Thực Nhân Hoa

Chương 12



#73

Tuy rằng có thể qua được một buổi tối bình yên vô sự, nhưng Thiệu Huân cũng biết anh không thể trốn tránh được lần thứ hai. Nếu dùng động vật để tưởng tượng, thì Bắc Tề Lạc sẽ là một loài tổng hợp của cả sói và hồ ly, cực kì giảo hoạt, gian trá... anh có thể thoát khỏi tay hắn được một lần, nhưng lần tiếp theo, cho dù mơ cũng là điều không tưởng...

Buổi tối hôm ấy, Thiệu Huân nằm trên giường trằn trọc, nghĩ đủ thứ biện pháp trốn tránh khỏi ma trảo của Bắc Tề Lạc. Bắc Tề Lạc cũng một đêm thức trắng không ngủ được, nhưng lí do của hắn lại là do dục vọng đốt người mà không được giải quyết... [*cười*]

Giây phút khi mặt trời ló rạng, Bắc Tề Lạc đã cắn răng thề, đêm nay nhất định phải đem Thiệu Huân ăn sạch sẽ, dùng tất cả mọi thủ đoạn mà hắn có để kéo anh lên giường! Thiệu Huân ở phòng bên cạnh đang thay quần áo, đột nhiên rùng mình một cái... anh nghĩ nghĩ, có lẽ do hôm nay thời tiết đột ngột biến lạnh.

Cả buổi sáng, Thiệu Huân kinh hãi đảm chiến mà ăn hết bữa sáng do Bắc Tề Lạc nấu, cho đến tận khi tiễn hắn ra khỏi cửa đi làm, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tránh được một kiếp.

Thái độ của Bắc Tề Lạc không có gì thay đổi, giống như chuyện ngày hôm qua không gây ra ảnh hưởng gì đến hắn, tuy rằng câu rống "ta sẽ không bỏ qua ngươi" của hắn ngày hôm qua làm cho anh mao cốt tủng nhiên.

Nhìn đồng hồ, đã tám giờ ba mươi phút, Thiệu Huân vừa thu thập đồ ăn vừa nghĩ lung tung.

Vừa dọn xong bàn, điện thoại bàn nhà Bắc Tề Lạc liền vang lên. Anh vội vàng lau khô tay, chạy ra nghe máy.

"Xin chào, đây là Bắc Tề..."

"Anh, là em!"

Còn chưa kịp nói xong, giọng của Giai Huệ liền truyền đến. Thiệu Huân giật mình một chút, sau đó mới nói. "Giai Huệ, là em à? Sao lại rảnh rỗi mà gọi điện thoại cho anh? Giờ không phải là giờ em đi làm hay sao?"

"Anh, anh không cần lo, em không muộn đâu. Bây giờ em có chuyện muốn hỏi anh."

"Chuyện gì?"

"Có phải anh đã chia tay với Úc tỷ không?"

"... em biết rồi sao?"

"Hai người thực sự chia tay á??!" Giai Huệ giật mình kêu to lên. "Sao hai người lại chia tay?"

"... Giai Huệ, từ từ đã, nói cho anh biết sao em lại biết chuyện này?"

"Em vừa gọi điện thoại cho Úc tỷ, hỏi đến chuyện của hai người, chị ấy nói, chị ấy không thể tiếp tục với anh nữa, đã làm cho em thất vọng rồi. Em hỏi chị ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chị ấy nói chính chị ấy đã đưa ra yêu cầu chia tay, còn bảo em không được trách anh, còn nói anh là một người đàn ông tốt, là do chị ấy không xứng cới anh.... Anh, rốt cuộc giữa hai người đã có chuyện gì ah???"

Thiệu Huân thở dài một chút, nhẹ giọng nói. "Giai Huệ, chuyện đến mức này, thực ra là lỗi của anh. Úc Ngôn sợ em trách anh nên mới nói vậy..."

"Anh, nói thật, có phải hai người chia tay là do tin tức kia không?? Anh, Úc tỷ không phải là người như vậy, nhất định là do báo chí đưa tin lung tung!"

"Chuyện này em cũng biết sao?"

"Chuyện này đã truyền ở khắp nơi, sao em lại không biết được... Lam Cảnh Ngạn cũng không phải là người bình thường, có quan hệ với hắn, không muốn nổi tiếng cũng khó."

"Cũng đúng." Thiệu Huân chua sót nở nụ cười. "Giai Huệ, anh với Úc Ngôn chia tay không phải vì chuyện này... trước đấy, anh cũng từng nói với nàng...."

Đột nhiên, Thiệu Huân nói không nên lời, nếu nói anh trước đây đã từng nói chia tay với Úc Ngôn, với tính cách đã tò mò là phải tìm hiểu bằng được của em gái mình, chắc chắn sẽ hỏi nguyên nhân, anh không thể nói cho nàng biết được.

"Anh?"

"Giai Huệ, có thể là do anh với tiểu Ngôn là hữu duyên vô phận, cho nên mới gặp nhau rồi lại tách ra. Em không cần lo lắng cho bọn anh đâu, cả hai người đều là người trưởng thành rồi, hiểu được mình đang làm cái gì. Hiện tại, em chỉ nên quan tâm đến bạn trai của mình thôi, thực tình yêu cậu ấy, đừng để cậu ấy đi mất a."

"Anh, đừng tưởng mới yêu một lần là đã có thể dạy em rồi, còn nữa, anh thực sự còn rất non a! Ba mươi tuổi mới yêu lần đầu, lại còn chia tay, thật không biết khi nào anh mới có thể tìm được người chân chính thích hợp với mình đâu?"

Thiệu Huân theo phản xạ mà nhìn căn phòng xung quanh, từ cảm giác xa lạ lúc đầu cho đến bây giờ trở nên quá quen thuộc, anh không kìm lòng được mà nở nụ cười. "Có duyên phận tự nhiên sẽ gặp nhau thôi, không có duyên phận, cho dù có buộc lại với nhau, thì cuối cùng vẫn sẽ tách ra."

"Duyên phận... nói đến duyên phận, việc anh trở thành quản gia của Bắc Tề Lạc cũng coi như duyên phận đi?"

"A?"

