Thục Nữ Nghịch Lửa

Chương 2



Ban đêm, Đài Bắc vẫn hết sức náo nhiệt, đèn nê ông lóe lên, những vỡ hài kịch khiến người ta vui vẻ. Tiếng quát tháo cùng với tiếng cười làm người ta say mê. Đây là một khu vực nổi tiếng ở Đài Bắc – Tiêu Kim Quật. Xung quanh khách sạn Lâm Lập gái điếm ăn mặc xinh đẹp tô son trát phấn ngồi chờ khách làng chơi tự chui đầu vào lưới.

“Chỉ túy kim mê” (*) này là một trong những khách sạn nổi danh nhất trong vùng, bởi vì khách đến đều là những nhân vật lợi hại, cho nên tựa như chọn hội viên cho Câu Lạc Bộ VIP vậy, không phải ai cũng có thể bước vào, mà các cô gái trong này tự nhiên cũng phải xinh đẹp hơn người và chuyên nghiệp, có mánh khóe hơn.

(*) chỉ túy kim mê: có nghĩa là chốn ngập trong vàng son, -> nơi khách đi tìm ‘vui vẻ’

Một chiếc xe xa hoa dừng lại trước cửa “Chỉ túy kim mê”. Người đàn ông trung niên hói đầu vội vàng xuống xe. Sau đó cung kính xoay người mở cửa xe sau. Trên mặt xuất hiện nụ cười lấy lòng.

“Các vị, đây chính là nơi mà tôi đã nhắc tới, mời các vị xuống xe.” Gã xoa xoa tay, cười nói.

Ba người đàn ông cao lớn với ba khí chất khác nhau bước xuống xe. Khuôn mặt điển trai khiến không ít phái nữ hâm mộ. Mấy người này đều xuất sắc cực điểm, có vẻ ngoài anh tuấn, thân hình khỏe mạnh cộng với cách ăn mặc đại biểu cho sự giàu có cơ hồ có thể khiến tất cả các cô gái mê muội. Mà ánh mắt gái điếm tất nhiên rất chuẩn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra mấy người này là con mồi thượng đẳng.

Người nhảy ra khỏi xe sau họ là một cô gái nhỏ gần bảy tuổi. Khuôn mặt xinh xắn dễ thương rất khác với ba người đàn ông kia. Trong đôi mắt có sự tò mò. Cô trừng lớn mắt nhìn chung quanh. Xem ra cô gái nhỏ thông minh lanh lợi này có mấy phần bướng bỉnh. Sau lưng cô bé có người quản gia tóc đã ngã màu bước xuống. Điều đó khiến những người phụ nữ trang điểm dày cộm nhìn trân trân.

Gã đàn ông hói đầu nhìn thấy cô gái nhỏ thì trong mắt xuất hiện chán nản. Gã cũng không dám ngăn cản chỉ có thể lấy khăn tay ra để lau mồ hôi.

Đỗ Phong Thần lười biếng nói: “Con quỷ nhỏ này, đáng lẽ mày không nên đến đây. Ba mày mà biết mày tới những chỗ thế này, không lột da mày mới là lạ”

Đường Tâm làm mặt quỷ không để ý tới người nọ. Từ nhỏ cô đã thông minh lòng hiếu kỳ cũng mạnh hơn so với người bình thường. Cô đã sớm cực kỳ tò mò từ “Chiêu đãi” trong miệng những người kia nói rốt cuộc là ý gì? “Yên tâm, ba sẽ không biết. Trừ phi có người lắm mồm đi mật báo.” Cô trợn to cặp mắt xinh đẹp nhìn mấy người chú trước mặt, sau đó liếc vị quản gia.

Sơ suất lớn nhất của hành động mạo hiểm tối nay chính là vị quản gia có chết cũng đi theo này. Thậm chí cô lừa quản gia rằng cô muốn tìm hiểu thêm về kiến thức xã giao nhưng quản gia vẫn ngoan cố theo tới.

“Chỉ cần tiểu thư trả tiền làm thêm giờ, ông sẽ không đi mật báo, chẳng qua ông phải nhắc nhở cháu trước, lương ca đêm của ông không rẻ chút nào. Cháu biết đấy, ông chủ ngủ rất muộn.” Quản gia Mạc nói rất thực tế bình tĩnh mà không khách khí chút nào.

