Thục Nữ Dụ Phu

Chương 45: Sủng thê cách thứ hai



Editor: Gà - LQĐ

Xe ngựa đến cổng phủ Quận vương, Chu Lãng nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó giang tay muốn ôm nàng.

Đương nhiên Tịnh Thục ngượng ngùng, đẩy tay y ra, muốn giẫm băng ngồi xuống xe. Sao địch nổi nam nhân nhanh tay lẹ mắt, một cước đá băng ngồi, ôm cơ thể nghiêng sắp ngã vào lòng.

"Nương tử, phủ Quận vương là một nơi không có bí mật, tối hôm qua nàng tức giận rời nhà, đoán chừng vào lúc này trên dưới cả nhà đều đã biết rồi. Nếu không phong quang trở về, người khác sẽ nghĩ tính cách nàng quá tốt, nói không chừng sẽ có người bắt nạt nàng. Bây giờ ta ôm nàng vào, mới có mặt mũi đúng không?" Chu Lãng nhướng mày nhìn nàng, mập mờ nháy mắt vài cái.

"Ngụy biện." Tịnh Thục nhỏ giọng lầm bầm, không phản đối cái ôm của y nữa, chẳng qua không dám đối mặt với ánh mắt xung quanh. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng dựa vào vai y, mắt sao nửa buông, vừa thẹn thùng vừa thỏa mãn. Trượng phu chịu suy nghĩ vì nàng, bất kể y nghĩ đúng hay sai, tóm lại vẫn tốt hơn là không có.

Qua cửa thuỳ hoa, vừa lúc gặp gỡ Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư Chu gia đi ra từ phòng chính, thấy cảnh tượng này, cũng cả kinh dừng bước ở phía xa.

"Nghe nói tối hôm qua Tam tẩu thu dọn đồ đạc về nương gia à, hình như giận dỗi với Tam ca ở Chử gia, hôm nay đã trở về nhanh vậy, nhìn điệu bộ hình như là Tam ca đi đón về. Thật không ngờ, tính tình Tam ca vừa lạnh vừa cứng, mà lại nuông chiều Tam tẩu như vậy." Nhị tiểu thư Chu Ngọc Phượng thấp giọng nói.

Tam tiểu thư Chu Nhã Phượng hâm mộ nhìn bóng dáng của bọn họ đi xa, nhỏ nhẹ nói: "Nghe nói có phu thê cãi nhau, càng cãi càng xa lạ, mà có cũng có đôi khi gây gổ rồi thì càng thân cận, xem ra Tam ca và Tam tẩu chính là như vậy."

Ngọc Phượng cười khẽ: "Ta thấy không phải là thân cận, mà do Tam tẩu chế phục được Tam ca thôi. Người ta luôn nói lần đầu tiên sau khi phu thê ầm ĩ vô cùng quan trọng, người nào khuất phục thì sau này sẽ chỉ biết cúi đầu nhận sai thôi. Ngươi nhìn đi, sau này chắc chắn Tam ca sẽ luôn nghe lời Tam tẩu răm rắp." Lời này nàng nghe mẫu thân nói, năm đó cha nương lần đầu tiên náo loạn, mẫu thân vì muốn cho ông thấy bà ôn lương hiền thục, nên đã nhẫn nhịn. Ai ngờ từ đó về sau, phụ thân càng táo tợn hơn, muốn làm gì thì làm.

Nhã Phượng nhíu mi: "Tam tẩu nhu nhược như vậy, làm sao có thể chế phục Tam ca chứ?"

Chu Ngọc Phượng liếc nàng, không ngừng bĩu môi, lắc chiếc eo mảnh mai đi mất. Một thứ nữ, có thể gả cho nhà tốt lành nào chứ? Không làm thiếp đã không tệ rồi, còn si tâm vọng tưởng?

Một đường ôm nương tử bước đi như bay, một mặt phách lối thể hiện sự sủng ái với nương tử, mặt khác cũng làm cho vô số nha hoàn tức phụ thấy được nam nhân này có thể lực tốt thế nào.

Trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nương tử trên giường phù dung, Chu Lãng mặt dày đưa gò má tới đòi phần thưởng. Tịnh Thục thấy bọn nha hoàn không ở đây, nên ngoan ngoãn chạm nhẹ vào gương mặt y.

