Trận tuyết này ở Duật Phong thị rơi rất dày. Chỉ hai giờ đồng hồ, trên mặt đất đã đọng lại một tầng tuyết thật dày.
Tiệc kết hôn kết thúc rất khuya, những người đó còn không chịu bỏ qua cho, nhất định tới náo động phòng. Thật may là Quý Tư Phạm khéo léo ngăn cản, sau khi uy hiếp dụ dỗ đủ cách, bọn họ mới miễn phải gặp nạn.
Sở Nhạc Viện ngồi ở trước gương trang điểm, mới vừa tắm rửa xong. Tẩy trang xong, trên mặt thoải mái hơn rất nhiều, cô ta bôi kem dưỡng, nhưng không ngờ tóc ướt dây vào vết thương ở cổ, không khỏi đau xót.
"Ai ——"
Giơ tay lên sờ sờ chỗ vết đỏ trong kính, trong mắt mắt cô ta đầy phẫn hận. Nhớ tới hành động của Sở Kiều trong hôn lễ, tức giận đến mức tay chân cô ta phát lạnh.
Chuyện lớn cả đời cô ta, lại bị cô phá như thế, để lại tiếc nuối cả đời!
Sở Nhạc Viện siết chặt hai tay, mặt đẹp đầy vẻ âm ngoan. Cô ta đứng dậy đi đến giường, lửa giận lan tràn trong lòng.
Đồ phụ nữ không biết xấu hổ, rõ ràng đưa cô tới để cho Quyền Yến Thác trút giận, nhưng cô lại có bản lãnh lấy được cả giấy hôn thú?!
Sở Kiều, món nợ này chúng ta từ từ tính sổ!
Cửa phòng ngủ mở ra, Quý Tư Phạm mặc đồ ngủ đi tới bên giường, thấy cô ta tức giận vẻ mặt âm ngoan.
"Tức giận ai đây?" Anh ta bỏ khăn lông lau tóc sang một bên, cười hỏi cô ta.
Sở Nhạc Viện lấy lại tinh thần, che giấu lửa giận nơi đáy mắt, môi đỏ mọng khẽ mân mê, "Kết hôn mệt quá nha......"
"Đói bụng không?" Quý Tư Phạm nâng bắp chân của cô ta lên, giúp cô ta xoa bóp.
Sở Nhạc Viện dựa vào đầu giường, khóe môi tràn ra đầy ý cười, "Không muốn ăn."
Liếc thấy bộ dạng phờ phạc rã rượi của cô ta, Quý Tư Phạm đưa tay cầm lấy một hộp quà đưa cho cô ta.
"Dây chuyền của em!" Trong hộp dây chuyền ngọc trai đã được sửa lại hoàn hảo, chỗ bị đứt đã được nối lại, "Nhanh như vậy đã sửa xong rồi ư?"
"Đó là đương nhiên, " Quý Tư Phạm nhướn mày cười, ánh mắt ôn hòa nhuộm ý cười: "Làm việc cho bà Quý, ai dám chậm trễ."
Nắm chặt cái hộp trong tay, Sở Nhạc Viện vươn tay ôm cổ của anh, môi đỏ mọng in vào khóe miệng của anh: "Tư Phạm, em rất yêu anh."
Quý Tư Phạm cúi đầu, môi mỏng cong lên nụ cười mập mờ: "Thật sự yêu anh?"
"Tuyệt đối yêu anh!" Sở Nhạc Viện đưa tay ôm lấy mặt anh ta, lại hôn môi anh ta một cái, sau đó cầm hộp trang sức xuống giường, bỏ cái hộp vào két sắt khóa lại.
"Anh yêu, anh muốn uống cái gì?" Cô ta khóa kĩ cái hộp xong, xoay người hỏi người ngồi ở mép giường.
"Em đi lấy." Sở Nhạc Viện cười ngọt ngào, vui sướng chạy ra khỏi phòng ngủ, đi đến quầy bar.
Nhìn bóng lưng cô ta đi xa, ý cười trên khóe môi Quý Tư Phạm từ từ thu lại. Anh ta quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy tuyết càng lúc càng lớn, từng mảnh bông tuyết hình lục giác trong suốt, không tiếng động rơi giữa lòng anh ta.
.............
Ăn cơm tối xong về nhà, Sở Kiều vừa xuống xe đã cảm thấy lạnh. Nàng rụt cổ lại chạy vào trong nhà, nhấn mở khóa vân tay tiến vào nhà.
