Sau buổi trưa, cơn sốt của Chẩm Khê đã đỡ hơn nhiều, người cũng có sức hơn, nên cô lại ngồi vào bàn học bài. Cô nghĩ tối nay mình lại uống thuốc, chắc ngày mai là có thể đi học được.
Lúc tan học buổi chiều, Lưu Ý và Tiền Dung lại tới thăm cố. Tiến Dũng xác nhận cô đã hạ sốt rồi mới đi về, còn Lư Ý vẫn nán lại nói chuyện với cô thêm một lúc nữa.
“Lớp trưởng rất lo lắng cho cậu. Trưa nay tớ cũng không biết nên mua cái gì cho cậu ăn, chính cậu ấy là người nhờ cổ đầu bếp trong nhà ăn nấu cho cậu bát mì đấy.”
Chẩm Khê có chút khó chịu, nhưng Lư Ý không hề phát giác ra điều đó, cô bé vẫn thao thao bất tuyệt: “Trưa nay sau khi tớ đến thăm cậu xong, lớp trưởng vẫn luôn hỏi tớ về tình hình của cậu. Cậu ấy cũng chép bài hộ cậu nữa đấy.”
“Chắc cậu ta mong tớ bệnh nặng dậy không nổi để lỡ bài học thêm một ngày, như thế thì cơ hội cậu ta vượt qua tới cũng lớn hơn một phần.”
Lư Ý đánh lên đùi có một cái, hơi tức giận nói: “Đan Đan à, tớ không biết giữa cậu và lớp trưởng đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là vì tớ chưa bao giờ có đối thủ cạnh tranh. Nhưng cậu có thể đứng cứ nghĩ người khác xấu xa như vậy được không. Chuyện hai người các cậu cạnh tranh và việc cậu ấy quan tâm đến bạn cùng lớp không liên quan gì đến nhau mà.”
Chẩm Khê gật đầu phụ họa. “Vâng vâng vâng, lớp trưởng đúng là một lớp trưởng tốt, yêu quý tất cả các bạn học trong lớp, lấy việc giúp đỡ bạn bè làm niềm vui. Vậy ở trong mắt cậu thì lớp trưởng vĩ đại của chúng ta và bạn học Tần Dịch An, ai mới là người đại diện cho những thiếu niên xuất sắc?”
Lư Ý rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, một lúc lâu sau, cô bé nói với Chẩm Khê: “Không thể so sánh như thế được. Mỗi người đều có điểm mạnh riêng. Cậu xem, lớp trưởng là người rất có trách nhiệm, khả năng xã giao tốt, lại học giỏi, trong lớp chúng ta không ai là không phục cậu ấy. Còn A Tần thì rất lễ phép, đọc sách nhiều đến mức xuất khẩu thành thơ. Còn cả cậu nữa đấy, cậu là người vừa thông minh vừa chịu khó, rất nghĩa khí và công chính liêm minh, lại còn cực kỳ cực kỳ tốt bụng nữa.”
“Công chính liêm minh, nghĩa khí, cực kỳ tốt bụng? Cậu có chắc là đang nói về mình không?” Chẩm Khế rất hoài nghi về điều này.
Rõ ràng cô là một người ích kỷ, độc ác, thủ đoạn, là loại phụ nữ ác độc sẽ ném đá vào người bị rơi xuống nước.
“Tất nhiên rồi, nhớ lần trước Mã Tử Du muốn đánh tớ, cậu đã liều chết bảo vệ tớ mà không hề sợ mình sẽ bị thương. Mẹ tớ nói, ngoài người nhà ra thì cậu là người đối xử tốt nhất với tớ. Còn nữa, bình thường các bạn trong lớp có chuyện gì, cậu cũng đều hỗ trợ, mọi người mà có vấn đề gì khó hiểu trong học tập đều thích đi hỏi cậu cả, và lần nào cậu cũng nghiêm túc trả lời. Tớ nghe A Tần nói, mấy bạn có thành tích tốt ở lớp cậu ấy không bao giờ thích chỉ bài cho người khác đâu.”
