Vài ngày liền, Chu Lãng đều trở về sau khi nàng đã ngủ, buổi sáng khi tỉnh lại, nàng ở trong ngực y, ấm áp, Tịnh Thục rất thỏa mãn, Thải Mặc lại nhanh chóng giậm chân.
"Phu nhân, sao ngài không thể thân mật hơn đối với Tam gia vậy? Mới vừa rồi trước khi Tam gia ra cửa, rõ ràng muốn nắm tay người, sao người lại tránh ra?" Thải Mặc buồn bực bĩu môi.
"Ta... Chàng nào có..." Có thể không tránh sao, từ lần trước hôn tay nàng trước mặt nha hoàn, chừng mấy ngày Tịnh Thục cũng cảm thấy trên tay cực kỳ nóng. Đang yên đang lành, nắm tay làm gì?
"Hai phu thê nên hôn nhẹ hâm nóng, cứ dáng vẻ khách sáo xa cách như vậy, lúc nào mới thành hình chứ." Thải Mặc nâng trán.
"Cứ như vậy vô cùng tốt mà, năm tháng tĩnh hảo nên là thế này." Tịnh Thục cầm một chén trà nóng, ngồi trước cửa sổ nhìn đàn cá đang chơi đùa. Mặc dù bà bà không thích mình, cũng không có cố ý tìm gây phiền toái. Trượng phu đi sớm về trễ, mỗi đêm trở lại đều ôm nàng vào lòng ngủ, cuộc sống như thế rất thoải mái tường hòa. Dù sao nàng cũng không muốn làm chuyện xấu hổ này, rất thẹn thùng đấy. Trừ tạm thời không thể mang thai, đối với trạng thái hiện tại Tịnh Thục đã rất hài lòng.
Hai nha hoàn liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, từ nhỏ tính tình cô nương cứ như vậy, không tranh sự đời, tri túc thường nhạc [1]. Mặt lạnh của Tam gia không lay động, nàng đã thỏa mãn, đại kế dụ phu này cũng dừng lại.
[1] tri túc thường nhạc: thoả mãn; vừa lòng; tự cho là đủ (với những cái đã đạt được như cuộc sống, nguyện vọng.)
Đêm đó, Chu Lãng chưa trở về, sáng sớm khi...tỉnh lại, Tịnh Thục cảm thấy có chút lạnh, rụt vào trong chăn, không gặp phải vật cản, đột nhiên trong lòng cả kinh, sâu ngủ cũng chạy mất.
"Thải Mặc, Tố Tiên... Tam gia đâu?" Tịnh Thục mờ mịt ngồi dậy.
Thải Mặc ngáp từ trên giường phòng ngoài tới đây, nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua Tam gia không trở về, có lẽ công sự bận rộn."
"Vậy, chàng không cho Chử Bình trở về truyền lời sao?" Tịnh Thục có chút mất mác.
"Không có." Thải Mặc ngồi ở mép giường, thở dài: "Cô nương, Tam gia hôm nay đã không còn mâu thuẫn với cửa hôn sự này, nhưng nếu nói thích từ đáy lòng, một ngày không gặp như cách ba thu, vậy tuyệt đối không thể. Cô nương vẫn nên thân cận với người nhiều hơn một chút mới phải."
Tịnh Thục vô lực cúi đầu, khoát tay cho nàng đi ra ngoài, mình trượt vào trong chăn che đầu lại.
Buổi tối y không trở lại, một ngày một đêm không thấy, cho nên nàng hơi nhớ y. Vậy y thì sao? Không cho Chử Bình trở lại báo tin, trong lòng thật sự không hề nhớ nàng sao.
Là vì sáng sớm hôm qua không cho y nắm tay nên tức giận sao?
Tịnh Thục không vui, cả ngày cũng buồn buồn, trừ lên phòng trên thỉnh an, thì tự giam mình trong phòng ngủ đọc sách. Trưởng công chúa và Quận vương phi nhìn nàng buồn bực không vui, cũng không nói gì, chợt nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc không có viên phòng, hôm nay Chu Lãng có việc, không phải đã bỏ nàng qua một bên rồi sao.
Liên tiếp ba ngày, Chu Lãng cũng chưa về nhà, Tịnh Thục ngồi không yên.
Lần trước hai đêm y không về nhà, nàng hoài nghi y đi xóm làng chơi. Lần này, biết y nhất định là vì công sự, cũng không hoài nghi gì cả. Nhưng nàng rất khó chịu, trong lòng y thật không có nàng, một chút cũng không có.