"Lạnh quá!" Sở Kiều cởi áo lông xuống, phía trên còn mang theo bông tuyết, lúc này gặp nhiệt đã biến thành giọt nước trong suốt. Cô lấy một cái khăn lông khô ra, lau khô hết nước đọng trên mặt.
Tiện tay nhận lấy quần áo người đàn ông nào đó ném loạn, Sở Kiều cũng dùng khăn lông lau khô như vậy.
Quyền Yến Thác nhìn thấy mọi việc trong mắt, khẽ sợ run lên, không ngờ cô còn có thể cái này. Không phải nói là sẽ không làm việc nhà sao? Vào bếp làm bữa cơm thì y như đánh một trận vậy!
Lúc nãy trên đường trở về, Quyền Yến Thác nhận được điện thoại, anh đứng dậy đi lên lầu nhận mail.
Sở Kiều nấu nước, pha xong hai ly trà, thấy anh không có ở lầu dưới, liền bưng trà, bước lên cầu thang.
Đèn trong thư phòng sáng, kể từ tới đây ở, Sở Kiều vẫn chưa đi vào. Cô đứng ở ngoài cửa, giơ tay lên khẽ gõ gõ cánh cửa.
"Có thể vào không?"
Quyền Yến Thác thấy là cô, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, anh gật đầu một cái, nói: "Đi vào đi."
Đưa tay đặt ly trà lên bàn, vẻ mặt Sở Kiều dịu dàng: "Đưa cho anh."
Ăn cơm tối xong, lúc này sẽ khát nước. Quyền Yến Thác cười cười, nâng ly trà lên nhấp một hớp, "Mùi vị không tệ."
Đây coi như là khen ngợi sao? Sở Kiều nhún nhún vai, đáy mắt lướt qua nụ cười, "Cơm em không quá biết làm, pha trà còn có thể."
Nghe vậy, Quyền Yến Thác mím môi cười khẽ, môi mỏng nâng lên đường cong giễu cợt. Cô cũng không phải là không biết làm, có muốn cũng sẽ không làm!
Thấy rõ sự chế nhạo ở đáy mắt anh, Sở Kiều mất hứng bĩu môi, vẻ mặt nghiêm túc lại. Diện tích thư phòng không nhỏ, cả bức tường bên bàn đọc sách đều là giá sách, phía trên bày không ít sách. Cô tùy tiện liếc mấy cái, một quyển cũng chưa từng xem qua!
Khóe mắt liếc thấy bên cạnh bàn đọc sách có bày một cái hộp thủy tinh, đôi mắt Sở Kiều giật giật, cảm thấy nhìn khá quen mắt. Cô cau mày nhớ lại lần trước đã từng thấy ở căn hộ kia của Quyền Yến Thác.
Để ly trà trong tay xuống, Sở Kiều đi tới bên bàn, cúi người xuống tỉ mỉ đưa mắt nhìn. Ở trong đó từng quả cầu thủy tinh rực rỡ, phản chiếu ra ánh sáng lóa mắt.
"Cái này là của anh à?" Sở Kiều nhịn không được, mở miệng hỏi anh.
Quyền Yến Thác ngẩng đầu lên, thấy cô nhìn chằm chằm hộp thủy tinh, ánh mắt hơi chuyển một cái, "Ừ."
Anh nhàn nhạt đáp lời, đường cong trên gương mặt tuấn tú chợt trở nên lạnh lùng.
"Anh thích thủy tinh tím à?" Sở Kiều giơ tay lên sờ một cái, ánh mắt ôn hòa.
Tròng mắt thâm thúy của người đàn ông bình thản, không nhìn ra quá nhiều cảm xúc, đôi mắt anh nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, không trả lời.
Thấy bộ dạng vẻ không thèm quan tâm của anh, Sở Kiều thu tay lại, thức thời không tiếp tục hỏi. Thấy anh đang xử lý công việc, cô bưng ly trà, xoay người đi ra ngoài: "Anh bận gì thì cứ làm, không quấy rầy anh nữa."
Cửa thư phòng nhẹ nhàng đóng, Quyền Yến Thác từ từ ngẩng đầu lên, tầm mắt hướng về những quả cầu thủy tinh kia, đôi một mỏng mím thành một đường thẳng.
Trở lại phòng ngủ, Sở Kiều đi tắm rửa trước, thay áo ngủ xong, cô sấy khô tó để tránh khỏi cảm lạnh.
Đi tới trước cửa sổ, bên ngoài tuyết rất lớn như cũ, từng mảng lớn bông tuyết bay xuống. Cây cối ở phía xa xa cũng phủ đầy màu trắng. Cô kéo rèm che, lên giường chui vào chăn.