Chẩm Khế xoa đầu Lư Ý: “Vì tớ đồng ý chỉ bài cho người khác nên tớ là người tốt bụng sao? Tớ tốt với cậu là bởi vì cậu cũng tốt với tớ, ngoài bà ngoại của tớ ra thì cậu và mẹ cậu chính là người đối xử với tớ tốt nhất trên đời này.”
“Cậu giảng bài tập cho người khác cũng phải tốn thời gian của mình mà. Cậu xem, cho dù cậu và lớp trưởng là đối thủ cạnh tranh, nhưng khi cậu ấy hỏi bài cậu, cậu cũng đâu trả lời qua loa với cậu ấy đâu.”
Tớ đồng ý chỉ cho cậu ta là bởi vì tớ thích cái cảm giác đứng ở trên cao nhìn xuống cậu ta, nó chẳng có tí quan hệ nào với chuyện tớ có tốt bụng hay không cả.
“Được rồi, hy vọng tớ mãi mãi là người tốt bụng ở trong lòng A Ninh nhé.”
***
Chẩm Khê khỏi bệnh chưa được mấy ngày thi đại hội thể dục thể thao mùa đông thường niên của trường số 7 lại sắp diễn ra. Giáo viên chủ nhiệm lớp yêu cầu, ngoài những trường hợp đặc biệt ra thì ai cũng đều phải đăng ký thi đấu.
Nhảy xa, nhảy dây, ném tạ, những môn dễ này đều đã bị đăng ký hết từ sớm, cuối cùng rơi vào đầu Chẩm Khê chỉ còn lại môn thi chạy 1500 mét.
Hà Viện tỏ vẻ rất không vui: “Cán sự thể dục chắc là có thù với chúng ta rồi, sắp xếp cho tớ với cậu thi chạy 1500 mét, A Ninh thi 800 mét và 400 mét. Còn tất cả những cô bạn tốt của cậu ta và những đứa đẹp trai trong lớp đều được thi những môn nhẹ nhàng cả.
“Những môn này đều phải có người thi mà, chúng ta không làm thì người khác cũng phải làm thôi, cứ cố hết sức là được.” Chẩm Khế lại chẳng mấy quan tâm.
“Nghe nói cái hôm nhận được danh sách các môn thi, cậu ta cầm đi hỏi lớp trưởng đầu tiên, định xếp cho lớp trưởng thi ném tạ hoặc ném lao, nào ngờ lớp trưởng lại chọn hai môn thi chạy 3000 mét và nhảy cao khó nhằn nhất, làm cậu ta tức điên. Đúng là, sợ người khác không biết trong lòng cậu ta đang tính toán cái gì à. Cậu nói xem, có phải bởi vì chúng ta có quan hệ tốt với lớp trưởng nên cậu ta mới gây khó dễ cho chúng ta không?” Hà Viện hỏi.
“Không phải.” Chẩm Khẽ ngay lập tức phủ định, “Là hai người các cậu có quan hệ tốt với lớp trưởng, đừng kéo cả tớ vào. Cả khối có ai mà không biết tới với Nhiêu Lực Quần không ưa nhau đầu. Quan hệ giữa bọn tớ là, chỉ chực chờ đối phương rơi xuống nước là tặng thêm một cục gạch, đối phương đi bật điện thì lập tức dội thêm chậu nước, ngày mưa dông còn muốn cắm thêm dây điện lên đầu đối phương ấy chứ... Lư Ý, cậu véo tớ làm gì?”
Lư Ý tỏ ra áy náy, cẩn thận nói: “Lớp trưởng, Chẩm Khê không phải có ý này đâu, cậu ấy nói đùa đấy.”