Người đời đều nói, phu thê Cửu vương ân ái nhất, nghe nói Cửu vương sủng ái thê tử vô độ. Tịnh Thục chợt nảy ra một ý, quyết định đến phủ Cửu vương ở hai ngày, xem thử phu thê người khác trôi qua thế nào.
Gần tới lễ mừng năm mới, Cửu vương phi đang sắp xếp đưa quà tặng cho các phủ vào ngày lễ. Thấy Tịnh Thục tới, đương nhiên vui vẻ, kéo nàng ngồi vào ghế quý phi, hỏi nàng sống ở phủ Quận vương có tốt không.
Tịnh Thục cố gắng bỏ qua chuyện không vui, cong môi mỉm cười nói: "Tất cả mọi người đối với con rất tốt."
Cửu vương phi gật đầu: "Con dịu dàng hiểu chuyện, ta cũng yên tâm. Nghe Cửu vương nói, vì xảy ra một đại án tử, mấy ngày nay A Lãng bận rộn mọi bề, nếu có chút sơ sót với con, còn đừng trách nó."
"Phu quân vì công sự, con làm sao dám trách chàng." Tịnh Thục thấp giọng nói.
Cửu vương phi thấy nàng nói chuyện với mình bắt đầu khách sáo, bất đắc dĩ vỗ tay nàng, nói: "Tịnh Thục, lúc không có người cứ gọi cô mẫu, tựa như lúc chúng ta ở Liễu An châu vậy. Nhược Tuyết lấy chồng ở Đột Quyết xa xôi, bên cạnh ta cũng không có nữ nhi, sau này ở đây chính là nhà mẹ của con. Bất luận ở nhà chồng có vui vẻ, hay buồn phiền, đều có thể nói với cô mẫu."
Tịnh Thục ngẩng đầu, giật môi, vẫn không có ý nói thẳng.
Cửu vương phi nhẹ nhàng cười, thấy nàng không muốn nói, nên tiếp tục bận rộn chuyện của mình, chỉ dặn dò phòng bếp hôm nay làm thêm vài món ăn Liễu châu.
Lúc Cửu vương về nhà nhìn thấy cả điện lộn xộn thì mặt lập tức xụ xuống: "Không phải đã nói rồi sao, những chuyện thế này để bọn hạ nhân làm là được, nàng lại phí tâm phí công, bệnh mới khỏi vài ngày thôi mà?"
Tịnh Thục bị dọa sợ vội vàng đứng lên hành lễ, lại thấy Cửu vương phi ngồi không động, chỉ cười nhìn Cửu vương: "Chàng không để ta làm chút chuyện, ta sẽ nhớ nhi tử, nhớ nữ nhi, làm sao bây giờ?"
Cửu vương chỉ có một nam một nữ, nữ nhi Lý Nhược Tuyết đã hòa thân lấy chồng ở Đột Quyết xa xôi, nhi tử đi sứ Nam Chiếu vẫn chưa về.
Cửu vương ngồi bên cạnh bà, thuận tay nhéo vai bà, không vui nói: "Nhớ nhi tử, nhớ nữ nhi, vậy là không nhớ ta à?"
"Nhớ chứ, không phải vừa mới nhớ chàng, chàng đã trở về rồi sao." Cửu vương phi cười nói.
"Chính vì ta sợ nàng nhớ Bổn vương đến đứt ruột đứt gan, nên không phải đã vội vàng trở về sao." Cửu vương đắc ý.
"Chàng đó," Cửu vương phi đẩy ông: "Ngay trước mặt hài tử, cũng không sợ à."
Tịnh Thục ở một bên nhìn thấy thì tai nóng tim run, ở trong phủ quận vương, Vương phi thấy Vương gia từ bên ngoài đi vào đều phải đứng dậy hành lễ. Cho dù ở nhà mình, mẫu thân không cần hành lễ với phụ thân, nhưng bọn họ cũng chưa bao giờ từng cười đùa như vậy.
Cửu Vương quét mắt nhìn tiểu cô nương ngơ ngác đứng đó, khoát tay: "Ngồi đi, không cần câu nệ."
"Gần đây A Lãng cũng bề bộn nhiều việc, có vài ngày không về nhà nhỉ, có phải ngươi sốt ruột hay không, đến nói để cho A Lãng về nhà à." Cửu vương cố ý trêu chọc nàng.
