Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 62: Lai giả bất thiện [8]



Đến ngày thứ hai, Hách Quả Tử phát hiện hắn lầm rồi, không phải năm người, mà là bảy người.

Cố Xạ và Đào Mặc tiên phong lên xe, còn lại Lão Đào, Kim sư gia, Tang Tiểu Thổ, Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp tự sắp xếp, hai mặt nhìn nhau.

“Ta đánh xe.” Cố Tiểu Giáp thức thời ngồi lên càng xe.

“Ta cũng đánh xe.” Hách Quả Tử không đợi những người khác phản ứng, trực tiếp nhảy lên càng xe, ngồi sóng vai bên Cố Tiểu Giáp.

Kim sư gia thở dài nói: “Ta đã có tuổi, vẫn là ngồi xe ngựa thoải mái hơn.” Lão nói xong, tay chân nhanh nhẹn lên xe ngựa.

Lão Đào nhìn về phía Tang Tiểu Thổ.

Tang Tiểu Thổ rụt đầu một cái, nói: “Công tử bảo ta đi theo hầu hạ.”

Lão Đào cau mày. Theo lão biết, Tang Tiểu Thổ ở Cố phủ chỉ hầu hạ Đào Mặc, lúc này đi theo rốt cuộc là định hầu hạ ai? Bất quá xe ngựa là của Cố Xạ, y muốn mang theo ai thì mang, lão không có lời nào để nói.

Tang Tiểu Thổ thấy Lão Đào chậm rãi lên xe ngựa, mới cẩn thận lên theo.

Đóng cửa xe, xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước.

Đào Mặc chen chúc bên cạnh Cố Xạ, vai chạm vào cánh tay y, cúi đầu nhìn chân mình, chỉ sợ xấu hổ và vui mừng bị người khác nhìn ra.

.

Kỳ thực thùng xe này cũng không nhỏ, chỉ là bàn trà và hộc tủ đã chiếm diện tích, còn lại chỗ cho vài người không thể không chen chúc mà ngồi.

Một hồi không nói chuyện gì.

Từ nơi này đến Lân huyện, ít nhất cũng năm sáu canh giờ, nghĩ đến năm sáu canh giờ đều phải ngồi như vậy, Kim sư gia đã cảm thấy phát khổ, âm thầm hối hận đã đáp ứng Lão Đào cùng đến đây. Ánh mắt lão chuyển vòng trên mặt tất cả mọi người, cuối cùng dừng trên đỉnh đầu Đào Mặc, không tìm ra lời gì để nói hơn: “Dường như hai ngày này Thôi Quýnh rất cần mẫn đến nha môn.”

Đào Mặc ngẩng đầu, mờ mịt nói: “Thật sao?”

Kim sư gia nói: “Sau này đông gia phải nhờ vào hắn rất nhiều, bình thường nên qua lại nhiều chút mới được.” Lão quen biết với Đào Mặc cũng lâu rồi, dần dần quen với tính tình của hắn, biết hắn không phải người khẩu thị tâm phi giả ngây giả dại, mà là thật sự vô cùng thẳng thắn bộc trực, suy nghĩ không chu toàn, ấn tượng ban đầu không tốt mà mọi chuyện lão đều cười trên nỗi đau người khác nhưng dần dần cũng trở nên giống như Lão Đào cách làm thì khác mà hiệu quả như nhau tận tình khuyên bảo.

Đào Mặc liên tục nói phải, âm thầm phản tỉnh.

Cố Xạ nghiêng đầu nhìn Kim sư gia.

Kim sư gia không hiểu mà kinh hãi, cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Cố Xạ đầy thâm ý, nhưng lại nhìn không ra sao lại có thâm ý như vậy.

Thùng xe lại khôi phục sự yên lặng.

Kim sư gia cũng không tùy ý mở miệng nữa, chỉ ngồi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Xe ngựa dừng trên đường hai lần, gần đến chạng vạng rốt cuộc cũng tới Lân huyện. Bởi vì một đường xóc nảy mệt nhọc, mọi người vào khách điếm liền vội vàng về phòng nghỉ ngơi, kế hoạch du ngoạn của Đào Mặc đương nhiên bị nhỡ.

