Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 56: Lai giả bất thiện [2]



Hấp ta hấp tấp rửa mặt xuống lầu, Đào Mặc liền thấy Cố Xạ đang đắm mình trong nắng mai.

Tu mi tuấn mục, phong thái bức người.

Đáy lòng Đào Mặc đột nhiên dâng lên một trận tâm tình xa lạ.

Lần đầu thấy Cố Xạ, y đứng phía sau những người bạn hữu, thanh lãnh cô ngạo, khó thể thân cận. Bản thân vì cái liếc nhìn mà kinh hãi, từ đó thì luôn vướng mắc trong lòng. Nói là vô tâm, kỳ thực là hữu ý, lấy vô tâm che giấu cái hữu ý mà thân cận y, dù cho chỉ là một tràng hoa trong gương trăng trong nước. Song, càng thân cận, càng cố chấp hãm sâu, khó thể kiềm chế. Nhìn Cố Xạ lúc này ngồi ở bàn tảo thiện chờ mình, trong lòng hắn xúc động cùng mất mác đan xen, song song như thủy triều trận trận phiên trào.

Có càng nhiều, lại càng sợ mất đi. Nhân chi thường tình. Hắn không biết nếu có một ngày mình biết được Cố Xạ nói chuyện thành thân, thì sẽ…

Cố Xạ đột nhiên nghiêng đầu, vẻ kinh ngạc nhìn qua.

Đào Mặc đang chăm chú nhìn y liền hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình lại bất tri bất giác rơi lệ.

Cố Xạ đứng dậy, từng bước đi tới phía hắn.

Hai chân Đào Mặc như bị đóng đinh tại chỗ.

“Ác mộng sao?” Cố Xạ hỏi.

Đào Mặc sững người, sau đó qua quýt dùng tay áo lau lau mặt, thấp giọng đáp lời.

“Nói dối.” Cố Xạ lãnh đạm xoay người, quay về chỗ ngồi.

Đào Mặc bị thái độ trước sau của y làm cho thấp thỏm đứng lên, dè dặt theo sau y ngồi xuống, “Sao ngươi biết ta nói dối?”

Cố Xạ liếc mắt về phía Cố Tiểu Giáp, nói: “Vừa đi vừa ngủ gật sao?”

Đào Mặc hiểu ra. Vừa rồi lúc Cố Tiểu Giáp đi tìm mình, mình vẫn rất tốt, chớp mắt nước mắt rơi hiển nhiên không liên quan tới ác mộng. Lúc trước Cố Xạ nói như vậy, bất quá là trêu hắn, không ngờ hắn lại thừa nhận thật.

“Ta…” Cả mặt hắn phát đỏ, vắt hết óc nghĩ một cái cớ.

“Ăn không nói.” Cố Xạ múc cháo thong thả ăn.

Đào Mặc vừa ăn vừa quan sát sắc mặt y.

Cố Xạ bình ổn như thái sơn.

Thật lâu mới ăn xong, Đào Mặc đang nghĩ muốn tạ lỗi ngày hôm qua lỡ hẹn, chợt nghe một loạt tiếng bước chân trên thang lầu, Lão Đào và Hách Quả Tử cùng xuống lầu.

Cố Tiểu Giáp nhìn Cố Xạ, ngoắc Hách Quả Tử nói: “Bên này.”

Hách Quả Tử nghĩ đến sáng sớm nay hắn trừng mình, nghĩ thầm vừa vặn mượn cơ hội hỏi cho rõ ràng, liền đi tới.

Lão Đào lại đi đến bàn của Cố Xạ và Đào Mặc.

Đào Mặc thấy Lão Đào đi qua, liền nói: “Cùng ăn đi.” Từ sau khi phụ thân qua đời, trong lòng hắn đã xem Lão Đào như phụ thân vẫn còn sống vậy, không hề xem lão như hạ nhân.

Lão Đào hỏi: “Thiếu gia dùng xong chưa?”

Đào Mặc gật đầu.

“Vậy chúng ta quay về nha môn đi.” Lão Đào nói, “Hôm qua thiếu gia ngủ rất sớm, còn chưa chờ Kim sư gia hồi bẩm mà.”

Đào Mặc nhớ tới án mạng của Vãn Phong, đứng lên, “A! Thiếu chút nữa đã quên, chúng ta đi nhanh đi.”

Cố Xạ bình đạm hỏi: “Là vụ án ngày hôm qua?” Lúc Đào Mặc đem án mạng thông báo cho Y Vũ, y cũng ở đó.

Đào Mặc nói: “Đúng vậy. Không biết Huyện lệnh Lân huyện đã bắt tay điều tra chưa.”

Cố Xạ nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Lão Đào cự tuyệt: “Nơi ban sai, Cố công tử ra vào sợ rằng có nhiều bất tiện.”

*ban sai: nơi quan viên làm việc, trừng phạt

Cố Xạ không nói một lời, chỉ nhìn Đào Mặc.

Đào Mặc nói ngay: “Cố công tử cũng không phải người ngoài.”

Lão Đào giật mình.