“Xin hỏi, ông lái xe taxi sao? Lương ca đêm còn tăng được à?” Đường Tâm châm chọc hỏi.

“Ông là quản gia, vị quản gia ưu tú nhất. Hôm nay trở thành bà bảo mẫu ban đêm của các cháu đã đủ khiến ông uất ức rồi. Ông thu thêm chút tiền là chuyện đương nhiên.” Quản gia Mạc mỉm cười như cũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm thở phì phò mà hớn hở.

Ba người đàn ông kia cũng nhìn Đường Tâm. Thương Trất Phong là gương mặt cưng chiều. Lôi Đình lại hừ lạnh mấy tiếng không so đo với cô. Cũng chỉ có lương tâm của Đỗ Phong Thần còn chưa bị chó gặm đứng về phe Đường Tâm.

Tất cả bọn họ đều là cán bộ cao cấp của “Tập đoàn Thái Vĩ” được người người ca ngợi đã lâu. Ngày thường bọn họ rất ít xuất hiện. Nếu tổng giám đốc không ra lệnh tới chỗ này xác nhận tin đồn về nhân viên trong công ty ăn hối hộ bọn họ cũng sẽ không tụ họp ở chỗ này.

Về phần Đường Tâm, là con gái của tổng giám đốc Đường Bá Vũ. Cô bé gần mười tuổi lại thông minh hơn người, thông minh đến nỗi khiến người ta đau đầu.

Đường Tâm khẽ cắn răng. Từ nhỏ bị huấn luyện cộng thêm bản thân cơ trí dĩ nhiên cô không bị quản gia dễ dàng đánh gục. Tiền là chuyện nhỏ, mạo hiểm tiến vào khách sạn mới là chuyện lớn. Mắt thấy đã có thể tiến vào khách sạn, cơ hội ngàn năm có một, làm sao cô lại bỏ qua?

“Chẳng qua là cháu nghĩ, nếu ba cháu biết cháu tới chỗ này, người bị lột da không chỉ có mình cháu đâu. Các chú và ông cũng biết đấy, ba thích nhất là trừng trị người khác. Nếu như bị ông ấy phát hiện, da mọi người phải căng lên đôi chút.” Cô đổi sự tức giận thành nụ cười. Đường Tâm không để ý tới quản gia nữa cô cúi đầu nghịch đầu ngón tay của mình đồng thời liếc trộm mọi người trước mắt. Cô phát hiện sắc mặt của tên quản lý Trần dẫn bọn họ tới đây đã tái nhợt xem ra sắp ngất đi rồi.

“Nếu như bị cảnh sát phát hiện cháu đến đây bọn chú cũng phải đi ăn cơm tù mà.” Đỗ Phong Thần nói thầm rõ ràng trong lòng đã không cách nào từ chối cô được.

“Yên tâm, nếu gặp phải cảnh sát, cháu sẽ chạy thật nhanh, tuyệt đối sẽ không bị ‘bồ câu’ tóm được.” Cô thoải mái mà nói. Sau đó dẫn đầu bước lên thảm đỏ hào hoa trước mặt bao người tiến vào khách sạn xanh vàng rực rỡ.

Quản gia Mạc chấp nhận theo sát ở phía sau. Trong miệng vẫn còn nói thầm “Đúng vậy, mỗi lần gặp phải chuyện gì cháu cũng chạy nhanh rồi. Chỉ có lão già như ông đây phải chịu trận. Trời ạ, số tôi sao khổ quá vậy! Chỉ vì một chút tiền lương mà bị một cô bé chà đạp.” Ông thở dài một cái.

“Ba nói là “chút tiền lương” ư?” Đỗ Phong Thần nhếch mày vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn ba vợ mình. “Số tiền kia cũng không ít, đủ để cha đến biển Ca-ri-bê mua một hòn đảo nhỏ rồi sau đó cùng một đống người đẹp mặc bikini sống hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày.”

