Diêm Quá Đào vĩnh viễn nhớ ngày đó, ngày sinh nhật mười tuổi của hắn, thế giới của hắn bị phá bỏ.
Bên trong đại sảnh tráng lệ, bé trai mi thanh mục tú mặc chỉnh tề mặc dù nơ trên cổ khiến hắn không thoải mái nhưng hắn vẫn cố nhẫn nại. Ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn xa hoa giống như tiểu thân sĩ, hắn hết sức nhẫn nại hay miễn cưỡng khắc chế chẳng qua là thỉnh thoảng nuốt nước miếng. Ở trước mặt hắn bày biện một bánh kem thật to, hắn thích nhất hương hoa quả.
Chẳng qua bởi vì thời gian trôi qua lâu nên bánh kem từ từ tan chảy. Bàn ăn chỉ có một mình hắn cô đơn, hắn có chút bất an nhìn cầu thang nhưng không thấy ai xuống lầu.
Sinh nhật hắn chẳng những không có ai cùng hắn dự sinh nhật ngay cả ba bacùng mụ mụ cũng ở trong thư phòng nửa ngày không đi ra ngoài. Tâm tình hắn vốn là rất tốt, bởi vì ba ba hôm nay ở lại, hắn cho là ba ba nhớ được sinh nhật của hắn cho nên trở lại nhưng ba ba lại thô lỗ đấy hắn ra chỉ lo cùng mụ mụ nói chuyện.
Hắn rất nhớ ba ba bởi vì ba ba thật lâu chưa về nhà. Mụ mụ nói cho hắn biết, ba ba bị nữ nhân hư hỏng mê hoặc không chịu về nhà. Hắn cái gì cũng không hiểu, cũng không dám hỏi mụ mụ. Kể từ khi ba ba không thường về nhà nữa, mụ mụ càng trở nên đáng sợ, hiện tay hắn cũng có chút sợ mụ mụ.
Bánh kem đã tan chảy, hắn len lén vươn tay lấy một chút bỏ vào trong miệng, tên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười. Bỗng nhiên, bịch một tiếng, âm thanh lớn từ trên lầu truyền xuống kèm theo tiếng nữ nhân thét chói tai. Nụ cười trên mặt của hắn đông lại.
“Sẽ không, ta không tin! Đây tuyệt đối không phải là ý của ngươi, ngươi nhất định là bị đứa tiện nữ kia mê hoặc…”Một tiếng tát cắt đứt kèm theo tiếng mắng. Diêm Vũ Nhiên thét chói tai thế lương.
“Này là ý của ta, là chuyện ta khát vọng nhất. Ta không nên nhịn cái bản mặt của người vênh mặt hất hàm sai khiến, hừ! Ngươi thậm chí không phải nữ nhân, chỉ là một con quỷ” (tại convert ko hỉu nên bạn chém). Quách Chí Trung khinh miệt nói, dùng sức đẩy cửa phòng ra.
Tiếng thét chói tai vang khắp toàn nhà, Diêm Vũ Nghiên đuổi tới, bộ dạng cao quý thường ngày bây giờ chỉ còn có chật vật. Trên mặt của nàng sưng đỏ, ngăn cho nước mắt rơi , dung mạo mỹ lệ lúc này xem ra rất đáng sợ.
Nàng cực độ tức giận, không thể tin được trượng phu bởi vì tiện nhân kia lựa chọn nàng ta. Nữ nhân kia mới ra đời đã hèn mọn, vô số nam nhân trên giưòng, thậm chí còn có 2 con của chồng trước! Nàng so ra kém người đàn bà kia sao?
“Quách Chí Trung, người trở lại cho ta, ta cho ngưoi cơ hội cuối cùng…” Nàng run rẩy, ngẩng đầu lên để không cho nước mắt rơi.
“Đừng vọng tưởng, ta đã bị ngươi hành hạ đủ rồi, từ ngày ở rể ta không có nửa điểm tôn nghiêm. Hừ! Nếu không phải vì số tiền được chi kia, tan gay cả đụng ngươi cũng cảm thấy ác tâm”. Quách Chí Trung tàn nhẫn nói, tầm mắt đang nhìn đứa con độc nhất không có bất cứ tình cảm gì.
Hắn bỏ lại một tờ giấy ly hôn đã ký tên sau đó ra cửa nghênh ngang rời đi, đi tìm nữ nhân xinh đẹp kia. Kèm theo tờ giấy ly hôn bay xuống còn có 1 người đau thương vô hình.
