Đào Mặc ngơ ngác nhìn y, mắt thấy khoảng cách từ xa tới gần, lại muốn từ gần tới xa, nhịn không được kêu lên: “Cố, công tử!”
Cố Xạ tựa hồ lúc này mới chú ý bên cạnh có người, lười biếng quay đầu lại.
Bị ánh mắt thanh lãnh kia đảo qua, Đào Mặc toàn thân rùng mình, bật thốt lên: “Không ăn sao?”
“Ngươi nói gì thế?” Từ lúc Đào Mặc đi ra Cố Tiếu Giáp vẫn một mực quan sát hắn nhịn không được nhảy xuống xe ngựa, trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.
Đào Mặc sửng sốt một chút, lập tức phát giác lời vừa nãy có vẻ chế nhạo Cố Xạ chuyên đến ăn chực, mặt đỏ lên xấu hổ, nói: “Ý ta không phải vậy.”
“Ngu ngốc.” Cố Tiểu Giáp mở cửa xe, “Công tử, chúng ta trở về đi.”
Cố Xạ đang muốn lên xe, chợt nghe Đào Mặc lại gọi một tiếng, “Cố công tử.”
Cố Tiểu Giáp trừng mắt, “Quỷ gọi cái gì?”
Đào Mặc bị hỏi đến á khẩu không trả lời được. Hắn chỉ muốn nhìn Cố Xạ thêm vài lần, không muốn y rời đi sớm vậy mà thôi, về phần mượn cớ gì còn chưa nghĩ ra.
Cố Xạ rốt cục xoay người nhìn thẳng hắn, “Ngươi muốn cầu ta giúp đỡ?”
Đào Mặc giật mình, không biết vì sao y lại nói vậy, nhưng cũng xem như chó ngáp phải ruồi, gãi đúng chỗ ngứa, liền nói: “Đúng đúng đúng, đích xác có việc muốn cầu.”
“Việc lớn hay việc nhỏ?” Cố Tiểu Giáp đột nhiên cắt ngang.
Cố Xạ cũng không phản đối.
Đào Mặc nhất thời chưa nghĩ ra là việc gì, đành nói: “Có lớn có nhỏ.”
Cố Tiểu Giáp cau mày nói: “Ngươi cái con người này sao mà phiền thế?”
Đào Mặc trong đầu không biết thế nào lại lóe lên một tia tà quang, đáp một câu, “Người có ba việc gấp.”
“…” Cố Tiểu Giáp thua.
Cố Xạ nói: “Ngày mai đến ngoài phủ ta đợi đi.”
Đào Mặc cũng chưa phát giác lời hắn nói càn rỡ, mừng khấp khởi nhìn bọn họ lên xe, nghênh ngang mà đi.
Kiệu phu của huyện nha vào lúc Đào Mặc mở miệng đã phát hiện hắn xuất môn, lúc này tiến lại đón hắn hồi phủ.
Trên đường quay về huyện nha, Đào Mặc một mực suy nghĩ làm sao đề cập chuyện này với Lão Đào. Nghĩ đến phản ứng của Lão Đào, trong lòng hắn chợt phát lạnh. Nhưng nghĩ đến ngày mai có thể gặp Cố Xạ, trong lòng hắn lại được sưởi ấm.
Cứ như thế lạnh lạnh nóng nóng, nóng nóng lạnh lạnh mà trở về huyện nha.
Hách Quả Tử đột nhiên từ bên trong lao ra, thiếu chút nữa va vào người hắn, thần tình rất là kích động, “Thiếu gia, nguy rồi, có người đệ đơn kiện!”
Đệ đơn kiện?
Đào Mặc có chút hoảng hốt, nửa ngày mới hoàn hồn, lắp bắp nói: “Vậy, vậy phải làm thế nào cho phải?”
Hách Quả Tử nói: “Ta cũng không biết. Thiếu gia không bằng đi hỏi Lão Đào xem.”
Đào Mặc không dám chậm trễ, nhanh chóng vào nội đường.
Lão Đào đang tính toán sổ sách, thấy hắn đi vào, liền nói: “Đơn kiện ở trên bàn.”
Đào Mặc lúng túng đứng nguyên tại chỗ, “Ngươi biết là ta không biết chữ mà.”
Hách Quả Tử nhảy đến trước bàn, cầm đơn kiện lên bắt đầu đọc: “Dân phụ không biết là…”
“Không biết là?” Đào Mặc mờ mịt.
Hách Quả Tử đỏ mặt nói: “Chữ này không biết.”
