Thực Hồn Đồ

Chương 40: Kiếm linh



Phó Văn Hy ở trong bóng tối thong thả bước lên cửa sổ có ngọn đèn từ bên ngoài hắt vào. Hắn vừa mới chạy được hai bước, ngay sau đó liền nhìn thấy một con Hắc Lang thân hình thật lớn xuất hiện từ cửa sổ, chui vào.

“Lăng Tiếu!” Phó Văn Hy vội vàng chạy tới bên Hắc Lang.

Hắc Lang rơi trên mặt đất, bước hai bước về phía trước.

Phó Văn Hy phát hiện hắn bị thương, chỗ da lông ở chân trước bị rách ra làm máu tươi chảy xuống.

“Ngươi bị thương?” Phó Văn Hy hỏi.

Hắc Lang hóa hình người, che một cánh tay của mình nói: “Lão yêu quái kia đã mấy trăm năm không thấy, không ngờ càng ngày càng đáng sợ.”

Phó Văn Hy tiến lên, đưa tay đỡ lấy hắn, có chút sốt ruột hỏi: “Quán bar kia có phải không thể trở về nữa hay không?”

Lăng Tiếu cũng không đáp hắn, mà lại hỏi: “Tinh Quân đâu?”

“Cái tên ngu ngốc kia bỏ chạy một mình rồi!” Phó Văn Hy nói, “Dù sao ở trong tòa nhà này cũng không thể ra được, ta ——” lời nói của hắn còn chưa dứt, trong giây lát dừng lại.

Lăng Tiếu nhìn hắn, “Sao vậy?”

Phó Văn Hy chần chờ một chút, nói: “Hắn thoát khỏi ảo thuật của ta rồi, không thể nào, tòa nhà này đều bị ảo thuật của ta khống chế mới đúng.”

Lăng Tiếu lạnh lùng nói: “Hắn hiện tại ở nơi nào?”

Phó Văn Hy lắc đầu, “Ta không biết nhưng chắc là không rời tòa nhà này đâu.”

“Đi tìm hắn!” Lăng Tiếu nói.

Phó Văn Hy nắm cánh tay của Lăng Tiếu, “Làm sao ngươi dám khẳng định hắn nhất định là Tinh Quân? Hắn có điểm nào giống Tinh Quân sao?”

Lăng Tiếu nói: “Bằng không ngươi nghĩ rằng vì sao ta và ngươi lại bị Trậm Liêu đánh thương thành như thế này? Tinh Quân làm bạn bên người Trậm Liêu hơn một ngàn năm, nếu không phải hắn, ta thật sự nghĩ không ra hắn là người nào.”

Phó Văn Hy “Hừ!” một tiếng, “Chúng ta đây một người đi lên, một người đi xuống, tìm từng tầng một.”

Lúc tách ra, Phó Văn Hy lại than thở một câu, “Tìm được rồi thì sao? Tinh Quân dù sao cũng không phải của ngươi.”

Lăng Tiếu lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói gì.

Lúc này, Tống Quân chạy về phía trước không có mục đích. Hắn bây giờ vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt của người đàn ông trung niên kia, miệng luôn toe toét một nụ cười kỳ quái, lặp lại mỗi câu nói kia: “Hắc, ngươi làm sao mò được tới đây? Không sợ hãi à?”

Hắn thật sự sợ, căn bản không thể cẩn thận tự hỏi, xoay người liền chạy lại, hắn muốn đi tìm Phó Văn Hy. Hắn không muốn một mình ở lại nơi quỷ quái này.

Khi vừa mới bắt đầu chạy, hắn nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo hắn ở phía sau, người đàn ông trung niên cầm đèn pin đung đưa ánh đèn kêu: “Hắc, ngươi không sợ sao?”

Da đầu Tống Quân run lên. Hắn căn bản không biết mình đang chạy đi đâu, cũng không biết hoàn cảnh xung quanh như thế nào. Sau đó ánh đèn pin và tiếng bước chân không thấy nữa, bốn phía chỉ còn lại một mảnh tối tĩnh lặng.

Hắn nghe được tiếng bước chân hỗn độn của mình hơi thở gấp ồ ồ.

Hắn chạy ra xa tới bên tường trong thương trường lớn mà không gặp phải trở ngại. Có lẽ hắn căn bản cũng không chạy thẳng mà đang chạy  theo một độ cong quỷ dị, có thể tránh đi toàn bộ vách tường.

Tống Quân dừng lại, hắn cảm thấy sợ hãi, hắn muốn rời khỏi nơi này.

Một lúc sau hắn dừng lại, hô hấp cũng chầm chậm khôi phục. Chung quanh lại tĩnh mịch, lúc này, hắn nghe được một tiếng vang, rất giống tiếng tha một vật gì đó trên mặt đất.

Thanh âm dần từ xa truyền tới gần.

