Thực Tâm Giả

Chương 22



Nguyên đán vừa qua, Phó Kính Thù liền lập tức quay về Tây Á. A Chiếu phải ở lại giải quyết cho xong một số chuyện vặt vãnh, tiện thể giúp đỡ Phương Đăng mấy ngày.

Đối với A Chiếu, tiệm vải là nơi chỉ có phụ nữ mới thích ra vào. Hơn nữa vào buổi tối, những người bạn trước đây cùng lăn lộn kiếm sống đều rối rít gọi cậu ta ra ngoài chào hỏi. Phương Đăng biết cậu ta tính tình còn trẻ, lại ham vui chơi, cũng rất ít quản xem cậu ta đến nơi nào.

Nửa đêm hôm nay, A Chiếu vào một hộp đêm nổi tiếng ở địa phương uống rượu. Cậu ta hào sảng thanh toán tiền, kiên quyết không muốn hùn hạp, mấy người bạn đi cùng hết sức tán dương.

Vừa leo lên xe, bao tử A Chiếu cuồn cuộn lên một trận. Chiếc xe này do Phó Kính Thù giao cho Phương Đăng không lâu, vẫn còn mới nguyên, cậu ta không dám nôn mửa trong xe, vội vàng lao xuống đường tìm một góc tối mà nôn thốc nôn tháo.

Bao tử nôn xong trống rỗng, cậu ta mới thấy thư thái một chút, dựa vào tường chậm rãi thở mấy nhịp liền. Lúc này có mấy người từ trong hộp đêm bước ra, bị vây chặt chính giữa là một người có vóc dáng cao ráo, cho dù mắt A Chiếu có nổ đom đóm thì cũng có thể nhìn qua là nhận ra hắn ngay lập tức – Phó Chí Thời, người này cũng chạy tới đây, quả đúng câu không phải oan gia thì không đối mặt.

A Chiếu chưa bao giờ quên mấy chuyện lúc còn nhỏ, khi Phó Chí Thời ỷ mạnh hiếp yếu coi thường mình, cũng nhớ bộ mặt thảm hại của cậu ta khi đối diện với anh Thất, dù sau đó hai người nước sông không phạm nước giếng, nhưng khi gặp nhau vẫn như cũ, sắc mặt chưa bao giờ tốt cả.

Phó Kính Thù sau đó trọng dụng Phó Chí Thời, A Chiếu không có gì để nói, ai bảo người ta đều là họ Phó tốt số như vậy, hơn nữa với quyết định của anh Thất cậu chỉ biết nhất nhất tuân phục mà thôi. Nhưng tới lúc Phó Chí Thời ngồi lên cao rồi thì tự cho là không ai bằng mình, cũng chẳng bao giờ để mắt tới A Chiếu, cậu ta cho rằng, một tên xuất thân từ cô nhi như A Chiếu chẳng qua chỉ là tay côn đồ cắc ké không hơn không kém, dù bây giờ làm người chạy việc cho Phó Kính Thù, cũng chưa phải là vai trò gì đáng nể. Ngay trước mặt Phó Kính Thù, Phó Chí Thời dĩ nhiên không lộ liễu, nhưng chỉ cần quay lưng, trong mắt hắn lập tức toát ra sự khinh bỉ với A Chiếu.

A Chiếu là người tính khí nóng nảy, hận nhất là loại người hai mặt ba đao, vì vậy lúc nào cũng ghét cay ghét đắng Phó Chí Thời. Hai người nảy sinh xung đột riêng tư đã không phải là chuyện một hai lần, chẳng qua vì ngại Phó Kính Thù, cũng không dám làm lớn chuyện.

Bên cạnh Phó Chí Thời lúc này là một cô gái trẻ đẹp, vóc người hấp dẫn, trang phục nóng bỏng, chiếc quần bó sát vào mông cộng thêm cặp chân dài rất dễ khiến người ta mơ mộng viễn vông.

“Anh đưa em về, nếu không em đưa anh về cũng được?” – Phó Chí Thời vừa cười vừa nói với cô gái trẻ.

Cô gái còn chưa kịp trả lời, A Chiếu đứng ở góc tường nghe không lọt tai, mượn rượu vừa xộc xệch bước ra vừa chen miệng vào: “Về nhà? Về nhà nào, vợ mày thích chơi trò hai người lắm hả?”