Lão Đào từ trong sổ sách ngẩng đầu lên nói: “Là Liêu thị cáo trạng nhi tử bất hiếu.”
Hách Quả Tử nói: “Không ngờ lại có mẫu thân cáo nhi tử, thật là thiên cổ kỳ văn.”
Lão Đào nói: “Ở Đàm Dương huyện, chuyện lông gà vỏ tỏi cũng có thể đem đến công đường, ngược lại cũng không lạ.”
Đào Mặc nói: “Con của Liêu thị bất hiếu thế nào?”
Lão Đào nói: “Không thuận theo mẫu thân.”
Đào Mặc nói: “Không thuận thế nào?”
Lão Đào nói: “Lời nói xung đột.”
Đào Mặc ngẩn ra, hồi lâu mới thở dài nói: “Kỳ thực có thể xung đột, cũng là một phúc sự.”
Lão Đào nói: “Nếu có biến xung đột thành không xung đột, mọi việc hiếu thuận, chẳng lẽ không phải càng là phúc sự?”
Đào Mặc thẹn trong lòng, yên lặng không nói.
Hách Quả Tử kêu lên: “Được rồi. Thiếu gia, hôm nay ở Lô phủ có thể ăn được món ngon gì chưa từng ăn không?”
Đào Mặc nhớ tới đủ loại sự việc ở Lô phủ, càng không ngẩng đầu lên nổi, “Không có gì ngon.” Trong tình huống đó, hắn đâu còn nhớ đã ăn cái gì.
Hách Quả Tử nói: “Không ngờ Lô phủ cũng không ra sao.”
Lão Đào là người thông minh, nhìn thấy biểu tình của Đào Mặc liền biết sự tình có điều khác thường, hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”
“Cũng không có gì.” Đào Mặc chống lại ánh mắt hiểu rõ của lão, nghĩ đến chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra, đành nói rõ, “Lô công tử bảo ta làm thơ, ta nói ta không biết chữ.”
Hách Quả Tử ngạc nhiên nói: ” Lô công tử kia đang yên đang lành sao phải bảo ngươi làm thơ?”
Lão Đào nói: “Ta sớm biết cái người Lô Trấn Học kia không phải đèn tỉnh du gì. Cũng được, dù sao thì chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ có người biết, nói sớm nói muộn cũng không khác gì.”
Lời tuy nói vậy, hắn cũng không muốn mất mặt trước mặt Cố Xạ.
Đào Mặc ngẫm lại, chính mỗi lần gặp Cố Xạ, đều không còn thể diện. Lần đầu tiên bị xem thường, lần thứ hai gặp phải “Nhược thủy tam thiên”, lần thứ ba… Cũng may lần thứ tư không xa rồi. Nghĩ đến đây, hắn tinh thần khẽ động nói: “Án Liêu thị chính là án kiện đầu tiên ta tiếp nhận, không thể xem là bình thường. Nếu có thể thỉnh giáo cao nhân thì tốt rồi.”
.
Lão Đào có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, “Thiếu gia lo lắng, thực khiến ta hi vọng.”
Đào Mặc trên mặt vui mừng, lại nghe Lão Đào nói: “Người đêm nay hãy đến nhà Kim sư gia một chuyến, mời hắn ngày mai nhất định phải đến công đường.”
Đào Mặc nói: “Chỉ Kim sư gia?”
Lão Đào nói: “Tiểu án như vậy, mỗi tháng nhiều vô kể, nếu không phải Liêu thị này ở Đàm Dương huyện coi như có chút mặt mũi, thiếu gia căn bản không cần thăng đường.”
Đào Mặc vẻ mặt có chút tịch mịch.
“Lẽ nào thiếu gia có cao kiến khác?” Lão Đào nghi ngờ nhìn hắn.
Đào Mặc sợ bị lão nhìn ra manh mối, vội vã tìm cái cớ chạy biến.
Chờ hắn trở về phòng, kéo theo Hách Quả Tử, như vậy như vậy như thế như thế dặn dò một phen.
Hách Quả Tử giật mình nhìn hắn, “Thiếu gia, người dù gì cũng là một thất phẩm huyện quan, sao lại đi chờ hắn bên ngoài phủ?”
Đào Mặc lại không cảm thấy có gì không thích hợp, “Y nói như thế, hiển nhiên có lý của y. Ngươi cứ làm theo đi. Nhớ kỹ ngữ khí nhất định phải thành khẩn.”
