Chẩm Khê chỉ có thể chạy tới chỗ của Tiến Dũng, cổng vừa đóng lại, Tiến Dũng đã nhéo mặt cô. “Sao lại để cho chị phải diễn thể loại con gái ác độc này. Chị đây là con ngoan trò giỏi, đạo đức tốt, bài tập đều tự mình làm hết đấy nhé.”
“Chẩm Tiểu Khê, nhóc nghĩ mình là chim cánh cụt đấy à? Trời lạnh như thế mà dám ăn mặc phong phanh đi khắp nơi, không sợ bị chết cóng à” Huy Dương ngồi vắt chéo chân trên bồn hoa nghịch di động không buồn ngẩng đầu lên nói, giống như trong đầu có lắp một cái máy học nói kiểu cũ, lặp đi lặp lại.
Tiến Dũng nhét cái gối sưởi vào tay Chẩm Khê: “Em cũng thật là, trời lạnh như vậy sao lại mặc như thế này chứ? Em đã chờ bao lâu rồi?”
“Cũng không lâu lắm, chắc là chưa đến một tiếng.”
Huy Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Chẩm Khế bằng sắc mặt lạnh lẽo: “Nhóc không biết gửi trước cho anh cái tin nhắn sao?”
“Ma mới biết số di động của anh, chẳng lẽ bảo em tự mò sao?” Chẩm Khế chẳng biết có phải là vì nhiệt độ cơ thể quá thấp dẫn đến tính khí nóng nảy hay không, nhưng cô vừa nói ra câu này liền hối hận.
“Ai ya, ai ya.” Tiến Dũng vội vàng lên tiếng, “Bình thường chúng ta gặp nhau suốt nên quên mất không cho em số điện thoại di động. Đi nào, đêm nay em về nhà chị ngủ nhé, dù gì cũng đã báo là em không về nhà tối nay rồi. Sáng mai em cùng với chị đến trường luôn.”
Tiền Dung liếc mắt sang Lý Minh Đình để ra hiệu, sao đó kéo Chẩm Khế ngồi lên xe.
Lý Minh Đình ngồi trên ghế lái phụ, liên tục quay đầu lại nhìn Chẩm Khê và giơ ngón tay cái lên với cô.
“Em mới đúng là dũng sĩ đấy. Em là người đầu tiên dám trả treo với Huy Dương như vậy.”
“Nhưng Huy Dương nổi giận đúng là hù chết chị, chị chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai này của cậu ta đâu đấy.”
“Bình thường có ai dám chắc cậu ấy nổi giận đâu.”
Chẩm Khê theo Tiến Dũng về nhà. Nhà của Tiến Dũng không ở trong thị trấn, cô ấy sống trong một khu chung cư có thang máy ở ngoài thị trấn. Căn hộ nhà cô rất rộng và sáng sủa.
Bố mẹ của Tiến Dũng đều là giáo viên, hai bác trông rất lịch sự và trí thức. Biết đêm nay Chẩm Khế sẽ ngủ lại ở nhà mình, mẹ của Tiến Dũng nhanh chóng sắp xếp và bảo Chẩm Khê đi rửa mặt.
Chẩm Khê mặc áo ngủ của Tiến Dũng, nằm ngủ chung với cô ấy. Phòng Tiền Dung có ánh sáng rất ấm áp, chỉ một loáng sau cô đã ngủ mất.
Chẩm Khế ngủ một giấc dài đến choáng váng đầu óc. Đến sáng Tiên Dung gọi cô dậy, bảo là chuẩn bị đi học.
Chẩm Khê thấy mũi bị nghẹt, vừa đặt chân xuống đất, cô đã cảm thấy đầu mình nặng trĩu, suýt đứng không vững.
Mẹ của Tiến Dũng vừa thấy thế thì nói: “Không phải là là bị cảm đấy chứ?”
Cô sờ lên trán, đúng thế thật!
