Thục Phi

Chương 87: Trưởng thành



Thẩm Mạt Vân không lay chuyển được Bảo nhi, bèn đưa nàng cùng đến cung Thọ Khang, chọn thời gian vừa đúng, hoàng đế đang ở trong hỏi thái y cùng Lục ma ma, mà Liễu quý phi cũng chỉ đến sớm hơn nàng một bước.

Quy củ hành lễ xong, Thẩm Mạt Vân nhìn thoáng qua hoàng đế trước, sau khi xác định cảm xúc hắn đang không ổn định, cũng không bước đến giúp vui, ngược lại đi đến chỗ Liễu quý phi hỏi nhỏ: "Thái y nói thế nào? Thái hậu nương nương sao rồi?"

Liễu quý phi cũng lo lắng nói nhỏ: "Chỉ nói tuổi đã lớn, muốn tĩnh dưỡng, không thể quan tâm quá nhiều, cũng không có cách nói khác."

Thẩm Mạt Vân nói: "Thái hậu tuổi lớn, thật sự không nên làm lụng vất vả."

"Đúng vậy, nên cẩn thận đâu." Liễu quý phi nói xong, lại khẽ gật đầu với Bảo nhi, "Hà lạc công chúa cũng tới rồi."

Lúc này Bảo nhi mới bước lên, quy củ hành lễ: "Hà lạc gặp qua quý phi nương nương."

"Công chúa quá đa lễ, trên đất lạnh, mau đứng lên đi." Liễu quý phi dám nói mát sủng phi, nhưng cũng không dám nói lạnh nhạt với Bảo nhi, hơn nữa, Bảo nhi cũng chỉ là công chúa, hoàng đế thích, nàng ta cũng vui vẻ hùa theo hoàng đế.

Bảo nhi đứng dậy lại hỏi: "Quý phi nương nương, ta muốn đi thăm hoàng tổ mẫu,không biết có tiện không?"

Liễu quý phi gật đầu nói: "Thăm hỏi tổ mẫu là chuyện thường tình, tất nhiên phương tiện, công chúa đi thôi, hoàng thượng đã ở bên trong đâu."

"Ai, tạ ơn nương nương." Bảo nhi sảng khoái đáp lại, quay đầu bèn đi đến phòng ngủ của thái hậu, mà thái y cùng hoàng đế đang tụ tập trong căn phòng bên cạnh.

Liễu quý phi hơi nheo lại đôi mắt xếch xinh đẹp, cười nhạt nói: "Hà Lạc công chúa hiếu thuận như vậy, Thục phi thật có phúc!"

Nghe vậy, Thẩm Mạt Vân mỉm cười, cũng không khách sáo khiêm tốn như mọi khi―― có con gái tốt như vậy, nàng thật sự may mắn.

"Lại nói tiếp, tam hoàng tử đâu?" Thẩm Mạt Vân đợi một lúc lâu, vẫn không thấy tam hoàng tử ở trong cung Thọ Khang, không khỏi buồn bực hỏi.

Liễu quý phi chợt nhíu mày, mỉm cười nói: "Lúc nãy ma ma hầu hạ tam hoàng tử bẩm báo, nói là tam hoàng tử vừa uống chén thuốc an thần, mới ngủ, không dễ dàng tỉnh lại. Hoàng thượng bèn cho người chăm sóc cẩn thận để tam hoàng tử nghỉ ngơi cho tốt, không cần chạy tới, nếu không tam hoàng tử mệt, thái hậu biết sẽ đau lòng."

Thẩm Mạt Vân hơi nhấc tay phải lên, rất nhanh lại hạ xuống nói: "thì ra là thế."

Cung nữ thấy Bảo nhi tới cũng không dám ngăn đón, cho dù có người muốn thông báo, cũng bị nàng ngăn lại. Cho nên, chờ nàng đi qua bình phong đã nhìn thấy Lục ma ma ngồi trông bên giường bèn hỏi: "Lục ma ma, hoàng tổ mẫu thế nào rồi?"