Phó Chí Thời nghe tiếng nhìn lại, sau khi thấy rõ người vừa nói là ai, không khỏi giận dữ.

“Tô Quang Chiếu, chuyện này có liên quan gì đến mày?”

“Mày cua gái thì chẳng liên quan gì đến tao…. Nhưng chỉ vì tao là trưởng bối của mày…”

“Nói nhảm! Mày tưởng mày là ai!” – Bên cạnh Phó Chí Thời lúc đó vừa có gái đẹp, lại có cấp dưới, nhất thời không nhịn được vì mất mặt, lớn tiếng mắng.

A Chiếu chùi khóe miệng, tiếng lên vài bước, cười lớn: “Tao nói sai sao? Anh Thất của tao là chú Bảy nhà mày, tao nói thế nào cũng ở hàng chú của mày đúng chứ. Là trưởng bối nhắc nhở mày một câu, muốn bày trò cũng phải cẩn thận hậu viện bốc cháy, cái này cũng vì tốt ày thôi”

Phó Chí Thời cười nhạt: “Mày đúng là tự nâng cao bản thân, cho là tiên đắc đạo hay gà chó thăng thiên hả? Đừng nói là mày, coi như là Phương Đăng cũng không hề gì, bất quá chỉ dựa vào nhan sắc…”

“Mày nói gì! Có giỏi thì nói tao, đừng đụng đến chị tao!” Vốn là A Chiếu chỉ định móc khóe đối phương vài câu, để cậu ta bỏ thói hợm mình, nhưng cậu ta lại động đến Phương Đăng, miệng còn nói mấy câu không tử tế, khiến cho A Chiếu càng bốc cao lửa giận, lảo đảo lắc lư bước đến gần Phó Chí Thời thêm mấy bước, tay chuẩn bị giơ nắm đấm vào mặt cậu ta.

Phó Chí Thời cũng uống không ít, né bàn tay của A Chiếu, lùi lại, không hề tỏ ra có vẻ nhân nhượng.

“Tao nói trúng chuyện xấu thì mất hứng sao? Phương Đăng chẳng qua là con châu chấu bám theo Phó Kính Thù, còn mày là gì, đồ bụi đời”.

“Tao ghét nhất là loại tiểu nhân này, trước mặt anh Thất thì giống như con chó cúi đầu…”

“Tao sao hả? Có giỏi thì đến gặp chú Bảy mà méc tao đi. Tao ày biết, tao là họ Phó, có cắt đứt gân cốt tao cũng là người nhà của chú ấy. Những thứ bây giờ chú ấy cho đều là thứ tao đáng có, đừng tưởng tao không biết cả đời này ông chú đó cũng chỉ dựa vào bà chủ Trịnh mà lên mặt với tao, bà chủ Trịnh khen hắn ta là người trọng tình trọng nghĩa, hắn ta còn phải cảm tạ tao! Chuyện tới tai hắn, hắn sẽ làm chỗ dựa ày hả? Chỉ tiếc mày không có nhan sắc của Phương Đăng, không giúp được hắn…”

Phó Chí Thời còn chưa nói hết mấy lời mượn rượu phun ra, bất thình lình bị A Chiếu ột đấm vào mặt, cậu ta lấy tay bụm mặt lảo đảo một bước, trong nhất thời lửa giận bốc lên cao.

“Mấy anh làm gì vậy!” Cô gái bên cạnh không chịu nổi, muốn bước lên cản lại.

A Chiếu giận dữ đẩy cô gái sang một bên, giơ cao quả đấm định tiếp tục giáng xuống mặt Phó Kính Thù.

“Khốn kiếp, cái mồm rách của mày!”

Nếu tính về đơn đả độc đấu, Phó Chí Thời lúc bây giờ không phải là đối thủ của A Chiếu, nhưng cậu ta người đông thế mạnh, cười nhạt lùi lại mấy bước, mấy người bên cạnh liền nhanh chóng ép A Chiếu đến góc tường, dàn thành một hàng thi nhau đánh.

