Một đêm được cưng chiều nhưng con chim sẻ lại không bay được lên cao, sự cưng chiều chẳng qua chỉ là Nam Lạc nghĩ vậy thôi.Sau khi tất cả mọi người đều biết chuyện, cuộc sống của Nam Lạc có chút khổ sở. Cũng thật may mắn có tổng quản luôn chiếu cố tới hắn, cho nên cũng chỉ một vài lời nói phỉ báng truyền tới, hắn không hề để tâm.
Đột nhiên xảy ra chuyện mang thai một hài tử đã từng khiến hắn vừa sợ vừa hoảng, không có ai nói cho hắn biết hắn phải làm như thế nào, hắn lại không thể tìm người kia để hỏi ý kiến người đó. Mỗi ngày một trôi qua, bụng Nam Lạc cũng dần dần lớn hơn đến lúc không còn hình dáng như lúc đầu thì trong lòng hắn lại chợt thấy vui sướng.
Trong cơ thể hắn có một hài nhi, mặc dù đây là một chuyện rất kì lạ, nhưng hắn vẫn rất mong chờ từng ngày trôi qua. Lại khiến hắn đột nhiên nghĩ tới phụ thân hắn khi còn sống, ánh mắt của phụ thân nhìn hắn rất ôn nhu, từ ái. Bàn tay phụ thân hắn sần sùi sờ sờ cổ hắn, vuốt ve lên gương mặt hắn, đây là phần trí nhớ mơ hồ ngày bé của hắn nhưng từng ngày này rõ ràng mang theo sự ấm áp dị thường.
Chỉ có điều, vì kéo dài tính mạng của Trương nãi nãi mà hắn cần tiền mua dược liệu, cũng vì điều này mà hắn mới bán mạng trở thành người của Vương phủ, khách điếm nhỏ do phụ thân lưu lại cho hắn cũng bị hủy hoại ở trong tay hắn.
Cuối cùng hắn vẫn không thể nhịn được.
Trước khi Minh Đồng xuất chinh, hắn có một điều không thể yên tâm chính là người kia. Chỉ cần mỗi lần hắn nhớ tới người kia, trong đầu sẽ phiên giang đảo hải xuất hiện rất nhiều hình ảnh khác nhau, mà những hình ảnh đó sẽ khiến tâm tình hắn xúc động mãnh liệt.
Minh Đồng vừa vào đến sân Minh Đức Hiên thì đã thấy Nam Lạc đang một mình đi bước nhanh vòng qua vòng lại ở trong sân nhỏ. Nhất thời mồ hôi lạnh cũng chảy ra, hắn vội vàng đem Nam Lạc ôm vào trong ngực, sau đó tức giận trừng mắt hung ác nhìn ——
“Mang thai còn đi nhanh như vậy! Coi như ngươi không để ý tới chính bản thân mình nhưng cũng phải cân nhắc đến con trai của Bổn vương chứ!”
“À, ta chẳng qua nếu cứ ở trong phòng sẽ cảm thấy hoảng loạn mà kìm nén, quản gia đại nhân lại không chịu cho ta ra khỏi viện tử. Thật ra thì ta không sao cả, ta còn có thể đun nước, bổ củi…”
“Không được! Tất cả đều không được làm!”
Minh Đồng không hề cảm thấy bản thân hắn ôm một nam nhân trong ngực sẽ có bao nhiêu quỷ dị, lại càng ôm càng chặt, “Ngươi hiện nay mọi việc kể cả ăn cơm, uống nước, thay quần áo đều phải có người phục vụ, mỗi ngày ngươi đều phải nằm ở trên giường cho Bổn vương, cái gì cũng không được làm! Nếu sau khi Bổn vương trở về nhìn thấy ngươi xảy ra chuyện gì, Bổn vương sẽ mang tất cả những người hầu ở đây mang đi bán vào thanh lâu.”
Minh Đồng lạnh giọng, dáng vẻ lại hung ác khiến tất cả mọi người đang ở trong và ngoài phòng đều chỉ biết câm như hến, thế nhưng mọi người đều không ngờ rằng Nam Lạc lại khiển trách vương gia: “Vương gia, ngài sao có thể làm như vậy được! Bọn ta, những người làm đều không phải làm thứ gì cũng dễ dàng, thảo nào khó trách ban đầu những người ở ngoài phố đều nói các người, những kẻ là Vương gia cao cao tại thượng đều chỉ là những kẻ tàn bạo vô nhân đạo, sinh tồn cực khổ của những người làm như chúng ta một chút đều không hiểu được.”
Minh Đồng không đợi Nam Lạc nói xong, hắn đã cảm thấy đầu mình choáng váng, khuôn mặt nghiêm nghị trở nên tím bầm, “Ngươi ngươi ngươi”.
Minh Đồng nói mãi không thể thành câu, đến khi phải rời đi thì vất vả lắm mới có thể thốt ra được một câu: “Ngươi, chẳng lẽ Ngươi không muốn hỏi xem Bổn vương định đi đâu sao?!”
Minh Đồng nhìn ánh mắt mờ mịt của nam nhân mà trào thua, hắn mở miệng nói: “Vì giúp tiểu tử Minh Niệm kia đi đánh giặc Nhung, Bổn vương sẽ phải dẫn ba chục ngàn hắc giáp ngự kỵ cả ngày và đêm chạy tới Mẫn Hãn bình nguyên, ngươi ở nhà phải tự chiếu cố mình thật tốt… Khụ, giúp Bổn vương có con trai.” Minh Đồng vừa dứt lời thì biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.