"Anh còn nhớ lần chúng ta tham gia yến tiệc cao cấp kia không? Lần đầu tiên khi gặp Bắc Tề Lạc, anh đã nói một câu, anh có nhớ không?"

"Anh nói, Bắc Tề Lạc tiên sinh cao khiết cao ngạo, có sắc đẹp tuyệt diễm, nguy hiểm giống như một bông hoa ăn thịt người, ai mà lại gần hắn sẽ bị cắn nuốt không còn chút dư thừa nào..."

Kế tiếp em gái anh nói gì, anh cũng không nghe vào nữa, vì câu nhắc lại của nàng đã làm cho anh tỉnh ngộ. Khi cúp máy, anh ngã ngồi xuống sô pha, còn đang sững sờ. Đến tận khi chuông cửa vang lên, anh mới hoàn hồn.

Chuyện mà anh phát hiện ra, chính là việc từ vũ hội kia, anh đã bị vẻ đẹp kinh diễm đoạt hồn của Bắc Tề Lạc hấp dẫn. Anh chỉ là một phàm nhân, anh hoàn toàn không có lực kháng cự với sự dụ hoặc trí mạng như vậy.

Đúng vậy, Bắc Tề Lạc chính là một đóa hoa ăn thịt người tuyệt diễm, hắn làm người khác rơi vào bẫy mê hoặc của mình, làm người ta trở nên đần độn, dần dần mà chìm đắm vào hắn...

Anh cũng đã bị chìm đắm, nhưng cuộc sống khó khăn chân thật lại nói cho anh biết, vọng tưởng như vậy chỉ có thể rước lấy nhục, thế nên anh mới kìm lòng mà đem thứ tình cảm chìm đắm kia bóp chết, tự thôi miên bản thân, cảm giác của anh với Bắc Tề Lạc chỉ là thưởng thức đơn thuần...

Anh nói với em gái rằng, hắn rất nguy hiểm không thể lại gần, cũng cảnh báo cho chính bản thân, hắn không phải là người mà anh có thể lại gần.

Anh vẫn cứ ám thị với bản thân mình như vậy, chậm rãi tự thuyết phục bản thân mình rằng, anh chỉ thưởng thức hắn một cách đơn thuần mà thôi. Nếu hai người không gặp lại, không ở chung, có lẽ anh vẫn sẽ nghĩ như vậy, dần dần quên chuyện này đi.

Nhưng ai ngờ, cuối cùng bọn họ vẫn gặp nhau, còn không thể tưởng tượng nổi Bắc Tề Lạc sẽ yêu anh...

Đây là duyên phận sao?

Từ này thực sự làm Thiệu Huân cười to ra tiếng...

Thật khó tin, lại buồn cười, còn hơi mơ hồ...

Hóa ra duyên phận chính là như vậy...

#74

Năm giờ chiều, sắp đến giờ tan tầm, Bắc Tề Lạc khẩn trương dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành công việc.

Trong lúc làm việc, cứ tưởng tượng đến "đại tiệc" đang chờ hắn ở nhà, hắn lại nhịn không được mà hắc hắc cười mấy tiếng...

Cũng may trong văn phòng chỉ có một mình hắn, nếu người khác mà nhìn đến bộ dáng tiểu nhân dối trá này của hắn, chỉ sợ sẽ há hốc mồm mà nghĩ mình bị hoa mắt. Tuy rằng bộ dạng như vậy làm tổn hại hình tượng lạnh lùng bình tĩnh của hắn vô cùng, nhưng cũng lại làm cho người khác cảm thấy hắn thận cận hơn rất nhiều.

Tuy rằng thực sự là rất tiểu nhân, tà ác...

Mấy phút sau, cửa phòng của hắn truyền đến tiếng gõ cửa nhịp nhàng, hắn tùy tiện uh một tiếng cho phép người vào.

Người vào là nữ thư kí, nàng đi đến cạnh bàn làm việc của Bắc Tề Lạc, nhẹ giọng nói. "Tổng giám đốc, chủ tịch tìm ngài, ông ấy nói sẽ chờ ngài ở phòng tiếp khách tầng năm, cũng muốn ngài ngừng công việc, lập tức đến đấy."

Bắc Tề Lạc ngừng tay, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thuần khiết của nữ thư kí.

"Thật sao?"

Hắn hơi nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy ạ." Nữ thư kí gật đầu.

Bắc Tề Lạc đặt bút trong tay xuống, nói một câu ta đã biết, ngươi cứ đi ra ngoài trước đi, sau đó sẽ ngồi ngửa ra ghế, tựa lưng vào trên lớp ghế êm.

Tiếng đóng cửa vang lên, Bắc Tề Lạc khẽ nhíu mày.

Chờ hắn ở phòng khách, có nghĩa là sẽ nói việc tư. Tuy rằng đã có một khoảng thời gian hắn không về nhà thăm cha mẹ, nhưng mỗi ngày đều gọi điện thoại về hỏi thăm, cho nên hắn biết tất cả những việc xảy ra trong nhà. Vậy thì cha hắn rốt cuộc muốn nói chuyện gì?

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ có thể nghĩ ra một chuyện.

Chính là Lam Cảnh Ngạn, đã đem chuyện của hắn với Thiệu Huân nói cho cha mẹ của hắn biết...

Suy đoán này của hắn làm cho tâm trí hắn cũng loạn thành một đống. Nếu Thiệu Huân đã xác định rõ ràng tình cảm với hắn thì tốt rồi, nếu như vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bỏ hắn mà đi. Mà hiện tại, tình cảm của Thiệu Huân dành cho Bắc Tề Lạc vẫn còn rất mơ hồ, chỉ cần có nhân tố gây bất lợi xuất hiện, anh nhất định sẽ lựa chọn bỏ đi.

Nghĩ nghĩ, đến mức cảm thấy đau hết cả đầu, hắn liền không thèm nghĩ nữa. Hắn quyết định đi đối mặt với cha mình, xem rốt cuộc ông có chuyện gì cần nói. Cho dù là chuyện gì, hắn tin rằng chỉ cần mình đủ bình tĩnh là có thể đối phó.

Nhìn đồng hồ, Bắc Tề Lạc đứng dậy, đi đến cạnh cửa lấy áo khoác, sau đấy bước ra khỏi văn phòng.