A Chiếu khi đánh nhau là bất chấp cả sinh mạng, nhất định truy sát đến cùng, chưa bao giờ kêu đau xin tha, cũng tuyệt đối không hạ thủ lưu tình, nhưng đối phương hôm nay có đến năm người, rốt cuộc là một khó lòng chọi lại số đông, rất mau rơi vào thế bất lợi thua thiệt. May mà cậu ta nhanh chân, tìm khe hở mau chóng chạy vào trong ngõ hẻm, những người kia còn tưởng cậu ta sợ mà chạy trốn, nhưng cậu ta lại gọi điện thoại cho Thôi Mẫn ra tiếp cứu. A Chiếu lúc nhỏ đã có quan hệ tốt với Thôi Mẫn, hôm nay lại cùng làm việc cho Phó Kính Thù, càng thường xuyên qua lại. Thôi Mẫn vốn đang đi vào con đường này, cũng ở khu vực gần đó, nghe nói A Chiếu thua thiệt, không cần nói hai lời liền ột nhóm đàn em chạy tới. Phó Chí Thời cùng bọn thuộc hạ vẫn đang đuổi theo A Chiếu khắp nơi định dạy cho cậu ta một bài học, chưa tìm được người thì đụng đám người của Thôi Mẫn chạy đến tiếp ứng, trong ngõ hẻm lại xảy ra một cuộc ác chiến.

Phó Chí Thời bình thường dù sao cũng là người làm ăn đứng đắn, thuộc hạ bên mình cũng chỉ là vài tay nhân viên thân thiết, ỷ vào rượu nên mới ra chân tay với người khác, đụng phải thuộc hạ của Thôi Mẫn toàn là bọn đầu trâu mặt ngựa nên sớm bị đánh đến mức tè dầm. Thắng bại rất nhanh phân biệt, A Chiếu chùi vết máu trên khóe môi, nhìn bọn người nằm ngổn ngang dưới chân mình thì trong lòng rất đắc ý, vừa lúc này lại nghe tiếng còi báo động càng lúc càng gần.

Thuộc hạ của Thôi Mẫn đi đầu thấy tình huống bất ổn, lập tức bảo A Chiếu rời đi, để chỗ này lai cho bọn họ xử lý. A Chiếu cũng không hàm hồ, cúi đầu cảm tạ rồi vội vàng đi vòng qua đầu trước, thừa dịp xe cảnh sát chưa đến nên nhảy phóc lên xe mình.

“Nè, chú cảnh sát, bên này có…” giọng con gái trong trẻo truyền tới, A Chiếu nhìn lại, thấy cô gái mà Phó Chí Thời tán tỉnh vẫn không bị dọa chạy, lại đứng cao giọng chỉ cho cảnh sát chỗ xe của mình.

A Chiếu không muốn bị bắt vào đồn cảnh sát, chọc chị mình giận dữ, cũng làm phiền đến anh Thất, tình thế cấp bách đành phải lao xuống xe, vọt tới cạnh bên cô gái, thừa dịp cô gái định hét lên liền lấy tay bụm miệng cô lại, kéo cô để vào chỗ bên cạnh tài xế, sau đó nhanh chóng khóa cửa xe rời khỏi nơi đầy dẫy thị phi.

“Là cô báo cảnh sát?” A Chiếu chạy một đoạn khá xa, xác định không có cảnh sát bám theo, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện cô gái bên cạnh sau khi lên xe, trừ việc đẩy mạnh cửa xe vài cái, cũng không có bày trò gì liều mạng cùng cậu, chẳng qua chỉ nheo mắt nhìn cậu ta đánh giá.

“Đúng thì sao, mấy người xấu như bọn anh nên để cảnh sát còng đầu hết”. Cô gái tức giận nói.

“Gan cô lớn thật!”

“Anh dám làm gì tôi?” Cô gái hừ một tiếng trong mũi.

A Chiếu làm mặt lạnh lùng hù dọa: “Cô không sợ tôi sẽ đưa cô đến nơi không ai biết, trước hiếp sau giết.. không phải…trước giết sau hiếp!”

“Anh dám, đồ ăn mày!” Cô gái học cách cười nhạo của Phó Chí Thời, sau đó nhìn một vòng trong xe, “Chiếc xe này cũng không tệ, chôm được sao?”

