Thực Hồn Đồ

Chương 36: Báo thù



Tống Quân đột nhiên đưa tay bóp cổ Phượng Tuấn Nguyên. Hắn mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn ngập cừu hận, sắc mặt dữ tợn, móng tay dần dần biến đen.

Phượng Tuấn Nguyên dùng sức muốn lấy ngón tay hắn ra, vất vả kêu: “Tống Quân —— ”

Long Tinh tiến lên giúp ôm Tống Quân, lại thấy khí lực hắn lớn đến đáng sợ, chính mình không kéo hắn ra được.

Ngọn đèn vốn bị tắt không biết khi nào lại bắt đầu bốc cháy, trong không khí tràn ngập mùi thối của xác người, hun mọi người từng trận phát nôn.

Tịch Yên Linh ở bên trên cửa, cô cảm giác người ở phía ngoài đang đứng ngay phía sau cửa gỗ, tựa hồ mọi lúc đều có thể đẩy cửa ra, nhất thời hấp tấp nói: “Làm sao bây giờ?”

Mùi dầu đốt càng ngày càng đậm hơn, rõ ràng chỉ là một ngọn đèn nhỏ, nhưng không biết vì sao, nhiệt độ bên trong Từ đường cũng bắt đầu tăng cao. Phía sau Tịch Yên Linh vốn là cửa gỗ, lúc này cũng  không thể dựa vào, cô đứng dậy, nói: “Kỳ quái, gỗ ở đây bắt đầu nóng lên.”

“Ha ha ha!” Tống Quân đột nhiên lớn tiếng cười.

Sắc mặt Phượng Tuấn Nguyên có chút trắng bệch. Long Tinh đưa tay mắc kẹt trên cổ Tống Quân, dùng sức uốn éo muốn hắn buông tay, nhưng không ngờ Tống Quân giống như căn bản không bị ảnh hưởng, vẫn ra sức bóp cổ Phượng Tuấn Nguyên.

Hạ Hoằng Thâm thấy thế, chìa một bàn tay, năm ngón tay bắt lấy. Thần sắc Tống Quân biến đổi, thân thể không khống chế ngã tới Hạ Hoằng Thâm.

Phượng Tuấn Nguyên che cổ, cúi người kịch liệt ho khan.

Long Tinh đưa tay giúp hắn, “Ngươi không sao chứ?”

Phượng Tuấn Nguyên lắc đầu.

Mà lúc này, Tống Quân đã rơi vào trong tay Hạ Hoằng Thâm. Hắn giãy dụa nhưng Hạ Hoằng Thâm lại dễ dàng chế trụ động tác của hắn, một tay đưa ngang như gông cùm xiềng xích ở trước ngực hắn, một tay kia nắm cằm bức hắn ngẩng đầu lên, ở trên đỉnh đầu hắn nói: “Ngươi muốn gì?”

Tống Quân càn rỡ cười: “Ta muốn toàn bộ thôn dân chôn cùng với ta!”

“Hận ý thật lớn!” Giọng nói Hạ Hoằng Thâm không hề phập phồng nói.

Tống Quân nói: “Ngươi bắt giữ ta cũng vô dụng, ngươi cảm thấy sao? Từ Đường này rất nhanh sẽ bốc cháy, các ngươi sẽ không đi được, vậy hãy lưu lại chôn cùng ta đi.”

Tịch Yên Linh nghe vậy, cả giận nói: “Chúng ta với các ngươi không có quan hệ!”

Tống Quân cười lạnh không nói lời nào.

Người ở bên ngoài vây quanh Từ Đường lúc này cũng ngửi thấy mùi dầu có người kỳ quái nói: “Sao lại thế này? Ta thấy trên người rất khó chịu.”

Lão nhân đứng ở phía trước nghe thấy vậy, kéo tay áo mình ra, dùng ngón tay sờ sờ cánh tay thấy có nhiều dầu cũng khó giải thích. Giống như là bị người bôi lên da một tầng dầu trơn.

“Nóng quá!” Có người nói.

Lão nhân cũng đã nhận ra, tiến lên từng bước, đưa tay chạm vào cánh cửa Từ Đường, cảm thấy cánh cửa sắp cháy. Hắn đột nhiên có chút kích động, đứng ở trước cửa nghẹn ngào, đưa tay muốn đẩy cửa ra nhưng lập tức tỉnh táo lại, nói: “Mọi người chớ khẩn trương, ở chỗ này chờ chút, tổ tiên Vạn gia nhất định sẽ phù hộ chúng ta.”

Mà lúc này ở trong  Từ Đường, Hạ Hoằng Thâm nói với người ở trong lòng hắn: “Ra khỏi thân thể hắn.”