Đi đến tầng năm, bước vào trong phòng khách rộng lớn sáng sủa, Bắc Tề Lạc kinh ngạc phát hiện cả mẹ của hắn cũng đã có mặt ở đây.

"Tiểu Lạc, sao lại chậm như vậy? Mẹ đang định bảo cha con gọi điện thoại dục con nhanh lên a."

Bắc Tề phu nhân vừa nhìn thấy hắn liền cười rộ lên, đứng lên kéo hắn.

"Con xin lỗi, mẹ, con còn có công việc mà, không thể lập tức ngừng lại nên mới đến chậm."

"Nếu công việc quá nhiều, không cần ép buộc bản thân, chăm sóc tốt cho cơ thể mới là điều quan trọng."

Nghe con nói như vậy, Bắc Tề phu nhân cảm thấy lo lắng nói.

"Mẹ, con đã không phải là trẻ con nữa, mẹ không cần lo lắng." Bắc Tề Lạc trấn an Bắc Tề phu nhân một chút, sau đó nói.

"Đúng rồi, sao hôm nay mẹ lại đến công ty?"

"Tới tìm con có việc mà." Bắc Tề phu nhân cười thật tươi. "Tiện thể đón cha con về nhà."

"Tìm con có việc?"

"Đúng vậy." nói xong, Bắc Tề phu nhân kéo con đến ngồi cạnh chồng.

"Đến đây, tiểu Lạc, cứ ngồi xuống đã, mẹ có thứ này muốn cho con xem."

"Nga?" hắn hơi nhếch lông mày, nhìn mẹ hắn lôi ra mấy bản tư liệu đặt trước mặt hắn.

"Tiểu Lạc, nhìn xem đi." Dưới ánh mắt chờ mong của mẹ, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt thản nhiên cười của cha, Bắc Tề Lạc mở mấy bản tư liệu trên mặt bàn ra.

"Mẹ, đây là...."

Nhìn thấy tấm ảnh của một người phụ nữ có diện mạo, khí chất không tầm thường trước mặt, Bắc Tề Lạc giật mình.

"Đây a, là con gái của chủ tịch công ty mậu dịch Dung Tư, cô gái này có gia thế tốt, diện mạo cũng thanh lệ, còn có bằng thạc sĩ hàng hiệu nữa. Xét cả về tài năng diện mạo đều rất xứng với con, chỉ còn con thích mẹ sẽ tạo điều kiện cho hai người gặp mặt..."

Không để cho Bắc Tề phu nhân nói hết câu, Bắc Tề Lạc đã đóng tập tư liệu lại, đặt trên mặt bàn.

"Mẹ, con là người phải qua đi xem mặt mới tìm được đối tượng sao?"

"Đương nhiên không phải."  đối với sự xuất chúng của đứa con, Bắc Tề phu nhân rất rõ ràng, nhưng là... "Mẹ sợ con bận... công việc, không có thời gian tâm tình tìm bạn gái, nên mới làm vậy mà. Lúc trước con thường hay đi lại với những người phụ nữ không rõ ràng, làm mẹ rất lo lắng, sợ con không tĩnh tâm mà tìm một người bạn gái phù hợp được. Khó khăn lắm mới thấy con hồi tâm chuyển ý, chấm dứt quãng ngày phóng đãng lại, mẹ rất mong con có thể nghiêm túc mà yêu một ai, sau đó thành gia... cho nên mới chạy đi tìm kiếm những cô gái phù hợp với con... đến, nhìn xem, những cô gái này đều không tồi..."

"Mẹ, con không cần!" Bắc Tề Lạc nhăn mặt, rõ ràng cự tuyệt.

"Vì sao?"

"Hiện tại con không muốn kết giao với bất kì người nào."

Bắc Tề phu nhân sửng sốt một chút, mới mở miệng nói. "Lúc trước, ai đến con cũng không cự tuyệt, sao bây giờ lại thích thành ngừơi cô đơn vậy?"

"Mẹ, tóm lại mẹ đừng quan tâm đến việc này nữa, con có thể tự giải quyết được."

Bắc Tề phu nhân há miệng, lại ngậm miệng, một lúc sau mới nói. "Mẹ để Thiệu Huân đến chỗ con là để khuyên con chấm dứt cuộc sống phóng đãng, nghiêm túc mà có bạn gái... chẳng lẽ cậu ta đã quên không khuyên con kiếm bạn gái..."

"Mẹ, mẹ nói cái gì cơ?" Bắc Tề Lạc trợn tròn mắt nhìn mẹ mình.

#75

Bắc Tề phu nhân lúc này mới giật mình nhận ra mình đã nói lỡ, á khẩu không nói thêm được lời nào.

Bắc Tề Lạc trợn mắt đứng bật dậy, làm cho Bắc Tề phu nhân hoảng sợ, cả Bắc Tề tiên sinh cũng đều đứng dậy.

"Tiểu Lạc, mẹ con chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi, đừng trách nàng..."

"Con biết." mặt Bắc Tề Lạc không chút thay đổi, gật gật đầu với cha mẹ, sau đó nói. "Cha mẹ, con có việc đi trước, nếu rảnh con sẽ về nhà."

"Ai... Tiểu Lạc..."

Bắc Tề phu nhân lo lắng mà gọi tên hắn, nhưng hắn không hề quay lại mà đi thẳng.

Khi Bắc Tề Lạc đẩy cửa định đi ra, Bắc Tề phu nhân mới nói tiếp. "Tiểu Lạc, con đừng trách Thiệu Huân, cậu ấy chỉ nghe theo lệnh làm việc mà thôi."

Dừng chân một lúc, Bắc Tề Lạc quay đầu, cười nói. "Con biết phải làm gì, cha mẹ cứ yên tâm đi. Con đi đây."

Nói xong, hắn quay người đi ra ngoài.

Khi hắn rời đi, cha mẹ hắn hai mặt nhìn nhau không yên.

Một lúc sau, Bắc Tề phu nhân mới nhớ ra cái gì, rút điện thoại di động ra.

"Em định gọi cho ai?" Bắc Tề tiên sinh hỏi.

"Cho Thiệu Huân." Vừa ấn số, nàng vừa trả lời. "Nói cho cậu ấy chuyện này, ít nhất cũng làm cho cậu ấy có chuẩn bị về tâm lý."

