Tiên hoàng đã qua đời hơn trăm ngày, tân đế sớm đăng cơ, lấy quốc hiệu “Vĩnh Húc”, thái tử phi theo lệ được sắc phong làm hoàng hậu, ở Chiêu Minh cung. Mà ba vị sườn phi gia thế không tầm thường, theo thứ tự được phong làm Quý phi, Đức phi cùng Hiền phi, cũng được làm người đứng đầu một cung, các thị thiếp cùng tì nữ được sủng thì được phong làm chiêu nghi, tới tiệp dư, thậm chí mỹ nhân, ở trong hậu cung, đã xem như có địa vị giữa giữa.
Vĩnh Húc đế đã đăng cơ được một năm, quốc sự triều chính dần dần an ổn, hoàng hậu hiền lành, chính miệng hướng thái hậu góp lời, ý muốn tổ chức tuyển tú, chọn lựa những nữ tử chưa thành thân có tài mạo song toàn, đầy đủ đức - ngôn - công dung* vào cung, phong phú cung đình, vì hoàng gia khai chi tán diệp. Vừa nói ra những lời này, hoàng hậu liền được tiền triều cùng hậu cung khen ngợi hiền đức rộng lượng, không hổ là hoàng hậu của một quốc gia.
*Đức – ngôn – công – dung: đạo đức, lời ăn tiếng nói, tài năng, dáng vẻ
Bởi vậy, phàm là nữ tử quan gia vừa độ tuổi, ai cũng tràn đầy mong đợi, ngóng trông mai kia có thể được tuyển vào cung, để sáng rọi gia môn.
Thẩm Mạt Vân mặc một thân cung trang quy củ hồ điệp xuyên hoa màu thủy lam, nghe thái giám gọi tên nàng, liền chỉnh sửa lại dung nhan, theo sau các tú nữ khác cùng bị xướng danh tiến vào bên trong Noãn các, chờ đợi đế hậu tự mình kiểm duyệt.
Chúng tú nữ chỉnh tề hành lễ, quỳ xuống hành lễ ra mắt, sau đó đứng dậy bước tới một bên, khoanh tay chờ đợi cửu ngũ (hoàng đế) ngồi ở phía trên ngai vàng ngôi quyết định vận mệnh của các nàng.
“Hoàng thượng, muội muội mặc cung trang màu lam phía bên trái, thần thiếp nhìn thấy thật thích, không biết là nữ nhi nhà ai?” Một lát sau, trong phòng yên lặng vang lên thanh âm dễ nghe lại không mất uy nghiêm của hoàng hậu.
“Hửm?” Hoàng đế vội vàng quét mắt nhìn sang, tầm mắt lưu lại trên bóng hình màu thủy lam xinh đẹp, “Ngươi là nữ nhi nhà ai?”
Thẩm Mạt Vân âm thầm hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, thành bại ngay tại trước mắt. Nàng tiến lên hai bước, linh hoạt hành lễ, tư thái xinh đẹp: “Hồi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu, thần nữ Thẩm Mạt Vân, gia phụ là trung thư thị lang Thẩm Thời Tự.”
Hoàng đế “Ân” một tiếng, nói: “Nguyên lai là nữ nhi Thẩm thị lang.” Trong giọng nói có chút ý tứ sâu xa, Thẩm Mạt Vân trong lòng run lên, nhưng thân hình vẫn duy trì vững vàng, sắc mặt bình tĩnh như nước, nghe thấy hoàng đế nói tiếp: “Ngẩng đầu lên.”
Thẩm Mạt Vân hơi hơi ngẩng đầu, lông mi dài run run, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của hoàng đế, khẽ buông xuống, khi tầm mắt thoáng chạm đến khuôn mặt của hoàng đế, hai gò má hơi hơi phiếm hồng, đôi mắt ngân ngấn nước, trong vẻ đẹp mảnh mai thanh lệ ẩn ẩn mang theo một chút mị hoặc phong tình không rõ.