Ngày hôm sau khai đường, Đào Mặc chờ mọi người đều thay đổi y phục bình thường, sau đó xen lẫn vào giữa bách tính dự thính. Tuy là thế, cả đám bọn họ vẫn như cũ làm người khác chú ý. Nguyên nhân không phải hắn, Cố Xạ tuy không mặc áo lông cáo, nhưng một thân phong hoa đứng ngạo nghễ giữa đám người, như hạc giữa bầy gà.

Kim sư gia nguyên bản thấy vóc người Cố Xạ cao, muốn để y che chắn mình, để khỏi bị sư gia huyện này nhận ra, ai dè không đứng thì còn tốt, đứng thì bị bại lộ càng nhanh hơn. Lão thấy sư gia của huyện nghi hoặc nhìn, liền biết hắn đã nhận ra mình.

May là vị sư gia kia không nói gì, Huyện lệnh Lân huyện vỗ kinh đường mộc, bắt đầu thẩm án, hắn rất nhanh quay đầu sang chỗ khác.

Tiều phu bị dẫn lên, cũng không buồn rầu đau thương như mọi người tưởng, xem khí sắc, hẳn là không tồi, Huyện lệnh đưa ra các câu hỏi đều hồi đáp, cực kỳ hợp tác.

Trong lòng Đào Mặc hẳn là một tràng môi thương khẩu chiến kiện tụng cư nhiên cả hai người lại vấn đáp trong quỷ dị rồi kết thúc trong yên bình.

Cho đến khi sư gia đưa ra đơn kiện để tiều phu điểm chỉ, hắn cũng không hề có chút do dự, thật giống như sớm đã coi nhẹ sinh tử vậy.

Vụ án rất nhanh đã thẩm xong, bách tính chán nản tản ra.

Đào Mặc xen lẫn trong biển người, mải miết vắt óc suy nghĩ.

Chờ ra khỏi nha môn, Lão Đào hỏi Kim sư gia, “Ngươi thấy thế nào?”

Kim sư gia ha ha cười nói: “Hung thủ sa lưới, tất cả đều vui vẻ.”

Lão Đào nói: “E chỉ là con cừu thế tội.”

Kim sư gia nói: “Vô luận thế nào, phạm nhân đó chung quy vẫn là tự mình thừa nhận.”

Đào Mặc nói: “Thế nhưng hắn cũng không giải thích cung tiễn đó ở đâu mà có, cũng không giải thích vì sao có thể bắn chuẩn xác như vậy.”

Kim sư gia khẽ thở dài: “Hồ đồ hồ đồ, hồ đồ khó thấy. Án này liên quan đến mạng người không thể khinh suất, cần báo cáo định án, không phải là gõ chày hòa âm.”

Cố Tiểu Giáp nói: “Phạm nhân kia đã tự mình thừa nhận rồi, sợ là báo lên cũng không ai truy cứu.” Người nếu đã muốn chết, thì oán được ai.

Đào Mặc nói: “Không nên để như vậy.” Hắn nhìn về phía Cố Xạ, tựa hồ hi vọng y nói chút gì đó.

Cố Xạ không phụ kỳ vọng, mở miệng nói: “Tìm một chỗ dừng chân đi.”

“A?” Đào Mặc ngớ ra.

Cố Xạ nói: “Mỏi chân.”

.

Trà lâu huyện này không tinh xảo như trà lâu ở Đàm Dương huyện, bọt trên nước trà thì càng không đáng nói.

Cố Xạ đến nơi này xác thực chỉ để ngồi một chút.

Đào Mặc thấy Kim sư gia và Cố Tiểu Giáp đều nếm hớp trà rồi đặt tách xuống không muốn động đến nữa.

Kim sư gia nói: “Hầu sư gia thấy ta rồi.”

Hầu sư gia đương nhiên là sư gia của huyện này.

Lão Đào cau mày nói: “Hắn có nhận ra thiếu gia không?”

Kim sư gia nhìn Cố Xạ, nói: “Dù không nhận ra, chỉ sợ cũng có thể đoán được tám chín phần.” Cố Xạ rất nổi bật, người như vậy xuất hiện dưới công đường, chỉ sợ dù là ai cũng đã rõ ràng rồi.

Lão Đào nói: “Sự tình càng ngày càng phức tạp rồi.”

Cố Tiểu Giáp nói: “Có gì mà phức tạp? Dù sao án cũng đã phá rồi.”