Bắc Tề tiên sinh đồng ý mà gật đầu.

"Vậy cũng tốt, đừng để cậu ấy lại bị tiểu Lạc mắng mà không biết nguyên nhân."

"Vâng, em cũng nghĩ thế."



Buông điện thoại, Thiệu Huân ngẩng đầu nhìn đồng hồ, là sáu giờ kém hai mươi phút, biết Bắc Tề Lạc phải mất tầm hai mươi phút nữa mới có thể về đến nhà, Thiệu Huân lại tiếp tục bận rộn trong bếp.

Bắc Tề phu nhân nói, nàng lỡ miệng mà để Bắc Tề Lạc biết lí do anh đến làm quản gia cho hắn, nhìn qua hắn có vẻ rất tức giận. Hiện tại hắn gấp rút chạy về, nàng bảo anh nên cẩn thận, vì Bắc Tề Lạc khi nóng giận lên quả thực rất đáng sợ.

Thiệu Huân đương nhiên biết khi Bắc Tề Lạc tức giận lên đáng sợ đến mức nào, nên hiện giờ anh cũng không cảm thấy gì. Bắc Tề Lạc là một người có lý tính rất cao, đối với những việc mà mẹ hắn đã làm, hắn nhất định sẽ không trách tội nàng, cũng sẽ không giận chó đánh mèo, trút lên đầu anh.

Nếu Bắc Tề phu nhân nói hắn có vẻ tức giận, chắc chắn nguyên nhân sẽ là: hắn đã biết vì sao thời gian gần đây anh luôn chạy trốn hắn, tức giận vì anh đã giấu diếm mà không nói cho hắn biết sự thật.

Nếu anh đoán đúng rồi, vậy thì anh cũng biết nên dùng biện pháp gì để đối phó với hắn, vì vậy anh căn bản không có gì để lo lắng.

Quay lại cạnh bếp, thấy nồi súp gà đã nấu tốt, anh liền mở vung, cho thêm một ít hương liệu, cảm thấy vừa lòng mà gật gật đầu. Anh chỉnh cho lửa nhỏ xuống, sau đó quay sang nấu món ăn khác.

Lúc đầu khi mới đến, để chiều theo khẩu vị của Bắc Tề Lạc mà anh cũng học nấu cơm tây, nhưng sau này Bắc Tề Lạc nói anh làm cơm Trung vẫn được hơn, nên từ đấy trở đi anh vẫn tiếp tục nấu cơm Trung cho bữa tối.

Mỗi ngày đều nấu nên anh sợ Bắc Tề Lạc ăn nhiều sẽ ngán, vì vậy anh đi mua thêm sách nầu ăn, sưu tầm món ăn trên mạng để làm phong phú thêm bữa cơm. Cứ có thời gian rảnh là anh lại chăm chỉ nấu thử, nên hiện giờ tài nghệ nấu nướng của anh đã tốt hơn rất nhiều. thậm chí một người ăn uống khó tính như Bắc Tề Lạc cũng đã chấp nhận ăn tất cả những món ăn do anh nấu.

Qua chừng hơn mười phút, Thiệu Huân nghe thấy tiếng phanh gấp của ô tô vang lên ở bên ngoài, sửng sốt mấy giây, anh buông mấy thứ trong tay ra, chạy ra cửa sổ nhìn thử, vừa lúc nhìn thấy màn chiếc xe thể thao dùng tốc độ kinh hồn mà quay đuôi vào trong sân.

Thiệu Huân kinh ngạc nhìn một màn kinh tâm động phách trước mắt, đến tận khi Bắc Tề Lạc bước xuống xe dùng sức đóng cửa, anh mới tỉnh lại mà chạy ra mở cửa, chào đón hắn trở về.

#76

Sau khi vào nhà, Bắc Tề Lạc không nói một câu nào, lên tầng hai thay quần áo, khi xuống tầng hắn gặp Thiệu Huân đang định đi lên gọi hắn xuống ăn cơm.

Nghe thấy Thiệu Huân gọi hắn xuống ăn cơm, Bắc Tề Lạc chỉ nặng nề mà uh một tiếng, sau đó ngồi vào bàn bê bát ăn cơm.

Lẳng lặng nhìn hắn một lúc, Thiệu Huân mới kéo ghế ra ngồi xuống ăn cơm.

Anh cùng Bắc Tề Lạc cùng ăn cơm đã bắt đầu từ nửa năm trước, hiện tại, anh cũng đã quen với việc ăn cơm cùng hắn.

Nhưng mà vẫn có chút khác biệt, hôm nay Bắc Tề Lạc chỉ cắm cúi ăn cơm, không hề nói một câu, thậm chí còn chưa thèm ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái, coi như anh không hề tồn tại.

Một người không biết vì sao mà không lên tiếng, một người thì không muốn chủ động lên tiếng, vì vậy hai người tiếp tục duy trì không khí yên lặng như vậy cho đến hết bữa tối.

Sau khi ăn xong, Bắc Tề Lạc ngồi ở sô pha phòng khách, hắn không xem tivi, mà cầm quạt cây không ngừng quạt... có thể nhìn ra hắn kỳ thật đang không yên lòng.

Thiệu Huân vẫn cẩn thận mà rửa bát, lau bàn, sửa sang lại quần áo,...

Chờ anh làm xong hết tất cả mọi thứ, lau khô tay, sửa sang lại quần áo trên người, anh mới quay sang nhìn Bắc Tề Lạc, hít sâu một hơi, đi về hướng hắn.

"Muốn uống gì không?" anh đứng ở bên phải phía sau hắn, hơi cúi đầu nhìn hắn.

Bắc Tề Lạc sớm biết Thiệu Huân đi đến, vì vậy hắn đặt chiếc quạt trong tay xuống, quay mặt sang nhìn anh.

"Làm xong hết rồi?"

"Còn chút việc nữa, kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chặt hay chưa." Thiệu Huân cung kính trả lời.

"Mặc kệ mấy thứ ấy đi, ngươi ngồi xuống đã, ta có chuyện hỏi ngươi." Ngữ khí của Bắc Tề Lạc đông cứng, hắn chỉ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình.

