Đột nhiên, thân thể của anh căng thẳng, tầm mắt sắc bén dời về phía cánh cửa dầy cộm nặng nề được đặc chế từ thủy tinh.
“Là ai?” Anh cáu kỉnh hỏi.
Vào giờ tan việc, bên trong công ty không nên có bất kỳ người nào mới đúng. Trong nháy mắt bóng dáng của anh chợt ló nắm lấy súng trên bàn thận
trọng nhắm ngay ngoài cửa. Thân hình cao lớn căng thẳng, biểu hiện của
việc anh tùy thời có thể nổ súng, tư thế kia giống như đang săn dã thú.
Cánh cửa mở ra, quản lý Trần sắc mặt tái nhợt ôm một cái chăn bông đứng ở nơi đó.
“Lôi…Lôi Đình tiên sinh!” Quản lý Trần ấp a ấp úng nói, lấy dũng khí chậm chạp
tiến lên mấy bước đem chăn bông đặt trên ghế sofa.
Lôi Đình nhếch mày rậm, xem một chút chăn bông trên ghế sa lon “ông sợ tôi cảm lạnh
đặc biệt giúp tôi lấy thêm một cái chăn bông tới sao?” Anh nhạo báng
hỏi, thả súng trong tay.
Ở khách sạn đấm đá một hồi, anh cũng
chưa từng nhìn quản lý Trần. Cán bộ cao cấp đã nắm giữ đầy đủ chứng cớ
chứng minh quản lý Trần lợi dụng chức vụ, đòi tiền hoa hồng của nhà máy
hiệu buôn bên trong khách sạn. Tổng giám đốc của “Tập đoàn Thái Vĩ”-
Đường Bá Vũ không chịu được loại ăn chặn này đã hạ lệnh cho một trong số cán bộ cao cấp bắt đầu điều tra. Cho tới bây giờ, chuyện đã không liên
quan tới Lôi Đình.
“Đúng vậy, tôi là sợ Lôi Đình tiên sinh cảm
lạnh mới đem chăn bông giúp ngài giữ ấm.” Quản lý Trần nói, đáy mắt đều
là thần sắc mập mờ.
Gã tự biết mình khó thoát khỏi bị điều tra
chỉ có thể xuất tuyệt chiêu cuối cùng. Tốn một món tiền lớn mua chuộc
Thẩm Hồng đem Lãnh Mật Nhi làm quà tặng đưa cho Lôi Đình.
Quản lý Trần biết mấy cán bộ cao cấp đối với tổng giám đốc Đường Bá Vũ cực kì
trung thành. Nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi lúc trước Lôi
Đình cùng Lãnh Mật Nhi gặp mặt tựa hồ có mấy phần ý tứ đối với đối
phương. Vì vậy, gã tự cho là thông minh đem Lãnh Mật Nhi đưa tới chỗ ở
của Lôi Đình. Gã hi vọng Lôi Đình có thể để ý tới gã, thay gã che dấu
những chứng cứ phạm tội kia.
Mặc dù mua Lãnh Mật Nhi tốn một số
tiền lớn nhưng nếu có thể tránh thoát đại họa lần này, tiếp tục làm
trong “tập đoàn Thái Vĩ”, tốn nhiều hơn nữa đều đáng giá.
“Tập đoàn Thái Vĩ” không ngừng phát triển kinh doanh, ông chỉ muốn bảo vệ chỗ ngồi này.
“Vậy thì mời Lôi Đình tiên sinh “hưởng dụng”, tôi đi trước một bước.” Quản
lý Trần nói xong, liền lau mồ hôi lạnh, chạy thật nhanh ra khỏi phòng
làm việc dành riêng cho cán bộ cao cấp.
Hưởng dụng?
Lôi
Đình bởi vì quản lý Trần dùng từ mà cau mày. Anh đi đến bên sofa vén lên chiếc chăn bông dầy cộm nhìn thấy Lãnh Mật Nhi trong chăn bông.
Mồ hôi thấm ướt tóc và quần áo của cô khiến cô giống như chìm trong nước.
Vì thiếu không khí nên hô hấp của cô có chút gấp gáp, khuôn mặt trắng
trong thuần khiết đỏ ửng.