Lục ma ma chợt nghe thấy giọng nói của Bảo nhi cũng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn qua, lập tức hô lên: "Đại công chúa?" Vừa nói lời này bèn thấy không ổn, vội vàng hành lễ với Bảo nhi: "Nô tì gặp qua Hà Lạc công chúa."

Bảo nhi nhẹ nhàng phất tay chặn lại, nói nhỏ: "Ma ma đừng đa lễ, cẩn thận ầm ĩ đến hoàng tổ mẫu. Ngài nói cho ta nghe một chút đi, hoàng tổ mẫu sao rồi? Nhưng, nhưng... thật không tốt sao?" nói đến phía sau, giọng nói cũng run run.

Lục ma ma đầu tiên lo lắng nhìn thái hậu đang nằm trên giường, nói nhỏ: "Nô tì cũngkhông rõ lắm, thái y chỉ nói thái hậu nương nương suy nghĩ quá nặng, không được quan tâm mệt nhọc nữa, cần tĩnh dưỡng. Nếu không chỉ sợ..."

Bảo nhi suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Vì chuyện của tam hoàng huynh sao? Sức khỏe của tam hoàng huynh lại không tốt sao?" Đối với người huynh trưởng ốm yếu này, trước kia khi Vũ Văn Thụy bị đưa tới cung Thọ Khang, Bảo nhi cũng gặp qua mấy lần, sau này tuổi lớn, tam hoàng tử vẫn suốt ngày bệnh tật, cũng không thường xuyên ra ngoài hoạt động, làm cho người ta muốn gặp hắn một lần cũng khó.

Lục ma ma hơi do dự, sau đó nghĩ lại cũng không phải bí mật gì bèn gật đầu, xem như trả lời vấn đề của Bảo nhi.

Bảo nhi nhìn, cũng không biết nên làm ra phản ứng gì, vì thế lấy tay gãi đầu, nói lắp bắp: "Cái kia, hoàng tổ mẫu được ông trời phù hộ, ma ma cũng quá lo lắng. Tam hoàng huynh tĩnh dưỡng thật tốt, nghĩ đến có thể khỏe mạnh hơn, đợi đến sang năm, ta lại đưa tam hoàng huynh đi cưỡi ngựa. Ách, không đúng, hẳn là nhường tam hoàng huynh đưa ta đi cưỡi ngựa... Nhưng hình như tam hoàng huynh không đi qua giáo trường? Ai, sang năm, ta cùng tam hoàng huynh cùng đi cưỡi ngựa là được."

Lục ma ma cũng không giận, Hà Lạc công chúa năm nay mới mười tuổi, luôn được hoàng đế nuông chiều, cho tới bây giờ đều là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, có thể nói ra câu này đã không dễ dàng. Vì thế bà ta nói: "Công chúa có lòng, thái hậu đã biết, nhất định sẽ thật vui sướng."

"Hoàng tổ mẫu không chê ta nói vụng về là tốt rồi." Bảo nhi tự giễu nói một câu, cònnói thêm, "Ta cũng không ở chỗ này quấy rầy hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi, ta đến chỗ phụ hoàng nhìn xem."

"Nô tì tiễn công chúa." Lục ma ma vội nói, tuy còn có mấy người tiểu cung nữ ở đây, nhưng bà ta cũng không dám tùy ý cho tiểu cung nữ tiễn Bảo nhi ra ngoài.

"không cần, ma ma cứ ở lại đây chăm sóc hoàng tổ mẫu đi. Ta biết đường đến chỗ phụ hoàng." Bảo nhi từ chối ý tốt của Lục ma ma tự mang theo cung nữ ra ngoài.

Bảo nhi mới đi một lát, thái hậu đã chậm rãi mở mắt, vẻ mặt còn hơi mê mang, Lục ma ma cũng mừng rỡ: "Tạ ơn trời đất, thái hậu nương nương cuối cùng đã tỉnh lại. Nhanh, báo tin cho hoàng thượng."

