Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 50: Cư tâm phả trắc [5]



Cố phủ đèn đuốc sáng choang.

Lúc Đào Mặc thấy Cố Xạ, y đang pha trà. Bàn trà kiểu cổ bày ở trước mặt băng ghế. Hắn quay đầu nhìn Cố Tiểu Giáp, lại đúng lúc thấy bóng dáng hắn kéo Hách Quả Tử rời đi.

Cửa đóng kín.

Trên mặt đất ánh trăng chiếu rọi, có chút sáng, có chút lạnh, có chút làm lòng người hoảng sợ không nói nên lời.

“Ngồi.” Cố Xạ nhàn nhạt nói.

Đào Mặc ngồi xuống băng ghế, sống lưng thẳng tắp.

Trong lò lửa nhún nhảy không yên, nhiệt độ vụn vỡ trên bề mặt loáng sáng. Hắn nhìn ngón tay thon dài kiên định của Cố Xạ, thấp giọng nói: “Xe ngựa tìm được rồi.”

“Ừ.”

“Ở ngoài thành.”

“Ừ.”

“Không mất đồ đạc.”

“Ừ.”

“Nhưng ta sẽ cố gắng tìm ra người trộm xe.” Đào Mặc thành khẩn phát thề.

Cố Xạ tranh thủ ngước mắt nhìn hắn, “Người trộm xe?”

Đào Mặc ngẩn người, nghĩ không ra mấy chữ này có gì không ổn.

.

Cố Xạ nói: “Kẻ trộm cắp, không phải nên gọi là tặc sao?”

Đào Mặc cúi đầu, ngưng thần tĩnh tâm, một lát sau mới lấy dũng khí nói: “Ta nghĩ, hắn trộm xe nhưng lại không lấy một vật gì mà bỏ lại ở ngoài thành, tất nhiên là có lý do của hắn.” Hắn nhìn sắc mặt Cố Xạ, sợ mình lại có từ nào ngữ nào phạm vào điều kiêng kị của y.

Cố Xạ không tức không giận hỏi: “Ngươi cho là vì lý do gì?”

Đào Mặc nói: “Có lẽ, hắn cần dùng xe ngựa.”

Cố Xạ khẽ nhếch khóe miệng.

Đào Mặc cẩn cẩn dực dực nói: “Ta nói sai rồi.”

“Không. Có lý.” Cố Xạ nói, “Xe ngựa vốn là để dùng, chỉ là có quá nhiều người lòng người phức tạp, nghĩ cũng phức tạp.”

Đào Mặc nghe y tán đồng với mình, không khỏi trở nên lớn mật, lại nói: “Ta là nghĩ thế này. Người kia có lẽ là có việc gấp, hết sức rơi vào đường cùng mới mượn dùng xe ngựa.”

Cố Xạ nói: “Hắn đem xe ngựa bỏ ở ngoài thành.”

Đào Mặc mắt sáng lên, nói: “Hay là hắn nóng lòng muốn vào thành!”

Cố Xạ không đáp.

Đào Mặc lại suy nghĩ một chút, “A, nếu hắn nóng lòng muốn vào thành, sao lại không dứt khoát đưa xe ngựa vào bên trong thành?”

Cố Xạ thêm nước vào ấm trà.

Đào Mặc mải miết suy nghĩ hồi lâu.

Cố Xạ đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi đi tìm chiếc xe bị mất ở đâu trước?”

“Trong thành. Bởi vì Kim sư gia nói xe ngựa Cố phủ nếu vào thành chắc chắn sẽ có người nhận ra… A! Hắn cũng biết. Hắn biết chiếc xe này là xe ngựa của Cố phủ.” Đào Mặc thấy đã nghĩ thông suốt, “Xe ngựa mất ở Lung sơn, mà hắn biết chiếc xe kia là của ngươi. Người đó, người đó là người của Tang Đầu thôn?”

Cố Xạ nghiêng đầu, nhìn ánh trăng trước cửa di chuyển về hướng đông, “Đêm đã khuya.”

Đào Mặc giật mình, theo bản năng nhìn về phía ấm trà trong tay hắn.

“Ta mệt rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi.” Cố Xạ trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

“A. Được. Xin lỗi, ta nói về vụ án này quá nhập tâm rồi.” Đào Mặc khẩn trương đứng lên, đi ra ngoài, đi thật chậm hết sức lo sợ sẽ mạo phạm đến y.

Cố Xạ nhìn Đào Mặc đi ra, đưa tay xách ấm trà đặt trên hỏa lò đến nóng hổi, đem toàn bộ nước sạch rót vào thùng nước bên cạnh.

***

Đào Mặc đầu này mới vì được Cố Xạ chỉ điểm mà hiểu ra, đầu kia Thôi Quýnh đã trực tiếp đem phạm nhân áp giải đến công đường.

