Thẩm Mạt Vân lo lắng một lát, quyết đoán đứng dậy, nói: "Lập tức đi Y Tuyết hiên. Tiễn Dung, Tố Nguyệt, hai người ở lại Trường Nhạc cung, trông chừng Đại công chúa cùng Ngũ hoàng tử, nếu ta còn chưa quay về thì không cho bọn họ ra khỏi cung Trường Nhạc một bước. Nếu bọn họ dám đi ra ngoài, trói lại cho ta."
Trong thời khắc đặc biệt này, nàng không muốn Bảo nhi và Thụy nhi bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm từ lúc nào không biết.
Tiễn Dung và Tố Nguyệt nhanh chóng hiểu được chuyện này không đơn giản, khôngdám do dự, cùng trả lời: "Dạ, nô tì tuân mệnh."
Sau khi dặn dò hết mọi chuyện trong cung Trường Nhạc, Thẩm Mạt Vân lập tức đi đến Y Tuyết hiên, khi đến nơi mới biết, ngoại trừ tam phi và Giang sung nghi, còn có Nguyễn thừa huy cũng ở đây.
Sau màn chào hỏi lẫn nhau, Thẩm Mạt Vân mới có thời gian cẩn thận đánh giá Lam phương hoa đang đứng trong đại sảnh. thật không thẹn là nữ tử có thể khiến Vũ Văn Hi độc sủng mấy tháng, quả nhiên là một vị mỹ nhân hiếm thấy, ngũ quan tinh xảo, mặt trái xoan, mày lá liễu, đôi mắt hạnh trong suốt lại có nét u buồn, quả thật có mấy nét tương tự với Nghiêm tiệp dư, lại có thêm cảm giác thanh nhã. Bàn luận về khí chất, Nghiêm tiệp dư vẫn thiếu một chút hương vị như vậy.
Lam phương hoa bộ dáng cung kính, cúi đầu, tay áo màu xanh da trời kéo tới đất,khoanh tay về phía trước, dáng vẻ đoan trang lạnh lùng, nàng ta im lặng đứng ở chỗ kia, không hề có dao động gì trước những ánh mắt hoặc vui sướng khi người gặp tai họa, hoặc nghi ngờ hay chán ghét của các phi tần khác.
Đương nhiên Liễu quý phi ngồi trên vị trí chủ vị, trước tiên lạnh nhạt Lam phương hoamột chút, rồi quay đầu nói với Thẩm Mạt Vân và Hiền phi đang ngồi bên cạnh: "Thục phi muội muội, Hiền phi muội muội, chắc hai người cũng biết chuyện gì đã xảy ra rồi chứ."
Thẩm Mạt Vân khẽ gật đầu, nói: "Biết được một chút. Muội vừa nghe được tin tức thìchạy tới luôn. Nghe nói Nghiêm tiệp dư không cẩn thận ngã vào hồ sen, bị kinh hách nên sảy thai, có thật không?"
Cao Hiền phi cũng nói: "Tin tức ta nghe được cũng gần giống với Thục phi muội muội. Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì? "
Liễu quý phi đùa cợt, nhướng mày nói: "Cung nữ hầu hạ bên người Nghiêm tiệp dư luôn miệng nói là Lam phương hoa tự tay đẩy Nghiêm tiệp dư xuống nước. Mặc kệ cung nữ đó nói như thế nào, sợ là có chút thiên vị trong đó. Vừa vặn, lúc đó Nguyễn thừa huy cũng có mặt, để cung nữ bên người Nguyễn muội muội kể lại chuyện đã xảy ra đi, cũng tránh người khác nói bản cung xử lý bất công."
nói xong, còn đặc biệt nhìn thoáng qua Lam phương hoa, trong mắt tràn đầy trào phúng.
Nguyễn thừa huy gật đầu, nói với cung nữ theo sau: "Ngọc nhi, ngươi hãy kể lại chuyện xảy ra lúc nãy một lần nữa đi."
Cung nữ gọi là Ngọc nhi kia có khuôn mặt thật thanh tú, thái độ hào phóng thản nhiên, đầu tiên rõ ràng thưa: "Dạ, chủ tử." Sau đó mới bước ra, giữ nghiêm lễ tiết đứng phía dưới Lam phương hoa, hành lễ chào hỏi các vị cung phi, rồi mới từ tốn kể lại chuyện đã xảy ra buổi chiều.
