Lâm Chinh trùng cô, nói: “Mày đừng nghĩ tao đi rồi thì trong cái nhà này không ai trông chừng mày, mày dám bắt nạt Chẩm Hàm thì coi chừng đấy.”
Chẩm Khê đeo ba lô đi vào phòng ngủ, cô không muốn nhìn mặt hắn ta thêm một phút giây nào hết.
“Lo cho bản thân mình trước đi.”
Thứ Hai, khi trời vừa sáng, Lâm Tuệ và Chẩm Toàn mang theo hành lý đầy túi lớn túi nhỏ đưa Lâm Chinh đi nhập học. Lúc sắp đi, Lâm Tuệ có để lại hai trăm tệ cho bọn cô giải quyết vấn đề ăn uống trong mấy ngày tới.
Toàn bộ số tiền đều do Chẩm Hàm giữ, Chẩm Khê không được cầm một xu lẻ nào.
“Chị ơi, chị có thể làm bữa tối cho em không?” Chẩm Hàm hỏi cô.
“Chị không biết làm, em ăn ở trường rồi hãy về nhà.”
Dù sao thì Chẩm Khê cũng ăn ở trường rồi mới trở về nhà. Vừa về đến nhà, Chẩm Hàm đã ầm ĩ đòi đi tìm Nhiều Lực Quần nói là muốn trả mấy cuốn sách hôm trước mượn.
“Bài tập của chị vẫn chưa làm, đợi bố mẹ về rồi em hãy đi.” Chẩm Khê từ chối.
Chẩm Hàm nhìn cô một lúc rồi nói: “Vậy em tự đi.”
Nói xong nó liền ôm lấy sách đi ra cửa.
Lúc này trời đã tối đen, trên đường thể loại người gì cũng có. Tuy rằng Chẩm Khế ước gì có tên buồn người nào đó bắt Chẩm Hàm đi luôn, nhưng nếu nó bị bắt đi thật thì những ngày tháng tươi đẹp của cô cũng sẽ theo đó mà chấm dứt.
Chẩm Khê thầm chửi một tiếng, cầm lấy áo khoác đi theo nó ra ngoài.
Người mở cửa vẫn là dì giúp việc nhà Nhiêu Lực Quần, Chẩm Hàm ôm lấy sách, ngoan ngoãn đứng trước cổng nói: “Dì ơi, chị cháu là bạn cùng lớp với anh Lực Quần, cháu đến để trả sách mà lần trước mượn của anh Lực Quần ạ.”
Vì sao lại dùng có để làm cớ mở lời chứ?
Chẩm Khê liền hiểu ra vì sao Chẩm Hàm hôm nay lại khăng khăng muốn tới trả sách. Nó sợ nếu như đi một mình hoặc đi cùng Chẩm Toàn hay Lâm Tuệ thì không vào được công của nhà họ Nhiêu.
Lấy danh nghĩa là bạn cùng lớp của Nhiều Lực Quần đúng là một cái cớ không tồi, Chẩm Khế cô lại bị người ta lấy ra làm cái cớ.
Nhiều Lực Quần ngạc nhiên nhìn đồng hồ rồi lại nhìn qua Chẩm Khê: “Giờ này cậu không làm bài tập về nhà sao?”
“Nó nói muốn tới trả sách cho cậu, tôi cũng đâu còn cách nào khác.” Chẩm Khế hơi tức giận.
“Không cần vội như vậy, lúc mình không có nhà cũng có thể tới trả mà.”
“Ha ha.” Chẩm Khẽ liếc mắt, ý là cầu này cậu đi mà nói với Chẩm Hàm.
Nhà họ Nhiều lúc này chỉ có hai người là Nhiêu Lực Quần với cô giúp việc. Chẩm Khê bảo Chẩm Hàm đặt sách xuống rồi đi về, nhưng Chẩm Hàm lại vờ như không nghe thấy, quấn lấy Nhiêu Lực Quần hỏi: “Anh ơi, cuốn sách này có chỗ em không hiểu lắm, anh có thể giảng cho em nghe được không?”