Tống Quân hai tay bị khống chế không thể nhúc nhích. Hắn liền cắn đầu lưỡi mình, rất nhanh máu tươi từ miệng tràn ra, trên mặt hắn vẫn duy trì một nụ cười quỷ dị.

Hạ Hoằng Thâm rốt cục nhíu mày, nâng mặt Tống Quân và lập tức hôn lấy môi hắn.

Linh hồn của Vạn Minh Quang ở trên người Tống Quân cảm thấy có một lực đạo đáng sợ hấp dẫn. Hắn không dám tiếp tục ở lại thân thể của Tống Quân, sợ sẽ trở thành thức ăn của Hạ Hoằng Thâm, vì thế hắn lựa chọn rời khỏi thân thể Tống Quân.

Tống Quân khôi phục thần trí cảm giác đầu tiên chính là đau quá, đầu lưỡi của hắn đau quá, đau đến mức hắn ngay cả nói cũng không nói được. Mà đồng thời, hắn cảm giác được có người hôn môi hắn, hắn hốt hoảng phát hiện người hôn hắn là Hạ Hoằng Thâm.

Hắn đang ôn nhu liếm lấy đầu lưỡi của mình, giống như ngay từ đầu không có đau đớn như vậy, máu tươi cũng không còn tiếp tục chảy xuống, thật ấm áp và thoải mái.

Tống Quân theo bản năng muốn nhắm mắt lại. Bỗng nhiên nghe được Long Tinh nhẹ nhàng ho hai tiếng, lập tức phục hồi tinh thần lại, lúc này mới ý thức được mình ở nơi nào.

(Mèo: Anh Long th ậ t bi ế t s á t phong c ả nh m à. M à  ti ệ n l ờ i n ó i: L ưỡ i m è o v à  n ướ c b ọ t c ủ a lo à i m è o c ó  kh ả  n ă ng di ệ t khu ẩ n v à  ch ữ a l à nh v ế t th ươ ng)

“Sao lại thế này?” Tống Quân cách Hạ Hoằng Thâm một khoảng cách, há miệng muốn hỏi, lại phát hiện lúc nói chuyện đầu lưỡi vô cùng đa. Hơn nữa tuy rằng máu  không còn chảy nhưng khóe miệng đều là vết máu.

Hạ Hoằng Thâm mặc dù đã cách môi Tống Quân nhưng nụ hôn của hắn lập tức lại rơi vào chóp mũi và trán của Tống Quân, ôn nhu làm yên lòng người.

Tống Quân ý thức tất cả mọi người còn đang nhìn bọn hắn, cho dù hư yếu nhưng cũng nhịn không được nữa mà mặt đỏ.

Tịch Yên Linh thở phì phì xoay đầu đi nơi khác, mân mê môi.

Phượng Tuấn Nguyên suy yếu lúc này đi qua, hắn nói: “Lệ quỷ kia đi nơi nào rồi?”

Hạ Hoằng Thâm vẫn đang ôm Tống Quân. Hắn dùng miệng hôn mặt  Tống Quân. Tống Quân nhịn không được đẩy hắn ra, muốn kêu sư huynh nhưng đầu lưỡi đau đến nói không ra lời.

“Đi ra ngoài!” Hạ Hoằng Thâm đột nhiên nói.

“Hả?” Tịch Yên Linh có chút kinh ngạc, nhìn ra phía ngoài cửa.

Hạ Hoằng Thâm nói: “Hắn muốn toàn bộ thôn dân chết cháy ở trong này.”

Tống Quân nghe vậy rùng mình một cái. Hắn muốn nói chuyện nhưng không thể nói được. Lúc hắn bị Vạn Minh Quang nhập vào, hắn tận mắt nhìn thấy đoạn trí nhớ Vạn Minh Quang đã trôi qua. Hắn biết Vạn Minh Quang vô tội và đáng thương. Hắn biết những việc mà người này làm tràn ngập hận ý nhưng những thiếu niên ở trong thôn đã chết vì hắn đã mất mạng oan nhiều năm như thế. Giờ lại tiếp tục muốn cả người trong thôn đều chôn cùng, lòng dạ thật quá mức ác độc.

Hắn không có cách nào biểu đạt tâm tình của mình, chỉ có thể cầm lấy vạt áo của Hạ Hoằng Thâm lắc lắc, phe phẩy, ý bảo Hạ Hoằng Thâm nghĩ biện pháp ngăn cản Vạn Minh Quang.

Hạ Hoằng Thâm thấy vẻ mặt hắn lo lắng bèn giương tay hô một tiếng: “Nguyệt Nha.”