"Dạ." Tiểu cung nữ nhanh nhạy nói, vội chạy tới phòng bên cạnh báo tin cho hoàng đế, thuận tiện cũng mời thái y tới bắt mạch thêm lần nữa.

Lúc này, Vũ Văn Hi vô cùng buồn bực, vừa nhìn thấy Bảo nhi, không tránh được hơi kinh ngạc: "Bảo nhi? Sao con lại ở trong này?"

Thái y nhóm vội đứng sang một bên, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

Bảo nhi phất tay với thái y ra hiệu cho bọn họ đứng lên, sau đó mới không hài lòng chu miệng lên, đi qua chỗ Vũ Văn Hi nói: "Phụ hoàng nói gì nha? Ta vừa nghe hoàng tổ mẫu bị bệnh, lập tức cùng a nương đến, ngài nói như vậy, chẳng lẽ nữ nhi khôngnên xuất hiện tại nơi này sao?"

Vũ Văn Hi cũng mỉm cười, an ủi con gái yêu: "Đương nhiên không phải, trẫm chỉ khôngnghĩ tới Bảo nhi sẽ đến nhanh, có hiếu như vậy. Vừa nãy đã nhìn thấy hoàng tổ mẫu chưa?" Vừa nói vừa vỗ nhẹ bả vai Bảo nhi, tâm trạng rõ ràng tốt hơn nhiều.

Bảo nhi nói: "Con mới đến từ chỗ hoàng tổ mẫu, lúc ấy hoàng tổ mẫu còn chưa tỉnh. Phụ hoàng, bệnh của hoàng tổ mẫu, thái y nói thế nào?"

Vũ Văn Hi nhớ tới lời thái y nói lúc nãy, vẻ mặt buồn bã, lo lắng, vuốt ve đỉnh đầu của nữ nhi, không nói gì.

Bảo nhi thấy vậy bèn an ủi: "Phụ hoàng đừng quá lo lắng, hoàng tổ mẫu được ông trời phù hộ, khẳng định không có chuyện gì."

"Tốt..."

Còn chưa nói dứt lời, một người cung nữ bỗng nhiên đi vào nói: "Hoàng thượng, thái hậu nương nương tỉnh rồi."

không lâu sau, nhóm thái y chen chúc ở trong phòng thái hậu, cẩn thận bắt mạch lại, sau đó lại vây quanh thảo luận một lúc lâu, mới bẩm báo với hoàng đế. Đơn giản mànói, chính là thái hậu tuổi lớn, không thể ép buộc như người trẻ tuổi, cần tĩnh tâm dưỡng bệnh, tránh mừng rỡ giận dữ, như vậy mới là đạo dưỡng sinh.

nói mịt mờ, nhưng đã lộ ra tin tức, chỉ sợ thái hậu đã thật sự suy sụp, cần tĩnh dưỡng, còn có thể hoãn thêm một hai năm, nếu lại tiếp tục quan tâm, rất khó nói có trụ được đến năm mới không.

Mà trừ Liễu quý phi cùng Thẩm Mạt Vân, Cao Hiền phi, Giang Chiêu dung, Chu Tu Nghi, Nguyễn Tu Dung cùng Chu Sung Viện đều đến, đang chờ bên ngoài, tất nhiên nghe rõ lời thái y nói.

Vũ Văn Hi trầm ngâm một lát, cũng đành nói: "Tận tâm hầu hạ thái hậu, mặc kệ là dược liệu gì, đều dùng hết đi." Cho dù là vua của một nước, cũng không thể thay đổi được quy luật sinh lão bệnh tử.

"Thần tuân mệnh!"

Vì thế thái y đều lui xuống, cùng nghiên cứu phương thuốc cùng sắc thuốc.

một lát sau, tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử, lục hoàng tử, nhị công chúa cũng đến, đanghành lễ với Vũ Văn Hi, sau đó được cho phép đi vào thăm thái hậu.