Trong phòng ngủ ấm áp khoan khoái, Sở Joshua thoải mái nằm ở trong chăn, thuận tay cầm tập giấy trắng trên đầu giường lên. Tối nay cô cảm thấy rất có linh cảm, cầm bút máy phác hoạ ở trên giấy trắng.
Lát sau, một mẫu thiết kế đã xuất hiện. Mặc dù chi tiết bức vẽ còn chưa đâu vào đâu cả, nhưng đại khái đường cong của bộ y phục đã có thể thấy rõ ràng.
Sở Kiều nhìn bản thiết kế mình vẽ ra, âm thầm lấy làm kinh hãi.
Mẫu thiết kế cô vẽ lại là một bộ áo cưới.
Những năm này, cô đã thiết kế không ít cái loại quần áo, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ thiết kế áo cưới. Vì sao tối nay, không hiểu sao lại vẽ ra một mẫu áo cưới?
Mày đẹp của Sở Kiều nhíu chặt, đưa tay kéo giấy vẽ xuống, muốn vo thành một cục. Nhưng này bản thiết kế rất sáng tạo, sau một lúc chần chừ, cô vẫn không nỡ bỏ, lần nữa lại kẹp vào tệp giấy vẽ.
Nhìn đồng hồ, đã không còn sớm. Quyền yến thác vẫn chưa có trở về phòng, Sở Kiều không có thói quen chờ hắn, thẳng thắn chui vào trong chăn. Chỉ có một mình cô ngủ, tâm trạng cũng không khẩn trương.
Trước khi ngủ, cô nghĩ tới chuyện hôm nay tham gia hôn lễ, nhớ tới câu nói kia của Quyền Yến Thác, nụ cười bên môi không giảm.
Có lẽ, Tô Lê có đôi lời nói đúng, có lúc người đàn ông này tốt vô cùng!
Ôm trong lòng sự ấm áp này mà ngủ, Sở Kiều ngủ rất say. Cũng không biết qua bao lâu, hình như cô cảm giác bên cạnh truyền đến nhiệt độ quen thuộc, ngay sau đó người mang hơi ấm ấy lại bá đạo ôm cô vào ngực.
Cô nhắm mắt lại, nhưng trong lòng biết là người nào nên rất nhanh chóng lại ngủ say.
Ngày hôm sau dậy sớm, sau một đêm rốt cuộc bão tuyết cũng ngừng. Ngoài cửa sổ bao phủ trong làn áo bạc, không khí cực kỳ tốt. Sở Kiều đứng ở ban công, hít sâu mấy hơi, cảm giác toàn thân thoải mái.
Chỉ là trận tuyết này quá lớn, đi lại cũng phiền toái. Bữa ăn sáng không thể bằng lúc trước, Sở Kiều hâm nóng sữa tươi, hai người miễn cưỡng ăn chút bánh mì lót bụng.
Quyền Yến Thác xem đường xá bên ngoài một chút, quay đầu nhìn về phía Sở Kiều, nói: "Em đừng lái xe, anh đưa em đi."
Lái xe trong thời tiết này, Sở Kiều thật sự có hơi sợ. Cô gật đầu một cái, vội vàng đi trên lầu mặc áo khoác, cầm ví da cùng anh ra ngoài.
Quả nhiên tình huống trên đường càng hỏng bét, kẹt xe kéo thành hàng dài, lại thêm đây là giờ đi làm nên mọi việc càng thêm hỗn loạn.
Mặc dù trên đường đi làm có không ít cảnh sát giao thông, nhưng tình trạng giao thông vẫn không chút lạc quan như cũ.
Quyền Yến Thác lái Hummer đã qua nâng cấp, tính năng của xe cực tuyệt, cho dù như thế, vốn là lộ trình nửa giờ, hôm nay ước chừng phải đi hơn một giờ.
Anh đặc biệt đi đường vòng đưa Sở Kiều đến phố Đệ Tứ Đại, trước khi xuống xe còn đặc biệt dặn dò cô: "Buổi tối chờ anh."
Sở Kiều đẩy cửa xuống, đúng lúc thấy một chiếc xe hơi cỡ nhỏ thắng xe không ăn lao tới hàng rào. Cô cắn môi gật đầu mạnh, nói: "Được, em chờ anh."
Mắt thấy cô đi vào cao ốc, Quyền Yến Thác mới quay xe theo hướng ngược lại, tăng tốc lái đến công ty.
