc biết rõ bọn họ thực sự là vì muốn tốt cho cậu, không muốn để cho cậu một thân một mình đi đối phó với Tây Sâm, thế nhưng chuyến đi này nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, tuy rằng bản thân mình đã quyết định liều chết nhưng những huynh đệ trong tổ trọng án này tại sao phải dấn thân vào nguy hiểm vì mình?

Dường như Quân Chi nhận rõ sự do dự của cậu, lại gần nói nhỏ vào tai cậu: “Cậu không cần suy nghĩ lung tung, phát súng bắn vào Tề Tích tôi thay cậu nhớ rõ, nếu cậu muốn bồi thường thì nên giữ lại mạng mình, không nên một mình đi chịu chết. Nhớ kỹ, cậu thiếu nợ chúng tôi, nếu cậu nhất định phải đi như vậy, tôi, lão đại còn có mỗi người trong tổ trọng án mãi mãi không bao giờ tha thứ cho cậu.”

Kiều Úc giật mình, khóe miệng hiện lên một nụ cười gượng, đám người này thật đúng là không từ một thủ đoạn nào, rõ ràng thật lòng tới giúp cậu có nhất thiết nói ra những lời như vậy không.

Lúc này Tùng Dung vẫn luôn giữ yên lặng nắm lấy vai Kiều Úc, “Nếu em đã từng có một giây coi chúng tôi là anh em thì hãy để cho chúng tôi đi chung với em. Huống chi…”

Y đột nhiên nhỏ giọng xuống, cúi đầu dịu dàng nói: “Thà rằng anh đi chung với em chịu chết còn hơn đợi ở chỗ này lo lắng sợ hãi.”

Trong lòng Kiều Úc ấm lên, ngẩng đầu một chút nhìn những người huynh đệ trước mắt đã cùng mình đồng cam cộng khổ, cũng không nói lên bất kỳ lời phản bác nào. Cậu luôn luôn độc lai độc vãng (một mình đến, một mình đi), chợt có phần hiểu được vì sao nhiều người có thể coi thường sống chết giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống, loại ý chí này thật sự làm cậu cảm động.

Cuối cùng cậu gật mạnh một cái, Tùng Dung cười xoa xoa tóc cậu, vung tay lên: “Các đồng chí vén tay áo lên xuất phát thôi, giữ lại mạng trở về lão đại tôi mời ăn cơm!”

Mọi người cười lên ha ha, “Lão đại, đi, bao nhiêu ngày không hoạt động gân cốt, ngày hôm nay nhất định phải đánh cho lão già Tây Sâm kia răng rơi đầy đất!”

Căn cứ bí mật của Tây Sâm nằm ở vùng ngoại thành cách đây vài trăm dặm, bởi vì có liên quan đến trận bệnh dịch năm đó, ở đây sớm đã trở thành một mảnh hoang vu, ít có người qua lại, cũng bởi vì nguyên nhân này, lớp cát phía dưới chôn dấu một căn cứ khổng lồ mà vẫn không bị người khác phát hiện.

Đám người Tùng Dung dưới sự chỉ dẫn của Kiều Úc cuối cùng cũng tìm được chỗ này, ở nơi cách mục tiêu khá xa Kiều Úc nhìn thấy chiếc xe Jeep đỗ ở một bên, xung quanh chiếc xe có vài người đang đứng, chính là mười người cảnh sát xuất phát lúc trước.

“Dừng xe ở cái cây phía trước đi, đoán chừng mấy người này cũng không tìm được cửa vào căn cứ ngầm, chúng ta đi xuống xem một chút.” Kiều Úc ngồi ở vị trí phó lái, chỉ vào mục tiêu trước mặt nghiêng người nói với Tùng Dung.

Tề Tích nằm úp sấp lên trên ghế phía trước, lộ nửa người ra bên ngoài nhìn xung quanh: “Tiểu Tinh à, cậu khẳng định không tìm sai chỗ? Nơi này hoang vu như vậy lấy đâu ra căn cứ chứ hả?’

Cậu ta vẫn giống như trước thích gọi Kiều Úc là ‘tiểu Tinh’ mặc dù mọi người đều đã biết rõ chân tướng nhưng cái thói quen này đúng là không thể thay đổi được trong chốc lát.