“Hay là xin nghỉ đi, cháu cứ lên giường của Tiến Dũng mà ngủ thêm một lát, nếu vẫn không đỡ thì cô sẽ đưa cháu đi viện.”
Chẩm Khê yếu ớt xua tay, cô không muốn lại phiền hà đến nhà người ta nữa.
Sau bữa sáng, cô phải uống một đống thuốc, thuốc hạ sốt, giảm nhiệt, tổng cộng đến bảy, tám viên. Chẩm Khê uống thuốc xong, lại bị mẹ của Tiến Dũng đưa cho mấy cái áo của Tiến Dũng bảo cô mặc thêm, rồi mới theo cô ấy ra cửa.
Xe đang chờ ở bên ngoài, lúc lên xe cổ mới phát hiện người đang ngồi ở vị trí phó lái là Huy Dương. “Lý Minh Đình nói xe nhà cậu ấy bị trưng dụng mất rồi. Tớ còn tưởng sáng nay phải bắt xe đi đấy, đúng là làm phiền cậu Huy phải tới đón tớ như thế này.”
“Con bé sao vậy? Tối hôm qua hai người làm trò gì à?” Huy Dương từ kính chiếu hậu nhìn thấy Chẩm Khê đã ngủ.
“Bị cảm, còn hơi sốt nữa, chắc là do tối qua bị lạnh đấy.” Tiến Dũng nhét tay của Chẩm Khê vào trong túi áo mình. “Hy vọng uống thuốc rồi sẽ đỡ hơn.”
“Quần áo trên người con bé là của cậu à?” Huy Dương đột nhiên hỏi.
Tiến Dũng quay sang nhìn, Chẩm Khê đang mặc cái áo khoác lông màu trắng gạo của cô, bây giờ cô mặc hơi chật, nhưng Chẩm Khê mặc lại rất vừa vặn.
“Em gái Tiểu Khề của chúng ta mặc màu này đẹp nhỉ, ban đầu thấy em ấy hơi lạnh lùng, cũng không thích cười hay thích náo nhiệt, đã vậy còn toàn mặc quần áo tối màu trông chẳng khác gì xác chết cả. Giờ em ấy mặc thế này trông mới giống học sinh lớp 7 một chút. Cậu nhìn xem, rất có dáng dấp của người trí thức.” Tiến Dũng hỏi Huy Dương, “Em ấy mặc thế này đẹp nhỉ.”
Huy Dương hừ mũi, “Gầy như con cá mắm, mặc đẹp được cái gì.”
“Đồ cay nghiệt!” Tiền Dung lè lưỡi.
Trong xe im lặng một lúc lâu, Huy Dương đột nhiên nói: “Bộ này cứ để em ấy mặc đi, tớ sẽ trả tiền cho cậu sau.”
“Tớ cũng có định đòi lại đầu. Cậu nghĩ tớ là người như thế nào đấy, tớ còn sợ cô bé không nhận ấy. Cậu đấy, cũng keo kiệt quá đi. Hôm qua chẳng biết đầu đuôi gì đã mắng con bé, hôm nay lại mua lại quần áo của tớ để bồi thường cho người ta à? Cậu phải ra cửa hàng mà mua đồ cao cấp đi chứ.”
Chẩm Khê ngủ một mạch đến tận trường học, trên đường đi cô cảm thấy bên tai hình như đang có người nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ là nói cái gì.
Xe dừng cách cổng trường mấy trăm mét, Tiến Dũng đánh thức Chẩm Khê. “Tiểu Khế à, chúng ta xuống xe thôi, không nhanh lỡ bị các bạn học khác nhìn thấy dung nhan của Huy đại thiếu gia thì không biết lại đồn đãi lời lẽ khó nghe gì nữa đâu.”
Chẩm Khẽ gật đầu, theo Tiến Dũng xuống xe. Lúc đi qua chỗ đầu xe, Huy Dương đột nhiên gọi cô lại. Anh đưa cho cô một cái túi, sau đó dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên huyệt thái dương.
