“Ngày thứ ba em đến cái nhà này, ngay giữa đường mà Lâm Chinh đã đánh em đến mức phải vào viện cấp cứu. Bố em biết nhưng cũng chỉ cảnh cáo miệng vài câu. Đêm trước khi thi, anh ta
định nhốt em trong nhà của cô bạn học nào đó để em không thể tham gia kỳ thi được, anh ta còn đánh em suốt trên đoạn đường về, vừa đánh vừa đạp.”
Chẩm Khê siết chặt hai tay, tiếp tục nói: “Mấy ngày trước được nghỉ học, anh ta còn đem theo người chặn em giữa đường trấn lột tiền để mua thuốc lá. Anh ta biết rõ là lúc em đi học, một ngày mẹ anh ta chỉ đưa cho em có ba tệ tiền ăn cơm. Em không đưa tiền, thế là cô bạn gái của anh ta liền xé sách vở của em, còn tát em một cái.”
“Rốt cuộc em đã làm sai cái gì chứ? Em chỉ muốn đi học thôi mà. Em rất sợ, em không biết mỗi ngày trên đường đi học em sẽ còn gặp phải những gì nữa. Hôm nay chỉ là đánh một trận rồi xé sách vở, vậy thì ngày mai, sau này, sẽ xảy ra những chuyện gì nữa, liệu em có chết luôn không?”
Chẩm Khê quay đầu lại, thì thấy Huy Dương đang đứng lặng người.
“Không ai đứng về phía em thì em chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình thôi. Nếu không như vậy thì em phải làm thế nào? Em hết cách rồi.”
“Em muốn khiến cho Lâm Chinh trở nên thế nào?” Huy Dương hỏi cô.
“Em muốn anh ta thổi học, trong lúc em còn đi học thì đừng xuất hiện trước mặt em nữa.” Chẩm Khể ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Huy Dương, “Hơn nữa chuyện này vốn dĩ là do anh ta đã sai, không phải sao? Em chỉ muốn cho mọi người biết được chân tướng của sự việc mà thôi, em nghĩ anh ta nên bị trừng phạt vì lỗi lầm anh ta đã gây ra, như vậy không đúng sao?”
Kiếp trước, do bạn gái của Lâm Chinh có chết cũng không chịu mở miệng, vì tránh mất mặt nên bố mẹ chị ta đã chuyển trường cho chị ta, bởi vậy chuyện cũng coi như xong. Chẩm Khê biết được chuyện này là do cô nghe lỏm được khi Lâm Chinh đang tán dóc với bạn bè.
Đã làm sai rồi vậy thì dựa vào cái gì mà không bị trừng phạt chứ?
Huy Dương cúi đầu nhìn cô hỏi: “Em có bao giờ nghĩ rằng, sau khi Lâm Chinh bị thôi học thì cậu ta lại càng có nhiều thời gian để ức hiếp em không?”
Chẩm Khê khựng lại. Lần này có thật sự đã tính toán không kỹ lưỡng. Cô chỉ biết rằng, có một cơ hội hiếm có đến vậy thì cô phải nắm bắt nó thật nhanh.
“Cứ vậy đi, chuyện này em đừng nhúng tay vào nữa. Camera giám sát chỉ có anh đã xem thôi, dữ liệu đều bị anh xóa sạch rồi. Anh không nói thì Lý Minh Đình sẽ không biết đâu.”
Huy Dương nhét USB vào tay cô, “Sau này hãy dùng cái đầu thông minh của em vào việc học thôi nhé.”
Huy Dương vừa đi, Chẩm Khê lập tức ngồi sụp xuống sàn. Hậu quả của việc tim đập quá nhanh khiến cô chóng mặt, toàn thân mềm nhũn.
Mặc dù vẫn chưa có thông báo chính thức, nhưng việc Lâm Chinh bị thổi học đã bị cả trường số 7 biết.
Lúc xế chiều, khi Chẩm Khê vừa ôn bài xong thì bị Chẩm Toàn và Lâm Tuệ tìm đến tận trường gọi đi.