Đời này nhan sắc của nàng cũng không kém, hơn nữa mấy năm sống trong thư hương thế gia, khí chất thần vận cũng không thể soi mói. Nàng vốn chính là một trong những người chắc chắn được tuyển vào cung, việc nàng phải làm chính là tận lực tạo cho hoàng đế một ấn tượng tốt, tranh thủ có thể ở thời điểm vào cung được một phân vị cao một chút, đây chính là điều mấu chốt quyết định cuộc sống của nàng ngày sau có thoải mái hay không.
Lúc này, hoàng hậu tiếp tục khen: “Quả nhiên không hổ là nữ nhi Thẩm gia, thật là nữ nhi được giáo dưỡng từ thư hương thế gia, bộ dáng này, khí chất này, quả nhiên là lệ sắc vô song, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.”
Lúc này hoàng đế cũng lộ ra mỉm cười, gật đầu nói: “Hoàng hậu đều đã nói như vậy, liền lưu lại đi.”
Hoàng hậu nghe xong, nói với Thẩm Mạt Vân: “Còn không mau tạ ơn.”
Rốt cục đi tới bước này, trong lòng Thẩm Mạt Vân không biết là tư vị gì, mặt mày cũng mang theo một tia vui mừng cùng xấu hổ, phúc thân hành lễ, cung kính nói: “Thần nữ tạ ơn hoàng thượng hoàng hậu ân điển.”
Hoàng đế phất phất tay, ý bảo Thẩm Mạt Vân lui về, ngay lúc nàng lui ra, khóe mắt lơ đễnh nhìn thấy hai gò má vẫn phiếm đỏ ửng. Trong lòng hơi động một chút, Thẩm Mạt Vân quả thật là một vị mỹ nhân khó gặp, so với Liễu quý phi trong hậu cung cũng không hề thua kém, thậm chí còn hơn vài phần tú lệ hợp lòng người.
Bất quá một chút dao động trong lòng hoàng đế rất nhanh biến mất tại thời điểm thái giám xướng danh một người khác.
Đây là một nữ tử mĩ mạo, giữa hậu cung, luôn luôn không thiếu xinh nữ tử đẹp như hoa.
Hoàng hậu châu thoa tiêu biểu cho thân phận của mình, mặc cẩm y phượng bào, ngồi ở phía trên cao bình tĩnh xem lần lượt từng thiếu nữ như hoa lên lên xuống xuống, ánh mắt vẫn bình tĩnh trước sau như một.
Sau khi rời khỏi Noãn các, Thẩm Mạt Vân cùng một hàng tú nữ dưới sự dẫn dắt của hai gã tiểu thái giám, chậm rãi đi ra hoàng cung, sau đó đều tự lên kiệu, hồi phủ chờ đợi thánh chỉ.
“Cô nương, uống chút nước trà thấm giọng đi.” Cẩm Sắc nha đầu đưa cho Thẩm Mạt Vân một ly nước trà tỏa hương ngào ngạt độ ấm vừa phải, hòa nhã nói.
Thẩm Mạt Vân tiếp nhận chén trà, đặt trong lòng bàn tay nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi uống một ngụm nhỏ, sau đó đặt lại trên bàn, nói: “Ta mệt mỏi, trước nghỉ ngơi một lát, đợi về phủ, em lại gọi ta.”
“Thưa vâng”
Thẩm Mạt Vân nhắm mắt lại, tuy rằng nàng đã nằm trong danh sách tú nữ trúng tuyển, hôm nay tuyển tú bất quá chỉ là có lệ, nhưng một ngày ép buộc như vậy, vẫn khiến cho nàng cảm thấy có chút mệt mỏi, nghĩ đến mấy chục năm sau mình sẽ sinh sống tại nơi hoàng cung tường đỏ nói xanh kia, nàng nghĩ mà thở dài.
Bất quá nghĩ lại, tốt xấu gì nàng lúc này tiến cung là làm cung tần, không phải là cung nữ, là được người hầu hạ, không phải là hầu hạ người, trong lòng lại thư thái chút. Quả nhiên con người sống phải có đối lập mới có thể cảm thấy hạnh phúc, cả ngày oán trời trách đất, do chù có bảy phần phúc khí cũng sẽ bị hao thành ba phần mốc khí.