Mà những người còn lại vẫn còn nhỏ nên không tự đến, ngày mai lại đợi mẹ đẻ đưa tới, mà thái hậu có đồng ý gặp hay không, lại là một chuyện khác.

Đêm đó, hoàng đế ở lại cung Trường Nhạc.

Ngày thứ hai, sau khi Lục ma ma khách khí từ chối gặp các phi tần, mới quay lại phòng trong nói với thái hậu: "Chủ tử, ngài không gặp Thục phi nương nương sao?"

Tối hôm qua, bà ta đã kể ra chuyện Hà Lạc công chúa đến cung Thọ Khang thăm thái hậu đầu tiên, nghĩ Tiêu thái hậu sẽ nể mặt Hà Lạc công chúa, hôm nay tốt xấu cũng gặp bát hoàng tử một lát, không nghĩ tới thái hậu vẫn từ chối.

Thái hậu uống thuốc xong, lại ngậm mứt hoa quả mới nói: "Hà Lạc thật không sai, rất có phong cách của công chúa Thiên Triều. Hoàng đế nuông chiều như vậy, cũngkhông coi trời bằng vung, Thục phi dạy dỗ không sai."

"Vậy vì sao ngài..." Lục ma ma không hiểu lắm, nói thật, bà ta cũng không có cảm tình với phi tần nào, nhưng sau khi Giang Chiêu Dung lợi dụng cung Thọ Khang, bà ta cũngkhông muốn gặp Giang Chiêu Dung. Vốn nghĩ rằng thái hậu cũng có cùng suy nghĩ, nhưng mấy tháng qua, thái hậu vẫn lạnh nhạt với Giang Chiêu Dung cùng tứ hoàng tử,không đặc biệt khó xử, cũng không đặc biệt thân thiện, nhưng làm Giang chiêu dung tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Thái hậu lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn hỏi, vì sao ta không chèn ép Giang thị, ngược lại còn cho nàng ta chuyển lên trên một chút?"

Lục ma ma nói: "Nô tì ngu dốt. Nếu ngài mở miệng, nghĩ đến hoàng thượng..."

"không sai, chỉ cần ta nói, hoàng đế chắc chắn sẽ không vì Giang thị mà chống lại ta." Thái hậu nói xong, lại hỏi ngược lại: "Nhưng vì sao ta phải giúp Thục phi?"

không sai, Thục phi vừa không phải hoàng hậu, cũng không phải người nhà họ Tiêu, tại sao thái hậu phải vì một phi tần không thân thiết mà chống lại hoàng đế? nói rõ ra, Thẩm Mạt Vân còn chưa đủ tư cách cho thái hậu làm vậy.

Lục ma ma đi theo thái hậu nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ ngay, lập tức nói: "Nô tì rõrồi, là nô tì nghĩ sai. Nhưng thái hậu, từ sự việc kia, sợ rằng Giang chiêu dung có dã tâm rất lớn đâu, tứ hoàng tử cũng lớn, về sau đấu tranh... Ngài không lo lắng sao?"

Thái hậu nói: "Dã tâm lớn sao? Trong hoàng cung, người phụ nữ nào mà không có dã tâm? Ta có thể lo lắng được bao nhiêu chứ, nói không chừng ngày mai nhắm mắt cũngkhông biết chuyện về sau, ta còn quan tâm gì? Lại nói tiếp, ta cũng hơi hối hận, nếu lúc trước không quá nghiêng về chất nữ, có lẽ nàng ta sẽ không bị ban chết."

Lục ma ma vội hỏi: "Ngài chỉ đau lòng... Nàng ta mà thôi, ai nghĩ đến sẽ như thế?"

Thái hậu lạnh nhạt cười: "Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến đâu!" Lại thay đổi giọng điệunói, "Nhưng mấy năm nay, ta đã hiểu rõ một đạo lý, nuôi dưỡng lên là chó, tự sinh tồn là sói."

"Cứ chờ xem, không đến phút cuối cùng, không biết ai mới là người thắng."

Thái hậu bệnh nặng, tự nhiên thủ tiêu cuộc săn mùa thu.