“Chuyện của Lâm Chinh chắc con cũng đã biết.” Chẩm Toàn mở lời.
Lâm Tuệ kéo tay của Chẩm Khê nói, “Anh con tuyệt đối không thể bị đuổi học, lát nữa chúng ta sẽ đến nhà của giám đốc nhà máy để xin. Con và con trai nhà đó là bạn cùng lớp, con phải nói đỡ cho anh trai con.”
“Sao lại đến nhà giám đốc? Đây là việc của nhà trường mà.” Chẩm Khế khó hiểu.
“Thì bây giờ cũng không biết xin ai được.” Chẩm Toàn nói.
Về đến nhà, Lâm Chinh mặt như đưa đám nằm dài trên ghế sô pha, nhìn thấy Lâm Tuệ lỉnh kỉnh nào là túi lớn túi nhỏ, bèn nói với giọng bỡn cợt: “Có tiền mua quà không bằng đưa tiền cho con xài. Cầu xin người khác làm gì, với lại không đi học thì cũng tốt chứ sao.”
Lâm Tuệ vừa khóc vừa đánh hắn, chửi một tràng: “Không đi học thì còn làm gì? Thời buổi bây giờ mà không đi học thì còn có thể làm gì? Không học hành thì mày là đồ bỏ đi con ạ!”
Nói xong bà ta đột nhiên nhìn sang Chẩm Khê, xong không buồn nói nữa.
Ba người họ, cộng thêm cả Chẩm Hàm nữa, xách quà đến nhà giám đốc nhà máy.
Trên đường đi, Chẩm Hàm hỏi: “Chị, chị và con trai nhà giám đốc là bạn cùng lớp, hai người có thân nhau không?
“Không thân.”
Chẩm Khê nhìn nó, hình như nó không bị chuyện của Lâm Chính ảnh hưởng một tí tẹo nào. Trên mặt không có chút lo lắng bất an nào, cả chặng đường đi nó chỉ nhìn ngó xung quanh, giống như đang đến nhà bạn chơi vậy. Thậm chí, khi nhìn thấy căn biệt thự nhà họ Nhiêu, trên mặt nó còn lộ ra vẻ ngưỡng mộ xen lẫn phấn khích nữa.
Chẩm Toàn bấm chuông cửa, dì giúp việc ra mở cửa, khi nghe bọn họ nói là muốn tìm giám đốc liền trả lời rằng giám đốc bận, không có thời gian tiếp.
Lâm Tuệ vội vã nắm lấy tay bà, nói: “Con gái nhà chúng tôi và con trai giám đốc là bạn học cùng lớp. Nếu giám đốc bận thì chúng tôi không làm phiền nữa, nhưng chị cho con gái tôi nói chuyện với cậu Nhiều được không?”
Chẩm Khê im lặng, cô nhắm nghiền mắt lại, trong lòng giống như có một tảng đá đè nặng lên.
Dì giúp việc đi vào được một lúc, người đi ra lại là Nhiều Lực Quần, cậu ta nhìn Chẩm Khổ qua cửa, “Chẳng phải cậu ở trường sao?”
Lâm Tuệ cười hì hì rồi chen lên trước mặt Chẩm Khê, nói với Nhiều Lực Quần: “Đây chính là quý tử của nhà giám đốc sao, thật ra dáng của một người tài.”
Nhiều Lực Quần ngại ngùng nhìn bà ta, hỏi: “Cô là?”
Lâm Tuệ cẩm hộp quà dúi vào tay cậu ta rồi nói: “Cô là mẹ của Chẩm Khê, hôm nay đến thăm không báo trước, thật ngại quá. Cảm ơn cháu vì đã luôn quan tâm đến Chẩm Khê nhà cô.”
Nhiều Lực Quần mở cửa mời bọn họ vào, Chẩm Khế và Chẩm Hàm đi sau cùng, Chẩm Hàm đi cạnh Nhiêu Lực Quần, nó tròn xoe mắt nhìn cậu ta, nói: “Anh ơi, nhà anh đẹp quá.”