Chuyện là trưa nay sau khi Nguyễn thừa huy tỉnh dậy thấy trời đã đỡ nắng nên bỗng dưng muốn đi ngự hoa viên tản bộ. Sau khi dặn dò bà vú cùng cung nữ chăm sóc hoàng tử cẩn thận, Nguyễn thừa huy dẫn theo Ngọc nhi và mấy cung nữ khác ra ngoài giải sầu. Vì đang vào cuối tháng bảy, đúng lúc hoa sen nở đẹp nhất, vì thế đoàn người mới đi đến hồ sen gần đó, Nguyễn thừa huy định tới gần bờ hồ một chút, không nghĩ bọn họ vừa tới bên hồ thì nhìn thấy Nghiêm tiệp dư và Lam phương hoa đang đứngnói chuyện, Nguyễn thừa huy đang chuẩn bị lên tiếng gọi, lại thấy Nghiêm tiệp dư vội vàng xoay người muốn rời đi, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, không rời đi mà ngược lại rơi vào trong hồ.
Lúc đó tất cả mọi người đều sợ hãi, người phản ứng đầu tiên chính là Lam phương hoa, nàng ta kêu to gọi người tới, rất nhanh có mấy tên thái giám biết bơi nhảy vào hồ sen, kéo Nghiêm tiệp dư đang không ngừng dãy dụa dưới nước lên bờ, hơn nữa lập tức đưa nàng ta trở về Y Tuyết hiên, còn cho người đi gọi thái y.
Đáng tiếc vẫn không giữ được đứa bé trong bụng Nghiêm tiệp dư, dù thái y dốc sức cứu chữa cũng chỉ có thể bảo vệ được tánh mạng của Nghiêm tiệp dư, nhưng về sau sợ rằng Nghiêm tiệp dư khó có thể mang thai được nữa.
Nghe xong những lời của Ngọc nhi, Liễu quý phi nói trước: "nói như vậy, ngươi cũngkhông thấy rõ có phải Lam phương hoa đẩy Nghiêm tiệp dư xuống nước không?"
Ngọc nhi cúi người thưa: "Nô tì không dám nói dối, lúc đó nô tì còn cách nhóm người Nghiêm tiệp dư một khoảng cách xa, cho nên cũng không thấy rõ ràng Nghiêm tiệp dư rơi xuống nước như thế nào. Chỉ biết Nghiêm tiệp dư cùng Lam phương hoa vốn đangnói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên Nghiêm tiệp dư lại thay đổi sắc mặt, sau đó rơi vào trong nước. Còn tình hình cụ thể như thế nào, nô tì thật sự không dám nói bừa."
Liễu quý phi "Ừ" một tiếng, nhìn về phía nữ tử đang đứng trong sảnh: "Lam phương hoa, những lời cung nữ này nói có giống tình hình thực tế lúc đó không?"
Lam phương hoa hơi rung tay áo nói: "Bẩm quý phi nương nương, đúng là sự thật,không có chỗ giả dối."
Liễu quý phi nghe xong, đầu tiên cho Ngọc nhi lui ra, lại hỏi: "Nhưng cung nữ bên người Nghiêm tiệp dư Thiến nhi lại nói với bản cung ngươi tự tay đẩy Nghiêm tiệp dư xuống nước, nàng ta tận mắt nhìn thấy, ngươi giải thích như thế nào?"
Lam phương hoa bình tĩnh hành lễ, nói: "Lúc đó thiếp đứng cách Nghiêm tiệp dư khoảng hai cánh tay, các cung nữ có mặt ở đó đều có thể làm chứng. Từ khi thiếp có thai tới nay, luôn luôn nghe theo lời dặn của thái y, không dám đi tới gần những chỗ ẩm ướt trơn trượt, cho nên lúc nói chuyện với Nghiêm tiệp dư, thiếp lo lắng mặt đất trơn trượt nên luôn đứng cạnh bồn cúc vàng, qua một đoạn, mới đến chỗ Nghiêm tiệp dư đứng. Thiếp cũng không thừa nhận, dưới tình huống đang mang thai, còn không lo cho sự an toàn của mình, vượt qua bồn cúc vàng kia, đẩy Nghiêm tiệp dư xuống hồ."
một lần trình bày, có lí luận có bằng chứng, trật tự rõ ràng, thật sự làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác.