“Đáng chết!” Lôi Đình thấp giọng mắng, cuối cùng hiểu ra quản lý Trần đang giở trò quỷ gì.
Anh tự tay vỗ nhẹ mặt của Mật Nhi, cẩn thận phát hiện vết sưng đỏ trên mặt
cô đã giảm bớt. Không có phấn son che khuất, mặt trắng trong thuần khiết xinh đẹp động lòng cơ hồ làm anh nhìn đến nổi mắt choáng váng.
Cô nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài giống như hai chiếc quạt. Mồ hôi
thấm ướt y phục khiến tư thái càng thêm bắt mắt. Áo sơ mi mộc mạc bằng
tơ mỏng trở nên mờ nhạt dán chặt lấy da thịt của cô có thể nhìn thấy
được phần đẫy đà bị áo ngực che khuất. Mà váy, được vén đến trên đùi một đôi chân thon dài đủ khiến người ta mất đi lý trí không hề phòng bị mà
bại lộ dưới ánh mắt anh.
Anh hít sâu mấy cái. Nhiều năm qua, sự
cẩn thận khiến anh miễn cưỡng duy trì lý trí nhìn kỹ cô một hồi lâu, anh thử gọi cô. Tay của anh rơi vào trên mặt cô dùng lực nhẹ nhàng làm cô
từ từ tỉnh lại, lông mi nhẹ nhàng chớp.
Mật Nhi chậm rãi mở mắt,
một đôi mắt xinh đẹp mông lung mà khốn hoặc. Cô không biết gì đến chuyện bị chăn bông gói lại càng không biết tại sao lại nhìn thấy anh? Chẳng
qua là, khi nhìn thấy anh, khuôn mặt trắng trong thuần khiết nở nụ cười. Đó là nụ cười chân thành từ sâu trong nội tâm phát ra.
“Ưm!” Cô nhỏ giọng nói, đôi tay lướt qua cổ Lôi Đình.
Cảm giác chạm vào anh thật tốt, da thịt trơn nhẵn mà ấm áp khiến tay cô
không nhịn được mà lưu luyến trên người anh. Đây là lần đầu tiên cô chủ
động muốn chạm vào đàn ông. Làm trong khách sạn mấy năm, những gã đàn
ông kia làm cô cảm thấy nôn mửa nhưng ngay khi gặp anh, cô chỉ cảm thấy
mình trở nên thật kỳ quái.
Anh cùng với những gã đàn ông kia bất
đồng. Ít nhất anh còn coi cô như là một con người mà không phải là một
món đồ chơi xinh đẹp.
“Lôi Đình, em rất nhớ anh.” Cô gọi tên của anh, trung thực thừa nhận, không chút nào biết thẹn thùng nói.
Lãnh Mật Nhi cho rằng mình đang nằm mộng mơ một giấc mơ đẹp. Thân thể của cô cùng thần trí đều lơ lửng bởi vì nhìn thấy anh mà vui sướng. Trong máu
cô chảy qua khát vọng nóng rực, cô chưa từng cảm nhận được loại nhu cầu
này, chỉ cảm thấy nóng, cảm thấy trống không, đôi tay không thể rời bỏ
thân thể của anh giống như là chỉ cần chạm tới anh sẽ cảm thấy khá hơn
một chút.
Dược hiệu trong cơ thể cô phát tác khiến thần trí cô mơ hồ cho đây là một giấc mộng. Sự căng thẳng cùng kháng cự của phái nữ
đều biến mất, cô chỉ biết mình không muốn rời xa anh.
Thuận theo bản năng, Mật Nhi ôm lấy cổ Lôi Đình theo trực giác mà nghĩ muốn gần gũi anh.
Thân thể của cô nóng quá mà da thịt của anh có thể mang cho cô chút mát mẻ.
Cô càng không ngừng lấy gương mặt ma sát vào lồng ngực của anh giống như mèo nhỏ đang chờ đợi được người chủ thương yêu. Mái tóc dài của cô lướt qua da thịt anh nhìn như vô tình nhưng lại hấp dẫn vạn phần.