A Chiếu giơ nắm đấm trước mặt cô dí dí vài cái, thấy cô gái mặt không biến sắc, nổi giận: “Gì hả? Tôi là ăn mày thì cũng không đánh phụ nữ. Cô và tên khốn Phó Chí Thời kia có quan hệ gì?”

“Ai?”

“Là thằng mập ngu ngốc khi nãy đó. Sao, cô không biết hắn ta à?”

“Tôi làm sao biết hắn, hắn ta ở trước nhà vệ sinh gặp tôi, liền bám lấy nói muốn đưa tôi về, tôi còn chưa kịp từ chối thì giữa đường nhào đâu ra tên ăn mày nhà anh đó”

“Cô mới là ăn mày!” A Chiếu lầm bầm nói, “Cô không quen hắn ta thì xen vào làm gì?”

Cô gái vừa sửa lại tóc vừa cười: “Trong mắt tôi các người đều không phải người tốt, báo cảnh sát là muốn đem tất cả các người bắt vào trại giáo dưỡng hết chứ sao”.

“Ơ, cô cũng chính nghĩa quá chứ, sao phải đi làm ở hộp đêm? Báo cảnh sát là bà chủ dạy cô hả?

“Hộp đêm gì chứ, anh có ý gì, anh xem tôi giống loại đó sao?” Cô gái trợn tròn mắt, quay người nhìn A Chiếu giận dữ.

A Chiếu liếc cô ta một cái, “Giống hả? Sao lại không giống… chỉ là.. ngực hơi nhỏ một chút… Đừng động tay chân, cô cử động mạnh quá, lòi cả váy trong rồi kìa…”

Cậu ta tìm nơi an toàn dừng xe lại.

“Đi thôi, chỗ này đậu xe tốt rồi”

Cô gái vẫn ngồi im không chịu nhúc nhích. “Anh phải xin lỗi tôi vì những lời vừa nói”

A Chiếu cười một tràng phản bác: “Đừng hòng. Cô nghĩ mình đúng sao. Cũng được, tôi cũng không ngại boa chút tiền..”

Cậu ta làm bộ đưa tay móc túi, chỉ thấy cánh tay phải của cô gái đưa lên, ánh mắt cậu ta trong phút chốc nóng rực lên, như muốn bốc cháy.

“Chết tiệt!” A Chiếu hét lên một tiếng, lấy tay che mắt: “Cô làm quái gì vậy hả?”

“Nước đề phòng chó sói!” Cô gái bình tĩnh nói, “Ai bảo anh muốn lợi dụng tôi!”

“Tôi có chết cũng không nghĩ tới việc lợi dụng cô, là cô tự tiện chiếm xe tôi, còn dám làm chuyện này sao…” A Chiếu nhắm tịt hai mắt nhảy ra đằng sau, trong tay bỗng nhiên bị nhét vào một vật ướt nhẹp: “Đây là gì hả, vải đề phòng chó sói?”

Giọng cô gái giống như không nhịn được cười, cô nói: “Khăn ướt đó, anh chậm mắt đi, nước này rất lợi hại, nếu không sớm lau sạch thì anh phải vào bệnh viện”

A Chiếu không cần biết nhiều như vậy, cầm khăn ướt lên lau thật nhanh vào đôi mắt đang đau đớn, một lúc lâu sau mới may mắn mở ra được, nhìn cô gái ngồi ở vị trí cạnh tài xế, bực mình nói: “Khỉ gió thật, cô rốt cuộc là ai hả?”

“Đừng chửi bậy, đồ ăn mày” Cô gái nhếch mép cười, “Anh hỏi tôi là ai sao, muốn cua tôi hả?”

A Chiếu ném mảnh khăn ướt qua một bên: “Cua cô? Điên à, trừ khi mắt tôi bị mù! Cô cho rằng ai cũng giống Phó Chí Thời không có mắt sao?”

Cô gái nói: “Anh đúng là bị mù còn gì, tôi có chỗ nào không tốt?”

Mắt A Chiếu vẫn còn đau, không còn lòng dạ nào dài dòng với cô ta, “Đi đi, không đi đừng trách tôi không khách sáo!”

“Anh vốn là đâu có khách sáo gì!”

“Có tin tôi sẽ đè cô xuống để….” A Chiếu muốn làm ra bộ mặt hung dữ, nhưng ánh mắt thật sự không chịu hợp tác cùng vẻ mặt.