"Nga." Thiệu Huân trả lời một tiếng, sau đó ngồi ở một đầu khác của chiếc ghế.

Tay Bắc Tề Lạc đang chỉ vào chỗ bên cạnh đông cứng một lúc, hắn nheo lại ánh mắt nguy hiểm mà nhìn Thiệu Huân, một câu cũng không nói thêm. Nhìn hắn như vậy, phải đến nửa phút sau, Thiệu Huân mới thở dài, đứng dậy đi đến ngồi cạnh hắn.

Với sự thỏa hiệp của anh, Bắc Tề Lạc vừa lòng mà gật đầu, mở miệng nói. "Ta nghe mẹ ta nói, nàng đưa ngươi đến chỗ ta, ngoài việc chăm sóc ta, còn có mục đích khác là khuyên ta chấm dứt cuộc sống phóng đãng, hơn nữa còn phải có một người bạn gái tử tế?"

"Đúng là như vậy." Thiệu Huân thành thực gật đầu.

"Nhưng ngươi thực sự không chân chính làm những điều mà mẹ ta đã yêu cầu?" Bắc Tề Lạc dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh.

"Nếu ngươi không làm... mấy chuỵên kia với ta, ta sẽ chậm rãi mà hoàn thành nhiệm vụ mẹ ngươi giao cho."

Bắc Tề Lạc lạnh lùng bình tĩnh, cũng nghiêm túc nhìn anh. "Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội làm như vậy."

Thiệu Huân nhún vai, không nói thêm gì.

"Vì chuyện này mà khoảng thời gian này ngươi mới trốn tránh ta như vậy sao?"

"Có một nửa nguyên nhân là vì thế."

"Vậy một nửa khác là gì?"

Thiệu Huân trầm mặc một lúc, mới nói. "Lúc trước vì Lam Cảnh Ngạn theo đuổi ngươi, mà mẹ ngươi đã lo sợ ngươi là đồng tính, rất lo lắng, mới phái ta đến xác nhận xem ngươi có phải thực sự là người đồng tính hay không. Nếu thực sự có chuyện này, thì phải ngay lập tức ngăn cản ngươi đi sai đường."

"Hóa ra là như vậy!" Bắc Tề Lạc hiểu được. "Ngươi sợ ta thực sự trở thành người đồng tính, sẽ khó báo cáo về chuyện mẹ ta giao cho ngươi, nên mới giữ khoảng cách với ta. Nhưng mà, chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ ta là người đồng tính hay sao?"

Thiệu Huân cười nhạt. "Chẳng lẽ ngươi không phải?"

Hắn yêu một người cũng là đàn ông, là anh, vậy không phải đồng tính luyến ái thì là gì?

"Vớ vẩn! Ta đương nhiên không phải là đồng tính, ghê tởm." Bắc Tề Lạc kiên quyết phủ định, cộng thêm thái độ khinh thường. "Chẳng qua ta chỉ yêu phải một người là ngươi, mà ngươi lại trùng hợp là đàn ông mà thôi."

[ >A<~ Like! Câu "ngụy biện" bất hủ! ]

Thiệu Huân nghe thấy lời Bắc Tề Lạc nói, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Bắc Tề Lạc nhìn thấy thái độ của anh, cũng lười không thèm giải thích với anh nữa, đột ngột quay sang đè anh xuống...

"Làm gì?"

"Sao ngươi cứ hỏi mấy câu hỏi ngu ngốc vậy?" Bắc Tề Lạc nhàn nhã mà sờ mó khuôn mặt tức giận của anh. "Ngươi biết ta muốn làm gì rồi, sao cứ phải hỏi đi hỏi lại a?"

"Bắc Tề Lạc!" Thiệu Huân tức giận đến mức mặt đều biến đỏ.

"Ta càng có lí do để tức giận hơn ngươi." Bắc Tề Lạc cười lạnh. "Vì ngươi nghĩ vớ vẩn tự cho rằng ta là một người đồng tính luyến ái, lại còn cấm dục ta hơn một tháng... Ngươi nghĩ rằng sau khi ta biết nguyên nhân, còn có thể buông tha cho ngươi sao?"

Thiệu Huân trừng mắt nhìn hắn, nói không nên lời, sau đó toàn thân anh không hiểu sao lại run run lên một chút... cảm thấy nguy hiểm.

"À... ta... còn chưa tắm rửa..." nói là tắm rửa, thực ra là muốn thừa dịp Bắc Tề Lạc không chú ý để chạy thoát.

"Không sao, ta thích hương vị của ngươi, hơn nữa sau khi làm đằng nào cũng phải tắm rửa, làm nhiều làm gì cho thừa?" Bắc Tề Lạc vô cùng tà ác mà cười hắc hắc hai tiếng.

"À... ta, ta muốn đi Wc... quá mót.." đổi lí do khác hay hơn...

Bắc Tề Lạc liếc mắt khinh thường. "Lí do ngu ngốc như vậy, cổ nhân cũng dùng đến phát ngán rồi, ngươi còn lấy ra dùng? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi chỉ số thông minh của ta?"

Anh không dám nghi ngờ, chỉ là anh đã bị ép buộc đến mức không nghĩ ra được lí do nào khác nữa.... Thiệu Huân cảm thấy khóc không ra nước mắt.

"Vậy... vậy... ngày mai..."

Thanh âm của Thiệu Huân bị chìm trong tiếng xé mở quần áo vì hết kiên nhân của Bắc Tề Lạc.

"Yên tâm, chuyện của ngày mai ngày mai tính, hiện tại, ta muốn ngươi bù lại chuyện mà ngươi đã nợ ta thật nhiều ngày." Hắn mím môi cười một tiếng, làm Thiệu Huân sợ đến mức mặt không còn chút màu, sau đó cúi đầu hôn anh, một nụ hôn triền miên kích tình.

Khi Thiệu Huân bị kĩ xảo cao siêu của hắn làm cho sắp hôn mê, toàn thân không còn chút sức lực nào, hai mắt mông lung, hắn mới ghé vào tai anh trầm thấp nói. "Huân, ngươi không cần lo lắng đến cha mẹ ta. Bọn họ, ta sẽ có biện pháp giải quyết thật tốt, hiện giờ ngươi chỉ cần thoái mái mà cảm nhận ta, thậm chí yêu luôn ta lại càng tốt."