Hách Quả Tử không cam không nguyện mà gật đầu, “Nhưng ngày mai thiếu gia thăng đường, ta lại không được xem.”
“Về sau sẽ còn nhiều cơ hội mà xem.” Đào Mặc nói, trong lòng cũng có chút bất an. Hắn là người mới, lại ít học, luật pháp triều ta cũng chỉ nghe Lão Đào đọc qua một lần, đến lúc đó có thể nhớ được bao nhiêu cũng không biết.
Chỉ có thể nghe theo mệnh trời thôi.
Đêm hôm đó, hắn cùng Lão Đào đến nhà Kim sư gia. Ngoài dự liệu của hai người, Kim sư gia đối với việc sớm nhậm chức lại không khước từ.
Đào Mặc nhìn khuôn mặt Kim sư gia đã chịu sự tàn phá của năm tháng, trong lòng rốt cục có chút lo lắng.
.
Huyện lão gia mới đến phải thăng đường. Đây là đại sự.
Tại nơi Đàm Dương huyện mưa thuận gió hoà, bách tính căn bản không quan tâm thuế phú, dù bao nhiêu năm cũng chưa từng thay đổi. Bọn họ đánh giá huyện quan có cao minh hay không, chính là xem hắn thẩm án như thế nào. Muốn ở nơi tập trung nhiều tụng sư như Đàm Dương huyện mà đứng vững gót chân, không thể không thẩm được án.
Đào Mặc ngồi trên công đường, nhìn đường dịch đứng thành hai hàng, Liêu thị và kỳ tử Vương Bằng Trình quỳ gối dưới đường, hai tụng sư một tả một hữu đứng ở trái phải hai bên công đường, đầu hắn liền đau không nhịn được liền đứng lên.
May là, hắn nghiêng đầu, Kim sư gia lúc nào cũng ở bên cạnh.
“Đại nhân?” Kim sư gia thấy Đào Mặc không nói lời nào, chỉ trợn to hai mắt nhìn mình chằm chằm, không khỏi hoảng sợ.
Phong ba “Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều ẩm chi” kia còn chưa lắng lại, hắn đã lại muốn treo tội danh “Công đường chi thượng, mi lai nhãn khứ” phải không? Nghĩ đến đây, lão cũng không quan tâm liếc mắt hay không liếc mắt nữa, hơi cao giọng gọi: “Đại nhân!”
*Công đường chi thượng, mi lai nhãn khứ: Trên công đường, mắt đi mày lại.
Đào Mặc chấn động, lập tức quay đầu lại.
Hai vị tụng sư một trái một phải nhìn hắn như đang xem kịch vui.
Tay hắn run run từ từ tìm kiếm đường mộc.
Đầu mộc vuông vuông vức vức lại dày dày cuối cùng cũng khiến lòng hắn bình ổn lại.
Giữa lúc tất cả mọi người đều chờ hắn đập xuống cái đường mộc kia, hắn lại ôn ôn nhu nhu nói một câu, “Ai nói trước thì nói đi.”
Hai vị tụng sư liếc nhìn nhau.
Cũng là giao tình tốt nhiều năm, đối với đối phương đều loại sáo lộ nhược chỉ chưởng.
Tụng sư của Vương Bằng Trình nhướng nhướng mày, ý bảo đối phương nói trước.
Tụng sư của Liêu thị cũng không khách khí, hướng Đào Mặc ôm quyền nói: “Đại nhân cho rằng, người có hiếu là như thế nào?”
Đào Mặc thở dài nói: “Việc này ta không làm được, chớ hỏi ta.”
“…”
Tụng sư của Liêu thị thế nào cũng nghĩ không ra hắn cư nhiên cứ lý trực khí tráng như vậy nói mình bất hiếu, ngây người một lúc, mới nói: “Vậy sao đại nhân bất hiếu thế nào chứ?”
Nhãn thần Đào Mặc càng thêm tịch mịch, “Chuyện này nói ra rất dài dòng, trước đây…”
Kim sư gia rốt cuộc biết vì sao Lão Đào muốn mình sớm nhậm chức, bởi vì … vị tân đông gia này quả thực không đáng tin cậy.
“Khụ khụ.” Lão lên tiếng cắt ngang, khiến mọi người nhất tề trắng mắt.
Đào Mặc lấy lại tinh thần, sắc mặt khẽ ửng đỏ nói: “Trước tiên nói về các ngươi đi.”
Tụng sư của Liêu thị nói: “Người có hiếu, là phụng dưỡng phụ mẫu. Người bất hiếu, là như Vương Bằng Trình.”