Chu Lãng không hài lòng lắm với nụ hôn hời hợt này, quay đầu chủ động hôn nàng, cười hì hì: "Ăn cơm đi, có đói không? Ta còn chưa ăn điểm tâm đâu, tối hôm qua cũng ngủ không ngon, lần sau nàng không thể đi mà không nói tiếng nào như vậy. Tối hôm qua nàng không ở nhà, một đứa nha hoàn muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta, bị ta đuổi đến hậu hoa viên rồi đấy. Thật may ta không uống quá say, nếu không, còn không tiện nghi chết nàng."

Sắc mặt Tịnh Thục lạnh lẽo: "Nha hoàn nào to gan vậy?"

"Chính là Tiểu Hoàn, chẳng qua ta không thể nói rõ chuyện này, chỉ nói do nàng ta làm vỡ bầu rượu, ta tức giận. Dù sao nàng ta là nữ nhân mà đại ca từng thích, ta không muốn có dây mơ rễ má gì với nàng ta, cho dù chỉ là lời đồn lúc nhàn hạ."

Tịnh Thục gật đầu: "Ừ, ta biết rồi. Ta sẽ không nói gì đâu."

"Chỉ không nói? Nàng không xem trọng ta sao? Nàng xem mới vừa rồi ta ôm nàng vào, ánh mắt của những nha hoàn bà tử kia hâm mộ ghen tỵ hận lắm đấy, sắp ăn chúng ta luôn rồi."

Tịnh Thục rũ mắt: "Chuyện này chủ yếu dựa vào cảm giác, nhìn thì nhìn."

Chu Lãng kêu rên một tiếng trong lòng, không biết làm sao.

Dùng xong bữa trưa, Chu Lãng ngủ với nàng chốc lát, dù sao tối hôm qua không ngủ ngon. Nghỉ ngơi một lúc, Chu Lãng mặc quan phục đến nha môn, trước khi đi đã ôm tiểu nương tử ngồi lên chân mình hôn lấy hôn để: "Hôm nay công văn Lại bộ tới, ta được thăng chức thành Trung điện Thị ngự sử, Cửu vương đã nói với ta, sau khi nhậm chức thì phải vi phục tư phóng [1]. Hạch tra giám sát đám Ngự sử rồi thượng tấu tình huống xem có đúng hay không, địa điểm điều tra chính là Hoài Dương, trong đó đương nhiên bao gồm cả Liễu An châu, thế nên ta có thể cùng nàng về nhà thăm viếng rồi."

[1] vi phục tư phóng: quan lại khi đi ra ngoài vì muốn che giấu thân phận mà thay đổi thường phục.

Tịnh Thục vui mừng, lộ ra nụ cười đầu tiên của hôm nay: "Thật sao? Chàng thật sự muốn theo ta về nhà?"

"Đương nhiên, bé ngốc, sao ta có thể lừa nàng chứ? Tự khi nhậm chức đến nay, còn chưa nhận bổng ngân đâu, một lát đến nha môn, ta bảo Chử Bình đi lĩnh rồi đưa cho nàng. Ngày mai dẫn nàng đi dạo trên đường một chút, mua vài món đặc sản, lần đầu tiên về nương gia, không thể hẹp hòi, nếu không sẽ khiến người ta chê cười." Chu Lãng một tay ôm lấy nàng, tay kia đặt lên đùi nàng.

Tiểu nương tử đã không để ý đến những thứ này, trong đầu chỉ nghĩ sắp được về nhà mẹ rồi, lòng vui vô cùng, do dự một chút, rồi xấu hổ giơ tay lên ôm cổ y: "Vậy chàng... lúc ở nhà ta, có thể giả vờ đối xử với ta tốt một chút không, đừng để nương ta lo lắng."

Chu Lãng nghẹn một búng máu ở cổ, suýt nữa tự sặc chết.

Giả vờ đối xử tốt một chút? Chẳng lẽ ta đối với nàng còn chưa đủ tốt sao?

Được rồi, nếu tiểu nương tử đã nói vậy, có thể thấy tình yêu của mình, nàng chẳng cảm nhận được mấy, quá thất bại, sau này phải kiên quyết sửa đổi!

"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, vậy nàng cũng phải tốt với ta một chút, buổi tối đừng cự tuyệt ta nữa, nhé?" Chu Lãng thử giúp bản thân tính phúc, tranh thủ.

Cái điều kiện trao đổi này, mặc dù tiểu nương tử rất không tình nguyện, nhưng miễn cưỡng xem như có thể tiếp nhận. Dù sao cũng là chuyện trong chăn, cho dù mất thể diện một chút, cũng không ai nhìn thấy.

Tiểu nương tử gật đầu, Chu Lãng ôm nàng hôn thêm lần nữa. Trên người cứng rắn, cọ đến mức khiến mông nàng cũng đau. Nếu không phải hôm nay phải đến Ngự sử đài trình diện, thật sự muốn ôn tồn cả một buổi chiều.

