Minh Đồng không tự chủ mà tăng thêm một phần nội lực đánh một chưởng vào mấy chiếc án tử đàn. Mấy cái án bằng gỗ bền chắc vốn không nhúc nhích nhưng ngay khi gặp một chưởng của Minh Đồng lập tức vỡ vụn trên mặt đất Hai ngự y đều sợ run rẩy quỳ sụp xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn Minh Đồng.
“Hai người các ngươi nghe cho rõ lời ta nói, nếu hai phụ tử bọn hắn có gặp vạn nhất gì, các ngươi cũng đừng mơ có thể trở về thái y viện nữa. Nếu các ngươi trở về nơi đó, hừ, chuyện chờ các người là gì thì các ngươi tự biết.”
Sau khi ném vài lời cho hai ngự y còn phát run trên mặt đất, Minh Đồng tự ý trở về nội viện. Minh Đồng nhìn Nam Lạc nằm một mình ở trên giường đang đau co cả người lại, hắn càng bước nhanh tới trước giường.
“Nam Lạc, ngươi, ngươi rất đau sao? ”
Minh Đồng nhìn Nam Lạc đang giãy giụa trong thống khổ, hắn lại chỉ có thể thêm cuống cuồng mà không biết làm thế nào để giảm bớt sự thống khổ cho Nam Lạc. Nhớ tới lời ngự ý nói vị trí bào thai của Nam Lạc không thuận càng khiến Minh Đồng không dám vọng động. Hắn chỉ dám đặt tay mình lên bụng của Nam Lạc, một lúc lâu sau mà hắn hận mình không tự cắn lưỡi mình để nói vài câu nói nhảm.
“Vương, Vương gia, ngài sao lại trở về?”
“Đây là con trai trưởng của Bổn vương. Bổn vương không nên tới, không thể tới sao?”
Minh Đồng trong lòng khẽ run lên khi thấy Nam Lạc vì mình trở về mà ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng hắn không biết phải biểu đạt như thế nào. Tay phải Minh Đồng nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng nhô cao của Nam Lạc, cho dù cách một cái chăn, Minh Đồng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng thai nhi đang không ngừng chuyển động ở bên trong bụng Nam Lạc. Đây là lần đầu tiên hắn thân thiết chân thực mà cảm thụ sinh mạng này đang di chuyển, bản năng cảm động và mừng rõ của lần đầu làm cha từ sâu trong huyết mạch tự nhiên mà nảy sinh. Nhưng khi hắn vừa nghĩ đến lời nói của ngự y thì lập tức lại lo lắng như lửa đốt.
“Vương, Vương gia. Ở trên lò vẫn còn chưng ủ một nồi sủi cảo nhân tôm, đều là món ngài ~~ ngài thích ăn, ngô ~~ ngài, ngài mau tìm người đi ~ cầm tới. Nếu không ~~ ách ngô ~~ hô hô ~~ sẽ ăn không ngon ~~ ách ừ ~”
Nam Lạc lúc này không biết trong lòng Minh Đồng đang giãy giụa, hắn chỉ thấy hai gò má trên khuôn mặt băng bó của Minh Đồng tái nhợt, trên môi nhợt đi mất mấy phần diễm hồng ngày thường. Nam Lạc bất chấp sự đau đớn và mệt nhọc do từng trận đau trong bụng mình gây ra, hắn chỉ nhớ Minh Đồng cần phải ăn nhiều một chút thì người mới có thể sớm phục hồi như cũ.
“Ngươi, ngươi có biết hay không ngươi ~~ đang sinh con! Ngươi còn quản những thứ điểm tâm kia làm cái gì!”
Minh Đồng quả thực không nghĩ ra trong đầu người này đang suy nghĩ cái gì. Giống như nhiều lần luôn khiến hắn tức điên lên. Tại sao trong thời điểm này vẫn còn nghĩ tới mấy thứ điểm tâm ở trên bếp lò kia? Minh Đồng giận đến thiếu chút nữa nói cho hắn biết chuyện hắn khó sinh.
“Ta, ta biết, đây là muốn sinh ~~ hô hô ~~ ách ~~ ta, không có sao ~ còn sớm ~~ hô hô ~ ừ ~~ ngài vừa mới tỉnh lại, cần, cần phải ăn nhiều một chút ~~ hô hô ~ hô hô ~~ ”
Lúc này Nam Lạcđã không còn sự kinh hoảng lúc mới xuất hiện trận đau đột ngột ở trong phòng bếp nữa, mặc dù trong bụng hắn mỗi một trận lại càng đau thêm một trận. Có thể sinh con những ba ngày ba đêm cũng có thể xảy ra, bản thân hắn còn không biết sẽ bị dày vò đến khi nào. Minh Đồng nếu không chịu đi, cũng không thể khiến hắn phải chịu đựng phụng bồi với mình được.