Chẩm Khê quay đầu nhìn quyển “Cô bé lọ lem”, đây là truyện tranh, có gì mà xem không hiểu chứ.
“Anh xem, thật sự sẽ có hoàng tử yêu một cô gái không có bất kỳ thứ gì trong tay sao? Không quan tâm trong nhà cô gái có tiền, có địa vị hay không, anh ta vẫn nguyện ý lấy cô gái đó sao?”
Chẩm Khê muốn bổ đôi đầu của Chẩm Hàm ra xem bên trong não nó rốt cuộc nhồi nhét những thứ quỷ quái gì? Mới từng đấy tuổi mà đã biết nói vừa hàm súc vừa thẳng thừng những lời lẽ với hàm ý phong phú như vậy?
Có tấm cơ lại còn biết lươn lẹo, quả nhiên ngay từ nhỏ nó đã như vậy rồi.
Chẩm Khê ngẩng lên, muốn xem phản ứng của Nhiều Lực Quần ra sao, nhưng lại gặp ngay ánh mắt của đối phương, cậu ta nhanh chóng quay đầu đi, ho khan một tiếng rồi nói: “Đó là bởi vì bản thân cô bé lọ lem cũng rất xuất sắc.”
Chà chà chà, đôi nam nữ si tình này chẳng nhẽ lúc này đã âm thầm đâm chồi nảy lộc? Nếu như về sau, nhà Nhiêu Lực Quần không phá sản thì nói không chừng, Chẩm Hàm với Nhiều Nhược Quần thật sự có một cái kết đại đoàn viên đấy.
Đương nhiên, điều này không thể nào xảy ra.
Cô sống thêm một lần nữa cũng không phải để nhìn đôi gian phu dâm phụ này trở thành công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích.
“Em có lúc cảm thấy mình khá giống với cô bé lọ lem trong câu chuyện này.” Chẩm Hàm tiếp tục nói.
Chẩm Khê nghe xong, nước ép hoa quả vừa mới uống được một ngụm đã phun ra hết. Cô ho không ngừng, rồi lại vừa cười vừa hỏi:“ Thế thì chị chắc là bà chị ác độc trong truyện cô bé lọ lem đó rồi?”
“Cậu khá giống đấy.” Nhiêu Lực Quần khẳng định.
Chẩm Khê cũng chẳng thèm so đo, vẫy vẫy tay: “OK! Vậy công chúa à, chúng ta có thể về nhà được chưa? Bài tập của chị vẫn chưa làm đấy.”
“Về nhà rồi chị có làm bữa tối cho em không? Em đói lắm rồi.”
Chẩm Khê còn chưa kịp mở miệng, Nhiều Lực Quần đã lên tiếng trước, “Em vẫn chưa ăn sao?”
“Bố mẹ em đều vắng nhà rồi, em lại không biết nấu cơm.” Chẩm Hàm nói với giọng điệu đầy tủi thân.
“Vậy còn cậu?” Nhiêu Lực Quần nhìn Chẩm Khê.
“Tôi cũng không biết nấu ăn, tôi toàn ăn ở căng tin.”
“Vì vậy, cậu để em gái đói như thế à?”
Xem đi, bát tự còn chưa so mà đã bắt đầu hỏi tội giùm người ta rồi. Con bé Chẩm Hàm có hai trăm tệ, muốn ăn cơm thì ai có thể để nó đói. Hơn nữa, nó đói hay không thì liên quan gì đến cô?
Nhiêu Lực Quần gọi cô giúp việc làm một phần cơm cho Chẩm Hàm sau đó quay ra giảng lý lẽ với Chẩm Khê: “Dù có thế nào thì cũng không thể để em ấy đói được.”
Câu nói tiếp theo của cậu ta là, vốn dĩ những ngày tháng ở cái nhà đó cũng đã không tốt đẹp gì rồi, sao không đối đãi với em gái thân yêu của mình tốt một chút. Có điều, bị Chẩm Khê trừng mắt nên cậu ta không nói ra nữa.
Chẩm Hàm bắt đầu ăn cơm, Chẩm Khê muốn đi cũng không thể đi được. Lúc Nhiêu Lực Quần giải đề, cổ đứng bên cạnh xem, trong đầu cố ghi nhớ lại đáp án.