Thân thể anh bị hắn xâm lược, mà ý thức cũng dần dần bị dục vọng xâm chiếm, Thiệu Huân chỉ có thể cắn chặt môi, không thốt ra câu nói chôn sâu tận đáy lòng kia.

Chính là câu "Từ lân đầu tiên gặp ngươi, ta liền có hảo cảm với ngươi..."

Anh sẽ không nói cho hắn biết. Ai bảo hắn ác độc như vậy, còn dã man còn bá đạo, hừ, cho hắn nếm thử cảm giác thất bại vì không chiếm được tình yêu của anh đi!

[ > 口 <  yêu 2 anh quá~~~ ]

#77

Điện thoại trong phòng khách bỗng dưng đổ chuông mãnh liệt, làm cho Thiệu Huân mơ mơ màng màng mở mắt, đầu óc mơ hồ một lúc anh mới nhận ra điện thoại đang kêu, vì vậy anh đành kéo thân thể mỏi nhừ không chỗ không đau từ trên giường xuống, tìm quần áo mặc vào, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đi xuống nghe điện thoại.

"Xin chào, đây là nhà riêng của Bắc Tề Lạc tiên sinh."

"Là Thiệu Huân sao?"

Giọng nam từ bên kia điện thoại truyền đến làm Thiệu Huân kinh ngạc, "Lam tiên sinh?"

Chuyện của Lam Cảnh Ngạn anh vẫn chưa có cơ hội hỏi Bắc Tề Lạc, không biết sau lần ấy, vết thương Bắc Tề Lạc gây ra cho y nghiêm trọng đến mức nào? Hơn nữa từ lần đó trở đi, y không hề xuất hiện nữa, giống như y đã quyết định buông tha cho việc theo đuổi Bắc Tề Lạc...

"Là ta... Lạc, hắn có nhà sao?"

Y hỏi thật cẩn thận, lại làm cho Thiệu Huân cảm thấy rất áy náy, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Bắc Tề Lạc, lại nhìn đồng hồ trên điện thoại, chín giờ bốn mươi mốt phút.

"Bắc Tề tiên sinh đã đi làm rồi ạ."

"Vậy sao..."

"Ngài tìm ngài ấy có việc gì sao?"

"Không, ta gọi đến không phải để tìm hắn, ta tìm ngươi."

"Tôi?"

"Đúng, ta muốn hỏi ngươi, có biết Úc Ngôn đã đi đâu không?"

"Nàng quay lại công ty ở nước ngoài, chẳng lẽ ngài không biết?"

"Một tháng trước nàng đúng là quay lại công ty, nhưng mà ba ngày trước nàng đột nhiên nộp đơn xin từ chức, sau đấy không thấy tăm hơi đâu nữa. Gọi điện thoại cũng không liên lạc được, đến chỗ nàng thuê trọ mới biết nàng đã sớm trả lại phòng rồi. Ta đã dùng tất cả biện pháp để tìm, mà mãi không thấy. Không có cách nào khác, ta đành gọi điện thoại hỏi ngươi."

"Không thấy đâu cả?" Thiệu Huân khiếp sợ, bất an hỏi lại. "Sao lại thế được? Nàng rất yêu công việc này, vậy mà lại nộp đơn xin từ chức?"

"Ta cũng không biết rốt cuộc là sao vậy... ta tìm nàng sắp đến mức phát điên rồi..."

Thiệu Huân nghe y nói, cảm thấy không được thích hợp cho lắm. "Lam tiên sinh, sao ngươi lại khẩn trương tìm tiểu Ngôn vậy?"

Bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó mới nghe thấy thanh âm của Lam Cảnh Ngạn vang lên. "Úc Ngôn... đang mang thai con của ta."

Thiệu Huân bỗng nhiên cảm thấy khí lực trên cở thể bị cái gì đó hút đi không còn chút gì... không đứng được mà phải dựa vào sô pha.

".... Tuy rằng chuyện này xảy ra không phải là do tự nguyện, nhưng dù sao cũng đã là chuyện đã xảy ra, nên ta sẽ không phủ nhận. Ba ngày trước Úc Ngôn nói cho ta biết nàng mang thai, sau đấy liền biến mất, ta không biết nàng định làm gì.... Cũng không biết... không tìm thấy nàng..."

Nghe thấy thanh âm trầm trọng của Lam Cảnh Ngạn, Thiệu Huân thật lâu sau mới nghiêm trọng nói. "Lam Cảnh Ngạn, đối với đứa nhỏ kia, ngươi định tính toán như thế nào..."

"Ta muốn nàng sinh nó ra.!"

"Cái gì..."

"Ta rất thích trẻ con, nhưng ngươi cũng biết đấy, ta là gay, đối với phụ nữ ta căn bản không có hứng thú, càng không thể làm cho họ mang thai con của ta. Nhưng Úc Ngôn là ngoại lệ, ta thưởng thức, cũng bội phục nàng, ta tương đối có hảo cảm với nàng. Mà đứa nhỏ này tuy rằng là ngoài ý muốn mà có được, nhưng ta nghĩ đây chính là bảo bối mà ông trời trao cho ta. Ta muốn yêu thướng nó, muốn nuôi dưỡng nó..."

"Nhưng mà Lam tiên sinh... ngươi có nghĩ đến việc nếu đứa nhỏ được sinh ra, nó chính là một đứa con ngoài giá thú..."

"Sẽ không. Đứa trẻ sẽ không phải là con ngoài giá thú, vì ta sẽ cưới Úc Ngôn."

"Lam tiên sinh?!" Thiệu Huân khiếp sợ, tim đập nhanh hơn.

"Rất đáng ngạc nhiên sao? Một người đồng tính như ta, lại muốn kết hôn với một người phụ nữ, làm như vậy giống như đang làm tổn thương người phụ nữ kia đi? Nhưng mà hiện tại, ta đã quyết định sẽ buông tha cho tình yêu của ta với Lạc, sau đó cố gắng đi yêu người phụ nữ kiên cường lại đáng thương là Úc Ngôn. Ta biết, chỉ cần kiên trì là ta có thể làm được."

