Thạch thất trống rỗng, bầu không khí trong nhất thời ngưng trọng, chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm thấp trộn lẫn với nhau.
Kiều Úc hai tay đút túi, miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, nhưng là lưng cậu đột nhiên cứng ngắc. Tùng Dung ngẩng đầu lên nhìn bóng người đang tới, nheo mắt lại đi đến phía trước, “Em biết hắn?”
“Không chỉ là biết, chúng ta chính là huynh đệ ‘sống chết’, đúng không, a K?” Kiều Úc cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘sống chết’, cậu cùng a K nói cả năm cũng không hết hồi ức của hai người, hắn thiếu cậu một mạng, mà cậu cũng đả thương tên kia không nhẹ, hai người đối với nhau đã không thể cứu vãn, còn có thể hi vọng hoà nhã được hay sao.
A K cười lạnh, trên gò má thô ráp hiện ra vài sợi gân xanh, “Trần Âm có nói với tao mày chính là Kiều Úc khi xưa tao còn không tin, nhưng nhìn ánh mắt căm hận này của mày, tao không thể không thừa nhận, mạng của mày thật lớn, bị bom tạc mày cũng không chết, lợi hại nha.”
Kiều Úc sắc mặt trầm xuống, “Mày cũng thế, mày vì Tây Sâm giết nhiều người như vậy còn chưa bị trời phạt, mạng cũng không nhỏ.”
Hai người tranh chấp đối lập, mùi thuốc súng càng ngày càng nồng đậm, Tùng Dung tuy rằng không biết người đàn ông áo đen gọi a K này là ai, nhưng nhìn sắc mặt Kiều Úc có thể đoán được tên này nhất định khó đối phó.
Tùng Dung cử động thân thể, tay phải không tự giác sờ đến súng lục bên hông, đề phòng bất cứ lúc nào. Quân Chi và Tề Tích ai cũng hiểu, tại địa phương này gặp được lão già Tây Sâm thì khó tránh khỏi một trận ác chiến, vì thế liền nâng cao trạng thái cảnh giác, vẻ mặt sắc lạnh biểu hiện hàn ý.
A K híp mắt đánh giá mọi người, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Tùng Dung, nhếch môi cười tà ác, “Mày chính là đội trưởng ngu ngốc của tổ trọng án sao, thoạt nhìn cũng chỉ có vậy. Chỉ bằng các người mà muốn đánh bại tao, thật tức cười.”
“Bớt nói nhảm đi! Tao không có thời gian cùng mày ở đây nói chuyện phiếm, tao chỉ hỏi mày một câu, Tây Sâm hiện đang ở đâu?” Kiều Úc biết rõ a K là tên tự cao tự đại, hơn nữa bọn họ còn đang ở trong địa bàn của Tây Sâm, thời gian càng lâu càng bất lợi, phải tốc chiến tốc thắng.
A K cười ha hả, nhún vai nói: “Tao nghe không hiểu mày đang nói gì, nghĩa phụ lão nhân gia ông ta sống ở tổng đàn đến thật tốt vì sao lại phải đến địa cung?”
“Mày không cần ngụy biện, tác phong của tao mày chắc rõ, nếu không nắm chắc trăm phần trăm, mày nghĩ rằng tao có thể tùy tiện đến chỗ này hay sao? Nếu không thì mày mau tránh ra, tao không động thủ với mày, nếu không đừng trách tao ra tay vô tình.” Kiều Úc rút súng ra, ánh mắt sắc lạnh trước nay chưa từng có.
“Ha ha ha ha……. Thật buồn cười! Tao còn chưa xử các người vì dám tự ý xông vào địa cung, mày thế mà lại dám uy hiếp ngược lại tao sao. Mày dựa vào cái gì đối phó tao? Cho dù mày mới gia nhập tổ chức lần nữa, tao cũng có thể dễ dàng giết mày, không tin mày cứ thử xem.” A K lấy từ sau lưng ra một cây súng, kiêu ngạo vung vẩy, trên mặt hiện ra nụ cười gian tà.