Bước vào công ty, Tô Lê cùng Hứa Khả Nhi đã đến. Sở Kiều nổi giận, vì sao lần nào cô cũng là người cuối cùng đến?
"Đến sớm như vậy sao?" Sở Kiều cởi áo khoác, không phục hỏi một câu.
Hứa Khả Nhi nhìn cô, kiên nhẫn giải thích: "Chúng tôi ngồi tàu điện ngầm tới, trên đường sẽ không kẹt xe. Từ trạm xe lửa ra ngoài, đi bộ năm phút đồng hồ đã đến, mau lẹ dễ dàng."
Nghe vậy, đầu Sở Kiều đầy hắc tuyến, không vui nói: "Vì sao không nói cho tôi biết?"
Tô Lê mập mờ cười cười, không có lời gì tốt, "Chúng tôi sợ quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, ai biết buổi sáng các người đang làm gì?"
Nghe được lời của cô, Sở Kiều vỗ một cái xuống, không thèm cho cô sắc mặt tốt.
"Kiều Kiều, năm nay cậu mừng năm mới ở đâu?" Tô Lê tâm huyết dâng trào hỏi một câu, hỏi xong có chút hối hận. Không có mấy ngày nghỉ này, nếu là lúc này những năm trước, Sở Kiều đều không vui vẻ.
Nhưng năm nay......
Tô Lê nhìn chằm chằm mặt cô, muốn nói lại thôi.
"Khả Nhi, vé về nhà đã đặt chưa?" Tô Lê sợ Sở Kiều khổ sở, vội vàng nói sang chuyện khác.
Hứa Khả Nhi hơi thấp xuống đầu, do dự hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Năm nay tôi không trở về nhà."
"A?" Tô Lê kinh ngạc, quay đầu hỏi cô: "Tại sao?"
"Khụ khụ......" Hứa Khả Nhi cầm một phần bảng báo cáo thẩm tra đối chiếu lên, qua loa lấy lệ nói: "Vé xe không dễ mua."
Hàng năm vé xe vào các dịp gần lễ đúng là không dễ mua, đây cũng là sự thật, Tô Lê cũng không để ở trong lòng, còn nhiệt tâm muốn mời Hứa Khả Nhi cùng trở về nhà cô mừng năm mới, nhưng đều bị Khả Nhi khéo léo chối từ hết.
Sở Kiều cũng đang suy nghĩ chuyện lễ mừng năm mới, lòng có chút không yên.
Gần tới trưa, sau khi trả qua cả buổi dọn dẹp tuyến giao thông, tình hình đường phố chuyển biến tốt hơn không ít.
"Buổi trưa muốn ăn cái gì?" Tô Lê đứng lên, duỗi lưng một cái, hỏi các cô.
Hứa Khả Nhi ăn đơn giản, thuận miệng nói: "Cơm phần thôi."
"Kiều Kiều?" Tô Lê quay đầu hỏi trước mặt Sở Kiều, nhưng không nghĩ tới sau khi thấy người vừa đẩy cửa vào, thoáng chốc kinh ngạc đến ngây người.
Chần chờ mấy giây, cô mới phản ứng được, cười nói: "Bác trai, bác tới chơi!"
Sở Kiều vừa nghe đến hai chữ “bác trai”, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.
Hứa Khả Nhi chưa từng gặp ông ta, chỉ là thấy ánh mắt Tô Lê, cũng lễ phép đứng dậy: "Bác trai, bác khỏe mạnh"
"Các con cũng khỏe mạnh." Sở Hoành Sanh cười gật đầu một cái, thái độ rất thân thiện.
Có lúc Tô Lê cũng cảm thấy kỳ quái, thật ra thì nhìn qua ba Sở cũng không phải là rất khó chung sống, vì sao mà quan hệ giữa Sở Kiều với ông lại rối tung lên đây?
"Bác có thể vào sao?" Sở Hoành Sanh lễ phép hỏi một câu, Tô Lê cười cười xấu hổ, lập tức mời người đi vào.
Sở Kiều vẫn ngồi yên, Tô Lê giơ tay lên chọc đầu cô một cái, vội vàng mang ghế của mình ra: "Bác trai, mời ngồi."
"Cám ơn."
Hứa Khả Nhi đến phòng giải khát rót ly trà, bưng lại trước mặt Sở Hoành Sanh.
Chỉ có Sở Kiều vẫn không nhúc nhích, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, vẫn nhìn chằm chằm máy vi tính như cũ.
