Thục Nữ Dụ Phu

Chương 37: Dụ phu kế thứ ba mươi



Editor: Gà - LQĐ

Nhã Phượng nhìn trộm Tam tẩu, chỉ thấy nàng đỏ mặt, xấu hổ trợn mắt nhìn Tam ca, lại ẩn chứa vài phần làm nũng, hoàn toàn là vẻ tiểu tức phụ được cưng chiều.

"Chu đại nhân, hạnh ngộ hạnh ngộ, hôm nay ngài công sự bận rộn, đã quên mất đám anh em kết nghĩa này rồi." Ba nam nhân đi đến, Vương Khang dẫn đầu ở giữa ôm quyền với Chu Lãng. La Thanh bên phải thấy cấp trên nên cũng ôm quyền, nhẹ nhàng cười.

"Gì mà Chu đại nhân, Vương Khang ngươi xem ta là người ngoài à." Chu Lãng đập nhẹ một quyền lên vai hắn.

Tạ An bên trái thấy được Tịnh Thục và Nhã Phượng, cười nho nhã: "Chu huynh, hai vị này là muội muội Chu gia sao?"

Kiểu tóc Tiểu Đường lấy Cao kế và Đọa mã kế làm chủ, từ trên búi tóc không nhìn ra đã lập gia thất hay chưa.

"Ôi chao, đây không phải là tẩu tử sao? Mấy tháng không gặp, hẳn càng có dấu hiệu hơn rồi, xem ra là A Lãng chăm sóc rất tốt." Vương Khang cười hì hì nhìn về phía Tịnh Thục, thuận tiện huých Tạ An bên trái - con của Khanh Đại Lý Tự một cái.

Sắc mặt Chu Lãng rét căm, lạnh lùng nói: "Nương tử luôn không thích ra cửa, khi nào ra mắt ngươi?"

Thấy y đã đổi mặt, ba nam nhân nhìn lẫn nhau, nghẹn cười, Vương Khang nói: "Lúc Tư Mã Duệ chưa rời khỏi Kinh thành, lần ở phủ Thừa Tướng đó, ngươi đã quên rồi sao? Hắn còn nói vị hôn thê của ngươi xinh đẹp, tri thư đạt lễ, khi đó Cửu vương phi mới vừa dẫn theo tẩu tử đến hậu hoa viên, hai chúng ta dẫn ngươi đi, ngươi còn không chịu đấy."

Chu Lãng vỗ gáy, hình như nhớ tới, lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía ái thê. Thì ra là ngày đó nàng đang ở hậu hoa viên, nếu lúc ấy mình không vì nhất thời tức giận trở về phủ Quận vương thì có thể nhìn thấy nàng ở hậu hoa viên, cũng sẽ từ Cửu vương phi biết được ngọn nguồn, hiểu nàng không phải là của người tổ mẫu, đương nhiên giữa phu thê sẽ không có một nét không vui vào đêm động phòng hoa chúc rồi.

Tịnh Thục hơi chột dạ, ngày đó vốn là Cửu vương phi cố ý dẫn theo nàng và muội muội ‘vô tình gặp được’ Chu Lãng, nhưng không được. Hôm nay bị người ta nhắc tới chuyện này, chỉ sợ sẽ bị hắn làm lộ.

"Nương tử, ngày đó..."

"Ngày đó, ta cũng không biết chàng sẽ đến." Dưới tình thế cấp bách, Tịnh Thục oán trách.

"Ta..." Chu Lãng không nghĩ đến phương diện này, bị người liếc, chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Cúi đầu thấy sắc mặt tiểu nương tử đỏ hồng, đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào nơi dày đặc cây đào, quay đầu bỏ lại một câu: "Giúp ta chăm sóc muội muội."

Đám người mắt to mắt nhỏ nhìn bọn họ đi xa, mới cất tiếng cười to. "Chu cô nương, bên kia có lương đình, chúng ta qua ngồi một lát, chờ bọn họ trở về đi." Vương Khang đề nghị.

"Được." Lần đầu tiên Chu Nhã Phượng tiếp xúc với nam tử xa lạ ở khoảng cách gần như vậy, thẹn thùng gật đầu, đi theo sau bọn họ vào đình nghỉ mát. La Thanh thận trọng, móc khăn từ ống tay áo ra giúp nàng lau sạch băng đá, mới nhã nhặn nói: "Ngồi đi."

Ba nam nhân đều ở tuổi đôi mươi, Vương Khang thích cười, La Thanh ấm áp tỉ mỉ, Tạ An nho nhã tuấn dật. Vương Khang là một người thẳng tính, hay tán gẫu, ngồi nhàm chán thì hỏi thăm chuyện giữa phu thê Chu Lãng: "Nghe nói Tam ca của cô vốn không muốn cưới Tam tẩu cô, vì hôn sự mà còn làm ầm một trận trong nhà. Sao hôm nay lại thấy như keo như sơn vậy?"

