Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 60: Lai giả bất thiện [6]



Đào Mặc bật thốt lên: “Ta!” Sau khi nói ra khỏi miệng, tâm tình nguyên bản cuồng loạn nhảy dựng lại bất ngờ bình tĩnh trở lại, tựa như sự yên lặng trước bão táp, mang theo bất an và nóng lòng.

Cố Xạ nhướng mày, “Ngươi mỗi ngày đều tới?”

Bão tố, tim đập cuồng loạn như bão táp. Đào Mặc khó nén vui mừng trên mặt, ra sức gật gật đầu, “Đến, nhất định đến, đến đúng giờ.”

Cố Xạ rũ mắt.

Đào Mặc trong lòng run sợ nhìn y, chỉ sợ một tràng hoan hỉ lúc này là hoa trong gương trăng trong nước.

Lát sau, Cố Xạ nói: “Ta phái người đưa ngươi về.”

Tuy Đào Mặc có xe ngựa, nhưng lúc này cảnh này, hắn một chút cũng không muốn từ chối hảo ý của Cố Xạ. “Ta, vậy ta ngày mai lại đến?”

Cố Xạ thản nhiên nói: “Ngươi không bảo đảm?”

“Bảo đảm bảo đảm.” Đào Mặc cảm thấy mình như bay lơ lửng trên mây, từ trên xuống dưới không có sức lực, sợ sẽ ngã xuống, giật mình tỉnh mộng đẹp. Hắn nhìn chằm chằm Cố Xạ, toét miệng cười mãi, ngay cả khi Cố Tiểu Giáp tiến đến cũng không phát giác.

Cố Tiểu Giáp nhìn bộ dáng ngốc hồ hồ của hắn, đã hiểu ra ngọn nguồn.

Người này… làm sao có thể cùng công tử xuất hiện dạng quan hệ như vậy?

Từ lần hỏi đáp mạc danh kỳ diệu cùng Cố Xạ hôm qua, trong đầu hắn luôn luôn có những ý niệm đáng sợ.

“Uống trà.” Hắn đem chén trà đặt khá xa trà kỷ, muốn từ đó kéo xa khoảng cách giữa Cố Xạ và Đào Mặc.

Trong lòng Đào Mặc nở hoa, cũng không nghi ngờ, lắc đầu nói: “Ta không khát.”

Cố Tiểu Giáp đem trà đặt trên bàn sách, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa Cố Xạ và Đào Mặc. Là hắn đã tới chậm, bỏ lỡ cái gì sao? Vì cái gì bầu không khí lại khác xa vừa rồi như vậy?

Cố Xạ nói: “Ngươi không phải muốn thu thập hành lý sao?”

Cố Tiểu Giáp ngẩn người, “Hành lý?” Hắn quay đầu nhìn Đào Mặc.

Đào Mặc hồi thần nói: “A, hành lý của ta không nhiều, không vội.”

Cố Tiểu Giáp giương cao thanh âm, “Ngươi muốn dọn đi?”

Đào Mặc gãi gãi đầu nói: “Ta rời huyện nha lâu như vậy…”

“Sao ngươi không nói sớm!” Cố Tiểu Giáp lập tức thay đổi sắc mặt, mặt mày hớn hở nói, “Có cần giúp gì không? Có muốn ta tiễn ngươi không?”

Đào Mặc ngơ ngác nói: “Được.”

Cố Tiểu Giáp mừng đến mức mặt đỏ lên, mắt tỏa sáng, tựa hồ hai gò má hai bên có dán lên hai chữ cao hứng, “Lúc có thời gian hãy quay lại đây chơi. Bất quá Đào đại nhân một ngày vạn việc, có lẽ không rảnh được như vậy.”

“A, không đâu. Yên tâm, ta mỗi ngày đều sẽ quay lại.” Đào Mặc lại cam đoan.

Nụ cười của Cố Tiểu Giáp cứng đờ, “Quay lại? Mỗi ngày?”

Đào Mặc càng không ngừng gật đầu, “Ta sẽ quay lại chơi cờ.”

“Bôn ba đi về như vậy…”

“Huyện nha và Cố phủ không xa.”

“Thế nhưng huyện nha công việc bề bộn…”

“Ta có thể giúp được cũng không nhiều.”

“…” Cố Tiểu Giáp ra đòn sát thủ, “Đào đại nhân không phải còn phải chiếu cố Y Vũ công tử sao?” Tuy rất ghét Y Vũ, thế nhưng Cố Tiểu Giáp lúc này lại rất vui mừng khi có một nhân vật khó giải quyết như vậy tồn tại.