“Ngươi, ngươi ~~ ”
Người trên giường rõ ràng vì đau mà ngũ quan đã bị vặn vẹo, lại còn cố gắng nở một nụ cười thật thà khi thấy mình, nhìn mình với ánh mắt yêu kiều trong suốt không chứa vô tạp giống như chính nội tâm của hắn khiến Minh Đồng vừa nổi điên lại vừa không nỡ, chấn định bản thân. Hắn không biết chính hắn nên đối mặt với con người đơn thuần này như thế nào?
Minh Đồng bỏ tay Nam Lạc ra, hắn nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Nam Lạc vốn cho rằng Minh Đồng bị mình làm tức giận mà bỏ đi nhưng không ngờ một lúc sau hắn quay lại, trên tay còn bưng một cái khay. Trên khay là ba đĩa điểm tâm và một bộ chén đũa.
Minh Đồng đem mâm để ở đầu giường, hắn kẹp mỗi một miếng điểm tâm từ trong đĩa nhỏ đặt vào chén. Những điểm tâm mày mặc dù không phức tạp cầu kỳ như trong tửu lâu lớn tại kinh thành cũng như trong ngự thiện phòng của hoàng cung, nhưng đây đều là những thứ Minh Đồng thường ngày thích ăn nhất.
“Ta mới vừa rồi ra đi hỏi hai tên ngự y kia, bọn họ nói đứa bé phải chờ chút nữa mới có thể ra ngoài. Ngươi trước cứ ăn một chút đi, để tí nữa có khí lực.”
Minh Đồng ôm Nam Lạc đang sửng sốt nhìn mình tựa đầu vào giường. Từ biểu tình vừa rồi của Nam Lạc khi nhìn thấy hắn đi vào, Minh Đồng cũng biết trong lòng Nam Lạc vẫn hy vọng hắn có thể lưu lại, chẳng qua là hắn không nói ra lời. Nhìn tâm tình của Nam Lạc tuyệt đối sẽ không yêu cầu này nhưng vẻ mặt mơ hồ lộ vẻ mất mát đó lại đâm vào lòng Minh Đồng. Ngay cả tự xưng cũng không tự chủ biến thành “Ta”.
“Vương gia, không thể được! Công tử hắn bây giờ chỉ có thể ăn thức ăn nhẹ dễ trôi. Nếu không cũng không tốt trong thời khắc sinh hạ, sau này vết thương sau khi sinh sẽ không phục hồi được như cũ.”
Ngự y đi theo sau Minh Đồng tới chẩn coi cho Nam Lạc để điều chỉnh vị trí của bào thai thì nhìn thấy Minh Đồng đang kẹp cá nhỏ muốn đút cho Nam Lạc liền vội vàng tiến lên ngăn lại.
Lúc nãy Minh Đồng đột nhiên ra ngoài lệnh cho hai người bọn họ, nếu trong tình huống nguy cấp thà bỏ qua thai nhi cũng phải bảo toàn đại nhân. Tiếp đó Minh Đồng lại sai người tới phòng bếp cầm một chút điểm tâm tới. Bọn họ đang âm thầm nghĩ chắc là vương gia ăn, không nghĩ tới ngài cố ý cầm vội tới cho Nam Lạc ăn. Có thể vì bọn họ đã ở trong cung lăn lộn nhiều năm như vậy nên rất tự nhiên nhận định rõ tình hình. Bọn họ thấy Minh Đồng coi trọng người nam nhân có tướng mạo bình thường không rõ thân phận này thì trong lòng họ đều tự nhiên rõ ràng, vạn nhất người này có chút sơ sẩy nào đấy thì bọn họ sợ rằng sẽ không về nổi thái y viện, ngay cả tính mạng gia đình cũng khó mà bảo toàn.
“Người đâu!”
Minh Đồng cầm đũa trong tay ngừng ở trên không trung hồi lâu mới ngượng ngùng thu lại, hắn nhíu mày gọi to người ở bên ngoài. Từ bên ngoài lập tức có người đi vào cung kính xuôi tay đứng một bên chờ hắn phân phó.
“Vương gia, có chuyện gì cần phân phó ạ?”
“Quản gia, ngươi tới thật đúng lúc. Cháo dưỡng sinh lúc trước ngươi bưng cho Bổn vương có còn nữa không?”
Minh Đồng thấy người tới không ai khác chính là vị quản gia liên hiệp với Nam Lạc cãi lại mệnh lệnh của mình thì hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn cũng không lập tức làm khó dễ.
“Vẫn còn thưa Vương gia.”
“Mau, bưng nhanh cho Bổn vương một chén!”
“Vâng.”