Tô Lê nhức đầu, sợ nhất là ba con hai người như vậy, cô lôi kéo Hứa Khả Nhi cười nói: "Cái đó, bác trai bác ngồi chơi chút, chúng con đi ra ngoài một chuyến."
Sau đó, cô kéo Hứa Khả Nhi, hai người thức thời rời đi.
Phòng làm việc chỉ còn lại hai cha con Sở Kiều và Sở Hoành Sanh.
Lần đầu tiên Sở Hoành Sanh tới đây, ông lẳng lặng nhìn khắp bốn phía, bố trí rất có cá tính. Tuy nói diện tích công ty không lớn, nhưng thứ gì cần có cũng đầy đủ hết, tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ông ta.
Người đối diện không nói lời nào, Sở Hoành Sanh chỉ có thể mở miệng trước, "Hai đứa thật sự đã đi lĩnh chứng kết hôn rồi à?"
Sở Kiều nắm con chuột, mắt nhìn thẳng.
Sở Hoành Sanh nhăn mày, bất đắc dĩ thở dài: "Tính lúc nào thì làm hôn lễ?"
Sở Kiều không mở miệng, tiếp tục sửa đổi bản thiết kế.
Pằng ——
Sở Hoành Sanh vỗ vào bàn một cái, tức giận nói: "Con định sẽ mãi không nói gì như thế sao?!"
"Không thể nói được gì."
Hồi lâu, Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Ánh mắt của cô sáng ngời, Sở Hoành Sanh nhìn đôi mắt của cô, trong lòng khẽ động, không hiểu sao phải chuyển tầm mắt. Ông ta cố tính tình, không có nổi giận, "Sắp bước sang năm mới rồi, con định thế nào?"
Sở Kiều cụp mắt, đáy lòng bình tĩnh không chút gợn sóng: "Đó là việc của tôi, không có quan hệ gì với ông."
"Con——"
Sở Hoành Sanh giận dữ, vừa vặn hết cách với cô. Ông ta cố nén lửa giận, phẩy tay áo bỏ đi.
Lại tan rã trong không vui.
Sở Kiều cũng biết, mỗi lần thấy ông, chưa bao giờ có thời điểm nào dễ ăn dễ nói cả. Thì ra là ông không cho cơ hội, bây giờ cô cũng chẳng lạ gì!
...............
Nhận được điện thoại đấu thầu của tập đoàn JK, Sở Nhạc Viện lập tức chạy tới xác minh.
Hạ Yên Nhiên đem bản photocopy kế hoạch năm sau của công ty đưa cho cô ta, cười nói: "Quản lý Sở, năm sau JK muốn lựa chọn mới bạn hợp tác, tôi hi vọng hai nhà chúng ta có thể tiếp tục nữa."
"Chúng tôi cũng hi vọng." Sở Nhạc Viện nhận lấy hợp đồng, khóe miệng nở nụ cười kích động. Sau năm mới, cô ta sắp chính thức thăng làm quản lý, tiếp quản nghiệp vụ của Sở thị, nếu như có thể hợp tác tiếp cùng JK, cô ta có thể ngồi vững vàng vị trí này.
Hạ Yên Nhiên pha trà ngon mời cô ta, vẻ mặt có thâm ý khác: "Có năm công ty cạnh tranh, trong đó thực lực của Sở thị là lớn. Quản lý Sở phải chuẩn bị cho tốt, không nên bỏ lỡ."
"Cái này xin cô yên tâm." Sở Nhạc Viện tự tin hơn gấp trăm lần, nói: "Sở thị nhất định sẽ đem hết khả năng."
"Vậy thì tốt."
Ngừng một chút, Hạ Yên Nhiên uống một hớp trà, khóe mắt lóe qua chút tinh quang: "Ngày đó chuyện ở hôn lễ, thật là ngượng ngùng! Lúc ấy tôi thật sự không thấy rõ, không thể đến giúp cô."
Nhắc tới chuyện này, lửa giận trong lòng Sở Nhạc Viện vẫn khó tiêu như cũ. Cô ta trầm mặt, vẻ mặt lo lắng.
"Hạ tổng, " Sở Nhạc Viện thu lại hận ý, cười nói: "Chuyện không liên quan đến cô, cô chỉ nói thật."
Nghe vậy, Hạ Yên Nhiên lễ phép cười cười, rũ mắt xuống trong nháy mắt, trước mắt cô thoáng hiện lên một màn, môi đỏ mọng nở nụ cười nghiêm nghị.