"Lam tiên sinh..." Thiệu Huân cảm thấy mũi chua sót, hốc mắt nóng lên, thanh âm cũng nghẹn ngào...

"Sao vậy, Thiệu Huân, ngươi nguyện ý giúp ta sao? Nếu ngươi biết Úc Ngôn ở đâu, xin hãy nói cho ta biết. Đây là điều duy nhất ta thỉnh cầu ngươi."

Thiệu Huân nhịn không được mà rơi nước mắt, anh cố gắng suy nghĩ một lúc, sau đó mới dùng thanh âm nghẹn ngào nói với y. "Nếu đúng vậy, tôi đoán tiểu Ngôn có thể đang ở nhà cũ của nàng. Nàng từng nói với tôi, nếu có con, nàng muốn cho bọn chúng được sinh ra ở một nơi thân im lặng yên bình, tuy rằng ở nhà cũ của nàng đã không còn ai..."

#78 [Kết thúc]

Thiệu Huân buông điện thoại, nghĩ ngợi một lúc thật lâu sau, mới quyết định gọi điện thoại cho Bắc Tề Lạc, nói cho hắn biết chuyện của Lam Cảnh Ngạn cùng Úc Ngôn, cuối cùng, anh nói muốn đi tìm Úc Ngôn.

Bắc Tề Lạc vẫn trầm mặc, sau đấy hắn đồng ý, nhưng điều kiện phải là có hắn đi cùng. Thái độ của hắn rất cường ngạn, nên Thiệu Huân chỉ có thể đồng ý.

Chờ Bắc Tề Lạc xin nghỉ phép ở công ty để về nhà đã là buổi chiều. Hai người lái xe đi đến nhà cũ của Úc Ngôn, đến nơi vừa đúng tầm bốn giờ chiều.

Lần đầu tiên đến đây, Thiệu Huân chỉ có thể hỏi người đi đường địa chỉ nhà của Úc Ngôn, chậm rãi mà tìm.

Đi vào sân của một khu nhà kiểu dáng cũ, Thiệu Huân đang định gõ cửa, lại phát hiện cửa không khóa. Anh lđịnh đẩy cửa đi vào trong, nhưng mà tay anh vừa động đến cánh cửa gỗ cũ, liền nghe thấy bên trong phòng có tiếng nói chuyện truyền ra. Thế là động tác mở cửa của anh liền ngừng lại, anh dựng lỗ tai lắng nghe xem người nào đang nói chuyện.

"Đúng, ta tính sinh đứa nhỏ ra... nhưng mà ta không muốn ngươi trở thành cha của nó..."

"Vì sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta không có đủ tư cách trở thành cha của đứa bé?"

"Không, ý ta cũng không phải vậy. Mà là chúng ta căn bản không yêu đối phương."

"Vậy thì thử yêu nhau đi!"

"Tình yêu có thể thử như vậy sao?"

"Nếu là vì đứa nhỏ, làm cái gì ta cũng đều nguyện ý! Úc Ngôn, chẳng lẽ ngươi muốn đứa trẻ sinh ra phải làm con ngoài giá thú sao?"

"Nếu có thể, ta đương nhiên hy vọng đứa trẻ sẽ có một thân phận bình thường. Nhưng mà không được, Lam tiên sinh, ngươi là một người đồng tính, người mà ngươi yêu là Bắc Tề tiên sinh, còn ta, trong lòng cũng đã có người khác, chúng ta như vậy là sao có thể cho đứa trẻ có một gia đình tốt được?"

"Nhưng mà ngươi không biết chúng ta rất giống nhau sao? Hai người chúng ta yêu đều đã yêu người khác, mà vì đủ loại hiểu lầm, chúng ta lại dây dưa cùng một chỗ, hơn nữa ngươi còn mang thai con của ta. Đây chính là thiên ý an bài, muốn chúng ta cùng một chỗ."

"Thiên ý? Thật không ngờ Lam tiên sinh còn tin tưởng thứ này. Ta chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện đã xảy ra đều thực vớ vẩn. Nhưng mà nếu như đứa nhỏ đã tồn tại, thì ta sẽ không phủ nhận nó, cũng sẽ không đổ lỗi chỉ trích bất cứ ai. Điều mà ta muốn nói với ngươi chính là, ta sẽ không kết hôn với ngươi. Một cuộc hôn nhân miễn cưỡng không có tình yêu sẽ chỉ làm cho mọi người càng thêm thống khổ."

"Úc— Úc Ngôn, ngươi muốn đi đâu.."

Cửa bị đẩy từ bên trong ra, người đi ra suýt chút nữa thì va chạm với Thiệu Huân.

"Huân?"

Úc Ngôn giật mình nhìn anh.

Thiệu Huân nhìn khuôn mặt gầy yếu của nàng, đau lòng xấu hổ mà gọi nàng một tiếng. "Tiểu Ngôn."

Lam Cảnh Ngạn cũng đuổi ra đến nơi, cũng giật mình nhìn Bắc Tề Lạc và Thiệu Huân. "Sao các ngươi lại đến đây...."

"Tôi đã rất lo lắng, nên tự mình chạy đến xem... Bắc Tề tiên sinh đã đưa tôi đến..." Thiệu Huân giải thích với y.

Lam Cảnh Ngạn gật gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Bắc Tề Lạc, hắn thì hoàn toàn không nhìn y lấy một cái.

"Huân, anh lo lắng cho em nên đã đến đây sao?" Úc Ngôn hỏi anh, bước tới gần anh hơn một chút, đưa tay ra muốn chạm vào anh, nhưng Bắc Tề Lạc lại nhanh tay hơn, kéo anh lùi lại.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc của Bắc Tề Lạc, Úc Ngôn cười chua sót.

Thiệu Huân ngầm trừng mắt nhìn Bắc Tề Lạc một cái, sau đó lướt qua hắn, đi đến trước mặt Úc Ngôn, nghĩ nghĩ một lúc, anh mới chần chờ nói với nàng. "Anh vừa mói... nghe được em với Lam tiên sinh nói chuyện... em..."