Quản gia đáp một tiếng cũng vội vàng xoay người đi ra ngoài, hắn tự mình đi đến phòng bếp bưng cháo. Lúc nãy nhìn thấy vẻ mặt của Minh Đồng hận không thể đem mình ăn tươi nuốt sống, quản gia cũng biết là vì mình để Nam Lạc vào phòng bếp mà có chuyện. Thật đúng là không thể ngờ tới hắn chẳng qua chỉ là đi tiền thính xem xét những món quà tặng của quan viên, còn nghĩ sớm trở về xem Nam Lạc có đi nghỉ ngơi hay không, không nghĩ tới chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà Nam Lạc lại xảy ra chuyện. Ông vừa mới hỏi ngự y đang kê toa chế thuốc ở bên ngoài về tình hình của Nam Lạc mới biết chuyện không ổn. Bây giờ ông chỉ có thể cầu trời khấn phật, người tốt sẽ được báo đáp, phù hộ cho cha con Nam Lạc bình an, bằng không Vương gia nhất định sẽ đem ông ăn tươi nuốt sống.
(Mèo: Đây mới là mục đích thật của ông quản gia:3)
Không lâu sau đó, quản gia đã bưng bát cháo trở lại, Minh Đồng vừa tự mình bưng từng muỗng cháo vừa cẩn thận thổi lạnh, thừa dịp lúc đỡ đau thì đút cho Nam Lạc. Nam Lạc mặc dù bị thai nhi chuyển động chơi đùa đau đến mức không có khẩu vị, nhưng nhìn thấy Minh Đồng mỗi lần tự mình đút cháo đến bên miệng với ánh mắt mong đợi thì hắn vẫn cố miễn cưỡng nuốt xuống.
“Vương gia, mùi vị cháo này có được không ạ, có cần đổi món khác không?”
Nam Lạc đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên mình làm cháo dưỡng sinh cho Minh Đồng, còn chưa từng hỏi qua khẩu vị của Minh Đồng có hợp hay không.
” Ngon, ăn rất ngon ~~ ”
Minh Đồnggiống như đã thành thành thói quen với những câu hỏi không hợp thời luôn khiến người tức giận của Nam Lạc nên hắn không có quá nhiều phản ứng. Nào ngờ chỉ một câu nói “Mùi vị có được không” của Nam Lạc khiến trong lòng Minh Đồng đau xót. Hắn nhớ tới bệnh của mình thần trí mơ hồ, tất cả quân y ngự y đều chỉ biết lắc đầu, vậy mà chỉ một chén cháo này lại khiến thần hồn của hắn trở về vị trí cũ. Mà chén cơm xào trứng kia hoàn toàn khiến thần trí hắn thanh tỉnh lại. Hắn mới giật mình, hóa ra những thứ này đều là bởi vì Nam Lạc làm cho hắn.
“Vậy thì tốt, ngô ~~ ách ~~ ”
Nam Lạc vừa nghe Minh Đồng nói ăn ngon thì an tâm cười một tiếng, nhưng ngay sau đó lại vì đau mà vặn vẹo mi mắt. Hắn muốn ôm bụng đem người co rút lại nhưng lại bị Minh Đồng và ngự y hợp lực đè lại tay chân. Lúc này, Minh Đồng nhìn Nam Lạc thống khổ giãy giụa thì trong lòng so với khóe mắt đều chua sót hơn.
“Ách ~~ a ~~ ”
“Công tử, dùng sức! Mau dùng hết khí lực, dùng sức!”
“Ừ ~~ ách ~~ ”
Dưới sự thúc giục của ngự y, Nam Lạc một lần nữa động thân dùng sức để đẩy ra. Mà hai vị ngự y cũng không hề dễ dàng, một người ở cuối giường đem hai chân Nam Lạc kéo rộng ra để quan sát tình huống. Một người thì ở trên bụng Nam Lạc không ngừng đè đẩy. Có lúc người đó còn đem cả cánh tay đè lên trên bụng Nam Lạc.
Cứ như vậy, tình hình đã kéo dài hơn hai giờ đồng hồ, sắc trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu chuyển tối. Có thể thấy rằng đứa bé trong bụng Nam Lạc giống như cứng đầu cứng cổ không chịu chui ra. Mồ hôi trên người cứ như tắm, thân thể trơn nhẵn khiến Minh Đồng khó ôm. Mà Minh Đồng cũng cảm giác được Nam Lạc ở trong ngực hắn cũng đang chống đỡ khó đứng lên được.
“Tốt lắm, lại xuống chút ít. Công tử ngài trước nghỉ một lát. Khi nào đau đớn lại dùng lực.”
Không biết ngự y đã nói bao nhiều lời như vậy, lặp lại biết bao nhiêu lần, có thể gần như không còn sức nữa.