“Động não nhiều vào, đầu dùng để nuôi cá đấy à?”
Chẩm Khê còn chưa kịp tiêu hóa xong câu nói đó thì đã bị Tiền Dung lôi đi.
Gắng gượng chống đỡ được hai tiết học, cuối cùng Chẩm Khê vẫn phải xin chủ nhiệm lớp nghỉ.
“Em không cần đến bệnh viện? Không cần báo cho người nhà sao?” Chủ nhiệm lớp lặp đi lặp lại để xác nhận.
“Em chỉ cần ngủ một giấc, ra mồ hôi là đỡ thôi ạ. Buổi sáng em đã uống thuốc, chắc lúc này thuốc cũng bắt đầu có tác dụng rồi ạ.”
Chẩm Khê quay trở lại ký túc xá, nằm vật xuống giường ngủ thiếp đi.
Bình thường có học hành rất khắc khổ. Lúc trời còn chưa sáng đã dạy học thuộc lòng từ mới, ban đêm cũng phải ôn tập đến lúc tắt đèn mới thôi. Hôm nay là lần đầu tiên cô bị bệnh nặng ở kiếp này, chẳng mấy khi được ngủ lấy lại sức, tuy rằng trong lúc ngủ cũng không cảm thấy thoải mái lắm.
“Chẩm Khê.” Hình như có ai đó đang chọc chọc vào mặt cô, Chẩm Khể cố nâng mí mắt và phát hiện người đó là đàn chị Tiền Dung.
Cô ấy đưa tay đặt lên trán cổ sau đó nói: “Hình như bớt nóng rồi. Giờ là giữa trưa, chị mua cho em ít cháo, em dậy ăn một chút đi.”
Cả người Chẩm Khê thật sự rất yếu, cũng không thấy thèm ăn nên cô lắc đầu. “Em không muốn ăn.”
“Không ăn sao được? Bị sốt là mệt lắm, em phải ăn một chút gì đó rồi uống thuốc thì mới khỏi được chứ.”
“Nhưng em thật sự ăn không vào.”
“Em mà không ăn là chị giận đấy, chị phải mất nhiều công sức lắm mới mua được cháo này đấy.”
Chẩm Khê lắc đầu, cố gắng ngồi thẳng người lên. “Sao chị lại tới đây?”
“Trước lúc tan học chị có qua lớp em, bạn em nói là em xin nghỉ về ký túc xá nghỉ ngơi rồi. Vừa học xong là chị tới đây ngay, để xem nếu em còn sốt thì chị đưa em xuống phòng y tế.”
Chẩm Khế rất cảm động, cổ mơ mơ màng màng nhận hộp đựng thức ăn trong tay Tiền Dung, vẫn còn khá nóng, chắc là vừa được mua xong. Chẩm Khê mở hộp ra, vừa ngửi thấy mùi đã cô đã cảm thấy ngờ ngợ.
“Đây là cháo gì vậy ạ?”
“Cháo cua gạch đấy.”
Trong trường cũng có bán món này cơ à?
Chẩm Khê đặt lại hộp cháo vào tay Tiền Dung: “Chị ơi, chị ăn đi, em bị dị ứng hải sản.”
Nói rồi cô ngã người về phía sau, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Giấc ngủ này không được lâu thì Chẩm Khê lại bị đánh thức, nhưng lần này người đứng bên giường cô là Lư Ý.
“Cô đầu bếp ở nhà ăn nấu cho cậu bát mì, nấu cũng hơi nhừ, cậu ăn một chút đi.”
Chẩm Khê lết đến trước bàn, múc từng thìa mì nhét vào trong miệng. Cửa phòng ký túc lại bị người ta đẩy ra, người đứng ở cửa vẫn là Tiền Dung.
“Thịt nạc này... Ôi, em ăn được rồi à?”