Ngay cả Nguyễn thừa huy cũng không nhịn được nói thêm vào: "Lúc đó hình như Nghiêm tiệp dư cùng Lam phương hoa cách nhau một bồn cúc vàng."
Trương Đức phi đặt quạt tròn trong tay xuống, cười nói: "Lam phương hoa đang mang thai, quỳ suốt không tốt cho thân thể, mau đứng lên đi."
Lam phương hoa không hề động đậy, vẫn đợi Liễu quý phi nói: "Đứng lên đi, cẩn thận đừng làm ảnh hưởng đến thân thể", mới chậm rãi đứng dậy.
không khí hơi cứng ngắc, nét mặt Trương Đức phi cũng không còn vẻ hớn hở nữa.
Giang sung nghi thấy thế, không thể không đứng ra hoà giải: "Nếu cung nữ của Nghiêm tiệp dư nói chính mắt nhìn thấy Lam phương hoa ra tay, không bằng kêu cung nữ kia đi ra cùng nhau đối chất, quý phi nương nương thấy thế nào?"
Lúc này Thẩm Mạt Vân mới nói: "Bên nào cũng nghĩ rằng mình đúng, cung nữ của Nguyễn thừa huy cũng không thấy rõ, vẫn nên gọi cung nữ Thiến nhi kia tới, mọi người giáp mặt hỏi rõ ràng. Đều là tỷ muội hầu hạ hoàng thượng, nếu có hiểu lầm biến thành người xa lạ thì không tốt rồi."
Lam phương hoa ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Mạt Vân.
Cao Hiền phi và Nguyễn thừa huy cũng nói cách làm này rất tốt, Liễu quý phi thấy mọi người đều nói như vậy, hơi hất cằm nói với Vi Vũ: "Gọi Thiến nhi kia đi ra đáp lời."
không đợi Vi Vũ trả lời, một thái giám đột nhiên chao đảo xông vào, trong tay hình như cầm một tờ giấy, thấy mấy người Liễu quý phi nhíu mày, thái giám kia chật vật quỳ rạp xuống đất thưa: "Quý phi nương nương, không tốt. Thiến nhi, Thiến nhi, đãtreo cổ tự sát ở trong phòng."
Như sấm nổ trên đất bằng, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
"Điều tra kỹ cho bản cung!" Liễu quý phi là người có phản ứng đầu tiên, nàng ta nặng nề vỗ xuống mặt bàn, chén trà đặt trên bàn hơi lung lay, tràn ra một chút nước trà màu nâu, "Tự sát? Nàng ta cho rằng tự sát thì mọi chuyện kết thúc rồi sao? không thể cứ quên chuyện này đi như vậy, chẳng lẽ nàng ta cảm thấy làm như vậy bản cung sẽkhông truy cứu tiếp sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Liễu quý phi tức giận đến tím mặt, nàng ta cũng chưa làm gì đâu, Thiến nhi đã tự sát trước, trong mắt người không biết chuyện, khẳng định nghĩ nàng ta dựa vào quyền cai quản hậu cung tự tiện dùng hình phạt nặng, khiến Thiến nhi sợ hãi mới lựa chọn con đường tự sát. Nếu Hoàng thượng cũng nghĩ vậy thì là rắc rối lớn.
Trương Đức phi cũng nhíu mày, dặn dò cung nữ thái giám phía dưới: "Thông báo cho người của Thượng Cung cục đến đi, nên làm như thế nào thì cứ làm như thế." Sau đó nhìn Liễu quý phi nói, "Quý phi tỷ tỷ đừng kích động, chỉ là một đứa nô tì nhỏ békhông đáng kể, đã chết thì thôi, chỗ nào đáng cho tỷ tỷ tức giận như vậy."
Thẩm Mạt Vân nghe thấy, hơi nhíu mày nói: "Đúng vậy, quý phi tỷ tỷ không cần tức giận. Việc cấp bách là phải điều tra rõ ràng nguyên nhân Thiến nhi tự sát, theo lệ, xác của cung nữ thái giám không thể để ở trong cung quá hai ngày. Chúng ta vẫn nên làm chuyện cần làm trước." Người đã chết, cũng không nên ép buộc, sớm chút cho người xuống mồ an nghỉ đi.
Lúc này tên thái giám kia lại nói: "Thiến nhi tự sát, còn có để lại một phong di thư."hắn dâng tờ giấy trong tay lên.