Đào Mặc nói: “Ta và hắn là đồng hương, hắn nếu có gì khó khăn, đủ khả năng thì sẽ chiếu cố. Bất quá Đàm Dương huyện rất thái bình, sẽ không có đại sự gì.”

Cố Tiểu Giáp cùng đường.

Cố Xạ rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Ta nghe nói trù phòng bị dột.”

Sau lưng Cố Tiểu Giáp chợt lạnh lẽo.

Cố Xạ nói: “Tối nay ngươi đi coi chừng đi.”



Họa từ miệng mà ra nha. Vì sao hắn không quản được miệng mình chứ?

Cố Tiểu Giáp hối hận không kịp.

***

Đào Mặc quay về huyện nha.

Lão Đào ở cửa đón hắn, thấy hắn từ trên xe ngựa Cố phủ xuống, hơi ngây ra, hỏi: “Hách Quả Tử đâu?”

Đào Mặc nói: “Phía sau.”

Quả nhiên, Hách Quả Tử rất nhanh đánh xe ngựa xuất hiện ở cuối ngõ hẻm.

Lão Đào khẽ nhíu mày, “Chẳng lẽ hành lý thiếu gia rất nhiều?” Không đến nỗi vậy chứ. Lúc trước bọn họ rời khỏi quê hương, ngay cả người mang theo hành lý cũng chỉ có một chiếc xe ngựa, sao chỉ đến Cố phủ ở tạm lại biến thành hai chiếc xe ngựa rồi.

Đào Mặc cũng không biết nên giải thích thế nào, lúng ta lúng túng nói: “Cố công tử có lòng tốt.”

Lão Đào nhìn vẻ mặt hắn, loáng thoáng đoán ra tiền căn hậu quả, lại càng cảm thấy nhìn không thấu tâm tư Cố Xạ. Hắn tự cho đã gặp qua vô số người, duy chỉ có đối với Cố lại có loại phân vân như đúng mà thật ra là sai, tựa như sai thật ra lại đúng.

Cố Xạ đối với Đào Mặc rất đặc biệt. Nếu không đặc biệt, y tuyệt sẽ không đến khách điếm lúc nửa đêm. Nhưng đặc biệt này đến tột cùng là loại đặc biệt nào? Là hiếu kỳ? Là nghi hoặc? Hay là… tình yêu nam nữ?

Lão Đào bỗng nhiên rùng mình.

Dù rằng Đào Mặc ôn hòa, nhưng vô luận là bề ngoài hay ngôn hành cử chỉ, đều rất khó để xem hắn là nữ tử. Cố Xạ… hẳn không thể nào chứ?

Đào Mặc thấy lão Đào đứng ở cửa thần tình thay đổi trong nháy mắt, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

Lão Đào ho khan, lắc đầu nói: “Không có gì. Chúng ta vào trong trước đi.” Mặc kệ Cố Xạ đến tột cùng là muốn gì, một bàn tay vỗ không vang, hắn chỉ quan tâm coi chừng Đào Mặc cho tốt.

***

Tin tức Đào Mặc dọn về huyện nha rất nhanh truyền đến tai Y Vũ. Bồng Hương quả nhiên không hề đến Cố phủ tìm hắn, mà là đến huyện nha, nói tâm tình Y Vũ vẫn như trước không thấy rẽ mây nhìn mặt trời, bệnh tình lại nặng thêm vân vân.

Đào Mặc vốn muốn đi xem hắn, nhưng lòng có dư mà lực không đủ.

Đó là vì huyện nha lại có một vụ kiện, là một tụng sư cáo trạng nương tử của mình cùng một gã đồ tể thông gian. Tụng sư miệng lưỡi lươn lẹo, lại thêm quy trình thụ lý án quán triệt của nha môn, mỗi ngày đều nháo ầm ĩ, đem nha môn nháo đến không thể an ổn nổi.

Thêm nữa là hắn giữ ước định mỗi đêm đều đến Cố phủ chơi cờ, không biết Cố Xạ là hữu tâm hay vô ý, bàn cờ lúc nào cũng hạ đến gần nửa đêm mới xong, Đào Mặc đương nhiên không thể nửa đêm mà đến thăm Y Vũ, đành trì hoãn. Bận rộn như vậy bảy tám ngày, Kim sư gia và Thôi Quýnh rốt cuộc cũng tra ra nương tử của vị tụng sư cùng đồ tể thông gian chỉ là chuyện hư ảo không có thật, Đào Mặc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới Y Vũ đang bệnh tật ở nhà, liền bảo Hách Quả Tử chuẩn bị lễ mọn đi thăm.

