Thục Phi

Chương 10: Ngắm sen



Tưởng tài tử gầy, gầy thật sự rất rõ ràng. Ngay cả Thẩm Mạt Vân là người rất lâu mới gặp nàng ta cũng nhìn ra được, Tưởng tài tử gầy như một tờ giấy mỏng. Vạt váy tung bay, tay áo bằng sa mỏng, lại kết hợp với vẻ mặt cao ngạo lạnh như băng của nàng ta, nhìn qua thật giống như là tiên tử sắp vũ hóa thành tiên. Nàng đi tới đình ở phía trước, quỳ hành lễ với Thẩm Mạt Vân, "thiếp tham kiến Thục phi nương nương, nương nương vạn an."

Thẩm Mạt Vân ngồi ở giữa đình hóng mát, bên trái là một hồ sen, đang là giữa tháng sáu, hoa sen nở hồng phấn một mảnh, kết hợp với lá sen màu xanh biếc, đẹp không sao tả xiết. Đối mặt với Tưởng tài tử đang hành lễ, Thẩm Mạt Vân cũng không nhắc cung nữ bên cạnh đỡ nàng ta dậy, chỉ là mỉm cười nói: "Muội muội không cần đa lễ, đứng lên đi." Dừng một chút lại nói: "Bên ngoài trời đang nắng độc, muội muội nếu không chê nơi này chật chội, không đề phòng thì mời vào ngồi cho mát mẻ."

"Xin vâng, thần thiếp tạ ơn tỷ tỷ." Tưởng tài tử đứng lên, đến gần Thẩm Mạt Vân hai bước, ngồi xuống ở bên trái nàng, Hồng Tịch và Lục Tinh vội dâng trà bày điểm tâm, hầu hạ chu toàn. Nàng thấy thế, âm thầm thở dài: "Thục phi tỷ tỷ thật có nhã hứng, hôm nay sao lại đến ngự hoa viên ngắm hoa?"

Trước khi Tưởng tài tử vào cung, luôn ở ngoại thành cùng phụ thân, vô luận tài nghệ mĩ mạo, trong số bạn cùng lứa tuổi chung quanh ít có người có thể so sánh với nàng, hơn nữa mẫu thân cưng chiều, sinh ra tính tình thanh cao tự phụ. Nhưng từ sau khi tiến cung, nàng ta lại phát hiện, nữ tử trong hậu cung có dung nhan xuất chúng không phải ít. Nói về mĩ mạo, Liễu quý phi xinh đẹp đứng đầu hậu cung, nói về tài hoa, Cao hiền phi là tài nữ nổi danh, nói về khí chất, phong tình dịu dàng của nữ tử vùng sông nước của Giang sung nghi có thể thấm vào lòng người nhất. Hiện tại, ngay cả vị Thục phi nương nương mới tiến cung này, cũng là một mỹ nhân có khí chất dung và mạo tuyệt hảo. So sánh với trước kia nàng ta vẫn lấy làm kiêu ngạo thì hiện tại phương diện này lại không có chỗ nào xuất sắc.

Thẩm Mạt Vân làm như hoàn toàn không nhìn đến sự ghen tị trong mắt Tưởng tài tử, mỉm cười bưng một chén canh hạt sen ngọt lên nói: "Mấy ngày nay luôn ở trong cung cũng buồn, ta nghe nói hoa sen trong ngự hoa viên nở rất đẹp. Nay đi ra xem, cũng gọi là mở mang tầm mắt."

Giọng điệu của Tưởng tài tử hơi chua nói: "Hoàng thượng sủng ái tỷ tỷ như vậy, chỉ cần tỷ tỷ mở miệng, chắc chắn hoàng thượng sẽ không từ chối chuyển hồ sen qua cung điện của tỷ tỷ, để tỷ tỷ ngày ngày ngắm hoa." Khi nàng ta mới vào cung, hoàng thượng cũng thắm thiết với nàng ta như vậy, chẳng qua chỉ một tuần ngắn ngủi, hoàng thượng lại không tới thăm nàng ta, lại đem tầm mắt chuyển tới những người khác.

"Tưởng muội muội nói lời ấy sai rồi, hoàng thượng sủng ái những tỷ muội khác trong hậu cung đều như nhau cả, đối với hoàng hậu nương nương càng kính trọng hơn, ta làm sao có thể so sánh chứ. Lời nói như vậy, muội muội về sau không nên nói lại, để tránh truyền ra ngoài, người ta lại nói muội muội không hiểu chuyện." Thẩm Mạt Vân cười cười nói xong,tứ lạng bạt thiên cân[*] vòng vo qua trọng tâm về đề tài hồ sen. Nói hoàng thượng sẽ xây một hồ sen trong Trường Nhạc cung vì nàng, nếu hoàng đế nghe xong, sẽ cảm thấy nàng vì được sủng ái mà trở nên kiêu ngạo, hoàng hậu biết, sẽ nghĩ rằng lòng dạ của nàng quá thâm sâu. Nếu nói hoàng thượng sẽ không làm như vậy... Chẳng phải là thừa nhận hoàng đế sẽ không nghĩ đến nàng, thế nên một ngũ phẩm tài tử có thể làm khó nàng?