Những người khác đều không kịp phản ứng. Tịch Yên Linh ngẩn ra, lập tức thân thể không khống chế biến nhỏ thành một cái Linh Đang bay qua không trung nằm gọn trong tay Hạ Hoằng Thâm. Đó là một Nguyệt Nha màu vàng cong cong ở phía trên, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Hạ Hoằng Thâm loạng choạng cầm Nguyệt Nha trong tay, tiếng vang truyền đi ra rất xa, quanh quẩn cả  thôn nhỏ trên núi.

(Mèo: Không bi ế t anh Long l à  g ì  nh ỉ?  Đ ao hay Th ươ ng)

Tống Quân kinh ngạc nhìn  Hạ Hoằng Thâm, cũng muốn hỏi đây là cái gì, nhưng vừa há miệng đã đau đến mức khiến hắn câm nín.

Long Tinh có chú ý tới phản ứng của Tống Quân, vì thế hảo tâm hỏi thay hắn: “Linh đang này có thể làm gì?”

Hạ Hoằng Thâm đơn giản nói hai chữ: “Chiêu hồn.”

Sở dụng của Nguyệt Nha linh là chiêu hồn. Hạ Hoằng Thâm nhẹ nhàng đụng chuông, tiếng chuông truyền khắp cả sơn thôn, toàn bộ cô hồn dã quỷ du lãng ở xung quanh sơn thôn đều tụ tập về nơi này.

Hồn ma này đều là bị thôn dân giết chết những năm gần đây để làm đồ tế, lấy mỡ làm dầu đốt cho ngọn đèn.

Những thanh thiếu niên năm đó hãm hại Vạn Minh Quang đều đã chết. Những hài tử này đều là những người vô tội, bởi vì Vạn Minh Quang cừu hận nhiều năm mà bị tước đoạt tính mạng.

Bọn họ là Hồn ma quanh năm lưu luyến không đi, ở  tại… xung quanh sơn thôn du đãng nhiều năm, thẳng đến khi xuất hiện bọn người Hạ Hoằng Thâm.

Ở dưới núi đúng là sự cố do những hồn ma thiếu niên này cố ý giữ bọ hị lại. Bọn họ hi vọng những người được giữ lại này có thể cứu giúp cái thôn dân, không cần tiếp tục có người bị cúng tế.

Không hiểu sao sương mù phía trước đã dần tan từ khi nào trở nên nồng đậm vây quanh Từ Đường. Thôn dân càng ngày càng cảm thấy nóng rực, đột nhiên có người la hoảng lên: “Trên người ta bị cháy!”

Người kia vươn tay ra, trên cánh tay có hai vết bỏng, nhưng vì cực nóng mà bị phỏng. Mọi người chỉ cảm thấy được cái nóng mà không cảm thấy bị tổn thương.

Kế tiếp, một người khác cũng phát hiện da mình bị bỏng. Hắn lớn tiếng kêu, nói nơi này có cổ quái, nói Tổ tiên tức giận muốn xuống núi.

Lão nhân dẫn theo người bảo mọi người bình tĩnh một chút, nhưng có người phát hiện hắn râu bạc đã bị đốt trụi.

Mới vừa rồi có người chạy trốn vào sương mù xuống núi, nhưng rất nhanh hắn lại từ trong sương mù quay trở lại. Căn bản không có đường xuống núi, hắn thẳng tắp chạy về phía trước, cuối cùng cũng chỉ có thể chạy trở lại gần Từ Đường.

Lúc này, mọi người mới bắt đầu luống cuống tay chân.

Có người nói: “Là những người đó chọc giận tới thần linh phải giết bọn họ!”

Những người khác cũng hô to lên: “Giết bọn họ!”

Một đám người phá cửa Từ Đường, nhưng khi thân thể khẽ đụng đến cửa gỗ lớn Từ Đường  đều bị cháy da.

Trong đám người trừ bỏ lão nhân kia, còn có một người trẻ tuổi đang đứng, mặt không chút thay đổi nhìn mọi người đang điên cuồng.

Đột nhiên, cửa Từ Đường được mở ra từ bên trong. Những người đó vừa thấy được người xuất hiện trước cửa là Hạ Hoằng Thâm liền đồng loạt chạy lên, nhưng lúc này trong tay Hạ Hoằng Thâm nắm một trường tiên (roi) màu bạc. Hắn nhẹ nhàng giương lên, trường tiên đánh xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, bụi đất bay mù mịt.

(mèo: hóa ra anh Long là m ộ t c â y roi)

Còn có người muốn nhào lên lại bị trường tiên của Hạ Hoằng Thâm đánh vào cánh tay, nhất thời đau điếng thấu xương, ôm lấy cánh tay lăn lộn trên mặt đất.

Trong lúc nhất thời mọi người đề phòng nhìn chằm chằm Hạ Hoằng Thâm, không ai dám tới gần.