Tình hình ngày đó, cô ta nhìn rõ ràng, chỉ là rõ ràng anh muốn duy trì Sở Kiều, đương nhiên cô ta phải phủi sạch sẽ mọi chuyện!
Sở Kiều, Sở Nhạc Viện. Không ngờ đôi chị em nhà họ Sở này tích oán sâu như thế!
Lát sau, Sở Nhạc Viện hỏi thăm một vài chi tiết xong, đứng dậy cáo từ.
"Quản lý Sở, nghe nói cô sắp đi hưởng tuần trăng mật?"
Sở Nhạc Viện hạnh phúc cười cười, "Đúng vậy a, lên máy bay buổi chiều."
Tiễn cô ta đến ngoài cửa, trên mặt Hạ Yên Nhiên đầy ý chúc phúc, nói: "Chúc cô trăng mật vui vẻ."
"Cám ơn."
Nhìn bóng lưng hớn hở đi xa của cô ta, nụ cười trên gương Hạ Yên Nhiên càng thêm thâm thúy. Hai tay xuôi bên người của cô nắm thật chặt, sâu trong mắt là một mảnh âm lãnh, cô ta không có được hạnh phúc, tại sao Sở Kiều có được?!
................
Gần tới dịp nghỉ lễ mừng năm mới, các siêu thị đều khuyến mãi đầy ra. Mỗi năm đến thời điểm này, Tô Lê không còn chút tâm tư làm việc nào cả, tan tầm liền chạy tót đến siêu thị. Hứa Khả Nhi cũng mua sắm không ít đồ tết, thậm chí còn mua hai bộ quần áo giá không thấp.
Tô Lê trêu ghẹo nói: "Ai da Khả Nhi, vẫn còn chưa sang năm đâu đó."
Hứa Khả Nhi đỏ mặt, phản bác: "Chỉ các người mới được mặc hàng hiệu sao?"
"Ai, " Tô Lê bĩu môi, vội vàng giải thích: "Tôi không có ý đó."
Dù sao cũng sắp năm mới rồi, tất cả mọi người đều vô tâm với công việc, Sở Kiều cũng không ép họ. Đoạn thời gian trước bao nhiêu chuyện huyên náo không vui, khó có dịp các loại phiền toái đều bay biến hết, cũng rủ họ đi nhậu.
Trước ngày nghỉ một ngày, Sở Kiều đặc biệt chuẩn bị hai bao lì xì đỏ to, chia Tô Lê cùng Hứa Khả Nhi.
"Không cho chê ít." Sở Kiều đưa cho họ, vẻ mặt mỉm cười: "Sang năm Thì Nhan kiếm tiền, chúng ta lại phát bao lớn hơn."
Tô Lê cùng Hứa Khả Nhi đều rất vui vẻ, mặc dù tiền không phải rất nhiều, nhưng tỏ rõ Thì Nhan thật sự đã đi vào chánh quỹ, tâm huyết của các cô không có uổng phí. Sang năm Thì Nhan, tin tưởng sẽ tốt hơn!
Hai mươi chín tết, căn bản là các công ty lớn cũng bắt đầu nghỉ. Gần tối về đến nhà, dì giúp việc làm thức ăn xong, trước khi đi nói cho Sở Kiều, mấy ngày năm mới này bà sẽ nghỉ, một tuần lễ sau trở lại.
Nghỉ? Lễ mừng năm mới!
Sở Kiều buồn bã, trên mặt người người đều là bộ mặt hạnh phúc, chỉ có cô buồn buồn không vui.
Lúc ăn cơm chiều, Sở Kiều một câu nói cũng không nói, an tĩnh nhai, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Quyền Yến Thác thấy vẻ mặt cô trầm xuông, thử hỏi đôi câu, nhưng cô đưa ra lý do qua loa, anh cũng không có hỏi nữa.
Ngày hôm sau dậy sớm, Quyền Yến Thác chạy bộ trở lại, Sở Kiều đã không thấy đâu. Anh gọi điện thoại cho cô, lại không có người nghe.
Trong sân xe cũng không có, nhất định là cô đã lái xe đi ra, Quyền Yến Thác ngồi ở trên sô pha, tiện tay mở ti vi.
Đợi hơn một giờ, anh không nhịn được cau mày, cầm điện thoại lên định gọi lại, lại thấy xe của cô lái vào trong sân, sau đó người xách theo túi vào nhà.
"Em đã đi đâu?" Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm người vào cửa, trầm giọng hỏi.
Sở kKều xách theo túi đi tới nhà bếp, mua đồ không ít: "Siêu thị."