“Cùng hắn dông dài làm gì! Chúng ta có sáu người không lẽ không đối phó được hắn? Lão tử sẽ đánh cho mày đến khi kêu cha gọi mẹ!” Tề Tích thật sự chịu không nổi vẻ mặt đắc ý của a K, chuẩn bị tư thế như xông lên.
Tùng Dung giữ chặt cậu ta lại, mặt không biểu cảm rút súng ra, “Giết hắn không cần cậu ra tay, hắn dù sao cũng chỉ là con chó canh cửa bên cạnh lão già Tây Sâm, không cần chúng ta nhiều người tiến lên như vậy.”
Mọi người thấy Tùng Dung rút súng ra, cũng không kiềm chế được, liền rút súng ra nhắm vào a K.
Bầu không khí khẩn trương đến hít thở không thông, cuộc chiến hết sức căng thẳng, ánh mắt a K nheo lại đầy nguy hiểm, phất tay nói: “Nhớ kĩ ngày hôm nay, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các ngươi!”
Vừa dứt lời, mật thất trên vách tường mở ra một cánh cửa, có rất nhiều vệ sĩ được trang bị kĩ càng chạy ra, bọn họ mặt không chút biểu cảm giơ súng lên đồng loạt chĩa về phía nhóm người Kiều Úc, trong chốc lát, sáu người bọn họ đã bị bao vây.
“Đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi có nhiều người. Kiều Úc, hôm nay tao nhất định phải giết mày!”
A K điên cuồng cười ha hả, giơ súng lên nhắm thẳng vị trí của Kiều Úc mà bắn. Kiều Úc ngay tại chỗ lăn một vòng, viên đạn cơ hồ gần sát cậu, tránh khỏi mạo hiểm, giơ tay bắn a K một phát.
Trong lúc nhất thời tiếng súng nổi lên bốn phía, tia lửa văng khắp nơi, bọn vệ sĩ điên cuồng công kích sáu người, đạn bay loạn xạ, không hé ra một chỗ hở nào có thể chạy thoát, đem mọi người vây ở giữa.
“F*ck! Còn chưa hết sao! Coi bản thân là súng máy sao!” Tề Tích chật vật lên đạn, mắng to một tiếng, xoay người đối phó với vài kẻ định đánh lén phía sau, vài người sau cùng kêu rên, cậu ta chưa kịp buông súng, phía trước lại có vài người tiến lên.
Quân Chi đối với tình huống trước mắt ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng lại phân tâm muốn qua bảo hộ Tề Tích, lúc này, Tề Tích không để ý đến góc chết bên phải, một kẻ giơ tay lên bắn một phát đạn, Quân Chi hét lớn:
“Tề Tích bên phải!”
Tề Tích đột nhiên ngừng lại, mắt thấy đã không còn kịp, Quân Chi đột nhiên đem tay mình ra đỡ đạn, hai người chật vật tựa vào nhau, không kịp nói chuyện lại bị bắn tập kích, đạn bay tứ phía.
Tùng Dung bên này cũng không tốt đẹp gì, mắt thấy Kiều Úc cùng a K đang tranh đấu kịch liệt, muốn hỗ trợ nhưng lại không có biện pháp. Mấy tên vệ sĩ này như nhìn thấu tâm tư y, đem y bao vây lại, không cho y tiến lên trước một bước.
Tùng Dung không muốn tùy tiện giết người, chỉ có thể dùng nắm đấm theo chân bọn họ lấy cứng đối cứng, tung chân đá bay những kẻ không biết sống chết này, y vừa quay đầu lại liền nhìn thấy a K lấy ra con dao nhỏ, hướng về phía Kiều Úc lao tới.
“Kiều Úc, hắn có dao nhỏ, cẩn thận!”
Vừa dứt lời, Kiều Úc theo bản năng nhấc chân lùi về phía sau, bả vai đập vào vách đá sau lưng, vết thương nháy mắt chảy máu, đau đớn dữ dội làm động tác của cậu chậm lại, a K thừa cơ ép sát, Kiều Úc không thể tránh chỉ biết lui dần về góc chết, a K nhân cơ hội giơ dao nhỏ nhào lên, “Chịu chết đi!”
Mũi dao lạnh thấu xương gần trong gang tấc, hô hấp của Kiều Úc như bị ngưng trệ, cậu nhắm mắt, thế nhưng lại bị kéo vào vòng tay ấm áp.