Ngoại trừ thanh niên đứng im lặng không có động tĩnh ở góc kia. Hạ Hoằng Thâm lại không có ý buông tha hắn, Hạ Hoằng Thâm nhẹ tay ném trường tiên trong tay qua. Trường tiên trong tay hắn đột nhiên dài ra đem thân thể người thanh niên gắt gao trói chặt không cho hắn động đậy.

Thanh niên kia giãy dụa, dung mạo hắn đột nhiên biến hóa, biến thành một  nam nhân thanh tú, y phục trên người cũng trở thành một thân áo dài.

Trong thôn không ai biết hắn là ai, trừ bỏ lão nhân kia. Lão nhân nhìn thanh niên kia, đột nhiên nước mắt giàn dụa, hắn vui mừng quỳ xuống, kêu: “Em họ.”

Vạn Minh Quang giãy dụa nhưng không thoát được sự trói buộc của  trường tiên. Hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả, nói: “Dù sao ngày hôm nay ai cũng trốn không thoát được, liền lưu lại cùng chết đi!”

“Em họ!” Lão nhân quỳ trên mặt đất quàng qua gáy Vạn Minh Quan, ôm lấy hai chân của hắn.

Vạn Minh Quang cũng không nhìn hắn, trên mặt vẫn duy trì một nụ cười lạnh như băng.

Lúc này, Hạ Hoằng Thâm đột nhiên nói: “Chỉ sợ sẽ không như ý ngươi.”

Hắn nói xong, Tống Quân trong tay cầm ngọn đèn từ bên trong từ  đường đi ra. Nhìn thấy Vạn Minh Quang, Tống Quân đột nhiên cũng thấy đau lòng. Có lẽ là vì đoạn trí nhớ đau đớn kia của Vạn Minh Quang ám ảnh hắn, thế nên đến giờ vẫn không thoát khỏi. Hắn muốn mở miệng khuyên can nhưng một câu hắn cũng không nói được, chỉ có thể lắc đầu với Vạn Minh Quang.

Hạ Hoằng Thâm nói: “Ngươi hiện giờ chỉ là mượn linh lực của bấc đèn Đăng Thiên Nhân làm việc ác thôi, không có bấc đèn này, ngươi chỉ là một ác quỷ lòng mang oán niệm có năng lực gây sóng gió sao?”

Vạn Minh Quang chỉ nhìn Tống Quân đưa ngọn đèn giao cho Hạ Hoằng Thâm.

Tay Hạ Hoằng Thâm nhoáng lên một cái, ngọn đèn liền bị dập tắt.

“Không có bấc đèn Đăng Thiên Nhân, có vô số oan hồn của thôn này bị ngươi hại chết sẽ tìm ngươi báo thù. Ngươi đủ khả năng lực chống lại với nhiều Hồn Ma thế sao? Ta xem ngươi không bằng để cho ta ăn, chết thống khoái một chút.” Hạ Hoằng Thâm nói.

Hắn vừa dứt lời, chung quanh núi này đều truyền đến những tiếng khóc nỉ non, ai oán thê thảm. Phải biết rằng, đây đều là vô số oan hồn của thiếu niên bị giết hại, còn oán niệm của cha mẹ mất đi con cái lưu lại.

Lúc này, Tống Quân giữ chặt ống tay áo của Hạ Hoằng Thâm. Hắn dùng sức lắc đầu.

Hạ Hoằng Thâm quay đầu lại nhìn bên khóe miệng của Tống Quân vẫn còn vết máu loang lổ, liền nhẹ nhàng liếm lấy.

Lão nhân ôm chân Vạn Minh Quang, gian nan đứng lên, hắn che trước người Vạn Minh Quang, nói: “Các ngươi sẽ làm gì với em họ của ta?”

Thôn dân vây quanh phụ cận càng ngày càng sốt ruột, lại e ngại trường tiên lợi hại trong tay Hạ Hoằng Thâm nên không dám tới gần. Có người đã kéo đứt tóc của mình, kêu lên thảm thiết vì tóc của hắn sắp cháy.

Tống Quân cũng thấy nóng đến khó chịu, mồ hôi không ngừng nhỏ. Hắn muốn nói mà nói không được, gấp đến độ muốn hộc máu.

Hạ Hoằng Thâm đột nhiên mở miệng nói: “Hắn bảo ngươi dừng tay lại.”

Tống Quân sửng sốt, nhìn về phía Hạ Hoằng Thâm.

Hạ Hoằng Thâm tiếp tục nói: “Hắn nói đã có nhiều người chết  như vậy rồi. Lúc trước những người hại chết ngươi, con cháu của bọn họ cũng bởi vì ngươi mà chết, mối thù của ngươi đã được báo, không cần phải để cả thôn cùng chết.”

Tống Quân cật lực gật đầu, nhìn Vạn Minh Quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.