Minh Đồng còn chưa kịp phun ra mấy lời tình ý thì bị một tiếng kêu thân thiết của Nam Lạc đá trở về, hắn mắt đỏ ngốc lăng nhìn Nam Lạc vội vàng chạy tới trước mặt tổng quản vương phủ, tiếp đó chủ động ôm lấy người nọ, nhĩ tấn tương sát, giống như là một đôi phu phu mới tân hôn đã tạm chia tay nhiều ngày gặp lại.
“Đại ca, đã lâu không gặp.”
“Ừ, đã lâu không gặp. Mấy ngày nay có khỏe không?”
“Ừ, may mà có Mộ Dung đệ, ta mới có chỗ nương thân như vậy.”
Người được gọi là “Mộ Dung đệ” chính là tổng quản vương phủ, ông vốn không phải họ Mộ Dung, chẳng qua là bản tính “Lo lắng” khiến ông thật sự không vui, sau khi trưởng thành thì tự sửa lại cho mình một cái tên phong nhã, gọi là “Lý Mộ Dung”. Từ đây, Đại tổng quản là ông “lạm dụng uy quyền” ở Định Vương phủ, tất cả mọi người đều gọi tên đầu tiên là “Mộ Dung, Lý Mộ Dung mỗi lần nghe thấy đều khá là hưởng thụ.
Lý Mộ Dung liếc mắt nhìn Vương gia nhà mình, ông càng thêm lực lớn ông chặt lấy Nam Lạc. Cuối cùng cũng khiến Minh Đồng không thể nhịn được nữa mà vội vàng đứng chặn ở trước mặt Nam Lạc, hắn tức giận chỉ vào tổng quản Mộ Dung, trách mắng——
“Thì ra ngươi đã sớm biết Nam Lạc ở chỗ nào!”
Tổng quản giống như sợ hãi cúi đầu xuống, khiếp sợ kêu: “Vương gia không hỏi cho nên…”
“Vương gia đừng trách cứ Mộ Dung đệ, là ta không tốt, tự ta với Mộ Dung đệ ám độ trần thương*.” (*tư thông)
“Phốc —— ”
Lý Mộ Dung nín cười thật lâu cuối cùng cũng cười lớn ra tiếng, Nam Lạc vốn không rõ nhìn Minh Đồng trong nháy mắt sắc mặt đen xì.
“Không biết nói chuyện thì đừng có nói!”
Minh Đồng hung hãn nghiến răng nghiến lợi, hắn nhiều ngày nhớ nhung nam nhân trước mắt này, rõ ràng hắn có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể nào mở miệng được, hắn nhìn chòng chọc hồi lâu, cuối cùng cũng không được tự nhiên mà nhìn về phía Nam Lạc nói: “Bảo bảo dáng vẻ rất khả ái, ai nhìn cũng rất thích.”
“Ừ.”
“Bảo bảo vẫn chờ ngươi trở về đặt tên cho nó.”
“…”
Nam Lạc trầm mặc cũng không khiến Minh Đồng lùi bước, “Ta tìm ngươi rất lâu, ta… ta rất nhớ ngươi.”
Trong phòng đột nhiên yên lặng, Minh Đồng thuận thế tiến lên mấy bước, ngón tay hắn mới vừa đụng được vào ống tay áo của Nam Lạc, “Thật ra thì hôm đó…”
“Ta, ta đi làm cơm”
Minh Đồng mất mát nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, chân mày đều nhăn lại.
Trước khi tiếp khách buổi trưa, Nam Lạc sẽ ăn no bụng, nhưng hôm nay có chút bất đồng.
Hất chảo lên một cái, cơm trên chảo nóng lật lên lật xuống, màu sắc trộn chung một chỗ, nhìn là muốn ăn. Lửa ở trong lò phòng bếp rất lớn, trên trán Nam Lạc đã có mồ hôi, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc hắn chuyên chú nấu ăn. Trứng gà đã ngả màu vàng óng ánh, khắp nơi thơm mùi hành cắt nhỏ, Nam Lạc mở hộp muối, múc nửa muỗng muối.
“Nam Lạc!”
Thân thể đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, tay Nam Lạc đang giơ muỗng muối chợt run lên một cái, nửa muỗng muối toàn bộ rót vào trong nồi.
Nam nhân gây họa đau lòng nhìn một chảo cơm xào trứng thơm ngát, hắn nuốt nước miếng một cái, ngượng ngùng rút tay từ bên hông Nam Lạc trở về.
Buổi trưa ngày đầu tiên gặp lại Nam Lạc, Định Vương Minh Đồng được ăn một bữa cơm xào trứng khó quên cả đời.
Đó là bát cơm rất ngon, rất thơm nhưng cũng rất mặn.