Cậu kinh ngạc mở to hai mắt, lại nhìn Tùng Dung đang gắt gao ôm chặt cậu, “Anh như thế nào…..”
“Suỵt, đừng nói chuyện!”
Tùng Dung xoay người đẩy Kiều Úc sang một bên, nhấc chân đá a K một cái, a K bất ngờ không kịp đề phòng té trên mặt đất, dao nhỏ rớt xuống đất vang tiếng keng lớn.
A K ôm ngực, trong ánh mắt lộ ra biểu tình phẫn hận, lần thứ hai móc súng ra tấn công, Tùng Dung giơ súng lên, lại phát hiện súng không có đạn.
“Shit!”
Mắng to một tiếng, y vội vàng lui về phía sau, kéo một tên vệ sĩ qua che trước mặt, “Thao! Như vậy đánh tiếp cũng không phải biện pháp, phải nghĩ cách thoát ra ngoài trước đã!”
Âu Dương và Thư Tình đang một bên chống đỡ mấy người vệ sĩ, thở hổn hển nói: “Lão đại, mau nghĩ biện pháp ra ngoài nhanh lên, chúng ta hết đạn rồi!”
A K đắc ý cười ha hả, phủi phủi tay nói: “Đây là ý trời muốn các người chết! Mọi người tiếp tục tấn công, trở về sẽ có thưởng lớn!”
Mấy tên vệ sĩ như trúng thuốc kích thích, sau khi nghe lệnh của a K, tất cả cùng nhau tấn công về phía mấy người Tùng Dung. Kiều Úc bị thương ngã xuống đất, mắt thấy Tùng Dung đang gặp nguy hiểm, dưới tình thế cấp bách cậu cắn răng cầm cây súng dưới chân đèn, nhảy một cái lên xà ngang bên trên, thừa dịp a K đang đắc ý không phát giác liền nhảy xuống sau lưng hắn.
A K bất ngờ không kịp đề phòng, bị Kiều Úc nhào tới ngã nhào trên đất, đang muốn chống cự, trên huyệt thái dương lập tức có cây súng chỉa vào.
“Bảo người của mày dừng lại! Nếu không tao lập tức cho đầu mày nở hoa!”
Tất cả cả vệ sĩ thấy a K bị người bắt lại, gấp đến độ muốn nổ súng, Kiều Úc hừ lạnh, cây súng ấn mạnh vào thái dương a K: “Các người nếu muốn nó chết thì cứ việc nổ súng, cùng lắm chúng ta đồng quy vu tận, chúng tao chỉ có sáu mạng đổi lấy mạng tất cả các người, chúng tao quá lời rồi!”
A K hai mắt đỏ ngầu, phẫn hận quay qua liếc Kiều Úc: “Mày cho rằng giết tao rồi thì có thể vào địa cung? Đừng có nằm mơ! Nghĩa phụ là loại người mày có thể giết chết sao!”
Kiều Úc giận dữ cười mỉa, con ngươi xinh đẹp co lại, “Tốt, mày đã không sợ chết, tao liền chơi với mày.”
“Phanh!”
Một tiếng súng vang lên, bả vai a K nháy mắt huyết nhục mơ hồ, máu tươi chảy ra, dính đầy thạch bích bên cạnh.
Tất cả sợ đến ngây người, ngay cả Tùng Dung cùng Tề Tích cũng không nghĩ cậu thật sự nổ súng. Kiều Úc dùng súng huých mạnh vào bả vai a K khiến hắn đau đến chảy mồ hôi lạnh, “Bị thủng một lỗ cảm giác rất thoải mái ha, mới nhiêu đây thôi mà đã chịu không nổi rồi? Cảm giác đau đớn này có thể so sánh với năm đó mày chôn tao trong đống bom phát nổ không? Hả?!”
Nhắc tới sự tình năm đó, Kiều Úc ánh mắt đỏ ngầu, Lê Dạ Tinh bên ngoài diện mạo thanh tú nhưng bên trong là Kiều Úc tàn nhẫn làm cho người ta không rét mà run, a K đau đớn cuộn mình trên mặt đất, điên cuồng quơ cánh tay tê dại quát: “Được! Kiều Úc, xem như mày lợi hại! Các người đều lui ra cho tao!”