“Cô uống say à?” thân thể Lôi Đình cứng ngắc, anh cố gắng kìm nén. Cẩn thận ngửi anh không ngửi thấy bất kỳ mùi rượu nào trên người cô. Trên thân
thể mềm mại chỉ có nhàn nhạt mùi thơm đặc biệt.
Anh mặc cho cô
dùng cử chỉ thân mật mạo phạm mình, thân hình cao lớn cứng ngắc bất
động. Khi cô đến gần, một đôi bàn nóng bỏng chạy trên người anh. Theo
bản năng, anh cũng cảm nhận được sự đói khát của bản thân.
Cô là
cô gái xinh đẹp mà anh chỉ là một gã đàn ông bình thường. Khi cô cam tâm tình nguyện ôm ấp yêu thương mà chạm vào anh thì anh nhất quyết cắn
răng mới có thể khắc chế xúc động muốn đè cô dưới thân. Cho tới giờ khắc này, anh mới biết từ khi gặp cô tại khách sạn, hình ảnh của cô liền in
lại trong lòng anh. Anh mới biết anh cũng muốn cô muốn đến thân thể phát đau!
Từ khi có trí nhớ tới nay, anh chưa từng khát vọng qua một
người con gái nào như vậy. Mà giờ khắc này, cô đang nằm trong ngực của
anh, mềm mại đáng yêu mà cam tâm tình nguyện, người đàn ông nào có thể
chống cự loại hấp dẫn này được?
“Em không uống rượu.” Mật Nhi mỉm cười tựa vào lỗ tai anh mà nói hơi thở thơm tho lan ra. Cô nếm thử da
thịt của anh, bị da thịt anh mê hoặc. Đôi tay ôm lấy cổ anh, thân hình
nhỏ bé chui ra khỏi chăn bông nhào vào trong lòng anh.
Nóng quá,
sao lại nóng như vậy? Lấy thân thể dán chặt trên người anh, cô nghĩ muốn tìm kiếm một chút cảm giác mát lạnh. Hai tay của cô ma sát lấy da thịt
anh, tham luyến thân thể cao lớn cơ hồ nghĩ muốn dán anh vào xương mình. Cô không biết mình bị sao nữa, ngay cả trí óc cũng trở nên mơ hồ. Trong thân thể giống như có lửa khiến cô bị một cỗ đau đớn xa lạ hành hạ. Cái loại đau đớn này, tương tự như đói bụng nhưng so với đói bụng lại làm
người ta khó có thể chịu đựng hơn.
Theo bản năng Mật Nhi biết, những cảm giác đói khác kia chỉ có anh mới có thể lấp đầy.
Cô hôn da thịt của anh, động tác có chút vụng về, không có bất kỳ kỷ xảo
nào chỉ là muốn thân mật nhiều một chút. Nhưng cử chỉ không lưu loát
ngược lại mang đến kích thích lớn hơn. Khi cô thè lưỡi khẽ liếm qua vành tai Lôi Đình thì thân thể của anh đột nhiên kịch liệt run rẩy. Hai tay
Lôi Đình bỗng chốc nắm lấy eo thon của cô, ngăn cản cô tiến thêm một
bước.
“Lôi Đình? Anh không thích em sao?” Cô khốn hoặc mở cặp mắt mông lung xinh đẹp nhìn anh không hiểu tại sao anh muốn ngăn cản cô?
“Anh thích em.” Anh cứng đờ nói còn đang đè nén chính mình.
Mặc dù cô là quà tặng mà quản lý Trần đưa tới cửa. Cô nhiệt tình ôn thuần
khiến anh vui mừng nhưng Lôi Đình mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng.
Lý trí không ngừng nhắc nhở anh phản ứng của cô thật sự chênh lệch quá
nhiều, khó có thể tưởng tượng được đêm đó cô trầm tĩnh như vậy nhưng lại trở nên nhiệt tình mà vội vàng như tối nay? Nhìn kỹ, bộ dáng kia lại
không giống uống rượu say.
Hay. . . . . bộ mặt trầm tĩnh lúc anh mới thấy chẳng qua là diễn trò, thật ra thì cô giỏi lường gạt đàn ông?