Xem qua nguyền rủa oán chưa? Trong lúc nữ quỷ di chuyển trên mặt đất, quần áo ma xát với sàn nhà sẽ phát ra âm thanh như vậy. Tống Quân thực đáng thương nhìn trong bóng đêm, hắn không thể ngăn cản mình suy nghĩ miên man.

Hắn nghĩ nên tránh đi nhưng không biết nên trốn nơi nào. Hắn chỉ cố phân biệt thanh âm trong bóng đêm truyền đến từ đâu, sau đó chạy ngược lại với nơi đó. Hắn thậm chí không dám chạy bởi giống như chỉ cần hắn chạy thì thứ đó sẽ đuổi theo.

Hắn nhẹ nhàng đi tới một đoạn, phía trước đột nhiên hắn thấy mình đụng phải thứ gì đó.

Kia hình như là người.

Đúng lúc này, trước mặt đột nhiên sáng lên ánh đèn pin của người nam nhân trung niên. Nam nhân trung niên lấy đèn pin chiếu vào không trung nói: “Tìm được ngươi rồi, sao ngươi lại chạy loạn vậy? Hắc, ngươi không sợ sao?”

Tống Quân sợ hãi kêu một tiếng, dùng sức đẩy hắn ra xa hơn lúc trước. Hắn chạy một bước thật dài, sau đó hắn thấy cả người quay cuồng ngã xuống phía trước.

Thì ra ở trước mặt hắn chính là thang máy thương trường, mới vừa rồi bị nam nhân trung niên chặn nên không nhìn thấy cái gì, hắn xông lên mới bị ngã xuống.

Tống Quân bị rơi theo đường thang máy xuống đáy, hắn lúc ấy bị  rơi thất điên bát đảo nên thiếu chút nữa mất đi ý thức. Hắn cố gắng bò về phía trước hai bước, nhìn thấy phía trước có một người đứng, nhất thời sợ tới mức phát run.

Lại không nghĩ rằng người kia ngồi chồm hổm xuống trước mặt hắn gọi hắn: “Tinh Quân!”

Cái gì Tinh Quân? Tống Quân căn bản không biết hắn đang nói cái gì, hắn cảm thấy rất đau đầu, đưa thay sờ sờ, chỉ thấy trên tay có thứ gì dinh dính, sau đó hắn mất đi ý thức.

Sau khi…tỉnh lại, Tống Quân phát hiện mình nằm trên giường lớn mềm mại, đầu giường có một chiếc đèn nhỏ chiếu ra ánh sáng dịu dàng. Bốn phía đều thật ấm áp và có cảm giác thực thoải mái khiến hắn nhịn không được muốn ngủ tiếp thẳng đến khi hắn nghe được tiếng nói chuyện của hai người.

Phó Văn Hy nói: “Nếu để cho Trậm Liêu biết Tinh Quân bị thương thành như vậy, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ta.”

Thanh âm của Lăng Tiếu vẫn như cũ rất lạnh, “Trong tòa nhà đó không sạch sẽ mà ngươi không biết sao?”

Phó Văn Hy có chút không vui, “Ta làm sao biết được? Ngươi để ta mang hắn chạy trốn làm ta không có thời gian cẩn thận suy nghĩ. Ta làm sao biết nên chạy đến chỗ nào?”

Lăng Tiếu không nói gì.

Phó Văn Hy tò mò hỏi: “Nghe nói năm đó Âu Dã Tử đúc Tinh Quân, lấy đệ nhất thiên hạ hung ác sinh hồn người để tế kiếm, nghĩ đến Kiếm Linh. Sau đó Tinh Quân tuy rằng bởi vì sát khí quá nặng mới bị phong ấn, nhưng sao cũng không nghĩ Thuần Quân kiếm lại có thể là cái dạng Tống Quân này?”

Trầm mặc một lát, Lăng Tiếu nói với Phó Văn Hy: “Ta cũng không biết.”

Phó Văn Hy nói: “Có thể các ngươi đều lầm rồi hay không?”

Lăng Tiếu lúc này không nói chuyện.

Nhưng dù bọn hắn lầm thì thôi, Trậm Liêu cũng không thể lầm như thế.

Tinh Quân? Tống Quân nghe bọn họ nói tên này đã cả đêm, đến hiện tại cũng đã hiểu bọn họ hẳn là đang nói mình, còn có Trậm Liêu, tên này hắn giống như đã nghe qua ở nơi nào, trong lúc nhất thời lại không nhớ ra.

Hắn cố gắng tự hỏi, nhưng trong óc trống rỗng, hắn căn bản nghĩ không ra  hai cái tên này trong trí nhớ.

Tống Quân ngồi dậy, lúc này mới phát hiện đau đầu gay gắt. Hắn đưa tay sờ sờ, phát hiện trên trán có một vòng băng gạc, nhớ tới khi đó hắn rơi từ trên thương trường lăn xuống dưới nên mới bị thương ở đầu.

Hắn muốn xuống giường, tiếng vang kinh động Phó Văn Hy và Lăng Tiếu, hai người từ bên ngoài đi vào.