Kiều Úc cười cười, xoay người chỉ chỉ dải phân cách ở phía sau vừa đi qua nói: “Lúc trước tôi đã tới chỗ này, chắc chắn sẽ không nhớ nhầm. Cậu xem dải phân cách kia hơn mười năm trước đã để ở nơi này.”

“Cậu không biết Tây Sâm, con hồ ly này rất xảo trá, trước kia chỗ này là nơi cách ly dịch bệnh, sau khi cảnh sát bố trí thanh chắn, lão ta lợi dụng việc này để trắng trợn tuyên truyền ra bên ngoài, nói nơi đây có chuyện ma quái, hơn nữa người đã tới đây đều mắc dịch bệnh, đó là lý do mà nơi này ngay cả một bóng người cũng không có, ở nơi người thưa thớt như thế này xây căn cứ ngầm là thích hợp nhất chỉ có điều.”

Tề Tích như có điều suy nghĩ gật gật đầu, “Cái căn cứ ngầm rốt cuộc là có kết cấu như thế nào vậy? Tôi nhìn nơi này khô cằn như vậy, đất đai cũng rời rạc, đâu có chỗ nào chịu nổi công trình đồ sộ.”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết vị trí cơ bản của căn cứ, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng đi vào.”

Tùng Dung ngồi ở bên cạnh nghe thấy vậy sửng sốt một chút, ngón tay nắm chặt vô lăng hỏi, “Em không biết cửa vào của căn cứ ngầm nằm ở chỗ nào?”

Kiều Úc bất đắc dĩ nhún nhún vai, vẻ mặt có chút bối rối, “Đúng vậy, căn cứ này là trụ sở bí mật của Tây Sâm, bình thường tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào tới gần, chỉ có lúc lão ta bế quan mới phái người đến nơi này canh giữ. Em biết quá nhiều bí mật của lão, cho nên lão luôn luôn không cho em đi vào.”

Tùng Dung sắc mặt ngưng trọng gật đầu, trầm mặc trong chốc lát mở miệng nói: “Theo như em nói thì mấy ngày nay Tây Sâm đều đang bế quan, như vậy nhất định trong căn cứ có không ít thủ vệ, trong tình huống chúng ta chưa quen thuộc với địa hình nơi này tùy tiện đi vào có thể trúng mai phục hay không?”

Kiều Úc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thở ra bình ổn trái tim đang đập như muốn lao ra khỏi lồng ngực, cậu bình tĩnh nói: “Thủ vệ nhất định sẽ có, còn về việc có bao nhiêu người thì em không thể nói chính xác được, nhưng có thể khẳng định chắc chắn Trần Âm nhất định là thủ vệ ở bên trong, nếu như chúng ta gặp phải hắn thì gần như không có phần thắng.”

“Trần Âm? Em nói kẻ thôi miên Trần Âm kia?” Tùng Dung đánh tay lái, người trong xe bị đột nhiên bị nghiêng sang bên trái một chút.

Hạ Quân Chi vẫn luôn trầm mặc bám lên lưng ghế ổn định cơ thể, ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Hai người đang nói đến tên bắt cóc lần trước, ông chủ quán bar Mê Hoặc sao?’

Kiều Úc thở dài, gật đầu, “Chính là hắn, sở dĩ tôi nói không có phần thắng là do thuật thôi miên của hắn rất lợi hại, nếu tìm không ra biện pháp đối phó thì chỉ có thể chờ chết.”

Tùng Dung cũng hít sâu một hơi, y làm sao có thể quên người đàn ông có khuôn mặt quyến rũ thủ đoạn tàn nhẫn kia, hắn đã từng dùng một thi thể lừa gạt đôi mắt mình, khiến cho y tưởng là Dạ Tinh đã chết. Nghĩ đến vẻ mặt sát khí tàn nhẫn của Trần Âm, tim y trầm xuống từng chút từng chút một.

Trong xe nhất thời rơi vào trầm mặc, mà lúc này xe cũng dừng lại, các cảnh sát cách đó không xa nhìn thấy xe của Tùng Dùng đều rối rít chạy tới.

Vừa nhìn thấy ngồi trong xe là Tùng Dung cùng đám người tổ trọng án, mấy người sửng sốt, tiếp theo giơ tay chào cất cao giọng nói: “Tùng đội trưởng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.