Vẻ mặt không mặn không nhạt của Cố Xạ cũng lộ ra vài phần hứng thú.

Đào Mặc chữa lời: “Ta nói là, chuyện này Cố công tử cũng đã biết rồi, biết đâu cũng có thể cho ý kiến. Cũng không tính là… người hoàn toàn không liên quan gì. Không bằng cùng đến huyện nha ngồi một chút?”

Cố Xạ nói: “Như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.”

Lão Đào bỗng thấy hối hận vạn phần. Có lẽ hôm qua dùng Cố Xạ đối phó Y Vũ là sai lầm lớn nhất. Lão nhớ tới câu tục ngữ — thỉnh thần dễ tống thần nan.

***

Mọi người đến huyện nha, Kim sư gia quả nhiên đã ở thư phòng. Lão thấy Cố Xạ trong lòng kinh hoảng, nhưng lão ở quan trường lăn lộn nhiều năm, sớm đã luyện nên bản lĩnh mặt không đổi sắc, bởi vậy không mất nhiệt tình mà lên tiếng chào, sau đó quay sang Đào Mặc mà bàn giao việc.

Huyện lệnh Lân huyện nghe nói có án mạng, vốn không muốn nhận. Nhưng Kim sư gia sớm có chuẩn bị, các loại công văn ứng phó đủ cả, Huyện lệnh từ chối vài lần không xong, đành nhận lấy.

Đào Mặc nghi hoặc hỏi: “Huyện lệnh kia sao lại thoái thác?”

Kim sư gia nói: “Người chết là do trúng tên. Làm bị thương hắn không phải người trong giang hồ, thì cũng do người có quyền thế bao che, vô luận là loại nào cũng không dễ đắc tội a.”

Lão Đào nói: “Sao không phải là mấy người đi săn?”

Kim sư gia nói: “Mũi tên của những người đi săn không có khéo léo tinh xảo như vậy. Mũi tên trên thân người chết nguyên bản có khắc chữ, chỉ là bị ai xóa đi rồi, chắc là có kế hoạch cả.”

Đào Mặc nói: “Mưu sát?”

Lão Đào nói: “Nói không chừng chẳng những là mưu sát, mà còn là truy sát.”

Đào Mặc nghe được trong đầu trận trận phát lạnh, “Vì sao?”

Lão Đào nói: “Mũi tên của kiếp phỉ phổ thông tuyệt đối sẽ không tinh xảo như vậy, lại càng không khắc chữ bên trên. Nhân vật xưng là danh hào lục lâm trên đường thì có khắc chữ bên trên mũi tên, nhưng tuyệt đối không phải lúc chuyện xảy ra thì vội vã xóa đi. Cho nên, Vãn Phong tuy rằng mất hành lý, nhìn như bị cướp, nhưng trên thực tế khả năng bị cướp cũng không lớn.”

Kim sư gia nghe được liên tục gật đầu, “Đúng là như vậy.”

Đào Mặc nói: “Nếu là mưu sát, thì sao lại phải mưu sát hắn?”

Kim sư gia thấy hắn rầu rĩ, trấn an: “Việc này đã chuyển giao cho Lân huyện, đông gia cứ chờ tin tức là được.”

Lão Đào lại không lạc quan như lão vậy, theo như lời lão vừa nói, quan huyện Lân huyện vốn không muốn tiếp nhận án này, sợ là khi bị ép nhận lấy, cũng chỉ làm qua loa cho xong. Xem ra việc này còn cần động dụng thế lực Ma giáo âm thầm điều tra. May thay lần này trở về, Minh tôn giao sự vụ của Đàm Dương huyện và vài nơi lân cận cho lão phụ trách, chứng tỏ xóa bỏ hết hiềm khích lúc trước, như vậy lão cũng không cần giống năm đó, lại phải giấu đầu giấu đuôi, không dám ra tay, bên cạnh không có người sai phái, mọi chuyện cần phải tự thân mình làm.

Cho đến khi Hách Quả Tử đứng nghe bên cạnh đột nhiên mạo muội nói ra một câu, “Ta vẫn cảm thấy việc này không thoát khỏi có quan hệ với Y Vũ. Hôm qua hắn nói chuyện, che che giấu giấu.”

Cố Tiểu Giáp khó có khi đồng tình nói: “Hôm qua hắn cố tính điều tên tiểu tư bên cạnh kia đi, nói không chừng là sợ hắn nói gì lỡ miệng.”

Đào Mặc nghe xong mấy vòng ý kiến, phát hiện chỉ có Cố Xạ chưa hề mở miệng, không khỏi nhìn về phía y.

Cố Xạ nhướng mày hỏi: “Có liên quan gì tới ngươi?”

Đào Mặc giật mình, đang định đáp lại, lại thấy y đã xoay người đi đến bàn đọc sách.