Nhiều Lực Quần nhìn thấy vậy liền dùng tay che vở lại, miệng nói: “Muốn chép đáp án à?”
“Đùa gì đấy? Chép của cậu tôi còn sợ sai đấy.”
“Cậu...”
Chẩm Khê hất tay cậu ta ra, tiếp tục xem để bên dưới.
Nhiêu Lực Quần viết lên tập nháp một loạt các phép tính rồi hỏi cô: “Câu này giải như thế có đúng không?”
Chẩm Khê nhìn lướt qua rồi đáp: “Đúng hay không tôi cũng không nói cho cậu biết, hai chúng ta đang cùng nhau tranh học bổng đấy.”
“Cậu...” Nhiều Lực Quần tức giận, bắt đầu muốn đấu khẩu với cô, “Sao lại có thể hẹp hòi như vậy chứ?”
“Cậu biết thế là tốt.”
Nợ nần giữa hai chúng ta còn chưa tính đâu đấy!
Lúc gần ra về, Chẩm Hàm cười ngọt ngào với Nhiều Lực Quần: “Cảm ơn anh Lực Quần đã mời em cơm tối, nếu không em vẫn phải giữ cái bụng đói hết tối nay rồi.”
“Ngày mai, cậu đừng có để em gái cậu đói bụng như vậy nữa.” Nhiêu Lực Quần làm bộ dạng căn dặn, nhìn vô cùng đáng ghét.
“Nó có tiền, có tay, có miệng, không đói được đâu.”
“Cậu!”
“Chị!”
Hai người họ đồng thanh nói, ngữ khí giống như đang lên án địa chủ xã hội cũ vậy.
“Ngày mai nếu chị em vẫn không lo cho em thì cứ tới nhà anh.”
“Phiền thể làm gì, không đói được đâu.”
Chẩm Khê liền kéo Chẩm Hàm đi.
Ngày hôm sau, Chẩm Khê vừa tan học liền nhanh chóng về nhà, trên đường về cô mua hai hộp mì tôm hộp, định cùng Chẩm Hàm ăn đỡ.
Nào ngờ, cô ở nhà đợi hơn một tiếng đồng hồ cũng không thấy bóng dáng của Chẩm Hàm đầu. Cô gọi điện thoại tới trường của Chẩm Hàm, người ta nói nó đã về nhà lâu rồi.
Chẩm Khê tức đến mức suýt chửi bậy, một bên thì nghĩ tốt nhất là bị bọn buôn người bắt cóc luôn đi, một bên lại lo lắng nếu lần này mà để nó bị mất tích thì Lâm Tuệ sẽ bắt cô chết theo nó mất.
Con ranh chết tiệt chạy đi đâu được nhỉ? Bỗng xẹt một cái, trong đầu Chẩm Khe thoáng qua một suy nghĩ.
Cô hỏi được số điện thoại nhà Nhiêu Lực Quần liền gọi điện qua. Người nghe điện thoại là Nhiêu Lực Quần, Chẩm Khê liền hỏi ngay: “Chẩm Hàm ở đó phải không?
“Cậu còn biết à? Em cậu nói quên đem chìa khóa nên không vào nhà được, đợi lâu quá mà không thấy bóng dáng cậu đầu nên đành đến tìm mình!”
Chẩm Khê tức đến thở không ra hơi, cô không nghĩ tới Chẩm Hàm sẽ mặt dày như vậy, tí tuổi đầu mà vì muốn trèo cành cao chuyện gì cũng có thể làm ra được.
“Sao cậu lại để em gái đói bụng nữa vậy?”
“Tôi không quan tâm nó đói hay không? Tôi cũng chưa ăn gì đấy.” Chẩm Khề nghiến răng chịu đựng, trên mặt không thể kiềm chế cơn tức giận hơn được nữa.
“Bây giờ mà cậu vẫn chưa ăn? Cậu tới nhà mình đi, mình kêu dì giúp việc làm cơm canh gà cho cậu, vừa lúc đang nóng.”
