Sở Kiều mở to mắt, trên mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh, da thịt toàn thân đều nổi da gà.
"Gặp ác mộng ư?” Người đàn ông bên cạnh cũng bừng tỉnh, nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, đôi mắt đầy sự sợ hãi.
Cánh tay anh quấn chặt lấy lưng cô, cả ngươi cô bị anh ôm vào lòng, tay chân bị ngăn chặn nên không thể cử động, khó trách lại gặp ác mộng, hóa ra là do nguyên nhân này.
Sở Kiều thở dốc một hơi, rời khỏi người anh, sắc mặt trầm xuống, “Anh đè nặng tôi, sao mà không gặp ác mộng được hả?”
"Xem phim kinh dị rồi bị dọa phải không?" Người đàn ông nhíu mày nhìn cô.
Cô trợn mắt hung dữ với anh, cảm thấy ngượng vì bị nhìn thấu. Thật ra thì lá gan của cô rất nhỏ, xem bộ phim kinh dị kia mà sợ đến tận bây giờ.
Tự mình đẩy anh ra, Sở Kiều lườm anh một cái rồi tự mình xuống giường.
Bữa tối ngày hôm qua đã trở nên rối tinh rối mù, do đó mà Sở Kiều cũng không dám làm bữa sáng quá phức tạp. Cô nấu trứng gà, không chuẩn bị gì thêm.
Quyền Yến Thác vừa nhìn thấy trứng liền thay đổi sắc mặt, khuôn mặt xụ xuống, “Sao lại ăn cái này?”
"Cứ ăn đại đi.” Sở Kiều lột vỏ trứng, đưa tới trước mặt anh, “Buổi tối tôi làm món khác.”
Vẻ mặt của cô trịnh trọng đến lạ. Quyền Yến Thác cố kiềm nén cơn bất mãn, miễn cưỡng ăn xong bữa sáng.
Hai chiếc xe một đen một đỏ, một trước một sau rời khỏi biệt thự.
Sở Kiều lái xe tới phố Đệ Tứ Đại, bước vào thang máy để đến phòng làm việc.
Cô vừa ra khỏi thang máy liền thấy một người đàn ông đang đứng ở chỗ hành lang, khuôn mặt rất quen.
"Là anh!" Sở Kiều giật mình, điều này cũng không hẳn là ngoài ý muốn.
Trì Việt tắt vội điếu thuốc trong tay, khuôn mặt đẹp trai hàm chứa ý cười, “Chúng ta có thể tìm một chỗ để tâm sự hay không?”
"Anh chờ tôi một chút."
Sở Kiều đi vào phòng, sắp xếp công việc nhanh chóng rồi đi ra, cười nói, “Đi thôi.”
Kế bên có một quán cà phê, hai người cùng đi bộ qua đó.
Khí lạnh bên ngoài công kích người ta, vừa đẩy cánh cửa kính bước vào, bên trong liền trở nên ấm áp.
Chọn vị trí bên cửa sổ, Sở Kiều và anh ta ngồi đối diện với nhau. Chiếc bàn tròn bằng gỗ nổi vân kết hợp với sofa màu trắng, tạo nên phong cách sang trọng.
Nơi này có loại cà phê Blue Mountain chính thống, mùi hương cà phê xay lan tỏa trong không khí.
"Tìm tôi có việc sao?"
Sở Kiều cầm tách cà phê bằng hai tay, che miệng nó lại, dùng hơi ấm đang bay lên để hơ nóng lòng bàn tay.
Nghe lời cô nói, đôi mắt sáng của Trì Việt càng híp lại, giọng nói có chút đắn đo, “Có một vài việc... tôi muốn giải thích với cô.”
"Anh nói đi.” Sở Kiều uống một ngụm cà phê, kiên nhẫn nghe anh ta nói.
"Ngày đó, trên đường từ bờ biển về, mẹ tôi bắt tôi về nhà, di động của tôi cũng bị bà ấy lấy đi, cho nên không có cách nào liên hệ với cô." Trì Việt mím môi, nói xong một hơi.
Anh ta ngẩng đầu, không hề chuyển dời tầm mắt, hỏi cô, "Sau này, tôi lấy lại điện thoại, cô đã nhận được chưa?"
"Nhận được rồi." Sở Kiều cũng không giấu diếm, ánh mắt thản nhiên nhìn anh ta. Nhắc đến việc này, cô lấy số tiền mà lần trước Trì Việt để ở chỗ hàng xóm ra, đưa tới trước mặt anh ta, "Động một tí là trả thù lao, coi chừng gặp phải người xấu đó."