Hôn đến mức môi nàng sưng lên, nam nhân thỏa mãn ước nguyện mới lưu luyến đi đến Ngự sử đài trình diện. Hai ngày không lên phòng chính thỉnh an, Tịnh Thục rửa mặt thêm lần nữa, mới chậm rãi đi về phía phòng chính.

Trưởng công chúa liếc nàng, thái độ rất không tốt. Tối hôm qua chuyện nàng thu dọn đồ đạc về nương gia, đương nhiên đã truyền đến tai những người khác. Lúc ấy Tịnh Thục cũng nghĩ đến việc bẩm báo với các trưởng bối, nhưng khi đó, nàng không thể khống chế nước mắt của mình. Khi ấy, nói thu dọn đồ đạc cũng chỉ để hù dọa Chu Lãng, không có ý định đi thật.

Tịnh Thục biết mình phạm sai lầm, vấn an xong, lặng lẽ đứng một bên, chờ đợi xử trí.

Giờ phút này, Trưởng công chúa và Quận vương phi cũng lười để ý đến nàng, bởi vì Nhị thái thái Cận thị đang nói về hôn sự của Chu Ngọc Phượng.

Trưởng công chúa nghe xong gật đầu: "Mặc dù Tạ gia không phải là nhà hiển quý, nhưng đã làm đến đại quan tam phẩm, tiểu lang Tạ gia lại đậu Tiến sĩ, cũng rất có tiền đồ, cửa hôn sự này có thể định. Ngày mai Nhã Phượng cập kê, cũng nên tính toán cho con bé một chút."

Cận thị cười nói: "Nếu lão tổ tông đồng ý, này ngày mai Tạ phu nhân đến tham gia lễ cập kê thì sẽ quyết định chuyện này, nói Tạ gia cho quan môi đến. Tuy Nhã Phượng tri thư đạt lễ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là thứ nữ, hôn sự của nàng sợ rằng phải phí sức chút ít."

Trưởng công chúa hời hợt nói: "Có gì mà phí sức, thứ nữ không thể so với đích nữ, tìm nơi cạnh cửa không cao, trung hậu đàng hoàng, đừng làm ra chuyện gì dính dáng đến môn phong chúng ta là được."

"Dạ." Cận thị tươi cười.

Đang nói chuyện, Chu Lãng sải bước đi vào, Tịnh Thục hơi bất ngờ vì y trở về nhanh như vậy, bước chân hơi động, chuyển đến chỗ y.

"Sao lại đứng?" Chu Lãng thấy nương tử bị phạt đứng, bỗng mất hứng. Nắm tay nàng kéo đến ghế, ngẩng đầu không mặn không nhạt nói: "Tổ mẫu, hôm nay ta đến Ngự sử đài trình diện, thăng lên Trung điện Thị Ngự sử, Thánh thượng cho ta hai tháng, điều tra Hoài Dương, vừa khéo có thể dẫn Tịnh Thục về nương gia thăm viếng. Ta muốn ngày mai dọn dẹp một chút, hai ngày nữa sẽ lên đường."

Trưởng công chúa gật đầu, dù nói thế nào, Chu Lãng cũng là tôn tử của mình, y có tiền đồ, phủ Quận vương mới nở mặt. "Khánh ma ma, ngày mai đến phủ kho chọn vài thứ, mang cho thân gia đi. Tức phụ của phủ Quận vương chúng ta, đừng để người ta chê cười."

Cận thị nhìn trộm nhìn Quận vương phi, quả nhiên, dù bà ta không nói, nhưng trong lòng vẫn bị tức giận ép đến mức chịu không nổi rồi. Sắc mặt đã hơi đỏ lên, lồng ngực phập phồng, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đất, áp chế lửa giận của mình.

Đôi phu thê nói cảm ơn, đang muốn cáo từ trở về phòng. Chỉ thấy Chu Thiêm nổi giận đùng đùng đi vào, ném một gói vải trong tay xuống sàn nhà, từng thỏi vàng lăn ra ngoài.

"Mẫu thân, đây chính là ngài đưa cho Lại bộ Thượng thư?" Chu Thiêm đỏ bừng cả mặt, giận không kiềm được.

"Cái này... sao đến tay ngươi được?" Trưởng công chúa hơi luống cuống.