"Không không." Tịnh Thục vội vàng khoát tay: "Phu quân ra sức vì nước, là chuyện chính đáng, con vạn không dám quấy rầy chuyện ban sai của chàng."
Cửu vương phi giao sổ sách cho ma ma quản sự, kéo Cửu vương đi Tri Vị lâu dùng cơm trưa, cười mắng: "Thật là càng già càng không đứng đắn, trêu chọc tiểu cô nương gia làm gì, già mà không kính."
"Ha ha..." Cửu vương cười to, mặc cho thê tử dắt tay áo đi về phía trước.
Tịnh Thục đi theo phía sau, nhìn tình trạng phu thê bọn họ, cảm giác rất thoải mái, đó là một loại thân mật phát ra từ đáy lòng, ngay cả người ngoài như nàng cũng có thể cảm giác được, nếu một ngày không gặp, hẳn như cách ba thu.
Cửu vương hơn 40 tuổi, tính tình bá đạo, không giận tự uy, văn võ bá quan không ai không sợ ông. Chỉ có Cửu vương phi không sợ, lúc ăn cơm thấy Tịnh Thục gò bó, lấy ông ra đùa giỡn. Cửu vương cũng không giận, chỉ gắp món ăn thê tử thích ăn bỏ vào trong chén bà, còn cẩn thận giúp bà lột tôm, đút cho bà ăn.
Ba người cùng nhau ăn cơm, Tịnh Thục đột nhiên nhớ tới một chuyện, một chuyện rất quan trọng: Cửu vương không có tiểu thiếp.
Tuy nói chuyện này mọi người đều biết, nhưng trước kia nàng chưa từng ngẫm nghĩ, không cho trượng phu cưới thiếp, thì đó không phải là thê tử hiền đức sao. Đùa giỡn với trượng phu trước mặt tôi tớ, cũng không phù hợp lễ nghi. Hơn nữa, lại là y bóc tôm, nàng ăn? Tại sao có thể để trượng phu hầu hạ mình chứ?
Tuy nói tất cả nữ nhân đều hi vọng được trượng phu sủng ái như vậy, nhưng mà, như vậy không phải không phù hợp lễ nghĩa sao.
Tuổi Cửu vương phi trạc 40, bảo dưỡng tốt, trên mặt không hề có chút nếp nhăn nào, cười lên mắt hạnh hơi nheo, môi đỏ mọng khẽ nhấp, hai má lúm đồng tiền thật sâu, dáng vẻ thướt tha.
Tịnh Thục cảm giác mình ở trước mặt bà như một gốc cỏ còn chưa trưởng thành, khô vàng non nớt, mất đi thần thái của nữ nhân.
"Tịnh Thục, trong phủ quận vương sợ là không có đầu bếp làm món ăn Liễu châu, hôm nay con vừa tới thì ở hai ngày đi, ăn nhiều món ăn quê hương." Cửu vương phi cười quan tâm nàng.
"Không, không cần, đa tạ cô mẫu, con còn phải trở về, nói không chừng tối nay phu quân sẽ về, con vẫn nên hầu hạ chàng rửa mặt thay y phục." Tịnh Thục bỏ đi kế hoạch ban đầu, nàng cần yên lặng một chút, suy nghĩ thật kỹ.
Lúc Cửu vương phi quay đầu, vừa vặn thấy khóe môi Cửu vương hơi dính một chút lòng đỏ trứng, giơ tay lên dùng khăn giúp ông lau sạch: "Xem chàng này, ăn lên mặt luôn rồi."
Ngón út bà dịu dàng sượt qua mép ông, Cửu vương không hề nghĩ ngợi đã ngậm vào miệng, dùng đầu lưỡi trêu chọc.
"Chàng làm gì thế, có vãn bối ở đây đó?" Cửu vương phi thấp giọng trách mắng, ánh mắt tức giận, trong nháy mắt gương mặt hồng lên khiến mi mắt Cửu vương thâm trầm rồi.
"Yên Nhi, hôm nay sao nàng lại xấu hổ thế." Bình thường trong nhà chỉ có hai phu thê, huyên náo này có gì quá đáng, chưa từng thấy nàng tức giận vậy.
"Vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với ta?" Cửu vương cũng giận.
Tịnh Thục bị dọa không biết làm sao, may thay Cửu vương phi kịp thời an bài người dẫn nàng đến phòng khách nghỉ trưa. Sợ hãi đứng dậy, theo ma ma đi ra ngoài, khi đi đến cửa, không yên tâm quay lại liếc nhìn, chỉ thấy thân thể cao lớn của Cửu vương đã đứng lên, cúi người rất có cảm giác bị áp bách tiến tới gần Cửu vương phi.