Tầm mắt vẫn còn mông lung, cậu ta dường như thấy cô gái mỉm cười: “Phí thời gian làm gì.. tôi đè anh thì có…”

Cậu ta còn chưa kịp phản ứng, đôi môi liền kề sát vào một thứ mềm mại, còn mang trong đó cả mùi hương thơm nhè nhẹ. A Chiếu đánh nhau không ít, lại chưa bao giờ gặp một cảnh tượng nào tương tự, cả người đều cứng đơ, đợi đến khi cô gái thu môi lại, chỉ biết che miệng, ấp úng.. “Cô… cô…”

Cô gái cười sảng khoái: “Ăn mày nhỏ, anh dễ thương thật đấy, đây là lần đầu sao? Đừng khóc, anh đang rơi nước mắt hả?”

“Đó là cái nước đề phòng chó sói của cô đấy!” A Chiếu tức giận hét lên, đưa bàn tay run rẩy lên tìm được mặt cô gái, nâng mặt lên, không cam lòng thua thiệt hôn trả. Một lát sau, cậu ta thở mạnh, hất càm thị uy: “Chỉ có đàn ông mới có thể chiếm đoạt phụ nữ. Thế nào hả?”

“Mùi vị chẳng ra làm sao!” Cô gái cau mày chép miệng.

“Vớ vẩn, chẳng qua tại tôi vừa nôn mửa” A Chiếu rốt cuộc đành phải nhượng bộ.

Cô gái nói: “Còn có mùi tanh của máu. Xem ra anh bị đánh không nhẹ”.

Nói đến đây, A Chiếu nổi giận: “Bọn chúng đối với tôi có là gì, chẳng qua tôi cũng không để bọn chúng thắng thế, đánh với bốn năm thằng, tôi thắng! Nếu không phải là tên Phó Chí Thời kia chạy nhanh hơn, tôi đã đánh hắn tới nhận ra không nổi!”

Khi A Chiếu nói đến thắng lợi của mình, đôi mắt híp lại lộ rõ sự vinh quang, sự vinh quang này so với lúc cậu ta giãy giụa với đôi mắt cay xè còn sinh động hơn nhiều.

“Thắng hay không quan trọng đến vậy sao?” Cô gái có chút không hiểu, dĩ nhiên, còn có cả phần không phục.

“Nói cô cũng không hiểu”. A Chiếu tựa lưng vào ghế, ánh mắt từ từ có thể mở ra, nhìn vào đôi cô gái đang tô vẽ lại son môi, hỏi: “Cô rốt cuộc từ đâu tới, một mình chạy đến chỗ náo nhiệt đó, muốn dụ trai sao?”

Cô gái rút chiếc gương nhỏ đang cầm lại, trả lời: “Nói cho anh biết, tôi là khách du lịch, trên mấy trang mạng nói hộp đêm đó là nơi vui vẻ nhất ở địa phương vào ban đêm, tôi chỉ là tới đó góp vui, ai mà ngờ giữa đường bị anh tóm đến chỗ này”

“Cô từ đâu tới? Du lịch ở đây sao, chỗ này có gì mà xem chứ?”

“Tôi là người Đài Loan!”

“Ra là vậy!”

“Gì chứ?”

“Tôi muốn nói nghe khẩu âm của cô khá đặc biệt, không giống dân bản xứ”

“Tôi còn định ngày mai sẽ đến Qua Âm Châu, nghe nói chỗ đó có nhiều ngôi nhà cổ rất đẹp”

“Qua Âm Châu?” – Nghe đến cái tên này, A Chiếu cảm thấy tỉnh táo hơn, “Cô còn biết cả QUA Âm Châu? Vậy cô đã nghe nói đến Phó gia Hoa viên chưa?”

Ánh mắt cô gái cũng rực sáng: “Dĩ nhiên, ai cũng nói Phó gia Hoa viên là ngôi nhà cổ nổi bật nhất Qua Âm Châu, tôi tất nhiên là muốn đến đó, đáng tiếc chỗ đó không mở cửa tham quan”

“Sao cô không nói sớm.. Tôi là người sinh trưởng ở Qua Âm Châu đây..Tôi..” A Chiếu vốn muốn nói, anh Thất của tôi chính là chủ nhân của Phó gia Hoa viên, sau đó lại nghĩ, khó trách Phó Chí Thời nói mình dựa vào anh Thất mà cáo mượn oai hùm, Phó gia Hoa viên là của anh Thất, không phải của cậu ta, có gì tốt để khoe… vì vậy liền nói qua câu khác: “Tôi lúc nhỏ ở… đối diện Phó gia Hoa viên”

“Anh đang gạt tôi sao?” Cô gái cao hứng chộp lấy cánh tay A Chiếu.