"Sao à? Nếu không phải Lại bộ Thượng thư có tư giao tốt với nhi tử, chỉ sợ những thứ đồ này đã không đến được tay ta rồi, mà là đến tay Hoàng thượng đấy. Mẫu thân thật hồ đồ, hoàng gia và hoàng tộc khác biệt, chẳng lẽ ngài không hiểu điểm này sao? Hôm đó ngài tranh cãi với Cửu vương, Cửu vương đã nói rõ không an bài quan chức cho Đằng nhi, mẫu thân lập tức hối lộ Lại bộ Thượng thư trăm lượng hoàng kim. Đừng nói trăm lượng, dù có cả vạn lượng, hắn có lá gan dám thu sao?"

Tay Trưởng công chúa hơi run rẩy, run giọng nói: "Nhưng... hôm đó trừ thân quyến ra thì không có ai nghe thấy những lời này, sao Lại bộ Thượng thư biết được. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của ngươi chứ?"

"Có thể ngồi lên quan vị Kinh thành, ai mà không phải là thất khiếu linh lung tâm [2], hiểu rõ nhất là bộ phong tróc ảnh [3], suy đoán Thánh ý. Hoàng thượng và Cửu vương một lòng, bọn họ đều không chào đón phủ Quận vương chúng ta. Mẫu thân lại còn náo loạn, cũng may nhi tử và tiểu cữu cữu giao thiệp ở Truy Phong xã nhiều năm, tình cảm không cạn. Nếu không, nhất định tường cũng sẽ bị người đẩy, nhi tử không có đất đặt chân rồi." Chu Thiêm thở dài.

[2] thất khiếu linh lung tâm: trong trường hợp này ý nói có tai mắt khắp nơi.
[3] bộ phong tróc ảnh: nắm được hướng gió, bóng ảnh.

Quận vương phi sớm bị dọa phải đứng dậy: "Vậy Đằng nhi thì sao? Chẳng phải là Đằng nhi vĩnh viễn cũng..."

Chu Thiêm không nhịn được nhìn qua, lạnh lùng nói: "Hai năm này nhất định là không được, báo nó tự cảnh tỉnh đi, học một chút bản lĩnh thật sự. Sau này có cơ hội rồi hãy nói."

Chuyện mình một lòng chờ đợi giờ đây đã thất bại, đợi qua vài năm? Qua vài năm có thể thành hay không, đến lúc đó chức quan của Chu Lãng chắc chắn sẽ thăng tiếp, nhi tử của mình đâu còn theo kịp. Lửa giận trong lòng Quận vương phi cũng không ép nổi nữa, cuồng loạn hô to: "Rõ ràng Vương gia thiên vị, chỉ sợ ông hoàn toàn không xuất lực vì Đằng nhi, nói Hoàng thượng và Cửu vương không muốn thấy phủ Quận vương, vậy tại sao Chu Lãng có thể thuận lợi thăng quan? Nó chỉ mới ngồi ở quan vị bát phẩm nửa năm mà thôi, đã lên đến thất phẩm. Tại sao nhi tử của ta lại không được? Chu Đằng cũng là nhi tử ruột của ông, ông đối xử với nói như vậy sao?"

Chu Thiêm tức giận mắng: "Nữ nhân ngu xuẩn, không thể nói lý, ta sẽ mặc kệ nhi tử của mình sao? Vốn đã nói rõ ràng với Cửu vương rồi, nhưng ngươi vì mấy đóa hoa rách mà đắc tội với Cửu vương phi, nếu nói chặt đứt tiền đồ của nhi tử, thì đó là một tay ngươi cắt đứt."

Quận vương phi tức giận đến mất lý trí, đột nhiên đập Trầm Hương Phật châu vào Tịnh Thục: "Cái thứ ăn cây táo rào cây sung, đang yên đang lành, ngươi hái hoa làm gì? Ta thấy chắc chắn do ngươi đến phủ Cửu vương hoa ngôn xảo ngữ, khiến Chu Lãng thăng quan, làm Chu Đằng ngay cả một công việc cũng chẳng có."

Chu Lãng tay mắt lanh lẹ, bước lên trước, một phát bắt được Phật châu, ngăn Tịnh Thục ở phía sau: "Chu Lãng ta đứng ngay ngồi thẳng. Chiến tích nửa năm nay mọi người đã quá rõ ràng, bất luận đến đâu cũng có thể nói rõ lí lẽ. Quận vương phi luôn nuông chiều nhi nữ [4], không ra gì cũng là tất nhiên. Cần gì phải lấy nương tử ta ra trút giận? Bà tức giận có thể đổ lên đầu ta, nếu dám ức hiếp nương tử ta... Hừ!"

[4] nhi nữ: con trai và con gái.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.