Quản gia Mạc nhìn Đỗ Phong Thần một cái. Một lần nữa hoài nghi tại sao con gái bảo bối của mình lại gả cho người đàn ông này? “Con đang trách ba tham lam sao?”

Đỗ Phong Thần cười khan “Ha ha” mấy tiếng. Vẻ mặt vô tội giải thích “Dĩ nhiên không phải, tại sao ba vợ của con lại tham lam được chứ?” Anh rất thông minh, lời nói thật nhất định phải giữ trong lòng.

Không để lãng phí thời gian nữa mọi người nối đuôi nhau đi vào khách sạn.

※※※

Quản lý Trần là khách quen nơi này. Ông nói hôm nay dẫn theo không ít khách tới cửa khách sạn tự nhiên nào dám chậm trễ. Chẳng những đem tất cả các cô gái nơi này gọi đến phòng dành riêng cho khách sộp ngay cả chủ nhân khách sạn – bà Thẩm Hồng cũng tự mình vào trong phòng mời rượu.

Thật ra, chỉ với khuôn mặt đẹp trai của mấy người đàn ông này đủ khiến các cô gái chạy theo như vịt rồi. Khách vô đây phần lớn đã có tuổi, đầu tròn bụng phệ (chỉ người đàn ông mập xấu), ít khi thấy những người độc thân mà lại giàu có cho nên các cô gái đều cố gắng mời rượu lấy lòng trên mặt chất đầy nụ cười.

“Mấy vị đều là cán bộ cao cấp của “Tập đoàn Thiếu Vĩ” sao? Hôm nay có thể chiêu đãi các vị thật đúng là vinh hạnh.” Bà chủ Thẩm Hồng cười nói, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Không hổ là bông hoa có tiếng một thời trong nghề, uống rượu hết sức hào phóng.

“Không dám, cô Thẩm quá lời rồi.” Thương Trất Phong nhàn nhạt cười, bộ dáng hết sức lễ phép. Một cô gái xinh đẹp vòng tay qua vai anh. Mặt mê muội tựa vào bên lỗ tai mà mời rượu. Anh lại giống như quá quen với trường hợp này anh chỉ mỉm cười không nói gì thêm.

“Đã sớm nghe nói về người phụ trách gian phòng kinh doanh này của khách sạn là một người sảng khoái. Hôm nay vừa thấy quả nhiên là tài giỏi.” Đỗ Phong Thần nâng ly. Trong mắt lại có mấy phần châm chọc, mắt lạnh không ngừng liếc xéo vào ả đàn bà luôn dựa vào người mình kia. Mặc dù trước kia anh rất dễ dãi nhưng sau khi kết hôn đã bớt đi rất nhiều. Dù bà xã đang ở Nhật Bản nhưng anh cũng không dám làm liều. Huống chi ba vợ còn đang trợn to hai mắt nhìn chằm chằm, sao anh có thể vọng động được?

Về phần Quản gia Mạc ngồi ở góc khuất phía xa, nhếch nhếch lông mày nhìn “Hình ảnh xã giao của người trưởng thành” mà Đường Tâm nói.

“Cái gì mà sảng khoái chứ. Còn không phải là dựa vào Đường tổng giám đốc giúp chúng tôi một tay sao?” Thẩm Hồng bày ra nụ cười nghề nghiệp, bà biết những người đàn ông trước mắt này không thể đắc tội.

Từ đầu tới cuối Lôi Đình vẫn ngồi ở góc không nói một câu. Khuôn mặt nghiêm nghị không có bất kỳ thay đổi nào. Có mấy cô gái thử tiến lên mời rượu lại không chiếm được bất kỳ phản ứng nào dứt khoát buông tha cho anh. Chẳng qua là thân hình anh cao lớn khôi ngô cùng với khí chất lạnh nhạt nên hấp dẫn đông đảo ánh mắt của người khác. Các cô gái chỉ dám bàn luận xôn xao.

Nếu không vì điều tra, Lôi Đình rất ít khi bước chân vào nơi gió trăng này. Nụ cười giả dối khiến anh cảm thấy không kiên nhẫn. Anh trầm tĩnh mà lạnh lùng không thích hợp với nơi náo nhiệt. Lúc tụ tập thì cũng chỉ ngồi uống rượu ở một bên. Có lẽ do bệnh nghề nghiệp, quanh năm phụ trách vấn đề an ninh cho “Tập đoàn Thái Vĩ” khiến anh luôn ở trong tình trạng cảnh giác cao độ.

