Anh bước về phía trước hai bước, nhìn chằm chằm sống mũi bầm đen của Sở Nhạc Viện, trầm giọng nói: "Lỗ mũi còn ở đây mà! Nếu mà hỏng thật, đổi một cái không phải là được rồi sao, bây giờ không phải người ta rất thịnh hành đi phẩu thuật thẩm mỹ đó sao?"
Nghe nói như thế, sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi.
Sở Kiều đột nhiên thấy buồn cười, nhưng cố gắng nhịn được.
Đôi mắt nội liễm của Quyền Yến Thác bình thản, nhưng lại mơ hồ lộ ra khí lạnh, "Tôi không hứng thú với việc nhà họ Sở dạy dỗ con gái, nhưng không thể khi dễ cô vợ của nhà họ Quyền!"
Nghe vậy, vẻ mặt Sở Hoành Sanh cứng đờ, trông càng thêm khó coi hơn lúc nãy.
Nắm tay người bên cạnh, Quyền Yến Thác trực tiếp dẫn người rời đi, không ai dám nói nhiều thêm nửa câu.
Quý Tư Phạm thấy bọn họ đi xa, đôi mắt thâm thúy cũng không thể hiện quá nhiều tình cảm, trong nháy mắt buông mi xuống, môi mỏng mím thật chặt lại.
Vừa bước chân ra khỏi cửa phòng bệnh, Sở Kiều đã nhịn không nổi mà cười ra tiếng. Cô khoanh tay trước ngực, nịnh nọt mà nói: "Quyền Yến Thác, vì sao trước kia tôi lại không phát hiện ra, khi anh đứng đắn lại, tuyệt đối rất đàn ông nha!"
Bước chân của người nào đó hơi ngừng lại, xoay người lại nhìn mặt cô chằm chằm, hỏi khẽ: "Tôi không đứng đắn chỗ nào?"
"Ha ha......" Sở Kiều chột dạ cười cười, không dám trả lời. Đáy lòng cô cảm kích, đương nhiên không thể mở miệng nói lời đả kích anh, đó không phải là hành động sáng suốt.
Lấy xe xong, Quyền Yến Thác đưa cô về đến tận Thời Nhan. Sở Kiều cởi dây an toàn ra, thật lòng thật dạ hỏi anh, "Mời anh ăn cơm được không?"
"Ăn cái gì đây hả?" Môi mỏng của anh khẽ nhếch, đôi mắt thâm thúy sáng ngời.
Xưa nay anh toàn ăn đồ ăn hạng sang, Sở Kiều khẽ cắn răng, nhịn đau nói: "Anh chọn đi, muốn ăn cái gì cũng được."
"Đây chính là cô nói đó!" Quyền Yến Thác khẽ nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng noãn. Luúc cười, con ngươi anh đen nhánh dường tựa như bầu trời thăm thẳm không một vì sao, đẹp mắt mê người.
Nụ cười này làm Sở Kiều thấy cổ họng phát khô, vội vàng xoay tầm mắt.
Có những lời nói ít hiểu nhiều, nói nhiều thì có vẻ rất giả tạo. Sáng nay Quyền Yến Thác nói những lời đó, trong vô hình là đang làm chỗ dựa cho cô, nhưng sâu trong lòng cô thấy không khuây khỏa được bao nhiêu!
Mượn thế lực của người người, đi đối phó người nhà của mình, Sở Kiều có cảm thấy điều gì thì cũng là bất đắc dĩ và thở dài!
Đưa mắt nhìn xe của anh rời đi, tâm tình Sở Kiều cũng dần hồi phục, cô cất bước đi vào công ty. Trước thang máy trước treo bảng sửa chữa, cô chép chép miệng, nghĩ thầm thật là xui a!
Mười hai lầu, chỉ có thể leo cầu thang đi lên.
Đi tới lối đi an toàn, Sở Kiều giơ túi xách, bước chân không nhanh không chậm, điều chỉnh hô hấp đi lên lầu.
Giày cao gót gõ "cộc cộc", hình như còn bao gồm tiếng vang khác, Sở Kiều nghiêng tai lắng nghe, âm thanh lạ lại biến mất không thấy. Cô lắc đầu một cái, không có để ý, tiếp tục cất bước đi lên.
Tường trắng cầu thang, thoáng qua một bóng đen. Sở Kiều giật mình kinh sợ, cô đang muốn quay đầu, lại cảm giác gáy đau xót, sau đó lâm vào bóng tối.
Căn phòng rộng rãi, sáng ngời, trên giường trải thảm nhung không chút nhiễm mùi trần thế.
Bên cửa lớn đứng bốn tên vệ sĩ, tây trang màu đen. Giữa phòng trên sô pha gần cửa sổ có một người đàn ông đang ngồi gác hai chân lên bàn, ngón tay thon dài khẽ gõ, càng gõ càng nhan.
"Tại sao còn chưa tỉnh?" Mày kiếm của người đàn ông nhíu lại, đôi mắt đào hoa hẹp dài híp một cái.
Vệ sĩ nhìn chằm chằm người đang mê man ngủ, tính toán đúng mực, "Sẽ tỉnh."
Quả nhiên tiếng nói vừa dứt, người nằm co rúc trên sô pha khẽ động, chậm rãi hé mắt.
Đại não hỗn loạn dần tỉnh táo lại, Sở Kiều che gáy, nhớ lại một màn trước khi hôn mê, "soạt" cái ngồi thẳng dậy.