Kỳ thực thái độ này của Cố Xạ Lão Đào lại vô cùng tán thưởng. Theo lão thấy, Y Vũ kia và Vãn Phong đều không phải là thứ tốt lành gì, bọn họ sống chết thế nào vốn không có liên quan gì đến bọn hắn. Thế nhưng lúc đó phát sinh đủ loại chuyện dù sao vẫn khiến lão trong lòng bất an, sợ nếu thật có dính líu đến những người đó, khiến những người kia truy tung đến tận đây biết chỗ ở của Đào Mặc, lại nảy sinh ý nghĩ trừ cỏ tận gốc, cho nên không thể không cẩn thận là hơn.

“Chữ ngươi?” Cố Xạ đột nhiên hỏi.

Đào Mặc ngây ngẩn, đột nhiên nhớ tới trên bàn còn bày tờ viết chữ, là trước đây viết phỏng theo hai chữ “Tốc thẩm” của Cố Xạ, không khỏi đỏ mặt nói: “Ta, ta trong lúc nhàn rỗi thì viết một chút.”

Cố Xạ nói: “Mài mực.”

Hách Quả Tử nhíu chặt mày, đang muốn nói gì đó, lại bị Cố Tiểu Giáp kéo lại nói: “Ngươi còn chưa dẫn ta dạo quanh huyện nha nha.”

“Huyện nha có gì hay mà đi dạo?” Hách Quả Tử muốn tránh thoát khỏi tay hắn, không ngờ càng lúc càng bị siết chặt, còn kéo thẳng ra ngoài, “Có qua có lại không hiểu sao?”

Bọn họ bên này lôi kéo, Đào Mặc đã đem nước trong chén rót vào nghiên mực, cầm thỏi mực nhẹ nhàng mài.

Hai hàng lông mày của Lão Đào cau lại.

Kim sư gia nói: “Chữ của Cố công tử có thể nói là thiên hạ tuyệt, không ngờ lại có may mắn được thưởng thức.” Lời này của lão không phải là nịnh hót. Đàm Dương huyện không ít người biết Cố Xạ viết chữ rất đẹp, nhưng thấy người như thấy lông phượng sừng lân. Cố Xạ tựa hồ đối với việc triển lộ tài hoa vô cùng keo kiệt.

Cố Xạ cũng không ngẩng đầu lên nói: “Xin hai vị hãy rời đi nơi khác.”

Kim sư gia đang muốn tiến đến bàn sách bước chân nhất thời lúng ta lúng túng trở về chỗ cũ, quay đầu nhìn Lão Đào.

Đào Mặc khoát tay với bọn họ.

Lão Đào muốn nói lại thôi.

Kim sư gia thở dài, xoay người đi ra ngoài.

Lão Đào ý vị thâm trường nhìn Cố Xạ đầu cũng không hề ngẩng lên, lặng lẽ rời khỏi thư phòng, thuận tay đóng cửa lại.

“Mực quá đậm rồi.” Cố Xạ nói.

Đào Mặc lúc này mới phát hiện tay mình chưa dừng lại, vội thêm chút nước vào.

Cố Xạ nâng tay ở giá bút quét một lượt, miễn cưỡng chọn một cây, đưa đến nghiên mực điểm mực, sau đó đứng dậy nhường vị trí cho Đào Mặc.

Đào Mặc buồn bực ngồi xuống.

Cố Xạ lại đưa bút cho hắn.

Đào Mặc nhận lấy bút, mờ mịt nhìn y.

“Viết đi.” Cố Xạ nói.

Đào Mặc khẩn trương nuốt nước miếng một cái, đang muốn đặt bút, lại cảm thấy trên tay âm ấm, đúng là Cố Xạ cầm tay hắn, nhẹ nhàng hạ xuống.

Cán bút không ngừng rung rung.

Cố Xạ nhíu mày, quay đầu nhìn hắn.

Cả người Đào Mặc đều giống như rơi vào thùng nhuộm màu đỏ, đỉnh đầu hình như phù phù bốc hơi nóng.

Cố Xạ buông tay.

Bút lập tức từ các đầu ngón tay Đào Mặc tuột xuống.

“Ta, xin lỗi, ta không cố ý…” Đào Mặc nói năng lộn xộn.

Cố Xạ cầm bút lên, lần nữa đổi trang giấy, “Làm lại.”

Lần này y không có cầm tay dạy, mà là đứng bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng chỉ điểm chỗ Đào Mặc sai sót.

Luyện chữ cũng không thể sớm chiều là có thể thành, Đào Mặc một chút căn bản cũng không có, muốn viết phỏng theo Cố Xạ, không khác như lên trời.

Cố Xạ dạy vài lần, thấy không hề tiến thêm, liền thay đổi học từ cái đơn giản nhất.

Đào Mặc học một hồi, tâm tư lại dần dần lay động, thấp giọng nói: “Ta không thể học nhận biết ba chữ kia trước sao?”

Cố Xạ tự tiếu phi tiếu, “Chờ ngươi có thể đem ba chữ kia mỗi bút mỗi hoa đều viết được ngay ngắn nắn nót rồi nói.”

Đào Mặc nhìn chữ mình bảy méo tám vẹo, ngã trái ngã phải, trong lòng thừa nhận.

Cố Xạ, Cố Huyền Chi, bất luận là cái gì ở đâu cũng phải chỉnh tề phiêu lượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.