Bảo nhi tất nhiên rầu rĩ không vui, nhưng chỉ dám oán giận mấy câu trước mặt Thẩm Mạt Vân, hơn nữa nhéo mặt đệ đệ, tâm trạng mới tốt hơn một chút.

Thẩm Mạt Vân thấy Bảo nhi buồn bực, cộng thêm nàng ra tay đều đúng mực, cũng giả vờ như không thấy con trai cầu cứu, cứ để hai người ép buộc. Ngược lại Vũ Văn Thụy, bởi vì có thêm hai người thư đồng, khiến nàng càng chú ý đến chuyện này.

"Tư Hàn cùng Tử Dung đều rất thú vị, đặc biệt là Tử Dung, mới hai tuổi đã có thể đọc thuộc làu tứ thư, cả thái phó cũng khen hắn đâu." Vũ Văn Thụy cười tủm tỉm nói, cũngkhông buồn khi bị bạn cùng lứa tuổi cướp đi sự nổi bật, nhìn qua còn rất vui sướng.

Chu Tư Hàn cùng Tử Dung đều là Vũ Văn Hi chọn riêng làm thư đồng cho con, tự nhiên sẽ không quá kém. Chẳng qua khi nghe đến tên Tử Dung, Thẩm Mạt Vân vẫn hơi kinh ngạc: "Nhưng là đại công tử nhà Quý thị lang có danh hiệu thần đồng sao? Hôm kia dì con tiến cung, cũng nói qua người này, nói hắn năm tuổi đã ngâm thơ, bảy tuổi có thể làm thơ, kể cả ngoại tổ phụ con cũng khen không dứt miệng."

Vũ Văn Thụy cười gật đầu nói: "Chính là hắn. Tử Dung là người rất thú vị, ngày khác ta dẫn hắn tới cho a nương nhìn xem."

Thẩm Mạt Vân cũng hiếu kỳ nói: "đi, hôm nào đưa đến ta gặp."

Vũ Văn Kỳ ngồi một bên nghe Thẩm Mạt Vân nói như vậy cũng buồn bực, bĩu môi: "không phải là ngâm thơ sao? Con cũng biết nha." Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập tức giận, hắn quyết định muốn chán ghét người tên Tử Dung này, quay đầu nhìn Vũ Văn Thụy nói, "Ca, tối hôm nay giảng Mạnh Tử cho ta đi."

Vũ Văn Thụy vẫn cười dịu dàng, sờ đầu đệ đệ nói: "Còn chưa học xong Luận Ngữ đâu. Nghe lời, học xong Luận Ngữ trước, ta sẽ dạy đệ Mạnh Tử."

Thẩm Mạt Vân cũng cười nói: "Đúng vậy, Kỳ nhi ngoan, trước học xong Luận Ngữ, lại học Mạnh Tử. Con phải nhớ kỹ, phải đi từng bước một. Mặc kệ làm chuyện gì, cũngkhông thể nóng vội."

Vũ Văn Kỳ nhăn mặt, không tình nguyện gật đầu, "Con đã biết."

Vũ Văn Thụy nhìn đệ đệ, trong lòng lại suy nghĩ có nên đề nghị phụ hoàng cho tiểu đệ nhập học trước. Có khi, đệ đệ hỏi mấy vấn đề hắn đều không đáp được, thân là huynh trưởng, thật sự rất dọa người, vẫn nên cho đệ đệ đi ép buộc thái phó tốt lắm. Nghĩ đến Dương thái phó chắc sẽ rất vui sướng nhận lấy một người học sinh ham học hỏi như khát.

Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, vì thế Vũ Văn Thụy bắt đầu cân nhắc phải thuyết phục mẫu thân như thế nào, lại nói với phụ hoàng như thế nào để đạt được nguyện vọng. hắn thật không ngờ, một ý tưởng nho nhỏ như vậy, lại khiến đệ đệ Vũ Văn Kỳ để lại một bút dày đặc trong lịch sử——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.