Quyền Yến Thác tắt TV, đứng dậy đi tới nhà bếp tới đây: "Gọi điện thoại cho em sao em không nhận?"
"Hả?" Sở Kiều kinh ngạc, lấy điện thoại di động ra nhìn, quả nhiên có điện thoại chưa nhận, "Siêu thị quá nhiều người, em không nghe thấy."
Mắt thấy đem cô lấy trái cây, sữa tươi, những thứ đồ vừa mua bỏ vào tủ lạnh, mày kiếm của Quyền Yến Thác nhẹ chau lại, nói: "Em mua nhiều đồ như vậy, cho ai ăn nữa à?"
"Em!" Sở Kiều rất tự nhiên trả lời. Nghĩ thầm năm mới mọi người đều về nhà, chỉ có cô mình mình ở đây, đương nhiên là cần ăn rồi!
Quyền Yến Thác không hề để ở trong lòng, giơ tay lên xem một chút đồng hồ, thúc giục: "Nhanh đi thay đổi quần áo, bà nội mới vừa điện thoại tới thúc giục qua."
Nghe được anh nói, Sở Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi: "Thay quần áo làm gì?"
Người đàn ông tiến lên một bước, đưa tay sờ sờ đầu của cô, nghĩ thầm người này đi ra ngoài một chuyến, trở lại sao lại ngu bớt đi vậy?
"Về nhà a!" Quyền Yến Thác cau mày, vỗ vỗ đầu cô, "Nhanh lên một chút, bà nội vẫn chờ chúng ta về ăn tết chứ!"
"Em cũng được đi hả?" Sở Kiều lại hỏi một câu.
Quyền Yến Thác hoàn toàn mặt đen, đưa tay chọt cô, hỏi "Nơi này trừ em ra, còn có người khác không?"
Nghe vậy, Sở Kiều cười cười xấu hổ, vội vàng quay mặt, cúi đầu đi lên lầu: "Chờ em một chút."
Nhìn bóng lưng cô lên lầu bóng lưng, lại nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của cô. Hình như Quyền Yến Thác đã hiểu rõ ràng tới đây, tròng mắt thâm thúy của anh giật giật, toát ra một tia đau lòng.
Con nhóc này, mua nhiều đồ như vậy, hóa ra là chuẩn bị mừng năm mới một mình!
Quyền Yến Thác thở dài, trong lòng không hiểu sao lại rung động. Thật ra thì có lúc, cô là thật ngốc, ngốc đến làm cho người ta không thể không đau lòng.
Lái xe trở lại nhà tổ, dì Lan đã dặn dò người ta bố trí bên ngoài, ngoài dặm một mảnh khí tức của năm mới.
Bà cụ họ Quyền đứng ở cửa lớn, thân thể thẳng tắp, đang đợi bọn họ.
Sở Kiều xuống xe nhìn thấy bà, nở ra nụ cười: "Bà nội!"
Quyền Yến Thác sững sờ, nghĩ thầm cô kêu còn nhanh nhẹn hơn mình, cười vui vẻ còn hơn cả mình.
"Tối như vậy mới đến." Bà cụ giận tái mặt, quét mắt nhìn Sở Kiều, cũng không có nói thêm nữa.
Dì Lan kêu tất cả mọi người vào nhà, bên ngoài thời tiết lạnh. Trong phòng khí ấm tràn trề, Sở Kiều cởi áo khoác, đổi dép cùng với bà nội đi vào.
Quyền Yến Thác bị rơi vào phía sau, sắc mặt trầm xuống. Bây giờ cô càng ngày càng chủ động, lại chủ động nói chuyện phiếm cùng với bà cụ nhà.
Vốn là lễ mừng năm mới ở nhà họ Quyền thật náo nhiệt, nhưng Quyền Chính Nham đột nhiên có chuyện phải ra khỏi nhà cận dịp năm mới, bà cụ không yên lòng một mình ông, để con dâu đi theo hầu bên cạnh ông.
Mặc dù con trai con dâu không ở đây, nhưng bên cạnh còn có cháu trai, cháu dâu, bà cụ cũng rất vui mừng.
......
Trời tối xuống, Giang Tuyết Nhân dặn nhà bếp làm cơm tối đơn giản một chút. Bà ta bưng trà nóng, đi tới ngồi xuống bên người chồng mình, "Hoành Sanh, uống trà."
"Để xuống đi." Sở Hoành Sanh đang xem báo, vẻ mặt chuyên chú.