“Như vậy, hôn em.” khuôn mặt xinh đẹp của cô khẽ mỉm cười rực rỡ chủ động
hôn lên môi anh, mềm mại mút khẽ, cái lưỡi thơm thử quét tới quét lui
trên môi anh.
Làm trong khách sạn nhiều năm, mặc dù chưa từng
đụng chạm vào thân thể đàn ông nhưng cô biết giữa nam nữ thì sẽ xảy ra
chuyện gì. Nhưng mà động tác của cô vẫn có vẻ ngây thơ. Mềm mại đáng yêu hấp dẫn cùng với cử chỉ ngây thơ lại tạo thành sức quyến rũ trí mạng
nhất.
Lôi Đình nắm lấy eo thon của cô, nâng cô đến độ cao thích
hợp khiến hai chân thon dài của cô gạt sang hai bên. Cô trêu đùa đã quá
phận không có người đàn ông nào có thể nhịn được hành hạ như thế này.
Anh phát ra một tiếng gầm nhẹ, ngay sau đó đổi bị động thành chủ động,
đói khát bắt đầu “Hưởng dụng”.
Lưỡi của anh khẽ liếm lấy cánh môi mềm mại đỏ tươi, thừa dịp cô thở dốc thì thăm dò vào trong miệng ấm áp
ngọt ngào. Tay của anh chạy khắp thân thể mềm mại run run, cảm thụ dưới
lớp quần áo là chiếc eo thon cùng với bộ ngực nở nang.
Mật Nhi có chút kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, đảo mắt đã bị anh kiềm chế trong ngực. Hai tay vòng quanh ở trên eo cô giống như kìm sắt khiến cô căn bản
không cách nào tránh thoát. Người kia cường tráng mà cô lại nhu nhược
nhưng hai người phối hợp lại không chê vào đâu được. Thân thể cao lớn
cùng nhỏ bé không có bất kỳ khe hở nào.
Nụ hôn của anh kéo dài
làm cho cô chỉ có thể phát ra tiếng rên mơ hồ. Hai tay của cô miễn cưỡng bấu víu lấy bờ vai anh cảm nhận bàn tay anh chậm chạp chen vào trong
quần áo ướt mồ hôi dễ dàng đẩy chiếc áo ngực lên cầm lấy phần đẫy đà
trước ngực, ngón tay cái thô bạo vuốt vê Bội Lôi trước ngực. Đột nhiên
lóe lên khoái cảm kịch liệt do anh dùng ngón tay chui vào cơ thể làm cô
phát ra tiếng rên yêu kiều.
Vì anh chạm vào mà trợn to hai mắt,
vì thở gấp mà môi son khẽ mở làm lưỡi của anh thừa cơ xông lên, quấy lên vị ngọt trong miệng cô, ám chỉ ý đồ của anh.
Mật Nhi có thể cảm
giác được, cách áo, dục vọng cứng rắn của anh chống đỡ giữa hai chân,
chẳng những ma sát nhẹ nhàng, thậm chí lặp lại đụng chạm vào nơi mềm mại nhất của cô, tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm phản ứng của cô mà cô chỉ
có thể mềm mại thở hổn hển.
Anh rất ít khi vọng động mà thiếu hụt lý trí như vậy. Một loại xung động tương tự như hủy diệt đem lý trí ném đến chín tầng mây. Anh căn bản không cách nào suy nghĩ, chẳng qua là
điên cuồng nghĩ muốn đoạt lấy cô gái xinh đẹp này cùng cô trắng đêm
triền miên.
Lôi Đình không phải là loại quân tử gì, anh là đàn
ông chính hiệu, sao có thể từ chối người đẹp trong ngực? Cô là “Quà
tặng” mà quản lý Trần đưa lên, có lẽ trước đó cũng nhận không ít tiền
bạc mới có thể “Biểu diễn” như thế. Cô đã tình thi tôi xin nguyện, như
vậy anh cũng không cần khách khí nữa.
Khóe miệng nở nụ cười thuộc về phái mạnh, Lôi Đình một tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của Mật Nhi đi
đến phòng làm việc riêng của mình.
Thân ảnh cao lớn ôm lấy Mật Nhi, dưới ánh đèn âm u, bóng dáng của hai người kết làm một thể ám chỉ tương lai đầy dây dưa.