Phó Văn Hy nói: “Ngươi đã tỉnh?”

Tống Quân nâng tay băng bó đầu, hỏi: “Đây là đâu?”

Lăng Tiếu nói: “Nhà của ta.”

Tống Quân nhìn bốn phía, sau đó hỏi: “Ta có thể trở về trường học không?”

Lăng Tiếu không trả lời, Phó Văn Hy nói một câu: “Ngươi đều đã đến đây, đương nhiên đừng nghĩ đi!”

Tống Quân bị hắn nói mà sửng sốt.

Phó Văn Hy nói: “Tinh Quân so với Đăng Thiên Nhân còn quý giá hơn.”

Tống Quân nói: “Ta thật sự là không biết các ngươi đang nói cái gì, ta không phải Tinh Quân.”

Lăng Tiếu nhìn hắn, đột nhiên đi tới bên người hắn, ôm song chưởng đứng ở trước mặt hắn, “Chúng ta đã từng gặp nhau, ngươi còn nhớ rõ ta không?”

Tống Quân ngẩng đầu nhìn kỹ Lăng Tiếu, lắc đầu, “Ta trước giờ chưa từng gặp qua ngươi.”

Lăng Tiêu trầm lặng, lại hỏi: “Trậm Liêu —— ”

“Hạ Hoằng Thâm!” Phó Văn Hy cắt đứt lời của hắn, thay đổi cái tên mà Tống Quân có thể nghe hiểu.

“Hạ sư huynh? Thì thế nào?” Tống Quân hỏi.

“Ngươi nhớ rõ hắn sao?” Phó Văn Hy hỏi.

Tống Quân kỳ quái nhìn bọn họ, “Ta đương nhiên nhớ rõ, hắn là sư huynh của ta.”

Phó Văn Hy một cước dẫm nát bên giường, ” Đừng giả bộ, ta hỏi ngươi từng có ấn tượng với hắn không?”

Tống Quân chần chờ trong chốc lát, như cũ lắc đầu, “Ta đến khi tới trường học lúc sau mới quen hắn, trước đó chưa từng gặp qua.” Hắn biết Phó Văn Hy là hồ yêu, như vậy Lăng Tiếu này khẳng định cũng không phải người thường, vì thế hắn tiếp tục nói, “Ta biết hắn hình như là thần tiên trên trời, đang tìm Đăng Thiên Nhân, tìm được rồi phải trở về.”

Sở dĩ cố ý nói ra thân phận của Hạ Hoằng Thâm, Tống Quân hi vọng mượn thân phận của Hạ Hoằng Thâm dọa  bọn họ.

Phó Văn Hy nghe Tống Quân nói như vậy, lại nhìn vẻ mặt hắn không hề giống cố ý giả bộ, vì thế kỳ quái quay đầu nhìn về phía Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu cũng có vẻ mặt phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Phượng sí lưu kim, Long sao tiên, Nguyệt Nha linh, mấy thứ này đều là bảo vật bên người Trậm Liêu. Ngày xưa lúc Trậm Liêu chưa thành tiên, chạy  khắp núi đồng đại lục chung quanh tìm tòi thần khí bảo vật.

Cùng Tinh Quân bất đồng, đây là vũ khí của Trậm Liêu lúc ban đầu tới tay cũng không phải khí linh, đây là hắn tự mình ở nhân gian tìm một vũ khí tương khế hợp sinh hồn của nhân loại rồi mở ra luyện lô, lấy nhân hồn một lần nữa tế luyện mà tạo thàn vũ khí.

Ngày xưa Trậm Liêu là đệ nhất đại yêu thú đe doạ tam giới. Từ khi có thiên địa mà có mạng, không lão không tử, giống như Hắc Báo, miệng có răng nanh, lấy Hồn Ma làm thức ăn.

Chủ nhân tiền nhiệm của Tinh Quân là một tướng quân, trên tay cầm Tinh Quân từng tại chiến trường chém giết vô số địch nhân, Tinh Quân bị máu tươi nhuộm đỏ, trong lúc nhất thời không thể tẩy sạch. Trước khi vị tướng quân đó chết, hắn đem Tinh Quân phong ấn, đơn giản là vì sát khí của Tinh Quân quá nặng, chính hắn cũng không thể khống chế.

Lúc sau, Trậm Liêu giải trừ phong ấn cho Tinh Quân và hóa ra hình người cho Tinh Quân.

Trậm Liêu không vì giết người, đơn thuần yêu thích thu thập tiên binh thần khí. Tinh Quân là đệ nhất binh khí, hắn đem theo bên người, sau khi Trậm Liêu đạt được phượng sí lưu kim, Long sao tiên cùng Nguyệt Nha linh thì tiếp tục bắt nhân loại tế luyện cũng là lúc Tinh Quân làm bạn ở bên cạnh.

Như vậy Tinh Quân làm sao có thể hoàn toàn không có trí nhớ về Trậm Liêu?

Lăng Tiếu không khỏi cũng bắt đầu thấy hoài nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.