“Mụ mụ! ba ba muốn đi đâu? “. Diêm Quá Đào sợ hãi kéo áo Diêm Vũ Nghiên, lo lắng nhìn mụ mụ.
Diêm Vũ Nghiên toàn thân run rẩy, chợt cúi đầu xuống, trong hai mắt tràn đầy ghen tị, lý trí đã biến mất hầu như không còn. Nàng khom lưng cúi xuống, cầm lấy tờ giấy li hôn kia căm thù đến tận xương tuỷ, ngưng mắt nhìn, đôi môi mọng cũng bị hàm răng cắn ra vết thương
“Hắn đi tìm tiện nhân , hắn bị cướp đi, vĩnh viễn không trở về…Hắn hạ tiện, trời sinh không có tiền đồ! là ta từng bước kéo hắn ra hắn mới có ngày hôm nay, hiện bởi vì người đàn bà kia, hắn lại dám bỏ ta? “. Nàng nổi điên giận dữ mắng mỏ, toàn thân giận đến phát run, bỗng dưng nàng dùng sức kéo cổ áo của hắn không một chút thương tiếc.
Hắn bị mẫu thân bạo lực thống khổ rên rỉ nhưng cũng không dám kêu. Hắn bị kéo xuống đất làm cho không thể thở được, hắn không rõ tại sao mụ mụ lại làm vậy.
“Trên người của ngươi có máu của hắn, nếu ta không hảo hảo dạy ngươi, ngươi nhất định cũng sẽ như hắn hạ tiện…”. Diêm Vũ Nghiên lẩm bẩm nói, đem tiểu nhi tử kéo tới phòng phía trước, căn phòng nhiều năm không có người dùng, đồ dùng lẫn lộn, tro bụi phủi đầy, ngập mùi ẩm mốc.
“Mụ mụ, ta không ở!”. Hắn giãy dụa, trong đôi mắt tràn đầy bi thương, đột nhiên mụ mụ dùng sức đẩy mạnh hắn vào trong phòng, hắn ngã nhào trên đất, đem bức ảnh ném vào trong.
Cửa phòng bị đóng kín, bốn phía trở nên tối đen
“Ta muốn dạy ngươi tốt hơn, nhất định phải hảo hảo mà dạy ngươi!”.Thanh âm từ bên ngoài truyền đến, Diêm Vũ Nghiên không lưu tình đóng cửa nhà khoá lại. “Cho ta xem rõ rang chính là nữ nhân trong hình cướp đi ba ba của ngươi, ngươi hãy nhận rõ ràng tiện nữ kia, vững vàng nhớ kỹ, vĩnh viễn không quên nàng, không nên quên thù này!”. Nàng hung ác nói, không để ý đến tiếng con khóc, xoay người rời đi.
“Mụ mụ, thả ta ra ngoài đi, nơi này tối đen ah!”. Hắn khóc, trong lòng sợ hãi, bàn tay nhỏ bé càng không ngừng đập cửa cho đến khi tay vì vỗ vào cử mà bị thương, tiếng khóc của hắn chuyển thành tiếng khóc nức nở. “Mụ mụ ta sẽ ngoan, ta nhất định sẽ ngoan, thả ta ra ngoài đi!”.
Dần dần hắn mất hết khí lực, ngồi ở trên sàn, lục lọi tìm tấm hình mà mụ mụ ném vào. Thích ứng với ánh sáng yếu ớt, hắn từ từ nhận ra người trong hình.
Một cách đại khái cùng mụ mụ không khác biệt lắm, là một nữ nhân xinh đẹp, còn có một cô bé mặt mày thanh tú đại khái chỉ hai tuổi. Tiểu cô nương kia cười rực rỡ, bím tóc đen nhánh cùng với cặp mắt to xem ra rất đẹp. Người mụ mụ trong miếng mắng tiện nữ nhân?
Hắn nắm chặt hình, nước mắt trên mặt dần làm cho đôi mắt xuất hiện oán hận, ánh mắt tinh khôi, ngây thơi trẻ con biến mất. Những người này cướp đi phụ thân của hắn, huỷ hoại cuộc sống yên tĩnh của hắn, hắn hận các nàng!
Trong tấm ảnh cô bé cười rực rỡ mà ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh băng nhưng thuỷ chung không rời bỏ nụ cười ngọt ngào của nàng.
Một ngày sau đó, Diêm Quá Đào quên mất cái gọi là nụ cười, trở thành một nam nhân lạnh băng.