Đọt nhiên có biến chuyển lớn, có hi vọng rồi.
Liễu quý phi cầm lấy phong di thư Vi Vũ dâng lên, nhìn lướt qua một lần, lập tức đưa cho Trương Đức phi, hỏi: "Các ngươi tìm thấy phong di thư này ở đâu?"
"Bẩm quý phi nương nương, ở trong phòng của Thiến nhi"
Liễu quý phi dặn dò Vi Vũ: "Gọi người của Thượng Cung cục đến đi, cho mấy người quen thuộc Thiến nhi nhìn thử xem đây có phải là bút tích của nàng ta hay không.”
"Dạ, nương nương." Vi vũ hành lễ lui ra, đi Thượng Cung cục truyền lệnh.
Thẩm Mạt Vân nhận lấy tờ giấy Trương Đức phi đưa qua, không để ý nhìn lướt qua, trong lòng hơi chấn động.
"Thục phi muội muội, sao vậy? Muội thấy nội dung phong thư này có gì không đúng sao?" Liễu quý phi quay đầu, liếc mắt thấy gương mặt của Thẩm Mạt Vân có biểu cảm khác thường, liền hỏi.
Chỉ trong chớp mắt, Thẩm Mạt Vân lại khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng như trước, nói: "không có chỗ nào không ổn, chỉ không nghĩ tới Thiến nhi to gan như vậy, rõ ràng là nàng ta phạm sai lầm, lại vì trốn tránh trách nhiệm đổ lỗi cho Lam phương hoa."
Trong thư viết chuyện Thiến nhi không làm tròn trách nhiệm, do nàng ta sơ sẩy khiến Nghiêm tiệp dư rơi vào hồ sen, còn muốn đổ lỗi cho Lam phương hoa, nhưng sau khi trở về càng nghĩ càng sợ, cuối cùng không chịu nổi áp lực tâm lý, đành lựa chọn mộtmảnh vải trắng kết thúc cuộc sống.
Liễu quý phi lạnh nhạt nói: "Còn chưa điều tra rõ ràng bức thư này có phải là di thư của Thiến nhi hay không!"
Thẩm Mạt Vân cầm phong thư đưa cho Cao Hiền phi, thầm nghĩ mặc kệ điều tra thế nào, phong di thư này chỉ có thể là của Thiến nhi.
Trương Đức phi nhìn Lam phương hoa vẫn đang đứng đó, nói: "Chuyện này càng ngày càng mơ hồ, nhưng Thiến nhi đã chết, Lam phương hoa..."
Liễu quý phi suy nghĩ một lát, nói: "Việc này liên lụy quá lớn, bản cung phải bẩm báo cho Hoàng thượng, để Hoàng thượng quyết định. Còn Lam phương hoa, trước hết cứ ở cung Thái Hòa dưỡng thai đi, làm phiền Giang sung nghi chăm sóc một chút đi. Mỗi ngày để thái y tới xem mạch cho Lam phương hoa, mang thai nên cẩn thận chút, thiếu cái gì thì cứ nói, nhất định sẽ không cắt bớt bổng lộc của ngươi."
"Vâng." Giang sung nghi đáp, sau đó cười gật đầu với Lam phương hoa, ý bảo nàng ta yên tâm.
Lam phương hoa cũng hành lễ nói: "Tần thiếp xin nghe theo quý phi nương nương"
Liễu quý phi nói với bọn cung nữ thái giám trong Y Tuyết hiên: "Tập trung chăm sóc Nghiêm tiệp dư cho tốt, cần cái gì cứ đến cung Diên Khánh báo cho ta biết." Dừng mộtchút, lại nói: "Vất vả các muội muội phải đi một chuyến, chuyện này cứ như vậy đi."
Sau đó, Liễu quý phi nói mấy câu khách sáo, rồi cho chúng phi tần quay về cung, vụ án Nghiêm tiệp dư rơi xuống nước hình như kết thúc ở đây.
Trở lại cung Trường Nhạc, Thẩm Mạt Vân hỏi Tiễn Dung, biết Bảo nhi và Thuỵ nhi luôn ở trong cung Trường Nhạc không đi ra ngoài, cũng yên tâm. Tắm rửa thay đồ xong, Thẩm Mạt Vân nằm giữa chăn gấm mềm mại đột nhiên nở nụ cười.