Vẻ mặt Tưởng tài tử cứng đờ nói: "Là thần thiếp sai rồi, xin Thục phi tỷ tỷ thứ tội."

Thẩm Mạt Vân cười nói: "Ngươi và ta là tỷ muội, không cần quá khách sáo như vậy." Miệng nói xong muốn tha tội, thân thể cũng không nhúc nhích, vị Tưởng tài tử này, vẫn còn quá non.

Tưởng tài tử dừng một chút, khuôn mặt không tránh khỏi thoáng qua một tia không cam lòng lại nói: "Thiếp chẳng qua là một người rảnh rỗi cho nên mới có thời gian đi dạo chung quanh, nhưng thiếp thấy hai ngày nay Thục phi tỷ tỷ khá thanh nhàn, mới có nhã hứng tới đây ngắm hoa sen".

Trong cung ai không biết, Trường Nhạc cung được chọn thẻ bài bảy ngày liên tiếp, dẫn tới cả hậu cung cực kỳ hâm mộ, nhưng bảy ngày sau, vừa vặn là mười lăm. Thái hậu tuy còn đang lễ Phật không ra khỏi Thọ Khang cung, nhưng dựa theo quy củ hoàng đế vẫn ở tại chỗ của hoàng hậu, sau đó đến ngày thứ hai, hoàng đế liền chọn thẻ bài của Giang sung nghi, mấy ngày kế tiếp, lại đi Diên Khánh cung của Liễu quý phi, đúng là không có nửa điểm dấu hiệu sẽ đi Trường Nhạc cung. Nếu nói Thục phi thất sủng cũng không giống, hai ngày trước, hoàng đế lại sai Giang Hỉ tặng một hộp trân châu Nam Hải cho Thục phi. Hành động này thật làm cho người khác khó hiểu.

Tưởng tài tử nói mấy câu đó, rõ ràng là châm chọc nàng, thế nhưng cũng rơi vào hoàn cảnh giống nàng ta. Thẩm Mạt Vân không để ý lời của nàng ta, ngược lại bưng bát canh lên chậm rãi uống, chờ uống hơn nửa bát, mới đặt thìa tong tay xuống, nhận khăn mà Hồng Tịch đưa qua lau miệng, lại uống một ngụm trà long tỉnh ấm áp xóa đi vị ngọt trong miệng, liền quay đầu, thưởng thức cảnh đẹp:

"Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích,

ánh nhật hà quang biệt dạng hồng"

Dịch nghĩa:

Gần trời lá sen xanh biếc vô hạn,

ánh mặt trời rọi sáng những hoa sen khác.

Gió nhẹ đưa từng đợt hương sen tươi mát, kết hợp với cảnh đẹp trước mắt, quả thật là cảnh đẹp ý vui trong cuộc đời. Nàng nhẹ nhàng cầm chiếc quạt tròn lên, chậm rãi phe phẩy, khó có được một ngày rảnh rỗi, đáng tiếc lại bị người khác quấy rầy.

Người hầu đứng một bên cũng một dáng im lặng, làm tốt bổn phận của mình, cũng không dám thở mạnh một chút, ngay cả khóe mắt cũng không dám quét về phía Tưởng tài tử đang bị lạnh nhạt ở một bên.

"Chủ tử?" Cung nữ bên người Tưởng tài tử thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng khó coi, lo lắng nàng thất lễ trước mặt Thục phi, vội vàng gọi nhẹ một tiếng.

Thẩm Mạt Vân bị tiếng gọi này mà quay đầu lại, vừa thấy sắc mặt của Tưởng tài tử, không khỏi hơi sợ hãi lấy tay ôm ngực như là bị hoảng sợ: "Muội muội sao thế? Hay thân thể không khỏe? Muội muội cũng thật là, nếu là thực cảm thấy thân thể có bệnh thì phải nói ra sao có thể sợ hãi làm mất hứng ngắm hoa của ta mà che dấu chứ. Thân thể là chuyện lớn, như vậy, ta cũng sẽ không trách tội muội muội." Nói xong lời cuối cùng, đúng là biến thành Tưởng tài tử không biết nặng nhẹ, không biết yêu quý thân thể của mình.

Tưởng tài tử biến sắc, vẻ mặt vốn đang cao ngạo hiện ra vết nứt.

Thẩm Mạt Vân lướt mắt đảo qua, nhìn về phía cung nữ đứng sau Tưởng tài tử, "Thân thể của Tưởng tài tử không khỏe, các ngươi hầu hạ nàng như thế nào? Tạo sao không khuyên nàng nghỉ ngơi thật tốt, tùy ý để nàng đi dạo trong ngự hoa viên? Nếu Tưởng tài tử xảy ra chuyện gì, va chạm vị chủ tử nào, các ngươi có mấy cái mạng để chịu tội?"