“Tôi cần gì gạt cô? Cô không dựa vào tôi thì tôi đã cảm tạ trời đất rồi” A Chiếu tỏ ra ngạo mạn.

Cô gái cười thật tươi: “Anh ở đối diện Phó gia Hoa viên, vậy nhà anh nhất định cũng rất có lai lịch?”

“Rất có lai lịch, là lai lịch to, nhà của tôi thuộc về quản lý của Chúa!” A Chiếu cười lộ ra hàm răng trắng, “Hù cô thôi, đối diện Phó gia Hoa viên trước đây là cô nhi viện của giáo hội, tôi là một cô nhi”

“Vậy sao?” – Trong giọng nói cô gái tựa như có chút cảm thông.

“Nhưng tôi rất quen thuộc với Phó gia Hoa viên, nếu cô có hứng thú, cứ đi cùng tôi, tôi có thể nghĩ cách dẫn cô vào. Gặp tôi là cô may mắn đấy, không ai quen thuộc với Qua Âm Châu bằng tôi đâu”

Cô gái hôn thật nhanh lên má A Chiếu một cái: “Hứa rồi nhé, khi nào chúng ta đi? Đúng rồi, tôi chưa biết anh tên gì, tôi là Cổ Minh Tử”

“Tên tiếng Nhật sao?” A Chiếu cười: “Đây là tên kiểu gì vậy?”

“Là Minh Tử, Minh của ánh sáng…” Cô gái cũng không tức giận, nói luôn. “Anh cứ gọi tôi là Minh Tử, bạn bè tôi đều gọi vậy. Còn anh, tên anh là gì? Không nói cho tôi biết, tôi gọi anh là “đồ ăn mày” đó”.

“Ai là đồ ăn mày? Tôi tên là Tô Quang Chiếu, mọi người đều gọi là A Chiếu”

“A Chiếu, khi nào chúng ta đi Qua Âm Châu? Tôi đặc biệt, đặc biệt nhớ Phó gia Hoa viên là thế nào trong truyền thuyết rồi”

A Chiếu nói: “Bây giờ thì không được…”

“Ai nói với anh là đi bây giờ, đang ban đêm đó, anh không sợ tôi cũng sợ. Hai ngày nay tôi cũng không làm gì, cứ gọi điện cho tôi”. – Minh Tử rút son môi ra, nguệch ngoạc viết vào vạt áo thun của A Chiếu một dãy số, “Nhất định phải tìm tôi đó”

A Chiếu gật đầu, sau khi trò chuyện xong vấn đề này, cả hai chợt yên tĩnh trở lại. Tim A Chiếu tự nhiên nhảy vọt lên một cái, tiếp theo cậu ta cũng không biết làm gì. Chiếc xe này sáng mai Phương Đăng phải dùng, cậu ta lại hứa sẽ mua đồ ăn khuya về cho chị. Cậu ta cảm thấy hơi khó xử.

Lúc này Minh Tử lại đẩy cửa xe ra. “Tốt lắm, tôi cũng mệt rồi, phải về quán trọ ngủ một giấc thật ngon, tạm biệt ở đây vậy. A Chiếu, tôi chờ điện thoại của anh, không được thất hứa đấy”

Cô vừa định xuống xe mới phát hiện giày của mình đã bị rơi lúc A Chiếu tống lên xe, vì vậy quay lại giật giày trên chân A Chiếu rồi mang vào chân mình.

A Chiếu đưa mắt nhìn Minh Tử vẫy xe rời khỏi đó, còn chưa kịp có chút phản ứng nào, cho đến khi điện thoại di động trong túi vang lên mới như người vừa tỉnh mộng.