Như thế nào trở thành Thẩm Mạt Vân, nàng đến bây giờ vẫn không hiểu ra sao, chỉ biết là một ngày nào đó hai năm trước, nàng từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, liền phát hiện mình sớm không còn ở thế kỉ hai mươi mốt, mà ở vương triều Đại Tề - nơi nàng chưa từng nghe nói qua. Sau một hồi kinh ngạc hoảng hốt qua đi, từ người chung quanh gom góp tin tức cùng trí nhớ của nguyên chủ, cuối cùng nàng đã tìm hiểu được tình huống của khối này thân thể, để nàng có thể tiếp tục thích ứng với cuộc sống của Thẩm Mạt Vân. Về phần thế kỷ hai mươi mốt, may mắn nàng đã trả hết tiền mua nhà, trong nhà còn có một người anh trai, em gái, hơn nữa nàng còn có tiền bảo hiểm cùng tiền gửi ngân hàng, cha mẹ vẫn còn một khoản tiền tiết kiệm, không đến mức quá thương tâm.
Phụ thân của khối thân thể này là Trung thư thị lang của Đại Tề vương triều, quan tam phẩm. Phụ thân đương nhiệm chức quan không thấp, tổ phụ lại là thái phó tiền nhiệm, đệ tử phần đông là sĩ tử học sinh, Thẩm gia tuyệt đối được cho là thư hương thế gia, một thế gia như vậy giáo dỗ ra nữ nhi, tuy không phải là thập toàn thập mỹ, nhưng cũng không đến mức không người làm mối. Mười lăm tuổi sau khi cập kê, người đến cửa cầu thân nối liền không dứt, mà Thẩm Mạt Vân cũng đã sớm điều chỉnh tâm tính tốt, cả đời một đôi người cái gì, có thể nghe một chút, nếu thật sự nhớ thương, tương lai dành cho nàng cũng chỉ có thể là bể khổ. Tại thời đại nam nhân có thể danh chính ngôn thuận nạp thiếp, có được vô số mỹ tì, nữ nhân chỉ cần biểu hiện ra bộ dáng tức giận, đều là không đúng.
Kết quả tâm tính của nàng được điều chỉnh tốt không bao lâu, tiên đế qua đời, tân hoàng đăng cơ, phụ thân Thẩm Thời Tự vào một ngày nọ, cố ý gọi nàng đến thư phòng nói: “Hoàng thượng cố ý nạp nữ nhi Thẩm gia tiến cung làm phi, Mạt nhi, hiện tại Thẩm gia, chỉ có tuổi của con là thích hợp nhất, chỉ sợ...”
Thẩm Mạt Vân liền ngây ngẩn cả người, nàng đã không quan tâm gả cho một nam nhân phong kiến cổ đại, nhưng dù gả cho một gã nam nhân cặn bã, nàng cũng là chính thê, chỉ cần nhà mẹ đẻ cường thịnh, sinh hạ con trai trưởng, nàng cả đời này có thể không lo không sầu, mà vào cung làm phi lại là hai việc khác nhau. Phi tần, nghe thì tôn quý, nhưng nói đến cùng, cũng chỉ là thiếp thất. Bỗng nhiên từ chính thê giáng làm thiếp thất, còn phải đấu tranh trong cái nơi ngươi chết ta sống kia, Thẩm Mạt Vân tâm lý tố chất có cường hãn đi nữa, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy khó có thể chấp nhận sự chênh lệch lớn như vậy.
Thẩm Thời Tự lại nói: “Đây là ý tứ của hoàng thượng...”
Sau khi tỉnh táo lại, Thẩm Mạt Vân nghĩ nghĩ, hỏi: “Phụ thân, vì sao hoàng thượng cố ý muốn nạp nữ nhi Thẩm gia làm phi? Thẩm gia luôn là thư hương thế gia, cũng không tham dự hoàng gia phân tranh, còn có nguyên nhân khác ở đây sao?”