Chẩm Khể thấy trong tay cô ấy lại cầm một hộp thức ăn thì trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Tiến Dũng ngăn Chẩm Khê đang muốn đứng dậy. “Em ăn được là tốt rồi, có cái lót dạ lát còn uống thuốc.”
Nhìn Chẩm Khê uống thuốc sau đó quay về giường nằm, Tiến Dũng với Lư Y mới cùng đi về.
“Bình thường hay thấy em đi cùng Chẩm Khê, hai đứa là bạn cùng lớp à?” Tiến Dũng hỏi.
Lư Ý ngẩng đầu nói rất hồn nhiên: “Chúng em là bạn thân nhất của nhau đấy ạ.”
“Ôi, đáng yêu quá.” Tiến Dũng nhéo mặt của cô bé.
***
“Sao em lại xách về nữa? Chẳng lẽ con bé cũng bị dị ứng thịt lợn à.” Sắc mặt Lý Minh Đình nhăn nhó khổ sở.
“Bạn của em ấy mua cho em ấy bát mì, lúc em đến thì em ấy đã ăn gần xong rồi.” Tiến Dũng chuyển mắt sang người nào đó, “Tớ đã bảo cứ mua đồ trong nhà ăn là được rồi, người đang bị bệnh làm gì thèm ăn, thế mà cứ bắt lái xe phải mang từ nhà tới.”
Lý Minh Đình nhận lấy hộp thức ăn trong tay Tiền Dung. “Thế thì tiện quá, anh cũng đang vội, cơm trưa vẫn chưa ăn đấy nảy.”
Tiến Dũng đã Lý Minh Đình: “Chẳng phải anh vừa ăn một bát cháo hải sản to đùng đấy à, anh là heo chắc?”
Lý Minh Đình bẹp miệng: “Cũng may tiểu Khê của chúng ta còn nhỏ, lại không xinh đẹp lắm. Chứ không mà để cho cái đám bạn gái tự xưng của cậu biết là cậu để ý em ấy thì bọn họ lại chẳng lột da con bé ra ấy chứ.
Huy Dương đứng lên, phủi phủi đám bụi chẳng hề tồn tại trên quần áo mình, sau đó liếc Lý Minh Đình một cái. “Cậu thì biết cái gì? Trừ ăn ra thì cậu còn biết cái gì nữa đâu? Trong đầu một nửa là nước, một nửa là bột mì, đi đường cũng không dám bước lớn, chỉ sợ không cẩn thận lại thành bột nhão. Ăn hai bát cháo to vậy mà cũng không chặn được miệng của cậu, đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Lý Minh Đình cúi người đứng im không nhúc nhích, thấy Huy Dương đi xa mới tủi thân hỏi Tiến Dũng: “Anh thế nào? Anh cũng có nói gì đâu, sao cậu ta lại thích đâm chết anh thế nhỉ?”
Tiến Dũng sờ cằm, ra vẻ cao thâm. “Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm. Em nhớ anh đã nói, Huy Dương và Chẩm Khê quen biết nhau ở hòm thi đầu vào. Hôm đó Huy Dương bắt gặp Chẩm Khế suýt không được đi thi, nên cậu ấy tiện đường chở cô bé đến trường đúng không?”
“Đúng thế, sau đó Chẩm Khế thi đạt hạng nhất, Huy Dương còn rất vui mừng đấy.”
“Thế anh thấy có tin được không?” Tiến Dũng hỏi Lý Minh Đình, “Từ lúc nào mà Huy Dương thích giúp người khác vậy? Hơn nữa, hôm thi đầu vào, cậu ta đến trường từ sáng sớm làm cái gì?”
Lý Minh Đình suy nghĩ một lúc: “Nhưng cậu ta cũng chẳng có lý do gì để nói dối anh cả, nếu không có lần thi đó thì cậu ta và Cẩm Khê cũng không có khả năng quen biết nhau được.”
“Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì.” Lý Minh Đình thờ ơ xua tay, “Chẩm Khê cũng đâu phải là một người vớ vẩn nào.”