Ra khỏi Tri Vị lâu, là một vườn hoa lài lớn, mùa đông không có hương thơm, chỉ có gió Bắc gào thét.
Tịnh Thục cúi đầu đi về phía trước, Thải Mặc túm váy nàng từ phía sau, quay đầu lại nhìn, cả kinh quên mất cả việc đi bộ.
Cửu vương ôm Cửu vương phi đi ra, dáng vẻ nghênh ngang, vẻ mặt đã định liệu trước. Hiển nhiên Cửu vương phi vẫn còn đang bị ông chọc tức, mặt lạnh bĩu môi. Cửu vương cúi đầu liếc nhìn bà một cái, chợt nở nụ cười.
Tịnh Thục bị Thải Mặc đẩy một cái, đi tiếp về phía trước, nghỉ trưa dù có bao nhiêu nghi ngờ, cũng không dám nói huyên thuyên ở phủ Cửu vương. Thật vất vả chờ đến mặt trời ngã về tây, nghe nói Cửu vương đi ra ngoài, mới dám đến tẩm điện, tới từ biệt Cửu vương phi.
Ma ma quản sự đi vào hỏi xin ý kiến Cửu vương phi về chuyện tặng phẩm trong ngày lễ, nhưng bà lại khoát tay: "Thôi, ta không còn khí lực xen vào, các ngươi tự nhìn lấy đi."
Tịnh Thục vào cửa, thấy bà đã đổi một bộ váy gấm dài tơ tằm uốn lượn đính hoa mai màu khói, ánh mắt như nước mùa xuân sắc mặt nõn nà, so với buổi sáng như hai người khác nhau.
Thải Mặc là người từng trải, vừa nhìn đã biết Cửu vương trừng phạt Cửu vương phi dám mạnh miệng với ông ấy như thế nào, huống chi từ bên sườn mặt, vừa lúc thấy sau tai bà có một ấn ký màu đỏ, rõ ràng dù y phục mùa đông có cao cổ đến đâu cũng không giấu được vết hôn.
"Cô mẫu, con cần phải trở về." Tịnh Thục quy củ hành lễ.
Cửu vương phi chống tay lên cái ghế hồng mộc đứng dậy, nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy. Mấy ngày trước bị bệnh, Cửu vương chưa từng đụng vào bà, hôm nay chọc giận ông, lập tức hung hăng giằng co một trận. Bị ông làm cho xương toàn thân mềm nhũn, sắp không đứng lên nổi. Ban ngày, hoàn toàn không có mặt mũi gặp ai. Tức ông, cáu ông, lại không thể nghĩ đến ông, vừa nghĩ mặt lập tức đỏ hơn.
"Tịnh Thục, các con là vợ chồng son tân hôn yến, nên hôn nhẹ hâm nóng một chút, đừng tin ngu thuyết tương kính như tân gì đó, nếu con thật sự xem nó như khách, thì còn có cảm giác là trượng phu sao? Mấy ngày nay A Lãng không về nhà, có phải không hề phái người nói cho con biết một tiếng hay không?" Cửu vương phi một câu trúng đích.
Tịnh Thục lúng túng, ‘Vâng’ một tiếng.
"Sau này đừng tha thứ cho nó những việc thế này, nam nhân chỉ biết được voi đòi tiên, có lúc con nên dùng một chút thủ đoạn, hãy thể hiện rõ ra với nó, sau này nó sẽ biết nên chú ý cái gì. Một lần nhân nhượng, nó sẽ lập tức không quan tâm con nữa." Cửu vương phi không xem nàng là người ngoài, tiễn nàng đến cửa tẩm điện, dịu dàng nói: "Mới vừa rồi ta đã nói với Cửu vương, không nên để cho A Lãng vừa tân hôn đã dưỡng thành thói quen không trở về nhà, nếu gặp nó sẽ bảo nó mau trở về. Con cũng vậy, tốn thêm chút ý định trên người nó, chờ nó sủng ái con thành thói quen, bảo nó đổi cũng không đổi được."
Trên đường trở về, Tịnh Thục luôn vắt hết óc suy nghĩ, làm sao mới có thể khiến y sủng ái nàng đây? Còn phải dưỡng thành thói quen sủng ái nàng.
Thật ra thì, nàng còn muốn biết, đến tột cùng Cửu vương và Cửu vương phi đã hòa giải với nhau như thế nào?