Là điện thoại của Phương Đăng, cô ở đầu dây bên kia hỏi cậu ta lúc nào mới về, còn nói Phó Kính Thù gọi điện thoại qua, bảo là cần vài tài liệu gấp, sáng mai A Chiếu phải lập tức bay sang Tây Á đưa cho anh.

A Chiếu nhớ lại lời hứa với Cổ Minh Tử, lần này cậu ta phải đến Tây Á, chắc chắn không phải là đôi ba ngày có thể quay về, đến lúc đó cô ấy còn ở lại đây sao? Nhưng chuyện của anh Thất khẳng định là tương đối quan trọng, không thể nghi ngờ. Cậu ta cúi đầu nhìn xuống vạt áo thun, phát hiện mấy con số đã bị tay mình lau phải còn rất mờ nhạt.

Không thấy rõ đã là không thấy rõ, A Chiếu vừa đọc vừa nghĩ, lại cố chẳng quan tâm nữa. Dù sao cũng là lúc uống say nói nhảm, nói không chừng khi tỉnh rượu sẽ chẳng nhớ gì, cứ cho là chuyện vớ vẩn đi.

A Chiếu quay lại chỗ của Phương Đăng, trên đường mua luôn cháo gà cô thích. Phương Đăng nhìn thấy cậu ta trời lạnh cũng chẳng xỏ giày, mắt đỏ tấy, khóe miệng còn sưng một cục, liền hỏi có phải cậu ta đã ra ngoài gây họa hay không. A Chiếu sợ Phương Đăng lo lắng, nhất mực phủ nhận nói không sao. Ngày thường, chưa chắc Phương Đăng dễ chịu bỏ qua cho, nhưng không biết tại sao, mấy ngày nay trong lòng cô có tâm sự nặng nề, thấy cậu ta tránh né, cũng không muốn truy hỏi quá nhiều. A Chiếu thầm nghĩ mình may mắn.

Chỉ có lúc Phó Kính Thù không ở đây, A Chiếu mới có thể lưu lại chỗ của Phương Đăng. Cậu ta dời ghế ngồi đối diện Phương Đăng, nhìn cô ăn từng muỗng cháo. Trước kia lúc Phương Đăng học y tá, A Chiếu đi làm gần đó, cuộc sống của họ rất đơn giản, có nhiều buổi tối ghé quán cơm cạnh trường ăn một bữa, Phương Đăng thích mùi vị của món cháo trong quán đó, A Chiếu thích thời điểm cùng chị ngồi chung một chỗ trò chuyện, dĩ nhiên, còn có anh Thất nữa. Cậu ta cũng muốn, nếu như họ có thể quay trở lại giống thời còn nhỏ chung sống bên nhau như vậy thì tốt biết bao.

“Chị, tôi nghe anh Thất nói, chờ có thể an định mảnh đất kia, nói không chừng anh ấy có thể quay lại đây, ở luôn một thời gian đó” – giọng nói của A Chiếu có vẻ rất vui sướng.

Phương Đăng vẫn ăn cháo, dường như chẳng quan tâm.

A Chiếu suy nghĩ một lúc lại nói: “Có lúc tôi thật mong cho bà lão họ Trịnh kia chết sớm một chút”

Phương Đăng hoảng hốt, để muỗng cháo xuống, nhăn mặt: “Cậu nói chuyện này làm gì? Đừng bao giờ nói lung tung trước mặt anh Thất”

A Chiếu tỏ ra không phục: “Tôi không tin anh Thất đến giờ chưa bao giờ nghĩ như vậy, bà lão đó năm nay tuổi đã cao, còn muốn nắm giữ bao nhiêu thứ chẳng buông tay. Cũng cần phải biết, mấy năm nay nếu không có anh Thất, Phó gia bọn họ đã sớm trở thành tiểu tài chủ lụn bại ở Đông Nam Á rồi. Bà ta còn sống ngày nào, anh Thất sẽ phải chịu ràng buộc, tất cả mọi người cũng bị ức hiếp. Tôi cũng muốn xem bà ta còn sống bao lâu, chờ bà ta nằm xuống rồi, tất cả đều do anh Thất định đoạt, chị liền có thể bay đến Tây Á, hay là đem công ty chuyển thẳng về đây, chúng ta có thể ở cùng nhau như trước, để anh Thất khỏi phải nhớ nhung chị, chị cũng,…”

“Cậu thật sự cho là nếu bà chủ Trịnh chết, chúng ta có thể giống như trước đây sao?” Phương Đăng nhàn nhạt nói.