Cung nữ Diệu nhi lúc này quỳ xuống nói: "Nô tỳ đáng chết, không hầu hạ chủ tử thật tốt."

"Tự mình đến chỗ Hoàng hậu nương nương thỉnh tội đi." Thẩm Mạt Vân nhàn nhạt nói xong, cũng liếc Diệu nhi một cái. Nàng không cần phải gây khó dễ cho một cung tần có phẩm cấp trước công chúng, chỉ là, không xử được ngươi, thì để cho cung nữ của ngươi chịu tội đi. Ở trong cung, nói mọi người ngang hàng đó là chê cười, vận mệnh của người hầu đều là buộc cùng chủ tử. Một người đắc đạo, mấy người thăng thiên, mai kia nếu có chủ tử bị đẩy xuống vũng bùn, người hầu hạ liền đi theo cùng nhau không hay ho, không có kết cục thứ hai.

"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."

"Thục phi nương nương..." Tưởng tài tử lúc này sắc mặt thật sự tái nhợt, mày nhíu lại, trong mắt có sự kinh hoảng có thể dễ dàng nhìn thấy, cùng với đó là sự phẫn nộ ẩn dấu vô cùng tốt.

Thật tốt cho một bộ dáng mỹ nhân nhăn mày vừa thấy đã thương, nhìn xem thật sự làm cho người ta đau lòng không thôi. Chẳng qua đáng tiếc, nơi này không có nam nhân, nàng cũng không có khuynh hướng bách hợp, hơn nữa lấy tư thái này của Tưởng tài tử, nam nhân nhìn thấy sẽ đau lòng, nữ nhân thấy sẽ chỉ ghi hận. Thẩm Mạt Vân cúi đầu, xem tách trà đậy nắp ở trước mắt. Ừ, nghề đồ sứ của Đại Tề cũng thật sự phát đạt, nhìn xem lớp tráng mem này, trong suốt như nước, thanh lịch tươi mát, quả nhiên là tinh phẩm khó được, thật không hổ là đồ vật được tặng vào cung.

Ngay tại một mảnh im lặng, ngoài đình bỗng nhiên truyền đến giọng nói của hoàng đế: "Hôm nay ái phi đi ra ngắm cảnh hồ sen, thế nào cũng không thông báo cho trẫm một tiếng?"

Thẩm Mạt Vân giật mình nhìn qua, chỉ thấy hoàng đế mặc một bộ thường phục màu vàng sáng thêu song long hí châu(hai con rồng ngậm ngọc) đang từ từ đi về phía nàng, đón ánh mặt trời, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười dịu dàng, một màn này, cùng hình ảnh miêu tả trong cuốn tiểu thuyết nào đó giống nhau như đúc, vô cùng dễ dàng dụ ra nai con nhảy loạn trong lòng nữ sinh. Điều kiện tiên quyết là, ngươi có thể bỏ qua mỹ nhân mặc cung trang đang làm bạn bên cạnh hắn.

"Thiếp tham kiến hoàng thượng." Bỏ qua suy nghĩ trong lòng, Thẩm Mạt Vân lập tức lộ ra một nụ cười vui sướng, dẫn đầu đi lên phía trước, dáng vẻ ngàn vạn quỳ gối hành lễ trước mặt hoàng thượng.

"Ái phi miễn lễ." Vũ Văn Hi nắm đôi tay nhỏ bé mềm mại kia, đang muốn cất lời, lại bị một tiếng thỉnh an khác đánh gãy.

"Thiếp tham kiến hoàng thượng." Vẻ mặt vốn lạnh như băng của Tưởng tài tử lúc này mềm mại như một bãi nước mưa, trong mắt ngân ngấn nước nhìn hoàng đế, lộ ra biểu tình vui sướng và hân hoan, thân hình run nhè nhẹ, nhìn thấy làm cho người khác có ý muốn che chở không thôi.

"Đứng lên đi." Vũ Văn Hi tùy ý nhìn Tưởng tài tử liếc mắt một cái, không chút nghĩ ngợi vẫy tay để nàng đứng dậy, so với thái độ vừa rồi với Thẩm Mạt Vân, khác biệt đâu chỉ một hai điểm.

"Thiếp tham kiến Thục phi tỷ tỷ." Mỹ nhân mặc cung trang bên cạnh hoàng đế - Tần lương nhân hành lễ với Thẩm Mạt Vân, sau đó lại là nhẹ nhàng gật đầu với Tưởng tài tử đang thất hồn lạc phách, hai người cùng là ngũ phẩm, nàng ta tất nhiên là không cần hành lễ với Tưởng tài tử.

"Vừa rồi nghe thấy các nàng đang nói thỉnh tội cái gì, đã xảy ra chuyện gì?" Vũ Văn Hi nhìn thấy Diệu nhi còn quỳ trên mặt đất, chợt nhíu mày, hỏi các nàng.

[*] Ý là dùng lực lượng rất nhỏ giải quyết vấn đề rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.