Lúc này, trong đầu của Chẩm Khê như đang bắn pháo hoa vậy, đủ bảy sắc cầu vồng hiện ra trước mắt cổ. Cô thật sự rất muốn lấy máy ảnh chụp lại khoảnh khắc mang tính lịch sử, lần gặp mặt đầu tiên của đôi gian phu dâm phụ
này.
Khi đó chàng là một chàng trai tuấn tú nhã nhặn, còn nàng thì hoạt bát đáng yêu.
Ai biết được mười tám năm sau, hai kẻ này lại thông đồng, cấu kết với nhau làm việc xấu, để rồi sinh ra một đứa con bị giang mai bẩm sinh.
Báo ứng!
Quản đốc Nhiêu, bố của Nhiêu Lực Quần, đứng ngay giữa nhà. Ông cũng đoán được mục đích hôm nay bọn họ tới là gì. Ông nói: “Lực Quần, đưa bạn của con lên thư phòng chơi đi, để người lớn nói chuyện.”
Chẩm Khê và Chẩm Hàm người trước người sau đi vào thư phòng của nhà họ Nhiêu. Chẩm Hàm nhìn thấy dãy giá sách kín tường liên kinh ngạc thốt lên: “Anh ơi nhà anh nhiều sách thật đó, nhìn hoa cả mắt.”
Cũng phải mà, ăn đút lót nhiều như vậy thì cũng phải mua ít sách để ra vẻ chút chứ.
Nhiều Lực Quần nhìn thấy ánh mắt của Chẩm Khê đang hướng về cuốn sách cậu đặt trên bàn, cậu ta liền vội kế một cuốn sách khác lên, nhưng Chẩm Khê đã nhìn thấy rồi.
“Đề thi thử cấp ba, cậu hiểu được không đấy?”
“Kệ mình.”
Chẩm Khê và Chẩm Hàm ngồi xuống ghế sô pha, cô giúp việc bưng lên cho họ mỗi người một ly nước ép. Chẩm Hàm vui vẻ chạy quanh, rồi hỏi mượn Nhiêu Lực Quần sách để xem, nhìn cảnh nó chạy quanh cậu ta mà giống như ong mật bu quanh hoa vậy.
Chẩm Khê cầm cuốn “Vụ thảm sát trên tàu tốc hành Đông Phương” trên ghế sô pha lên xem, cổ vừa đọc vừa lắng nghe cuộc nói chuyện bên ngoài.
Nhiều Lực Quần cứ trèo lên rồi trèo xuống tìm sách cho Chẩm Hàm, cái dáng vẻ kiên trì chịu khó ấy không khác gì sau này.
Chẩm Khê đọc được một nửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài bắt đầu ồn ào.
Cô đặt sách xuống, mở cửa he hé ra nhìn, bên ngoài phòng khách bỗng có thêm vài người. Chẩm Toàn, Lâm Tuệ, giám đốc Nhiều, và một đôi vợ chồng lạ mặt.
Lâm Tuệ lúc này đang quỳ trên sàn, ôm lấy chân của người phụ nữ kia khóc lóc: “Chúng tôi sai rồi, Lâm Chinh nhà chúng tôi đã biết sai rồi, là nó có lỗi với Hân Di, chỉ cần anh chị tha cho Lâm Chinh nhà chúng tôi, muốn tôi làm trâu làm ngựa cho anh chị cũng được.”
Người phụ nữ nói: “Hân Di nhà chúng tôi xuất huyết rất nhiều, suýt chút nữa đã không cứu nổi rồi.”
Lâm Tuệ đột nhiên cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn đưa cho người phụ nữ, nói: “Chúng tôi sai rồi, chị đâm tôi một dao đi, chỉ cần chị thấy bớt tức giận, chị cứ đâm tôi đi.”
Nói xong, mụ ta liền cầm lấy tay người phụ nữ ấy đâm vào bụng mình, nhưng bị người đàn ông bên cạnh ngăn lại.
Chẩm Khê lặng điếng người, từ trước đến nay cô chưa bao giờ thấy bộ dạng như thế này của Lâm Tuệ, cái bộ dạng mất kiểm soát, thấp kém, hèn mọn đến tận cùng như vậy.