Chẩm Khê không đợi cậu ta nói xong liền cúp điện thoại, ăn qua loa bát mì rồi đi làm bài tập.
Một lúc sau, cửa nhà vang lên tiếng gõ cửa, Chẩm Hàm và Nhiêu Lực Quần đang đứng trước cửa.
Chẩm Khể mở cửa cho bọn họ xong liền chạy về phòng, một câu cũng không thèm nói với hai người này. Chẩm Hàm đi tới gõ cửa, nói: “Chị ơi, anh Lực Quần mang đồ ăn cho chị này, là cơm canh gà đó.”
“Bảo cậu ta cút đi.” Tiếng của Chẩm Khê không to nhưng Nhiêu Lực Quần ở chung một gian nhà nên nghe rất rõ.
Cậu ta đặt cái hộp giữ nhiệt xuống, rồi nói: “Không ăn thì quẳng đi, mình về trước đây.” Đợi Nhiêu Lực Quần đi rồi, Chẩm Hàm mới đi qua nói với cô: “Chị, vậy thức ăn trong hộp giữ nhiệt em đổ đi nha?”
“Chẩm Hàm, chị vừa tan học liền về nhà, cửa vẫn luôn mở, tại sao em lại nói với Nhiêu Lực Quần là trong nhà không có ai?”
Sắc mặt Chẩm Hàm thay đổi, sau đó bật cười nói: “Em chẳng phải sợ chị lại ăn cơm trước ở trường rồi sao? Chị biết đấy, em vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, không chịu được đói.”
“Em thích ăn ở đâu chị không quan tâm, nhưng em đừng có làm liên lụy đến chị. Em muốn tới nhà Nhiều Lực Quần ăn cơm ít nhất cũng phải báo với chị một tiếng.” Chẩm Khê quay đầu nhìn nó, “Nếu như bị bọn buôn người bắt cóc lên núi rồi xem em làm thế nào?”
Chẩm Hàm hoàn toàn không hề sợ hãi khi nghe thấy lời đó, nét mặt cũng không hề thay đổi, nó nói: “Em biết rồi chị.”
Ngày hôm sau đi học, Nhiêu Lực Quần mang khuôn mặt tội lỗi đến nói với cô: “Tuy rằng tôi qua cậu ăn nói rất quá đáng nhưng Ngô Kính nói với mình, do mình quên nói với cậu chuyện em gái cậu ở nhà mình nên cậu mới tức giận như vậy. Mình nghĩ lại rồi, là mình suy nghĩ không chu đáo, lúc đó không nói với cậu, vì vậy xin lỗi cậu.”
Chẩm Khể chăm chú lật sách đọc, không thèm để ý đến cậu ta.
“Mình đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Chẩm Khê gấp sách bỏ vào ngăn kéo, lấy bút ra bắt đầu viết văn.
“Chẩm Khế, cậu đừng có được voi đòi tiên.”
Lư Ý lòng đầy run sợ, căng thẳng nhìn hai người họ chiến tranh lạnh, sau đó cô bé liền cười nói: “Bớt giận, mọi người đều bớt giận đi. Lớp trưởng lúc đó không kịp thời thông báo cho cậu là không chu đáo, quả thực đã làm Đan Đan lo lắng. Vậy thì Đan Đan, nếu như lớp trưởng đã xin lỗi rồi, cậu cũng không nên giận dỗi nữa.”
“Ai lo lắng?”
“Đan Đan là ai?”
Hai người họ đồng thanh nói, đề tài bỗng bị chuyển sang vấn đề khác.
Nhiêu Lực Quần cúi thấp đầu nhìn cô, tò mò kêu lên một tiếng: “Đan Đan?”
Tiếng gọi này khiến Chẩm Khế vô cùng buồn nôn, rùng cả mình. Kiếp trước chỉ khi Nhiêu Lực Quần có chuyện nhờ vả cổ mới gọi như vậy.
“Cút!”
Sắc mặt Nhiều Lực Quần đen như đít nồi, cậu ta ném thẳng cuốn sách trong tay xuống bàn, nói: “Không biết cái tật xấu đáng ghét này do ai tạo thành.”