Đường Tâm ngồi trên ghế sa lon xa xỉ mà lắc chân vẻ mặt rất tự đắc. “Thì ra khách sạn này dựa vào đàn ông các người để kiếm chác.” Cô bừng tỉnh hiểu ra uống nước trái cây trong ly. Mặc dù thành công tiến vào trong quán rượu nhưng mấy người chú rất nghiêm khắc không cho cô uống rượu.

“A, cô bé đáng yêu này là?” Thẩm Hồng hỏi, muốn vuốt ve đầu của Đường Tâm nhưng bị cô bé trừng một cái nên tay bà lúng túng dừng ở giữa không trung.

Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng Đường Tâm đã có khí chất của Đường gia: cao quý mà ngạo nghễ.

“Nó là con gái của ác ma, là một con tiểu ác ma chưa trưởng thành.” Lôi Đình chậm chạp nói, giọng nói trầm thấp vang vọng cả căn phòng.

“Ấy Ấy! Đừng nói lung tung.” Đường Tâm thở phì phò nói, cô bé nhìn chằm chằm Lôi Đình mà phản bác. “Cháu không phải là tiểu ác ma!”

“Vâng, cháu là con ác ma nhỏ. Đọc sách xong thì không để về đúng chỗ. Sau khi về nhà quần áo dơ cũng ném loạn lên, gây họa xong thì chạy mấy tăm mất tích, vĩnh viễn muốn kẻ khác chịu trận thay. Trước mặt người khác thì giả làm bộ dáng thục nữ sau khi quay đầu lại bắt nạt kẻ già như ông.” Quản gia Mạc oán trách, kể lại sự tích mà ông đã trải qua trong thời gian dài bị lấn áp đến đáng thương. Ông giơ tay lên lau chùi khóe mắt, trong hốc mắt còn hàm chứa lượng lớn nước mắt.

“Nói thêm một câu nữa, đừng nói đến tiền làm thêm giờ tối nay, cháu bảo đảm đến tiền nghỉ hưu ông cũng không lấy được.” Đường Tâm cắn răng nghiến lợi nói, chỉ kém không đem ly nước trái cây cắn nát.

“Im lặng, ngoan ngoãn uống nước trái cây của mày đi.” mắt thấy ba vợ bị bắt nạt. Mặc dù trong lòng Đỗ Phong Thần âm thầm trầm trồ khen ngợi nhưng trước mặt ba vợ phải biểu hiện tốt. Nên anh trợn mắt nhìn Đường Tâm một cái, ý tứ muốn ngăn lại cô gái nhỏ làm càn.

“Thật vất vả mới có thể vào đây chỉ uống nước trái cây thôi sao? Thật nhàm chán, cháu tới đây đâu phải để các chú tranh thủ làm từ thiện đâu chứ.” Cô quay đầu nhìn Thẩm Hồng cùng quản lý Trần. Trong thần thái có bộ dáng đặc biệt của người nhà họ Đường gia tựa như đã có thói quen chỉ huy người khác. “Không phải nói muốn “chiêu đãi” chúng tôi thật tốt sao? Những chị gái này xinh đẹp thật nhưng vẻ quyến rũ quá xoàng xĩnh, bà nghĩ chúng tôi có thể hài lòng sao? Chẳng lẽ không còn ai xinh đẹp hơn? Gian phòng này của khách sạn chỉ có như vậy à?” Đường Tâm nói thẳng ra khiến mặt quản lý Trần cùng Thẩm Hồng lúc trắng lúc xanh.

Thẩm Hồng khẽ cắn răng, là người đàn bà lăn lộn mấy chục năm trong giới làng chơi dĩ nhiên không thể để con nhóc Đường Tâm này coi thường. Bà phất tay một cái, nói phục vụ: “Đi gọi Mật Nhi tới gian phòng này.”

“Nhưng ông chủ Mao đã đợi Mật Nhi lâu rồi.” Phục vụ có chút khiếp sợ nói, tầm mắt nhìn về phía một căn phòng khác.