Tất cả vệ sĩ bất đắc dĩ lui về phía sau mấy bước, trên mặt còn mang theo biểu tình kinh hãi, đúng lúc này, Kiều Úc ngẩng đầu hướng Tùng Dung nháy mắt, Tùng Dung ngầm hiểu, hướng Tề Tích, Quân Chi bĩu môi, ba người cùng rút súng ra.
“Bang bang phanh ——!”
Một chuỗi đạn bắn ra, trước mắt tay phải mấy chục tên vệ sĩ đều bị trúng đạn, vũ khí trong tay rớt xuống đất, không đợi bọn họ phản ứng lại, mọi người trong tổ trọng án tiến lên, đánh những người này ngã xuống đất, xếp cùng một chỗ, đau đớn kêu lên.
Mấy người Tùng Dung động tác quá nhanh, thế cho nên chờ a K phản ứng được đã không còn kịp rồi. Tình thế nhanh chóng đảo ngược, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớp mắt một cái, Kiều Úc bọn họ liền lấy được quyền chủ động, thắng đẹp một trượng. (Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây: Ngạn ngữ Trung Quốc, sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau ba mươi năm, nó đổi thành hướng Đông. Nói sự đời thay đổi.)
“Các người ——! Các người xảo trá!?”
“Binh bất yếm trá (Câu trong Tam Quốc này là câu thành ngữ gốc Hán 兵不厌诈 – Binh bất yếm trá. Xuất xứ câu này là của Hàn Phi Tử trong bộ “Hàn Phi Tử, chương Nan Nhất” viết: “战阵之间,不厌诈伪”. Chiến trận chia gian, bất yếm trá ngụy nghĩa là: Khi chiến tranh, đánh nhau thì không loại bỏ mưu kế lừa dối), là do mày quá ngu ngốc. Chiêu đơn giản như vậy đã có thể dẫn mày mắc câu, a K mày thật sự là phế thải.” Kiều Úc dùng súng chạm gáy hắn, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.
Cậu rất hiểu thái độ làm người của a K, con người này tự cao tự đại, lỗ mãng qua loa, nếu đơn thuần cùng hắn đánh nhau căn bản không có phần thắng, huống chi là ở tình huống địch cường ta nhược thì lại càng không thể chiếm ưu thế, chỉ có đùa giỡn với tâm cơ lừa gạt hắn mới không bị chết thảm.
Tùng Dung nhướn mày tán thưởng nhìn Kiều Úc liếc mắt, khóe miệng gợi lên như là đang nói: Vợ bé nhỏ, vẫn còn thông minh lắm, xem như là không uổng công yêu em.
Kiều Úc khóe miệng một trận run rẩy trừng mắt liếc y một cái, cúi đầu đạp a K hai cái, “Này, thành thật khai báo, lão già Tây Sâm kia rốt cuộc ở nơi nào?”
A K dùng sức giãy dụa muốn đứng lên, rồi lại bị đạp vài cái, “Mày cái đồ chó chết vong ân phụ nghĩa! Nghĩa phụ đã không truy cứu mày phản bội tổ chức, mày ngược lại muốn giết ông ấy!?”
Kiều Úc cười nhạo một tiếng, “Mày không có não sao? Lão ta đâu tốt tính như vậy, nếu không năm đó sao lại khiến chúng ta tự chém giết lẫn nhau. Tao sẽ cho mày một cơ hội cuối cùng, mày rốt cuộc nói hay không?”
Vừa dứt lời, một cơn gió nhẹ thổi qua, ngay sau đó một thân ảnh màu hồng xuất hiện ở cửa ra vào thạch động, thanh âm tao nhã khêu gợi chậm rãi truyền đến: “Tây Sâm ở nơi nào tao có thể nói với mày, nhưng là mày trước tiên thả hắn ra.”
Kiều Úc cùng Tùng Dung đột nhiên quay đầu lại, nháy mắt chống lại cặp mắt mê hoặc lòng người kia, toàn thân nhất thời cứng đờ.