Đào Mặc nhận được tin tức, vội vã thay quan bào từ Cố phủ chạy về huyện nha, cùng đi với hắn còn có Cố Tiểu Giáp làm nguyên cáo.

Kim sư gia đã thấy qua Đào Mặc thẩm án vài lần, rốt cuộc nhịn không được vào lúc nhàn hạ đọc cho hắn nghe vài thiên tiểu thuyết phá án truyền kỳ lưu truyền trên phố. Tuy nói không hoàn toàn tin vào đó, nhưng lão thấy, dù không tin thì so với Huyện thái gia nhà mình cũng đáng tin cậy hơn nhiều.

Bởi vậy lúc Đào Mặc lên công đường cũng không khẩn trương thất thố như trước đây, không biết làm gì, mà là khí định thần nhàn tra hỏi: “Quỳ dưới công đường là người nào?”

Người kia run rẩy đang muốn trả lời, lại nghe ba một tiếng, kinh đường mộc vỗ xuống, lúc này mới cả kinh phủ phục trên mặt đất, hoảng loạn nói: “Tiểu nhân là Tang Tiểu Thổ, tiểu nhân, tiểu nhân thỉnh đại nhân khai ân! Thỉnh đại nhân khai ân!” Hắn nói xong, lại ba ba ba dập đầu ba cái.

Đào Mặc nguyên là sau khi tra hỏi mới nhớ tới trong tiểu thuyết Huyện thái gia trước lúc hỏi đều sẽ vỗ kinh đường mộc, để tăng thêm thanh thế, cho nên mới vội vàng bổ sung, nhưng không nghĩ là đã hù dọa người dưới công đường. Hắn vội mềm giọng nói: “Ngươi chớ sợ, trước đem đầu đuôi ngọn nguồn sự tình kể lại đi.”

Tang Tiểu Thổ nghe thanh âm Đào Mặc đã ôn hòa, thoáng lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Tiểu nhân là thôn dân của Tang Đầu thôn, trong nhà vốn có vài mẫu đất, nhưng mấy năm trước để kiếm tiền mua thuốc cho cha ta, đều đã bán đi rồi. Hôm nay ở trong thành có việc một chút.”

Cố Tiểu Giáp nói: “Ngươi nói có việc không phải là làm đầu trộm đuôi cướp đấy chứ?”

*đầu trộm đuôi cướp: nguyên văn lương thượng quân tử, lương ở đây là xà nhà cột nhà

Tang Tiểu Thổ mờ mịt nói: “Không có mang xà, nhưng có mang theo cái rương, cái rương lớn.”

Kim sư gia ho khan hai tiếng.

Đào Mặc đang nghe đến nhập thần lập tức quan tâm hỏi: “Sư gia khó chịu ở đâu? Có muốn xuống nghỉ ngơi không?”

Kim sư gia tức giận nói: “Đa tạ đại nhân quan tâm.”

Đào Mặc thấy sắc mặt lão hồng nhuận, xác thực không có ốm đau gì, mới yên lòng, nói với Tang Tiểu Thổ: “Kim sư gia không nên ngồi lâu, ngươi hãy chọn việc quan trọng mà nói.”



Cái gì gọi là lão không nên ngồi lâu?

Trên mặt Kim sư gia trận xanh trận trắng. Tuy nói Đào Mặc cũng coi như thuận theo ý lão, nhưng cái nguyên do này thực sự khiến lão “Xấu hổ” .

Tang Tiểu Thổ bị dọa thì liên tục gật đầu, “Hôm đó, cha ta bị ho rất nặng. Ta cõng cha ta đến huyện thành xem đại phu, thế nhưng đi được nửa đường, cha ta lại không đi được nữa, sắc mặt trắng bệt nhợt nhạt, ta sợ ông không kịp đến huyện thành, nửa đường thì… thì…” Hai mắt hắn ươn ướt, khóc nức nở nói, “Lúc đó ta không nghĩ được gì, thấy bên cạnh có chiếc xe ngựa, trên xe lại không có người, nghĩ muốn cứu người trước, cùng lắm thì cứu xong sẽ lén đưa trở về. Sau đó ta đưa cha ta lên xe ngựa, mới phát hiện xe ngựa này thật đẹp giống như, như… hoa. Ta đoán là xe ngựa của Cố công tử, nhưng cha ta mắt thấy không đi được nữa, ta cái gì cũng không dám nghĩ, rồi, rồi đánh xe ngựa đến huyện thành. Ta biết Cố công tử là đại nhân vật trong thành, không dám đi vào, liền bỏ xe ở bên ngoài. Ta nghĩ, biết đâu sẽ có người phát hiện. Cố công tử tìm được xe về, đại khái sẽ không so đo. Nếu như không bị phát hiện, ta lại lén đưa trở về. Ai ngờ đến khi ta quay lại, thì thấy rất nhiều quan sai. Ta sợ vô cùng, ta không biết, không biết sẽ như thế này. Cha không còn, ta, ta lại…”

Huyện nha một phen tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng hắn người đang phục dưới đất gào khóc.