A Chiếu không hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói của chị, trên mặt cô có một cảm giác mệt mỏi mà cậu ta ít khi nhìn thấy.

“Dĩ nhiên, sao lại không được”.

“Muốn được như trước, thật ra cũng không khó, chỉ cần anh ấy tình nguyện bỏ tất cả những gì đang có trong tay xuống, không phải đã như trước kia sao, vấn đề là anh ấy có làm được không? Cậu có muốn cùng anh ấy trở lại như trước bằng cách này không?

A Chiếu vỗ nhẹ xuống bàn: “Sao phải như thế, chúng ta vất vả lắm mới có được hôm nay. Tôi biết rõ, người ta chỉ khi nào trong tay có quyền có thế, mới không cần nhìn sắc mặt người khác, không bị cái loại tiểu nhân như Phó Chí Thời chèn ép. Mấy thứ này không phải trước kia chị nói vơi tôi sao?”

Phương Đăng mông lung nhớ lại, cô đã từng nói qua những lời thế này sao? Nếu như lúc trước cô tự ình thông minh, thật ra cái gì cũng không hiểu. Người ta rất khó có một ngày tự do thật sự, như Phó Thất đã từng nói, càng leo lên, lại càng lệ thuộc vào sợi dây trong tay người khác, khi anh đã đến chỗ cao nhất rồi, cũng không có can đảm buông tay.

“Chị, chị sẽ mau chóng giúp anh Thất chuyện đó sao?” A Chiếu đột nhiên hỏi.

Phương Đăng ngẩn người: “Chuyện gấp gì, ai nói với cậu?” Cô hiểu rõ, nếu Phó Thất đã đem quyền quyết định giao vào tay cô, sẽ tuyệt đối không nói nhiều lời trước mặt A Chiếu.

Quả nhiên, A Chiếu chần chừ một lát rồi nói: “Là Thôi Mẫn nói, nhưng chú ấy không nói với tôi cụ thể là chuyện gì, chỉ nói là quan trọng. Tôi nói chú ấy suy nghĩ nhiều rồi, nếu anh Thất có chuyện, chị làm sao có thể không giúp?”

Phương Đăng không có khẩu vị, đẩy tô cháo trước mặt ra.

“Nếu chuyện này tôi không thích làm, A Chiếu, cậu nghĩ tôi có nên làm không?”

A Chiếu không ngờ Phương Đăng sẽ nói vậy, buồn bực suy nghĩ một hồi, mới nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ thay anh Thất làm, bất luận chuyện gì. Những gì tôi có hôm nay đều là anh Thất cho tôi, tôi cũng tin chuyện anh ấy làm đều vì muốn tốt cho chúng ta thôi”

Phương Đăng không nói thêm câu nào, nhìn A Chiếu một lúc, hai hàng mi rũ xuống. Ngay cả cậu ta cũng cảm thấy cô nên vì Phó Thất vô điều kiện làm bất cứ chuyện gì, thậm chí cũng không cần biết đó là chuyện thế nào, cũng không quan tâm trong lòng cô nghĩ gì. Ngay cả người bụng dạ thẳng tuột như A Chiếu cũng có thể đoán được chuyện gấp cô có thể giúp Phó Thất là gì. Phương Đăng còn nhớ chín năm trước, A Chiếu vừa mới biết cô phải đi Tây Á làm “hộ lý tư nhân” cho ông già kia, khóc bù lu bù loa như một đứa bé. Hiện tại lúc này, cậu ta cũng chẳng khác nào Phó Thất, cùng bám vào một sợi dây, trong mắt chỉ có đỉnh cao vinh quang. Họ lúc đấu chỉ muốn đi lên, chỉ vì không để người khác giẫm lên mình, khi đã leo lên, càng leo càng không để ý dưới chân mình sẽ giẫm lên thứ gì.

Người ta liệu có nghĩ rằng một ngày nào đó, bản thân mình lại trở thành thứ mà mình ghét nhất hay không? Như tảng băng bị ném vào nước nóng, những thứ tích tụ xung quanh mình đều tan rã, mặc dù còn lại đó, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào tìm thấy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.