Nhã Phượng không tiện phán xét, chỉ thản nhiên nói: "Ngày thường ta chỉ ở trong viện của mình, không rõ chuyện của bọn họ lắm."

La Thanh ra mặt: "Ngươi muốn biết gì, tự đi hỏi đi, cần gì làm khó cô nương nhà người ta."

Nhã Phượng cảm kích nhìn hắn, giơ tay dùng khăn che miệng cười. Vừa lúc một trận gió thổi tới, khăn trong tay nàng bị lỏng, thổi vào mặt Tạ An. Cô nương cả kinh, cuống quít đứng dậy, đưa tay bắt lấy.

Tạ An được mùi hương phả vào mặt, chỉ cảm thấy mùi thơm ngát của hoa lan thấm vào ruột gan, vô cùng sảng khoái. Bắt lại khăn thì thấy một đôi mắt hạnh đang xấu hổ nhìn mình chằm chằm, trong lòng khẽ động, tựa như có thứ gì đó chạm vào.

Vừa gặp đã yêu có lúc chỉ đơn giản như vậy!

Chu Nhã Phượng chờ lâu thấy hắn vẫn cầm khăn tay của mình, lại bị người nhìn chăm chú hồi lâu, sắc mặt ửng hồng, rụt rè nói: "Xin công tử trả lại khăn cho ta."

Vương Khang và La Thanh cũng nhìn ra vài phần đầu mối, trêu ghẹo nói: "Tạ An, ngươi còn muốn vô lại lấy đồ của người ta à?"

Tạ An bản năng muốn trả về, tay mới vừa vươn ra một chút, bị bọn họ nhắc nhở lại thu lại, cầm khăn, nhìn thấy mặt thêu, ngạc nhiên nói: "《Thưởng mai sĩ nữ đồ》này do nàng thêu sao? Ta không hiểu nữ công, nhưng tranh này tinh xảo thật sự không thua danh tác, màu này phối với lụa trắng, hay quá, thật khéo tay."

Trừ đi học ra, Tạ An thích nhất chính là vẽ tranh, hôm nay ở trên lễ Thượng Tị gặp được một tiểu tài nữ tinh thông hội hoạ, thật sự là duyên phận trời ban mà. Hắn đột nhiên thu hồi khăn vào trong lòng, gian manh nói: "Khăn nàng bay vào mặt ta, vậy ta giữ lại để làm lễ bồi tội vậy."

Khăn tay của cô nương bị nam tử giữ lại, điều này có ý vị thế nào, mọi người đều hiểu rõ. Bây giờ Chu Nhã Phượng thật sự muốn trở về, đỏ mặt xoay người tránh đi: "Các huynh trưởng ngồi tạm, ta đi tìm Tam ca đây."

Tạ An mỉm cười nhìn bóng dáng đi xa của nàng, quay đầu hỏi hai người Vương La: "Đây là cô nương thứ mấy của Chu gia?"

Hai người cười ha ha: "Cô nương người nhìn trúng, chúng ta làm sao biết là cô nương thứ mấy."

Chu Lãng dẫn Tịnh Thục vào chỗ sâu trong rừng đào, tay duỗi ra đè trên nhánh cây, vây nàng vào lòng: "Nói đi, ngày đó không phải cố ý muốn gặp ta nên mới đến phủ Thừa Tướng."

"Không phải, làm sao ta biết chàng sẽ đến phủ Thừa Tướng chứ?"

"Nói thật nào, nếu không ta sẽ hôn nàng ở đây đấy." Xấu xa uy hiếp người ta.

"Đây chính là thật."

"Hôn thật đấy?"

"Không muốn, bị người ta thấy thì sống thế nào hả." Một đôi tay nhỏ dùng sức đẩy lồng ngực y.

"Không hôn cũng được, một lát sau gặp nam nhân khác, không được phép liếc nhìn bọn họ."

Tịnh Thục vừa bực vừa buồn cười ngẩng đầu nhìn y, mím môi gật đầu. Lúc này Chu Lãng mới hạ tay, kéo tay nàng ra ngoài. "Tịnh Thục, nàng xem vườn hoa đào này có đẹp không?"

"Đẹp, hoa thơm cỏ lạ, nụ hoa rực rỡ, còn có hương thơm lượn lờ, thấm vào ruột gan." Tịnh Thục duỗi tay ra tiếp được cánh hoa đang rơi xuống.

"Xem ta này." Y cũng nổi lên tâm trạng vui đùa, đưa tay lấy xuống một cánh hoa rồi ném vào không trung, há mồm ngậm lấy một mảng màu hồng.

"Cái này ta cũng biết." Tịnh Thục không chịu thua há miệng cắn đóa hoa bên cạnh, dùng đôi môi cắn cánh hoa.

Gương mặt kiều diễm sáng rỡ, đôi môi mọng nước đỏ hồng, ngậm mảng hoa đào màu hồng tranh công với y. Không có gì quyến rũ mê hoặc hơn thế này, mỹ nhân hoa đào, khiến y không muốn nín nhịn nữa, ôm tiểu nương tử hôn xuống.