Nam Lạc uống xong cháo không lâu, lại giục bưng bát thuốc sinh lên. Dược liệu sau khi uống xong thì bụng lại tiếp tục đau đớn cứ thế tấn công Nam Lạc. Ngự y cũng không ngừng giúp hắn thay đổi dần vị trí bào thai. Chờ đến khi huyệt sinh đã mở hết, vị trí bào thai cũng không sai biệt lắm. Có thể nhìn thấy đầu cua thai nhi, Nam Lạc cảm thấy dị thường chặt dồn mà thai nhi thì chậm chạp không thể sinh hạ.
“Hô hô ~~ vương, Vương gia ~~ ách ~~ trời tối ~~ ừ ~~ ngài, ngài mau đi về nghỉ ngơi đi ~~ hô hô ~~ ”
“Lúc này là lúc nào nữa, ngươi còn chưa sinh xong kìa!”
Minh Đồng quả thực không nghĩ ra được, lúc này rồi mà Nam Lạc còn muốn hắn đi sao? Chẳng lẽ, hắn chán ghét mình như vậy sao?
“Ta, ta không có sao ~~ hô hô ~~ ngài, ngài yên tâm ~~ ách t~~ ta, ta nhất định sẽ sinh con ra ~ a ~~ ừ ~~ ”
Nam Lạc mặc dù là người đơn thuần, nhưng cũng không ngu. Hắn biết mình đây là khó sinh. Phải nói rằng từ lúc sáng sớm, Minh Đồng đi ra ngoài nói chuyện với hai ngự y thì đã có đầu mối. Hắn đã sớm nghe các gia đình nói đứa bé lúc khó sinh đều giữ đứa bé mà bỏ người mẹ. Huống chi trong bụng hắn là con trai trưởng của Vương gia. Hai người ngự y kia đang suy nghĩ muốn bảo toàn đứa bé không phải là việc khó, dù sao đây cũng là điều mình mong muốn. Chẳng qua,hắn nhìn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của Minh Đồng thì quả thật không muốn hắn tiếp tục cứ như vậy mà bồi mình.
Minh Đồng vạn lần không nghĩ tới Nam Lạc lại sớm có giác ngộ như vậy. Có thể vào thời khắc này, cặp mắt mờ mịt vì mồ hôi vẫn thản nhiên như vậy. Minh Đồng kiềm nén không được sự đau lòng đau tim mà chua xót rơi lệ.
“Ngu ngốc! Ngươi dĩ nhiên phải đem đứa nhỏ này sinh ra. Ngươi nghe rõ cho ta, ngươi nhất định phải thật tốt, thật tốt, phải sinh ra con trai trưởng cho Bổn vương!”
(Mèo: ặc, vẫn độc mồm độc miệng, nói thẳng ra tâm ý không được à.)
Minh Đồng không biết Nam Lạc rốt cuộc nghe được bao nhiêu lời hắn nói. Lúc này, Nam Lạc giống như cam kết của hắn, dùng toàn bộ khí lực còn thừa ở trong cơ thể mình mà mặt đỏ rặn ra thai nhi trong bụng. Nam Lạc lúc này cảm nhận đứa bé đang từ từ dời xuống, thân thể giống như bị lăng trì từ bên trong, từ nơi miệng huyệt như bị cắt vô số vết đau. Nhưng những thứ này không thể ngăn cản cố gắng sinh hạ đứa bé này của hắn.
“Công tử, đầu đã ra rồi! Ngài mau dùng sức, lại dùng chút lực! Mau!”
Ngự y kinh ngạc vui mừng nhìn miệng huyệt của Nam Lạc lộ ra đầu thai nhi dính đầy máu, hắn một mặt đè lại vết rách từ miệng vết thương tại miệng huyệt của Nam Lạc để phòng ngừa miệng vết thương bị xé nghiêm trọng hơn, một mặt không ngừng thúc giục hắn tiếp tục dùng sức.
“Oa ~~ ”
Một tiếng khóc vang lên. Con trai trưởng của Định vương Minh Đồng cuối cùng cũng chào đời. Mà người đẻ ra đứa bé chưa kịp nhìn mặt thì đã ngất đi vì kiệt sức.
“Hắn, không sao chứ?”
Minh Đồng ôm chặt cả người Nam Lạc, hắn cảm giác mình cũng không kiên trì nổi nữa.
“Bẩm Vương gia, công tử ngoại mất máu nhiều, miệng huyệt sinh có chút bị xé, thì không có gì đáng ngại. Cẩn thận điều dưỡng vài ngày là sẽ khỏe mạnh.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt ~~ ”
Cuối cùng Minh Đồng bệnh nặng chưa lành giống như bất ngờ còn chưa kịp liếc mắt nhìn con trai không dễ sinh của mình mà ngất chung với Nam Lạc ở trên ngực hắn