Thẩm Thời Tự vuốt vuốt chòm râu, ngừng một chút, mới nói: “Mấy ngày trước, hoàng thượng đã đại phong hậu cung. Thái tử phi tự nhiên trở thành chính cung hoàng hậu, hoàng hậu nương nương là chất nữ của đương kim thái hậu, có con trai trưởng đã phong thái tử. Con cũng biết, Tiêu gia là gia tộc đứng đầu trong triều, quan hệ thông gia qua các thời đại liên lụy rất sâu. Nhưng ba vị sườn phi khác đồng dạng đứng hàng vị tứ phi, phụ thân Liễu quý phi là trấn viễn đại tướng quân, tay nắm quyền cao một phương, trước mắt đang đóng quân ở Bắc Cương, mà Trương Đức phi, cao Hiền phi phía sau gia tộc thế lực cũng không kém. Trước mắt, tứ phi còn một chỗ trống, vi phụ nghĩ, hoàng thượng không muốn lại để phi vị đó cho nữ tử đến từ một nhà mẹ đẻ cường thịnh khác.”
Cho nên hoàng đế liền chọn Thẩm gia chỉ có thanh danh mà không có thực quyền. Thẩm Mạt Vân minh bạch gật gật đầu, nói: “Nữ nhi đã hiểu, sau khi nữ nhi tiến cung, nhất định thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhất định không phụ cha mẹ nhiều năm dưỡng dục, tuyệt không làm ra chuyện có hại đến thanh danh Thẩm gia.”
Thẩm Thời Tự nghe xong lời này, có chút cảm khái, “Vốn ta với nương con đã giúp con chọn xong một mối hôn nhân rất tốt, chính là công tử Hộ bộ Trần thị lang, đứa nhỏ kia tướng mạo câu toàn, tuổi lại xấp xỉ với con, nhưng là không ngờ tới, chỉ tiếc các con vô duyên.”
Thẩm Mạt Vân mỉm cười, nói: “Lệnh cha mẹ, lời mai mối, thiên kinh địa nghĩa. Nữ nhi nghe theo phụ thân an bày là được.” Không nghe thì phải làm thế nào đây? Rời nhà bôn ba sao? Không có người dẫn đường, không có hộ tịch, nhà cao cửa rộng, chỉ sợ còn chưa cách phủ năm mươi thước, nàng đã bị người ta bắt về. Vừa độ tuổi nữ nhi ở Thẩm gia thế hệ này chỉ có nàng, nhưng cũng không phải không có nữ hài tử thích hợp. Hoàng đế sẽ chỉ để ý nữ nhân dòng họ cùng gia tộc, cũng sẽ không quan tâm có phải là nàng hay không.
Thẩm Thời Tự có chút thương tiếc nhìn nữ nhi, đây là trưởng nữ của hắn, tuy không thể so sánh với nhi tử, nhưng cũng luôn yêu thương có thêm, hắn không bỏ được đưa nàng vào cung, nhưng đây chính là ý chỉ của hoàng thượng, ai dám cãi lại.
Hắn sau đó lại ôn hòa nói: “Tuy rằng hoàng thượng có ý tứ này, nhưng tú nữ vừa vào cung liền phong phi dù sao cũng rất ít, bất quá vi phụ nghĩ, bằng dung mạo cùng gia thế của con, trước phong làm một trong cửu tần, nghĩ đến không phải là việc khó. Như thế này, ngày sau con ở trong cung cũng tốt hơn chút...”
“Cô nương, sắp đến phủ rồi.” Cẩm Sắc ở một bên gọi, đem Thẩm Mạt Vân từ trong suy nghĩ sâu xa về cuộc nói chuyện một năm trước kéo trở về.
“Ân.” Thẩm Mạt Vân lên tiếng, ngồi thẳng người, tu chỉnh dung nhan, trên mặt một lần nữa lộ ra thần thái đoan trang thỏa đáng.
Xe ngừng, Cẩm Sắc đỡ Thẩm Mạt Vân xuống xe ngựa, ở một đống nha hoàn bà tử vây quanh, đi đến nhà giữa, chuẩn bị báo lại tình huống ngày hôm nay với mẫu thân Trình thị.