Ý tứ trong lời của cô, Trì Việt hiểu rất rõ.
Khách trong quán cà phê không nhiều, tiếng kèn Saxophone trầm thấp vang lên. Sở Kiều nhìn người đi đường qua cửa kính, chậm rãi mở miệng, "Trì Việt, thật ra thì... ngày đó ở bên bờ biển, tôi chỉ nhất thời có ý nghĩ như vậy thôi, nếu anh thật sự gấp, trở về ngay lúc đó cũng không sao."
Trì Việt hơi cúi thấp đầu, cắn chặt hàm dưới, đầu ngón tay bên miệng tách trở nên trắng bệch, "Cô nói... đều là thật lòng ư?"
"Đương nhiên." Đôi môi đỏ mọng của Sở Kiều nở nụ cười, con ngươi trong mắt đen bóng mà trong sạch, "Tôi không có lý do để lừa anh."
Đúng vậy.
Cô không có lý do gì để lừa bản thân cả.
Ánh mắt Trì Việt nhìn cô càng trở nên sáng ngời, giọng nói trở nên thoải mái, "Có lời này của cô là tốt rồi. Bằng không, tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi với cô!"
Cúi xuống, khóe miệng anh lại tươi cười như trước, lộ rõ vẻ vô lại, "Chị dâu, hôm nay hẳn là chị mời khách đấy chứ?"
Đối với anh ta, Sở Kiều luôn coi như một người bạn, tương trợ nhau ở La Mã và những kỷ niệm khắc sâu trong đáy lòng. Bây giờ nói ra hết rồi, tâm trạng cô cũng buông lỏng.
Không bao lâu sau, Sở Kiều đi tới quầy thu ngân để quẹt thẻ. Một người rời đi trước, một người trở lại phòng làm việc.
Trên đường, người người đông đúc vội vàng. Sở Kiều đi qua vạch kẻ đường bắc ngang, xuôi qua đám đông như một con thoi, trông qua không có gì đặc biệt.
Trì Việt ngồi trên ghế sofa, bình tĩnh nhìn bóng lưng cô mỗi lúc một xa, đáy lòng âm thầm sục sôi.
Rõ ràng là anh ta gặp cô trước, không phải sao?
Sở Kiều trở lại phòng làm việc, Tô Lê và Hứa Khả Nhi đang chụm đầu lại để nghiên cứu gì đó. Thấy cô bước vào, bọn họ vội trốn ra phía sau.
"Coi cái gì mà thần bí dữ vậy?" Sở Kiều liếc qua, cởi áo khoác, sau đó mở máy tính.
Hứa Khả Nhi mím môi, nhìn về phía Tô Lê, nhỏ giọng nói,"Có nên nói không?"
Tô Lê lộ rõ vẻ lúng túng trên mặt, do dự.
Hai người này thật thần bí, Sở Kiều chợt cảm thấy hứng thú, nói, "Sao hả? Có gì gạt tôi à?"
Nghe vậy, Tô Lê bất đắc dĩ thở dài, lấy tấm thiệp màu đỏ đang giấu ở sau lưng ra rồi đặt lên bàn.
Tấm thiệp này cũng không có gì lạ, tối hôm qua Sở Kiều đã thấy, khuôn mặt cô không lộ ra vẻ gì, vô cùng bình tĩnh.
Tô Lê kéo ghế rồi dựa vào, thử hỏi, "Quý Tư Phạm gởi thiệp cho tất cả bạn học, có gởi cho cô không?"
Câu nói kế tiếp, Tô Lê giấu trong bụng, không dám nữa hỏi.
Lấy được hợp đồng sang năm của tập đoàn JK từ chỗ Hạ Yên Nhiên, tất cả mọi người đều phấn chấn không thôi. Chỉ cần tham gia cạnh tranh thành công, thuận lợi ký kết, họ sẽ không phải phát rầu vì nghiệp vụ khi sang năm nữa, có thể sống thoải mái hơn trước.
Bỏ đi những phần không cần thiết rồi tính toán, thời gian chuẩn bị còn hơn một tháng. Sở Kiều phải mau chóng thiết kế xong phương án cho bộ sưu tập thời trang mới, đồng thời còn phải soạn xong bản kế hoạch hoàn chỉnh.