Chẩm Khê quay đầu lại, chẳng biết Nhiêu Lực Quần đã đứng ở sau lưng cô từ lúc nào. Cả người cậu ta âm u lạnh lẽo, ánh nhìn thì cứ như tia laser chống trộm vậy.
Chẩm Khê nhanh chóng quay đầu về, làm như không có việc gì xảy ra mà nói tiếp: “Cho nên, hai chúng ta bây giờ vẫn còn có thể sống được đã là may mắn lắm rồi.”
Nhiều Lực Quần thả một xấp sách bài tập lên bàn Chẩm Khê, “Cán sự tiếng Anh, giáo viên chủ nhiệm đang tìm
cậu.”
***
Đại hội thể dục thể thao mùa đông thường niên dành cho khối cấp hai và cấp ba của trường số 7 được tổ chức trong vòng bốn ngày, đây đúng là dịp tốt nhất để tất cả học sinh được xõa cho thỏa thích.
Hai ngày đầu tiên đều không có môn thi của Chẩm Khê, cổ tranh thủ lén tới sân thượng để học bài, nhưng lại đụng phải Huy Dương đang ôm hộp kẹo ngồi đọc truyện tranh với vẻ mặt rất sung sướng. Chắc bởi vì không phải đi học nên tâm tình của anh ta tốt đến mức hai má banh ra như hình quả đào.
“Anh không phải thi à?”
“Có chứ, đấu bóng rổ vào ngày cuối cùng. Còn loại học sinh gương mẫu như em chắc không cần ra sân cống hiến cho lớp mình đâu nhỉ?”
“Em còn thảm hơn anh, ngày cuối em phải thi chạy 1500 mét đây này.”
Huy Dương ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân, rồi tỏ vẻ khó hiểu: “Với tay chân lèo khoèo này của em, chắc sẽ không... đang chạy thì gãy rời ra đấy chứ?”
“Chắc là không, giáo viên nói chỉ cần tham gia là được. Đến lúc đó em bước nhanh hơn bình thường đi bộ là được. Em học giỏi như vậy rồi, cũng đâu thể yêu cầu em phải phát triển toàn diện tất cả các mặt được, còn phải chừa cho những người khác chút đường sống với chứ.”
“Những người khác là chỉ loại học hành không tốt như anh có phải không?”
“Không phải, anh là ở một thế giới khác rồi.”
Huy Dương tỏ ra hứng thú, anh buông tập truyện tranh xuống nhìn Chẩm Khê hỏi: “Một thế giới khác, là thế giới gì?”
Chẩm Khê suy nghĩ một hồi, nói rất nghiêm túc: “Những người như anh mà đại diện lớp đi tham gia thi đấu bóng rổ thì giáo viên và các bạn đều sẽ có suy nghĩ là, anh đang tạo phúc cho toàn nhân loại, phổ độ chúng sinh gì đó. Bọn họ sẽ nhìn anh như nhìn phật sống vậy.”
Huy Dương phun sạch Coca trong miệng ra, làm ướt cả quyển truyện tranh trước mặt. Anh ho sặc sụa một hồi, khi kiềm chế được cơn ho, định tính sổ với Chẩm Khê thì thấy cô đang cười rất đắc chí.
Huy Dương thoáng ngẩn người, sau đó hỏi: “Vui lắm à?”
Chẩm Khê rất thành thật mà gật đầu, hai mắt cô tỏa sáng nói: “Mấy ngày trước em có nhìn thấy mục bình chọn nam thần trên bảng thông báo của trường chúng ta, thế quái nào mà anh lại được phiếu bầu cao như vậy?”
Sắc mặt Huy Dương hơi mất tự nhiên. “Cái bình chọn nam thần đó là cái quái gì vậy, nghe đã thấy ngu rồi.”
“Đúng đấy, cái danh nam thần của trường làm sao đẳng cấp bằng phật sống được.”
Huy Dương bật dậy rất nhanh, anh lắc mạnh chai Coca trong tay, sau đó nhắm thẳng cổ chai đầy bọt khí về phía Chẩm Khê, tay còn lại làm động tác vặn nắp.