Hách Quả Tử không lên tiếng đột nhiên hừ lạnh.

Cố Tiểu Giáp cau mày nói: “Ngươi hừ lạnh cái gì?”

“Không có gì. Chỉ là không quen nhìn có người xem mạng người như cỏ rác!” Hách Quả Tử trừng hắn, có ý bảo ta rất biết ngươi quả thực là mắt chó đui mù.

Cố Tiểu Giáp bị hắn trừng đến nổi giận, “Cỏ rác cái gì? Mạng người cái gì? Không hiểu ra sao cả. Phạm nhân đã tự mình thừa nhận, ngươi còn không cho hắn hối cải, hoàn toàn tỉnh ngộ?”

Hách Quả Tử nói: “Có người trong bụng toàn mỡ heo ngu dốt thật hết cách! Điểm không hợp lý nhiều như vậy cũng có thể làm như không thấy!”

“Không hợp lý chỗ nào?” Cố Tiểu Giáp thở gấp, thực sự làm ầm ỹ với hắn luôn rồi, “Ai bảo tiều phu không thể cầm cung tiễn, ai bảo tiều phu không thể dùng cung tiễn bắn chết người? Mèo mù còn có thể vớ được chuột chết, sao lại không cho hắn vận khí tốt?”

Hách Quả Tử nói: “Ngươi muốn trợn mắt nói mò, ta cũng không có biện pháp.”

Cố Tiểu Giáp giơ tay, đang muốn đập bàn, khóe mắt liếc thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Xạ, trên đầu lập tức giống như bị dội nước lạnh, cả người cứng lại, một hồi, mới ngượng ngùng thu tay đang giơ ra giữa không trung.

Đào Mặc hoà giải: “Việc này có điểm kỳ quái, chỉ sợ thời gian qua lâu mà ai cũng không thể nói rõ ràng.”

Kim sư gia nói: “Phạm nhân chủ động nhận tội có hai khả năng. Một, hắn thật sự là hung thủ, hai, hắn muốn bao che hung thủ.”

Lão nói như vậy, Đào Mặc nhất thời sáng tỏ thông suốt. Hắn nói: “Nói cách khác, hung thủ rất có thể là người thân cận hắn.”

“Đây chỉ là một khả năng.” Kim sư gia nói, “Cũng có thể, hắn bị người khác mua chuộc.”

Đào Mặc sắc mặt trắng bệch, “Bị người mua mệnh?”

Kim sư gia khà khà cười nói: “Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, có tiền có thể sai ma sử quỷ. Đầu năm nay, chỉ cần là người có tiền có quyền, không có gì không thể.”

Lão Đào nói: “Nói như thế, hung thủ thật sự có thể nắm trong tay thế lực vô cùng to lớn.” Lão nói, liếc mắt nhìn Đào Mặc.

Đào Mặc sắc mặt đã trắng lại phát xanh.

***

Vụ án Vãn Phong nhìn như đã thẩm xong, nhưng lại như chỉ mới bắt đầu.

Đêm khuya vắng người.

Đào Mặc không ngủ được trở người dậy khoác áo, mang hài đi ra ngoài.

Gian ngoài Hách Quả Tử đang ngủ say.

Hắn cẩn thận y đẩy cửa ra, bước ra cửa, lại cẩn thận đóng cửa lại.

Hành lang vắng lạnh, tiêu điều nói không nên lời.

Đào Mặc thở dài, đang muốn đi xuống lầu dưới, chợt nghe cánh cửa bên cạnh có tiếng mở ra, Cố Xạ khoác áo đi ra, tóc đen xõa tung trên chiếc áo khoác xanh nhạt, thanh tuấn xuất trần.

“Ngươi…” Đào Mặc vừa nói một chữ, liền bụm miệng lại.

Cố Xạ đóng cửa, đi xuống lầu dưới trước.

Đào Mặc nhắm mắt đi theo sau y.

Hai người chậm rãi đi tới hậu viện khách điếm.

Trong viện trồng một đại thụ, bóng cây che phủ.

Cố Xạ đi tới dưới tàng cây, bóng cây dày đặc giấu đi sự sắc sảo trên người y.

Đào Mặc đang muốn tới gần, chợt nghe y nhàn nhạt hỏi: “Ngươi và Vãn Phong quan hệ như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.