Ba người phân công hợp tác, ai làm việc nấy, trong khoảng thời gian này đều phải dùng toàn lực ứng phó, cùng nhau vượt qua ải này.
Bận bịu hết cả buổi sáng, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Sở Kiều nhìn đồng hồ, đột nhiên nhớ tới nhà hàng lẩu ngày hôm qua, cô lấy lại tinh thần, nói, "Tôi dẫn mọi người đến ăn một chỗ rất ngon nhé?"
"Ăn cái gì ngon?" Tô Lê là cái bao tử, vừa nghe tới ăn liền sáng mắt.
"Lẩu."
Thời tiết này mà ăn lẩu thì quá tuyệt. Tô Lê là người thứ nhất tán thành, vội vàng sắp xếp đồ đạc.
Hứa Khả Nhi cũng cười, tắt máy tính rồi đùa vui, "Người gặp việc vui, tinh thần đều sảng khoái, bây giờ đường làm quan của Kiều Kiều rộng mở rồi đó nha!"
"Khả Nhi." Sở Kiều cười như không cười, cầm lấy chìa khóa xe, đáp trả, "Có phải cô lại nhớ tới người đàn ông nào đó phải không?"
Gò má Hứa Khả Nhi đỏ hết cả lên. Cô ta cắn môi, không dám nói lời nào.
Ba người cười hì hì với nhau, bước vào thang máy. Sở Kiều lái xe đến nhà hàng, khách vẫn ngồi kín bàn, cho dù bây giờ đang là giữa trưa.
"Thơm quá à!" Tô Lê ngửi mùi hương bay ra, miệng bắt đầu cong lên.
Ngày hôm qua, người quản lý đại sảnh đã biết mặt Sở Kiều, vội vàng chạy tới, nói, "Cô đến rồi."
Sở kiều gật đầu, nhìn qua đại sảnh không còn chỗ ngồi, "Còn chỗ nào không?"
"Bên ngoài đều đầy." Người quản lý kiểm tra số bàn, thấp giọng nói, "Bên trong chỉ còn một phòng."
Một người phục vụ bước tới, dẫn ba người các cô vào phòng.
Căn phòng rất lớn, trang trí ở bên ngoài. Tô Lê kéo ghế ra rồi ngồi xuống, người phục vụ lập tức bước tới.
"Kiều Kiều," Tô Lê chưa từng tới nơi này, tò mò hỏi cô, "Có nơi ăn ngon như vậy, thế mà cô không nói tôi biết."
"Tôi cũng mới biết hồi tối qua thôi." Sở Kiều cầm lấy thực đơn. Nhờ bài học tối qua, đầu tiên cô chọn tôm hùm chua cay, sau đó mới tới lẩu và những món khác.
Trong giây lát, người phục vụ bưng một cái mâm sứ vào, mùi hương cay nồng kích thích người ăn.
Tô Lê và Hứa Khả Nhi đều kinh ngạc, ngón trỏ lập tức động đậy.
Đeo bao tay vào, Tô Lê thuần thục lột vỏ, lấy phần thịt tôm trắng nõn như tuyết ra, bỏ vào miệng.
"Má ơi!" Tô Lê kinh ngạc, vẻ mặt sung sướng, "Cái này ăn ngon quá!"
Hứa Khả Nhi cũng gật đầu liên tục, hình tượng thục nữ gì đó đều vứt ra sau đầu, "Ừ, ăn quá ngon!"
Bởi vì biết là ngon nên mới rủ họ tới.
Sở Kiều cúi đầu, khẽ cười, động tác cũng bắt đầu nhanh hơn. Nếu cô không lẹ tay, mâm tôm hùm chua cay kia sẽ chui tọt hết vào bụng Tô Lê.
Ba người đều có thể ăn cay ở mức tương đối, nhưng dạ dày Sở Kiều không tốt, do đó cô không dám ăn nhiều.
Trong chốc lát, tôm đã được ăn sạch, Tô Lê còn chưa hết thèm thuồng.
Người phục vụ lại đẩy cửa tiến vào, mùi hương của lẩu tiếp tục hấp dẫn vị giác người ta.
Sở Kiều không dám ăn cay nữa, chỉ gắp vài miếng nấm suông trong nồi, giảm bớt cơn sôi sục trong bụng. Nước canh màu trắng đục pha lẫn không ít loại thuốc bắc, cô uống một ít canh, cảm thấy cái bụng thoải mái hơn rồi.
