Thục Nhân - Mạt Trà Thời Quang

Chương 10



Gió thu se lạnh.

Sở Hành trầm mặc nhìn ta, bỗng nhiên cười nhẹ. "Ta biết vấn đề nằm ở đâu."

Hắn kéo ta về phía trước, dừng lại trước một gốc cây lớn.

Hắn thực sự đã đưa Liễu Nhược đến đây.

Nàng bị trói tay chân, bịt miệng, buộc vào thân cây.

Liễu Nhược đôi mắt đỏ hoe vì khóc, vừa thấy chúng ta, liền "ư ử" kêu lên, nước mắt lại rơi.

"Lừa dối ta, phải c.h.ế.t!"

Chỉ trong chớp mắt, Sở Hành rút kiếm từ bên hông.

Một kiếm cắt đứt cổ họng nàng ta.

Đây chính là người mà hắn luôn miệng gọi là tình yêu sâu đậm.

Người trước mắt ta lúc này e rằng không chỉ là Sở Hành của mười năm sau.

Năm xưa, khi hắn g.i.ế.t ta, dung nhan hắn còn tái nhợt.

Hôm nay, một kiếm hạ xuống, mặt không đổi sắc.

Ta siết chặt hai tay.

"Nàng có hả giận không?"

Đôi mắt của Liễu Nhược vẫn chưa khép lại.

Ta dời ánh nhìn sang chỗ khác.

"Thục Nhân, ta đã sai rồi, những năm qua, ngày nào ta cũng hối hận, ta đã xây dựng cho nàng..."

"Câm miệng!"

Ta không muốn nghe thêm một chữ nào nữa từ hắn.

Ánh mắt Sở Hành lại trầm xuống.

Sau đó, hắn cười lạnh.

"Giờ Sửu ba khắc, nàng chờ đúng giờ này phải không?"

Giờ Sửu ba khắc, kiếp trước, Thái y đã công bố đó là thời khắc Hoàng thượng thực sự băng hà.

"Thục Nhân, nàng nghĩ rằng ta không có họ Tạ, nàng kéo theo một Sở Ngu vô dụng thì có thể thắng được ta sao?"

"Trẫm sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến, đêm nay ai thắng ai thua!"

Sở Hành kéo ta lên ngựa, trực tiếp phóng về hoàng thành.

Vừa vào đến cổng thành, từ hướng hoàng cung phát ra một luồng sáng.

Là tín hiệu của Đông cung.

Có lẽ đang báo cho hắn biết rằng, Hoàng thượng đã băng hà.

Ngựa tiến vào cổng cung, như vào chốn không người.

Ngự lâm quân trong hoàng cung đã nằm trong tay Sở Hành.

Các thái giám trong cung mặt mày hoảng hốt, vừa thấy ngựa liền quỳ xuống.

Cuộc tranh đoạt đã bắt đầu.

Trước tẩm điện của Hoàng thượng, người đông nghịt.

Đông cung Thập Suất phủ đã dốc toàn lực, Vũ Lâm quân, Kinh Kỳ doanh, quân nhà họ Tạ, đều hỗn loạn trong đó.

Sở Hành giật cương ngựa, cả đội quân vang dội hô to: "Điện hạ!"

Ai thắng ai thua, chỉ cần nhìn là rõ.

Sở Ngu bị hai thị vệ của Thập Suất phủ kẹp chặt cổ.

Hai ca ca của ta, từ xa trở về, cũng bị trói chặt tay, lưỡi d.a.o kề sát cổ.

Quân nhà họ Tạ đều đồng loạt quỳ một gối xuống đất.

Thật là thảm hại.

Sở Hành xuống ngựa, đưa tay về phía ta: "Lại đây, Hoàng hậu của ta."

Ta chỉ nhìn hắn.

Sở Hành đưa tay tới gần hơn, vẻ mặt đầy thành kính:

"Thục Nhân à, kiếp này, Trẫm muốn nàng trở thành Hoàng hậu hạnh phúc nhất."

Ta liếc qua đám đông đứng chật kín xung quanh, rồi ngước mắt nhìn lên mặt trăng trên bầu trời.

Thời khắc thật hoàn hảo.

Ta nhìn Sở Hành, khẽ nghiêng đầu.

Thắng rồi sao?

Sở Hành khẽ nhíu mày, nhìn quanh một lượt, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.

Quân nhà họ Tạ sao lại ít người như vậy? Hắn đã nhận ra?

"Đứa con ngỗ nghịch!" Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên từ phía trước, "Từ khi nào ngươi được tự xưng là ‘Trẫm"?"

Sở Hành không thể tin được, nhìn về phía người khoác áo ngủ, vừa xuất hiện trước cửa tẩm điện.

Là Hoàng thượng.

Thực ra, nước cờ thứ ba của ta không hề bị sự tái sinh của Sở Hành làm xáo trộn.

Bởi vì ta biết, con người thường thích dùng suy nghĩ của mình để đo lường người khác.

Nhất là khi hắn giờ đây đã trở thành một "bạo quân" tàn nhẫn và khát máu.

Trong mắt hắn, đêm nay, ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực của nhà họ Tạ để chiếm lĩnh hoàng cung, sửa di chúc của Hoàng thượng, và đẩy Sở Ngu lên ngôi.

Hắn sẽ không nghĩ đến khả năng thứ hai.

Vì hắn cũng đang nóng lòng chờ đợi đêm nay, chờ đợi ngày hắn trở lại vị trí cao nhất.

Nhưng ta sẽ không để hắn đạt được ý nguyện.

Ngay từ đầu, nước cờ thứ ba của ta vốn không phải là một cuộc biến loạn trong cung.

Hoàng thượng là một vị vua tốt.

Người cần mẫn trong việc chính sự, thương dân như con, đối với nhà họ Tạ lại càng kính trọng và quý mến.

Nếu đã biết người sẽ lặng lẽ ra đi trong đêm nay, tại sao không sớm chuẩn bị phòng bị? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.