“Mặc kệ ông ta đi, gã chỉ được cái phô trương thanh thế, không cần gấp gáp. Lập tức đi gọi Mật Nhi tới đây.” Thẩm Hồng không thể nhịn được nữa, nụ cười chuyên nghiệp giả dối đã thu lại rất nhiều.

Phục vụ gật đầu một cái, xoay người ra khỏi phòng. Sau một hồi lâu mang theo một cô gái tuổi còn trẻ bước vào.

Cô gái gọi là Mật Nhi mới đi vào phòng ánh mắt của những ngườ phụ nữ ở đây bỗng ãm đạm. Ngay cả Đường Tâm cũng trợn to hai mắt, nói không ra nửa câu nào.

“Oa, đây mới xứng gọi là người đẹp chứ!” Đường Tâm nhỏ giọng khen, cô bé chưa từng nghĩ đến trên đời này lại có người nào đẹp như vậy.

Mật Nhi mặc bộ váy trắng ngà bó sát vào người khiến cô càng yểu điệu hơn. Gò ngực nở nang, eo nhỏ cùng với đôi chân thon dài. Vì bộ váy dài này xẻ dài đến tận bắp đùi nên hai chân thon dài thấp thoáng rất là chọc người khác phải mơ tưởng. Vẻ đẹp của cô không phải là vẻ đẹp nhân tạo giả dối, lông mày cong cong cùng với đôi mắt sắp có trầm tĩnh mà khắc sâu khiến người ta không dời mắt được.

“Ma ma.” Mật Nhi nhẹ giọng chào hỏi, trên mặt trầm tĩnh.

“Mật Nhi, con đã tới rồi thì bồi những vị khách này uống một ly đi!” Thẩm Hồng kiêu ngạo liếc mắt nhìn mọi người trong phòng.

Lãnh Mật Nhi đã làm việc với bà nhiều năm rồi, xinh đẹp mà không kiêu ngạo. Cho tới bây giờ đều là “thẻ đỏ” trong quán. Mỗi đêm có rất nhiều gã nhà giàu xếp hàng chờ thấy mặt Mật Nhi một lần. Quanh năm cô tiếp không ít đàn ông nhưng chỉ uống chút rượu với bọn họ. Tuyệt đối không làm gì thêm, thân phận cực kì bí ẩn. Ngoài thời gian làm việc ra, không ai biết về cuộc sống hàng ngày của cô.

Giới ăn chơi không ai không biết đến tên tuổi Mật Nhi. Mấy năm qua cô là bông hoa nổi nhất.

“Chị xinh đẹp ơi, ngồi bên cạnh em nè.” Đường Tâm vội vàng chào hỏi, vỗ vỗ chỗ trống giữa mình và Lôi Đình, nhiệt tình mời Mật Nhi.

Mật Nhi nhìn xung quanh trong phòng có không ít khuôn mặt xa lạ. Cô có chút kinh ngạc khi thấy có cô bé nhỏ tuổi mà đến đây được. Cô cất bước tiến lên, thần thái trầm tĩnh mà xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt mọi người. Cô ngồi bên người Lôi Đình, mặc dù hai người không nói gì nhưng anh cao lớn cùng với sự dịu dàng của cô tạo nên một cặp cực kì đẹp đôi.

Mật Nhi giơ ly lên mời rượu mọi người. Trong lòng suy đoán những người này có thân phận như thế nào. Là hạng người gì mà có thể khiến mama phá vỡ quy định muốn cô tới gian phòng này chiêu đãi những người xa lạ?

Ngồi bên người cô là một người đàn ông cao to mà trầm mặc. Gã lẳng lặng uống rượu nhưng cặp mắt kia lại sắc bén vô cùng giống như có thể nhìn thấu tất cả. Gã yên lặng nhìn cô khiến động tác của cô có chút run rẩy. Mật Nhi cúi thấp đầu, tầm mắt không dám tiếp xúc với gã theo thói quen rót rượu cho gã, lặp lại động tác vốn rất quen thuộc, ánh mắt lợi hại của gã ngược lại có chút cứng ngắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.