Kim sư gia hãy còn thổn thức, quay đầu muốn nhắc nhở Đào Mặc tiếp tục thẩm án, lại thấy hắn đang nhoài người lên bàn lặng lẽ lau nước mắt.”…”

Trên công đường dưới công đường trong ngoài đều khóc lóc, vụ án lại gặp trở ngại.

(Cái cảnh này thật là… >.<)

Ba ba ba.

Ba tiếng vỗ tay.

Đào Mặc ngây người, mở to hai mắt đều đỏ cả nhìn ra bên ngoài công đường.

Chỉ thấy Lô Trấn Học ăn vận một thân trường bào đỏ sậm, thản nhiên từ trong đám người đi tới.

Kim sư gia âm thầm nhíu mày, nhắc nhở Đào Mặc: “Đây là công đường, những người không có nhiệm vụ không nên vào trong.”

Đào Mặc gật đầu tỏ vẻ minh bạch, quay đầu nói với Lô Trấn Học: “Ngươi đến công đường làm gì?”

Kim sư gia hận đến mức muốn đấm bàn.

Lô Trấn Học kinh qua vài lần ăn uống với nhau, với tính cách Đào Mặc từ lâu đã hiểu rõ, kết quả như vậy cũng là trong sở liệu, mỉm cười nói: “Biện xử.”

“Biện xử cho nhà ai?” Đào Mặc ngạc nhiên.

Lô Trấn Học chỉ tay về phía Tang Tiểu Thổ đang quỳ rạp trên mặt đất khóc thút thít nói: “Hắn.”

Kim sư gia nhịn không được tự bước ra nói: “Lô tụng sư và Tang Tiểu Thổ có ước định trước?”

Lô Trấn Học nói: “Trước đây ta và hắn còn chưa biết mặt.” Hắn nghe nói Đào đại nhân lại thăng đường thẩm án rồi, mới hiếu kỳ đến xem một chút, không ngờ vụ án lại liên quan đến Cố Xạ. Cố Xạ đến Đàm Dương huyện chỉ một thời gian ngắn, chưa từng lên công đường, danh tiếng đã vô song, đem một kẻ vốn độc chiếm đầu bảng như hắn hạ xuống phía dưới, từ lâu hắn đã muốn tìm cơ hội đọ sức với hắn một phen. Lần trước vụ án Lương phủ Khâu phủ chỉ là vụ án nhỏ thử ngưu đao, hôm nay cơ hội khó có được, hắn không tin Cố Xạ bị người khác đạp lên đầu còn không xuất hiện!

Kim sư gia nói: “Không hề liên quan?”

Lô Trấn Học lắc đầu nói: “Không thân chẳng quen.”

“Vậy mời Lô tụng sư ra ngoài công đường nghe phán xử.” Nếu không phải Lô phủ ở Đàm Dương huyện được cũng xem là đại hộ, lão nói chuyện tuyệt không khách khí như vậy.

Lô Trấn Học phớt lờ lão, nhìn thẳng phía Đào Mặc nói: “Đào đại nhân, Tang Tiểu Thổ không biết chữ, đối với luật pháp triều ta lại càng không biết gì, xin đại nhân ân chuẩn cho ta làm tụng sư của hắn, biện bạch cho hắn.” Hắn biết Đào Mặc nhìn như ngu độn, nhưng thẩm án thì công chính hiếm thấy, bởi vậy trong lòng hắn đối với việc Đào Mặc sẽ đồng ý chuyện này đã nắm chắc mười phần.

Không ngờ Đào Mặc cau mày nói: “Ngươi và hắn không thân không quen, với việc này cũng không hề quan hệ, sao lại muốn biện bạch cho hắn?”

Lô Trấn Học nói: “Phàm việc gì cũng đều coi trọng chữ lý, không thân không quen, không hề can hệ cũng có thể vì lý giúp người.”

Đào Mặc nói: “Vậy sao ngươi biết ta sẽ không vì lý giúp người?”

Lô Trấn Học ngẩn người.

Đào Mặc nói: “Mời Lô tụng sư tạm thời đứng ở một bên, nếu bản quan thật sự xử có chỗ bất công, lại ra biện bạch cũng không muộn.”

Cố Tiểu Giáp thấy Lô Trấn Học ngượng ngập ra khỏi công đường, cố ý cười ha ha. Hắn quen biết Đào Mặc lâu như vậy, vẫn là lần đầu thấy nghe hắn nói chuyện cũng có thể hả hê lòng người quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.