"Đúng, em mang thai... nhưng cho dù vậy lại có tác dụng gì? Lam tiên sinh quả thực là cha của đứa trẻ, nhưng nếu em cùng anh ta miễn cưỡng ghép lại một chỗ, sẽ chỉ càng thấy thống khổ. Huân, anh không cần lo lắng cho em, em tự biết phải làm như thế nào. Tương lai em sẽ không cô đơn, vì em đã có đứa nhỏ làm bạn... hơn nữa, lần này, em không muốn vì công việc mà lại một lần nữa buông tha cho người trọng yếu nhất của mình."

"Tiểu Ngôn..." Nàng vẫn giống như cũ, kiên cường đến mức làn cho người ta thấy đau lòng...

"Huân, anh chúc em hạnh phúc đi."

Nàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, anh không đành lòng cự tuyệt, cuối cùng anh gật đầu nói. "Tiểu Ngôn, anh chúc em vĩnh viễn hạnh phúc, cũng có thể tìm được tình yêu chân chính của đời mình."

"Cảm ơn anh!" trong mắt Úc Ngôn hiện lên nước mắt. "Em cũng chúc anh hạnh phúc, cùng với người anh yêu, diện mạo tư thủ."

Dứt lời, nàng liếc nhìn Bắc Tề Lạc đang lạnh lẽo nhìn nàng.

"Huân, em có việc đi trước, nếu rảnh, hãy gọi điện cho em."

Úc Ngôn chào tạm biệt Thiệu Huân, sau đó đi thẳng.

"Tiểu Ngôn..." Thiệu Huân định ngăn nàng lại, nhưng Bắc Tề Lạc lại túm lấy tay anh không cho anh đi.

"Ta sẽ đuổi theo nàng ấy, Thiệu Huân ngươi không cần lo lắng."

"Lam tiên sinh." Thiệu Huân nhìn chằm chú vào Lam Cảnh Ngạn.

"Ban nãy Úc Ngôn nói cũng đúng, nếu không yêu nhau mà lại miễn cưỡng kết hợp, sẽ chỉ làm cho đối phương càng thêm thống khổ. Nhưng giờ phút này..." Lam Cảnh Ngạn quay sang nhìn Bắc Tề Lạc, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn, y ngoài cảm giác đau lòng, cũng đã không còn sự cuồng nhiệt cố chấp bám lấy hắn nữa. Y quay lại đối mặt với Thiệu Huân, nói. "Ta sẽ cố gắng chủ động để Úc Ngôn nhận ta, sau đó cho đến khi chúng ta đã hoàn toàn chấp nhận đối phương, ta sẽ lại cầu hôn nàng. Ta không cần biết sẽ mất bao nhiêu thời gian, nhưng ta vẫn tin tưởng sẽ có một ngày như vậy, Vì chúng ta còn có một đứa con làm ràng buộc nữa."

"Lam tiên sinh..."

"Được rồi, ta đuổi theo Úc Ngôn. Tái kiến. Còn nữa, chúc hai người hạnh phúc."

Lam Cảnh Ngạn nói sau, quay đầu nhìn Bắc Tề Lạc một cái thật lâu, sau đó giống như dứt bỏ thứ gì đó, quay đầu rời đi.

"Lam tiên sinh...."

Nhìn thân ảnh hai người kia lần lượt biến mất, Thiệu Huân thật sự rất muốn đuổi theo, nhưng anh lại bị Bắc Tề Lạc ôm chặt vào trong ngực.

"Huân, ngoài ôm ấp của ta ra, ta không cho phép ngươi đi bất kì nơi nào khác nữa. Đừng lo lắng cho hai người họ nữa, chuyện của họ họ có thể tự giải quyết tốt lắm..."

Bắc Tề Lạc nỉ non bên tai anh, thanh âm dễ nghe, ngữ điệu ôn như, làm anh có cảm giác mình đang nằm trên một đám mấy... phập phềnh không ngừng, nhưgn lại im lặng thoải mái...

"Nhìn hai người bọn họ, ta cảm thấy hai người chúng ta ở cùng một chỗ chính là một tội lỗi..."

Thiệu Huân cúi thấp đầu, u buồn nói. Nhưng ngay sau đấy, mặt anh bị nâng lên, lời nói tiếo theo của anh đã nhanh chóng bị Bắc Tề Lạc nuốt vào trong bụng. Vì đang ở ngoài đường, Thiệu Huân rất sợ có người sẽ nhìn thấy, nên mới ra sức giãy dụa, lại không thể giãy ra nổi.

Đến khi Bắc Tề Lạc nguyện ý buông anh ra, hô hấp của anh đã không xong, thân thể nhũn ra tựa vào người hắn.

"Là thiên ý cũng được, là lỗi lầm sai trái cũng không sao, Huân, cả đời này ta cũng sẽ không buông ngươi ra..."

"Nếu chúng ta cùng một chỗ, điểm đến cuối cùng là Địa ngục, thì ta cùng muốn mang ngươi theo cùng, tuyệt đối sẽ không buông tay."

Thiệu Huân mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, ánh mắt hắn thâm thúy của hắn, cảm nhận sự kiên quyết lộ ra từ giọng nói, từ hành động của hắn, hai tay anh cũng chậm rãi mà đưa lên ôm lấy hắn.

Không nói thêm gì, nhưng từ hành động của anh, cũng từ tận đáy lòng, anh đã biểu đạt sự chấp nhận.

Nếu không phải ông trời cho hai người gặp lại nhau, để hắn yêu anh, thì anh sẽ không phát hiện ra thứ tình yêu nấp kín trong tận đáy lòng của mình, cũng sẽ không như bây giờ, nguyện ý mất đi tất cả cũng muốn được ở bên cạnh hắn.

Nếu, đã là chuyện đã thực sự xảy ra, vậy thì anh sẽ chấp nhận mà ở bên hắn, đi yêu thương hắn, yêu con người xuất sắc đến mức làm cho người ta sợ hãi, lại quật cường cố chấp, đầy tính trẻ con này.

Anh sẽ dùng thời gian cả đời này đi yêu.

Vì anh thực sự đã bị đóa hoa xinh đẹp ăn thịt người này cắn nuốt, ngay cả linh hồn cũng không có cách nào lấy lại, thầm nghĩ, chỉ có thể mãi mãi luôn yêu hắn...

Mãi mãi.... 

< HOÀN>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.