Lâm Chinh là con trai của bà ta, bà ta vì Lâm Chinh có thể làm bất cứ việc gì. Bà ta bây giờ, giống như một con thú mẹ đang phát điên.
“Thật là mất mặt chết đi được.” Chẩm Khê quay đầu lại thì thấy Chẩm Hàm đứng ngay bên cạnh cô, ánh mắt nó nhìn Lâm Tuệ đang quỳ dưới sàn rồi nói khẽ một câu.
“Lâm Chinh hình như bị đuổi học rồi.” Chẩm Khê nói.
Chẩm Hàm quay đầu nhìn Nhiêu Lực Quần đang say sưa đọc sách, không chú ý bên này, nó vừa cười vừa nói với Chẩm Khê: “Anh ấy bị đuổi thì tốt chứ sao, lấy tiền học phí của anh ấy cho chị đi học, mua quần áo mới.”
Chẩm Khê cười, nói: “Chị không ăn nổi bánh bao tầm máu.”
“Chẩm Khê nói kháy Chấm Hàm “ăn thịt đồng loại”, hình ảnh “bánh bao tẩm máu người” xuất hiện trong tác phẩm Thuốc của Lỗ Tấn đã thành hình tượng văn học mang nhiều ý nghĩa của văn học Trung Quốc.
Cô đóng cửa, ngăn cách bộ mặt xấu xí của Lâm Tuệ lại bên ngoài.
Chẩm Hàm lại trở lại dáng vẻ của một cô em gái ngây thơ hồn nhiên, nói với Nhiêu Lực Quần: “Anh học giỏi như thế, em rất ngưỡng mộ anh. Năm sau em lên cấp hai rồi, em cũng muốn vào lớp chọn giống anh vậy.”
“Em muốn ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ chị em ấy, thành tích học tập của chị em tốt hơn anh nhiều.”
Chẩm Hàm quay đầu lại nhìn Chẩm Khê, nói: “Vậy ạ, chị thì học giỏi đấy nhưng chị bận quá không có thời gian chỉ em làm bài tập. Có nhiều bài khó em không biết giải, anh có thể chỉ em không?”
“Cậu bận gì vậy?” Nhiêu Lực Quần nhìn cô, “Bận đến nỗi bài tập của em gái cũng không có thời gian chỉ à.”
“Bận chứ.” Chẩm Khê vừa vênh mặt vừa cười, “Đứng đầu toàn khóa cũng không dễ dàng đâu.”
Chẩm Toàn lên gọi hai người họ về. Không biết sau đó Lâm Tuệ đã nói gì với đôi vợ chồng kia, mà lúc đi bà ta cứ nắm lấy tay người phụ nữ ấy và luôn miệng nói cảm ơn.
Đôi vợ chồng kia nói: “Việc này có liên can rất lớn, chúng tôi có thể không truy cứu nữa, nhưng bên phía nhà trường...”
Lâm Tuệ gật gật đầu, “Bên phía nhà trường chúng tôi sẽ tiếp tục nghĩ cách.”
Nhiều Lực Quần ôm một chồng sách đưa cho Chẩm Toàn. Chẩm Hàm cười, nói: “Cám ơn anh, em đọc xong sẽ sớm trả lại cho anh ạ.”
Bỗng có ai đó vỗ vai Chẩm Khê, cô quay đầu lại thì thấy bố của Nhiêu Lực Quần.
Kiếp trước, lúc cổ và Nhiêu Lực Quần ở bên nhau, ông ấy đã bị bắt vì tội tham ô, đến lúc cô chết ông vẫn chưa được thả, vì thế Chẩm Khê không có nhiều ấn tượng với người này lắm.
“Con gái à, cố gắng học cho tốt.” Ông nói tiếp, “Đến lúc con lớn hơn, nhìn được xa hơn thì những việc dơ dáy bẩn thỉu cũng sẽ không lọt nổi vào mắt con.”
Chẩm Khê mơ hồ trước câu nói của ông nhưng vẫn không quên gật đầu cảm ơn rồi cùng Chẩm Toàn và Lâm Tuệ ra về.