Ăn xong món cay, điều tiết lại bằng canh, Sở Kiều ăn thuận miệng hơn. Thịt dê tươi, các loại rau dưa phong phú, ba người đều ăn no bữa cơm này.
Khóe miệng Tô Lê đỏ hết cả lên, mồ hôi đầy đầu, "Sao tôi lại không phát hiện ra nhà hàng này nhỉ?"
Cô ta không khỏi xuýt xoa, nơi này có chỗ ăn ngon như vậy!
"Ăn no chưa?" Sở Kiều cười, hỏi hai người bạn.
"No căng rồi." Tô Lê ợ một phát, thỏa mãn nói.
Nhìn thấy vẻ mặt sung sướng của họ, tâm trạng của Sở Kiều cũng tốt hơn hẳn. Cô cố ý nghiêm mặt, nói, "Ăn no thì phải làm việc cho tốt, lấy được hợp đồng của JK, công việc của chúng ta sẽ nhẹ nhàng hơn!"
"Vâng, thưa sếp!"
Đột nhiên ý thức được cái gì, Tô Lê liếc nhìn Hứa Khả Nhi. Hai người đồng loạt đứng dậy, trăm miệng một lời, "Vâng, bà chủ!"
Sở Kiều đột nhiên yên lặng, sau đó bật cười để tránh sự mất tự nhiên.
Nhất định phải mau chóng trả khoản tiền này lại cho anh, cô không thích làm bà chủ.
Nửa ngày, Sở Kiều gọi người phục vụ tới tính tiền. Cô lấy card ra trả liền bị cự tuyệt.
"Thưa cô, cô ký là được rồi." Người phục vụ nhận ra cô, thái độ cung kính.
"Ký hóa đơn?" Sở Kiều ngẩn người, cô còn chưa hiểu.
Người phục vụ lễ phép mỉm cười, giải thích, "Tối hôm qua, cậu Quyền có nói với chúng tôi, nếu cô lại ghé qua, chỉ cần trực tiếp ký hóa đơn là được."
Trong lòng cô khó tránh khỏi kinh ngạc, cầm lấy bút rồi ký lên, vẻ mặt không hiểu.
Tô Lê âm thầm cười trộm. Thừa dịp Hứa Khả Nhi đi toilet, cô ta giữ chặt Sở Kiều, hỏi, "Anh chàng họ Quyền đó có đối tốt với cô không?"
Tốt sao?
Vấn đề này khiến Sở Kiều mơ hồ. Cô cúi mặt xuống, không trả lời.
Giữ chặt tay cô, ánh mắt Tô Lê khẽ chớp chớp, nói, "Kiều Kiều, bây giờ cô đã kết hôn, cố gắng sống cho thật tốt, quên hết những chuyện đã qua đi! Nhà họ Quyền có căn cơ vững mạnh, nếu bọn họ có thể tiếp nhận cô, từ nay về sau, cô cũng có chốn đi về rồi."
Đó là những lời mà bà Tô dạy Tô Lê, bây giờ Tô Lê nói cho Sở Kiều nghe.
Nói ít hiểu điều, Sở Kiều dĩ nhiên rất rõ, nhưng người đàn ông kia lại quá thâm trầm, cô vốn cũng không biết cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì với anh.
Tính tiền xong, ba người rời khỏi nhà hàng. Sở Kiều mở khóa xe, đưa bạn mình về nhà.
Trên đường về, đi ngang qua một siêu thị, Sở Kiều dừng xe ở ven đường, cởi dây an toàn ra, "Tôi đi mua ít đồ, hai người đợi một chút."
Thấy cô hùng hùng hổ hổ vào siêu thị, Tô Lê và Hứa Khả Nhi liền nhìn nhau.
Hai mươi phút sau, Sở Kiều cầm một cái túi lớn đi ra, mở cửa xe, ném đồ lên chiếc ghế bên cạnh mình.
Hứa Khả Nhi liếc qua, mím môi cười, hỏi cô, "Kiều Kiều, bữa cơm tối hôm qua của cô sao rồi?"
Nhắc tới ngày hôm qua, đôi hàng mi của Sở Kiều chợt cau lại, xấu hổ vô cùng.
Cô nắm tay lái, căm hận nói, "Nhà bếp đúng là nơi nguy hiểm."
Tô Lê ôm Hứa Khả Nhi, hai người cười nghiêng ngả ở ghế sau. Tài nấu ăn của Sở Kiều, bọn họ đã sớm lĩnh giáo rồi. Thật đáng thương cho nhà họ Quyền!