Giang Tuyết Nhân cúi thấp đầu, suy nghĩ hồi mới mở miệng: "Hoành Sanh a, chuyện cánh hoa bung ra trong ngày kết hôn của con gái hôm đó, anh nói......"
"Người trẻ tuổi thích những món kia." Sở Hoành Sanh không đợi bà ta nói xong đã mở miệng, giọng nói bình tĩnh: "Em đừng suy nghĩ nhiều."
Vốn là đáy lòng có nghi ngờ, cũng bị lời của ông ta bác bỏ đi. Giang Tuyết Nhân thấp giọng cười một tiếng, nghĩ thầm có lẽ là chính là bà ta đa nghi.
Ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nhà cửa vắng vẻ, bà mất mác nói: "Ai, năm nay lễ mừng năm mới chỉ có hai chúng ta."
Nghe vậy, đôi mắt bình thản của Sở Hoành Sanh giật giật. Ông ta để tờ báo trong tay xuống, nâng ly trà lên.
Leng keng ——
Chuông cửa vang lên, Giang Tuyết Nhân hồ nghi, nghĩ thầm ngày hôm nay, ai sẽ tới đây?
Người giúp việc đi mở cửa, thấy người ngoài cửa, lập tức vui vẻ nói: "Cô hai, cậu rể hai!"
"Ba, mẹ, chúng con trở lại ——"
Sở Nhạc Viện chạy như bay đi vào, đôi tay ôm cổ mẹ: "Mẹ, mẹ nhớ con không?"
"Ai nha, tại sao các con trở lại?" Thấy bọn họ, Giang Tuyết Nhân vui vẻ lắm, ôm chầm con gái hôn một cái, "Cục cưng, không phải các con đi Âu châu hưởng tuần trăng mật, tại sao trở lại?"
Sở Nhạc Viện quay đầu nhìn chồng đằng sau, làm nũng nói: "Tư Phạm nói, sợ hai người buồn, cho nên chúng con liền trở về sớm hai ngày, bồi lễ mừng năm mới với mọi người a!"
Sở Hoành Sanh vui mừng cười cười, ánh mắt nhìn về phía Quý Tư Phạm đầy ôn hòa: "Tư Phạm, ba con đâu?"
"Ba con có chuyện về nước trước rồi, ông nói để cho chúng con mừng năm mới ở đây." Ánh mắt Quý Tư Phạm thản nhiên, giọng nói có lý khiêm tốn.
Con rê biết rõ đạo lý như thế, Sở Hoành Sanh thoả mãn mà gật gật đầu, cười trở lại thư phòng.
Giây lát, Giang Tuyết Nhân vội vàng chạy vào phòng bếp, lần nữa dặn đầu bếp: "Đem chân giò hâm lên, còn có đầu cá hầm tiêu, đường thố bài cốt! Đúng rồi, còn có tôm chiên vàng giòn, Tư Phạm thích ăn cái này......"
"Nhìn mẹ em vội vàng, " Sở Nhạc Viện ngồi ở trên sô pha, kéo cánh tay người bên cạnh, dịu dàng nói: "Tư Phạm cám ơn anh."
Quý Tư Phạm hơi thấp đầu, hôn một cái lên mặt cô ta, "Chỉ cần em vui vẻ là được rồi."
"Đương nhiên là em vui vẻ rồi...!"
Sở Nhạc Viện cười híp mắt kéo rương hành lý, đem quà tặng lấy ra, đứng lên chạy lên lầu: "Tư Phạm nghỉ một lát trước, em đi tặng quà cho ba."
Cô ta đi tới lầu hai, trực tiếp đến thư phòng.
Cửa thư phòng không có khép lại, Sở Nhạc Viện đang muốn đẩy cửa, lại nghe bên trong có người nói chuyện.
Sở Hoành Sanh ngồi ở trước bàn đọc sách, trong tay cầm điện thoại, âm thanh trầm thấp: "Lão Mã, ông cho tôi làm thêm một sợi dây chuyền nữa...... Đúng, cũng phải có kiểu dáng giống nhau như đúc......"
Người ngoài cửa lặng yên không tiếng động lui ra.
Sở Nhạc Viện thu bàn tay đặt lên nắm cửa lại, sắc mặt dần dần lo lắng. Kiểu dáng giống nhau như đúc, đó không phải là cho Sở Kiều sao?!
Những năm này, vì lấy được sự sủng ái của ba, cô ta cẩn trọng biết, chút chuyện nghịch ngợm cũng không dám làm. Tại sao, Sở Kiều quấy rối, vẫn được đối xử ngang hàng với cô ta?!