Chẩm Khê bị ép phải chạy vòng quanh sân thượng, Huy Dương cứ cầm chai nước ngọt lúc la lúc lắc chạy sau lưng cô, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nước ngọt phụt ra, bắn tung tóe rất kinh khủng.
“Em chạy không nổi nữa rồi.” Chẩm Khế ngồi bệt xuống đất, dùng tay che lấy mặt mình. “Anh mà vặn ra thế nào cũng bắn đẩy cả lên người anh nữa, lợi bất cập hại ấy, hà tất phải thế?”
“Cái con nhóc này!” Huy Dương ngồi xổm trước mặt cô. “Nói chuyện lúc nào cũng đạo lý này nọ, đã thế còn cay nghiệt lại nham hiểm. Tại sao lúc trước bị Lâm Chinh bắt nạt lại chỉ biết khóc nhè thôi?”
“Bởi vì anh ta sẽ đánh em thật.”
Huy Dương thả bình nước ngọt xuống mặt đất, ngồi hẳn xuống, dùng ngón tay gẩy bụi trên mặt đất.
“Thế em biết là anh sẽ không đánh em à.”
“Anh muốn đánh thì đã đánh từ lâu rồi, lần trước ở trong văn phòng Hội học sinh này, hoặc xa hơn chút nữa là lúc mà em cầu xin anh giúp đỡ.”
“Cái cổ... em gái kia, đối xử không tốt với em à.”
Chẩm Khê cười châm biếm, “Anh đi tra cứu học thuyết “Tính ác” rồi à?”
“Hôm đó khi ba người đến cửa nhà anh, cô em gái kia của em ăn mặc chẳng khác gì cây thông Noel, còn em thì giống cô bé bán diêm đứng bên cạnh. Nếu nó có chút quan tâm tới em thì sẽ không quên nhắc nhở em phải mặc nhiều áo khi đi ra ngoài.”
Chẩm Khê cúi đầu nhìn mặt đất, Huy Dương cũng cúi đầu nhìn xuống, hai người đối mặt ngồi xổm, nếu bảo là đang nói chuyện thì giống như là đang tự nói một mình hơn.
“Thật ra em sống một mình như bây giờ cũng rất tốt, em là cô gái nhỏ kiên cường và độc lập nhất mà anh từng thấy.”
“Không!” Chẩm Khê phủ nhận, “Quyền giám hộ vẫn còn nằm trên tay bố em, chỉ cần em chưa thành niên thì ông ta vẫn có cái cớ để xen vào cuộc sống của em. Giáo dục phổ cập bắt buộc chỉ có chín năm, tương lai của em vẫn còn mờ mịt lắm. Bây giờ anh thấy em liều mạng học hành như thế thôi nhưng vẫn có khả năng em không thể được đi học cấp ba. Vì chúng ta là bạn bè nên em mới nói cho anh biết đấy, em hiện giờ vẫn rất sợ hãi.”
“Sao chúng ta lại là bạn bè được?”
Huy Dương ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Chẩm Khế cũng ngẩng đầu, vẻ mặt hơi giận dỗi. “Chúng ta đã chia sẻ bí mật rồi, sao lại không phải là bạn bè được?”
“Em tự nói bí mật cho anh biết đấy chứ, anh có kể cho em nghe bí mật gì của anh đâu.”
Chẩm Khê đứng lên, cúi đầu nhìn xuống anh. “Bài tập của anh đều do em làm, nhật ký hằng tuần và bài tập môn Văn cũng đều do em viết, cuộc sống của anh đều do em biên soạn. Hơn nữa, em còn biết anh đang bắt cá hai tay, quen một lúc hai em nữa cơ!”
Huy Dương cũng đứng lên, ánh mắt của Chẩm Khế không thể không ngước lên theo, cô bỗng rơi vào thế yếu.