Bốn phiến môi đã nhanh chóng nghiền nát cánh hoa, nước thấm ướt đầu lưỡi, hương vị ngọt ngào trơn nhẵn. Tịnh Thục dùng sức đẩy y, nhưng không ra, chỉ sau khi y hưởng hết tư vị tuyệt vời, mới lưu luyến nói nhỏ bên tai nàng: "Chờ sau này chúng ta có tòa nhà của riêng mình, sẽ tìm đủ loại hoa có sắc thái riêng, mỹ nhân hoa tươi, hưởng lạc thú bất tận của phu thê."

Khuôn mặt nhỏ của Tịnh Thục đã sớm hồng, đẩy y ra, thở gấp nói: "Đi nhanh đi, bị người thấy thì làm sao bây giờ?"

Chu Lãng không quan tâm cười: "Thấy thì sao? Chúng ta là phu thê đã bái thiên địa, không phải vụng trộm, sợ gì?"

"Ngụy biện." Tịnh Thục trừng y, không tránh khỏi bàn tay đang nắm chặt kia, chỉ đành phải đi về phía trước.

Chu Nhã Phượng ngơ ngác quan sát cảnh trước mắt, hóa ra phu thê ân ái là như vậy, thật ngượng ngùng. Thấy bọn họ chạy đến, chỉ đành phải núp ở sau một cây có nhiều hoa nhất, giả vờ như không thấy gì.

"May thay nương tử là người Liễu An châu, nếu sinh ở Kinh thành, đã sớm không đến phiên ta rồi. Nàng xem mới vừa rồi đi ngang qua công tử kia, ánh mắt không thẳng đấy." Chu Lãng đắc ý.

"Nào có, ta không thấy. Chỉ thấy những cô nương kia thỉnh thoảng lại nhìn sang, hình như là..." Rõ ràng y quá bắt mắt, vóc dáng vừa cao vừa nổi bật, sống lưng còn rất thẳng, hơn nữa còn có một gương mặt điên đảo chúng sinh.

Cũng may y không liếc mắt, ánh mắt không nhìn loạn khắp nơi, ngược lại nắm chặt tay tiểu nương tử, ra vẻ nhà có ái thê vạn sự sung túc.

Vậy mà, sự an tâm vui vẻ của Tịnh Thục cũng không kéo dài lâu, khi về nhà, ở cửa phủ Quận vương gặp được một cô nương đeo túi xách thỉnh cầu muốn gặp Trưởng công chúa. Lúc Chu Lãng nhìn thấy nàng ta thì ngây dại, hồi lâu mới nói ra một câu: "Tại sao ngươi trở về?"

"Tam thiếu gia, Tam thiếu gia, thật sự là ngài sao? Cầu ngài chứa chấp Tiểu Hoàn với, Tam thiếu gia, hôm nay ta đã không còn chỗ để đi rồi." Cô nương kia khóc hoa lê đẫm mưa, bộp một tiếng quỳ xuống đất. "Cha ta không có ngày sau, mẹ ta bị bệnh, chúng ta phải đi đến nhà cữu cữu ở Đăng châu. Sau đó mẫu thân cũng rời bỏ nhân gian, ta liều mạng làm công trả nợ tiền thuốc thang, nhưng cữu cữu ngoan tâm muốn bán ta. Ta lén trốn thoát, Tam thiếu gia, ngài hãy giúp ta với."

Chu Lãng yên lặng nhìn nàng ta hồi lâu, tự tay đỡ nàng ta dậy rồi nói: "Ngươi đến Lan Hinh uyển đi, nếu tổ mẫu không phát tiền lương cho ngươi thì để ta. Ngươi thích làm gì thì làm, không làm cũng không sao."

Tiểu Hoàn kéo tay áo Chu Lãng ngàn ân vạn tạ, Tịnh Thục bên cạnh càng nhìn thì lòng càng lạnh. Nàng biết sớm hay muộn mình sẽ phải đối mặt với chuyện phu quân nạp thiếp, nhưng không ngờ rằng nó đến nhanh như vậy.

Bọn họ mới ân ái một tháng mà thôi, ngay cả hài tử còn chưa mang thai, vậy mà đã có một nha đầu đầy nguy cơ đến rồi, nhìn dáng dấp có vẻ là người quen, hình như có chút liên hệ.

Tịnh Thục ngây ngốc nhìn bóng lưng đang đi vào của y, y không đợi nàng, một thân một mình vào cổng, làm sao nàng có thể không hoảng hốt. Tay Tịnh Thục hơi run rẩy, không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể lặng lẽ đi đến Lan Hinh uyển. Chu Nhã Phượng có vẻ nhìn thấu gì đó, đuổi theo kéo Tịnh Thục nói: "Tam tẩu, muội đưa tẩu về nhé."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.