Nghe tiếng quay đầu lại, sau khi Sở Kiều nhìn thấy mặt người kia, con ngươi trầm xuống, nói: "Là anh!"
Cô lướt mắt nhìn xung quanh, là phòng nghỉ ở khách sạn, giọng điệu khó chịu: "Anh muốn thế nào?"
Trì Việt mỉm cười nhún vai một cái, vẻ mặt vô tội, "Muốn gặp cô Sở quá khó khăn, chỉ có thể tự mình mời tới đây."
Chợt nhớ lại ước định ngày đó, đáy mắt Sở Kiều khẽ động, có cảm giác áy náy khi lỡ hẹn.
Điện thoại di động reo, Sở Kiều móc ra nghe máy, là điện thoại của Tô Lê: "Cô cả, cô lại đến trễ sao?"
Trước mặt anh nghe điện thoại, người đàn ông kia chẳng tỏ vẻ gì cả, nói rõ anh ta không sợ hãi chút nào. Đôi môi đỏ mọng của Sở Kiều nhấp nhẹ, chỉ có thể nói dối: "Tôi gặp một người bạn, tối nay đến công ty."
Cô cúp điện thoại, nắm điện thoại trong lòng bàn tay.
"Chúng ta là bạn bè sao?" Trì Việt soi xét từng câu từng chữ, mập mờ hỏi cô.
Sở Kiều không muốn làm lớn chuyện, khiêm tốn giải quyết là tốt nhất. Cô khẽ vuốt tóc dài, trầm giọng nói: "Lần trước tôi có việc, cũng không phải cố ý lỡ hẹn, nếu hôm nay chúng ta gặp nhau, vậy thì ăn chung bữa cơm thôi."
Cô cố ý cường điệu hai chữ "gặp nhau" cũng là có điều ngụ ý. Cùng lắm thì cô báo cảnh sát, cá chết lưới rách!
Trì Việt nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, mắt phượng khẽ híp, ngón tay thon dài của anh ta nhẹ xoa cằm, gương mặt tuấn tú không nhìn ra buồn giận.
Chung quanh có người của anh ta, Sở Kiều âm thầm tính xong, nếu như muốn chạy trốn, hình như cũng không chiếm ưu thế. Đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt, có chút cảm thấy khó giải quyết, suy nghĩ đối sách.
Cô cúi thấp đầu, tóc dài đen nhánh tán loạn, vẽ ra một đạo vật hình tròn. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên trên gương mặt của nàng, nổi bậc da thịt trong trẻo trắng hơn tuyết.
Môi mỏng của Trì Việt cong lên, ưu nhã nói: "Ăn cơm trưa được không?"
Người trước mặt chợt thay đổi thái độ, Sở Kiều ngẩn người, không dám chần chờ, gật đầu qua loa lấy lệ một cái, "Tốt."
Rời khách sạn, bốn tên vệ sĩ ngồi xe sau cũng đi theo. Sở Kiều ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn phía sau thấy chiếc xe nọ rẽ ở ngã tư, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Trì Việt liếc qua vẻ mặt thả lỏng của cô, vẫn cười khẽ. Anh ta đang ở nơi này, không thể muốn cái gì thì sẽ có cái đó, nhưng đồ anh ta đã nhìn trúng thì chưa kẻ nào dám tranh với anh ta!
Đàn bà còn không phải là đồ chơi hay sao! Người phụ nữ này vừa xinh đẹp lại thông minh, cần dùng chút công phu.
Lái xe tới đến Lam Điệu, Sở Kiều một đường đều rất phối hợp. Bữa ăn không tính là xa hoa, là bữa ăn tây thịt bò bít tết đơn giản.
Sở Kiều chưa ăn được vài miếng, chần chờ hồi lâu rốt cuộc lên tiếng: "Anh Trì, lần trước ở La Mã, cảm ơn anh đã giúp tôi."
Anh Trì?
Xưng hô này anh ta không thích, Trì Việt để dao nĩa xuống, hai ngón tay khẽ vuốt ve cằm, khóe miệng nở nụ cười mị hoặc: "Gọi tôi là...... Việt."
Toàn thân vọt lên một trận lạnh lẽo, Sở Kiều nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ của anh ta, thật muốn cầm cái mâm đập vào mặt anh ta. Giọng điệu đầy từ tính này khiến cô lạnh đến buồn nôn.
Sở Kiều cố nén lửa giận, giọng nói bình tĩnh, "Bữa cơm này coi như là nói cám ơn, về sau hai chúng ta thanh toán sạch sẽ rồi."
Đang khi nói chuyện, cô gọi phục vụ, đưa lên một tấm thẻ, "Tính tiền."
Phục vụ nhận lấy thẻ của cô, bất giác nhìn về phía Trì Việt, tựa hồ đang chờ anh nói gì đó. Thấy sắc mặt anh bình tĩnh, lúc này mới xoay người đi quầy thu ngân.
Lát sau, Sở Kiều xách theo túi xách đi khỏi phòng ăn, ánh mắt thâm thúy của người đàn ông dõi theo cô.
Đây là lần đầu tiên anh để phụ nữ trả tiền thay!
Đứng ở ven đường, Sở Kiều ngăn một chiếc xe taxi lại, trước khi lên xe còn lễ phép nói lời từ biệt với anh ta.
Trì Việt lịch sự giúp cô mở cửa xe, động tác dịu dàng, khóe miệng cười với thâm ý khác, "Hẹn gặp lại."