Vào đến trong sân nhà Y Vũ, hắn liền nghe thấy một cỗ mùi dược xông ra.

Hách Quả Tử bĩu môi nói: “Gặp dịp diễn trò.”

Đào Mặc cảm thấy kỳ quái, “Gặp dịp diễn trò là dùng thế nào?”

Hách Quả Tử nói: “Đối với người khác dùng những từ này có thể còn có hoàn cảnh gì đó, nhưng Y Vũ thì… chậc chậc.”

Bồng Hương dẫn đường ở phía trước nghe được, chỉ là không lên tiếng, đưa hai người vào phòng, chỉ về phía giường nói: “Có phải gặp dịp diễn trò hay không, sao ngươi không tự mình nhìn xem?”

Đào Mặc từ từ đi đến gần, thấy rõ bộ dạng Y Vũ lúc này mới kinh hãi, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi sao lại biến thành bộ dạng như vậy?”

Y Vũ vốn đã gầy, bây giờ hai gò má lại càng gầy thêm hóp cả vào, cánh tay lộ ra bên ngoài chăn giống như que củi, dù là ai chứng kiến cảnh này đều cảm thấy chỉ cần nhẹ nhàng bẻ là có thể bẻ gãy.

Giọng Bồng Hương như muốn khóc, “Từ lúc Đào đại nhân rời đi lần trước, công tử không ăn gì, tìm đại phu đến xem, đại phu nói là buồn phiền tích tụ công tâm, là tâm bệnh, nhưng viết ra bao nhiêu phương thuốc cũng không thấy khá hơn. Đại phu nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ phải chuẩn bị hậu sự rồi.”

“Thật hay giả?” Hách Quả Tử thầm nói, nhưng thấy bộ dạng Y Vũ như vậy, trong lòng cũng tin vài phần.

Khuôn mặt Y Vũ nguyên bản trắng ngần phiếm một tầng sắc đen vàng, thật giống như tử khí bao phủ, cực kỳ hư nhược.

Đào Mặc thở dài nói: “Sao ngươi không chịu nghĩ cho thông?”

Y Vũ cười khổ nói: “Nghĩ thông thế nào? Vất vả lắm ta mới rời khỏi được, mà còn không bằng khi không rời khỏi nơi đó. Nếu ta không rời khỏi đó, trong lòng… trong lòng dù sao vẫn có tưởng niệm.”

Ánh mắt hắn sáng rực, nhưng với ánh mắt thản nhiên chú mục của Cố Xạ không giống nhau, mà là cái nhìn đầy thâm ý. Đào Mặc rũ mắt, không dám nhìn thẳng.

Y Vũ nói: “Ngươi còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau?”

Đào Mặc nói: “Nhớ rõ. Đó là khi ta trở lại Quần Hương lâu, ngươi mặc sa y xanh biếc, bên trong là áo gấm trắng, trên đầu cài bích ngọc trâm, trên mặt trâm còn có một viên trân châu.”

Y Vũ lẳng lặng nghe, bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Thật tốt, ngươi còn nhớ rõ.” Dù sắc mặt vàng vọt, nhưng ngũ quan hắn không thay đổi, bởi vậy lúc cười loáng thoáng có thể thấy bóng dáng điên đảo chúng sinh trong Quần Hương lâu đó. “Ta không nhớ rõ nữa rồi.” Hắn nhẹ giọng nói, “Ký ức của ta về ngươi, là lúc ngươi len lén nhét tấm ngân phiếu vào trong tay ta.”

Đào Mặc ngượng ngùng nói: “Ta, ta chỉ không muốn để Chương Bao lấy mất tiền của ngươi.”

Y Vũ nói: “Đáng tiếc vẫn bị Chương Bao phát hiện. Ngươi không biết, chờ ngươi đi rồi, hắn liền trực tiếp tìm tới ta.” Hắn không nói, lúc Chương Bao tìm tới hắn, hắn trực tiếp vứt hai mươi lượng ngân phiếu đó lên mặt Chương Bao. Hai mươi lượng đối với hắn khi đó mà nói quả thực giống như chuyện tiếu lâm.

Đào Mặc hỏi: “A, vậy, vậy hắn lấy đi rồi sao?”

Y Vũ nháy nháy mắt, “Đương nhiên không. Ta đã nói hắn nhìn lầm rồi.”

Đào Mặc khẽ cười.

Tim Y Vũ đột nhiên thắt lại.

Nếu như, nếu như hai mươi lượng đó còn thì tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.