Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 39: Bài giảng tình yêu của đình công tử



“Anh Dương...”

Còn chưa dứt lời, Lâm Chinh đã ôm bụng quỳ xuống đất. Huy Dương bước tới, đạp thêm một phát nữa vào vai gã ta.

Lâm Chinh ôm bụng bị đẩy lăn về phía sau, sau lưng lại bị Lý Minh Đình dùng chân chặn lại. Huy Dương lấy một cành liễu từ trong cặp sách ra rồi vứt cặp sách xuống đất. Sau đó đến gần Lâm Chinh, quất thẳng xuống người gã ta.

Quý Bạch Dương tiến lên lột sạch quần áo Lâm Chinh để cho Huy Dương có càng nhiều chỗ để ra tay. Lâm Chinh liều mạng giãy giụa rồi giơ tay lên chắn, đến cuối cùng trên cánh tay gã ta đã không còn một chỗ nào nguyên vẹn nữa.

Trận roi này kéo dài hơn mười phút, tiếng cành liễu vun vút trong không khí rồi rơi xuống da thịt, vang lên những tiếng “bộp bộp” còn khiến người ta khiếp sợ hơn cả tiếng kêu thảm thiết của Lâm Chinh.

Huy Dương ném cành liễu dính máu xuống đất, lấy khăn giấy ra lau tay.

“Những vết roi này, là Huy Dương tạo đánh. Mày có thể về nhà mách với bố mẹ mày, hoặc là trực tiếp báo cảnh sát, tao chờ. Nhưng những lời nên nói thì vẫn phải nói, có thể mày cho rằng tao đe dọa mày đi. Lần sau, à cũng đừng mơ là có lần sau nữa, nếu như để tạo thấy Chẩm Khê bị đánh, mặc kệ là mày hay bố mẹ mày đánh, dù sao chỉ cần con bé bị đánh thì tao sẽ tìm mày”

Vứt câu nói này cho Lâm Chinh, Huy Dương nhặt cặp sách lên, rời khỏi chỗ đó.

“Hả giận rồi chứ.” Quý Bạch Dương cẩn thận đánh giá vẻ mặt Huy Dương, “Lúc trước tôi xem dáng vẻ này của cậu còn tưởng rằng cậu sẽ nhét thằng đó vào lồng heo rồi ném xuống nước đấy. Ai ngờ lại cầm cành liễu nhỏ xíu kia đánh có mấy roi. Làm như vậy thật phiền phức, tôi nhìn cũng thấy sốt ruột. Tôi cũng không hiểu cậu mất công như vậy để làm gì? Trùm bao tải, đánh cho nó một trận rồi ném hố đất, tôi bảo đảm lần sau nó mà nhìn thấy cậu sẽ chọn đi đường vòng”

“Cậu thì biết cái gì?” Lý Minh Đình cãi lại, “Cậu không thấy cái bộ dạng đáng thương của em gái trạng nguyên chúng ta đấy thôi, trước kia là da bọc xương, tối hôm qua là da bọc máu, cảm giác như chỉ cần gió thổi mạnh chút là có thể xé rách da cô bé”

“Vậy cũng không cần anh Huy của chúng ta đích thân ra tay chứ. Chỉ cần cậu ấy nói một tiếng, sẽ có rất nhiều người khiến cho Lâm Chinh nếm đủ đau khổ. Đâu cần phải tự đến chặn đường nó mà ngay cả trận bóng cũng không tham gia nữa? Em gái trạng nguyên quả thật là một cô bé tài giỏi, nhưng trong trường chúng ta cũng không thiếu người xuất sắc mà. Có cần cậu ấy mất công như vậy không?” Đây là vấn đề mà Quý Bạch Dương vẫn không tài nào hiểu được, cậu ta nói tiếp: “Nếu cậu ấy muốn bảo vệ cô bé thì cứ nói thẳng ra là được, đừng nói trường số 7 này, cho dù là toàn bộ thành phố Y thì cũng không có tên nào mắt mù dám động đến cô bé. Có cần phải để ý trước sau cẩn thận như vậy không, cậu ấy rốt cuộc là vì cái gì chứ?”

“Đương nhiên không phải học sinh học lớp cậu nên cậu không đau lòng. Chẩm Tiểu Khế tối nào cũng tự học cùng bọn tôi, đối với lớp 9-1 thì cô bé chính là biểu tượng của sự may mắn. Bạn gái tôi coi cô bé như em gái ruột, làm sao có thể để người ta thích bắt nạt thì bắt nạt?” Lý Minh Đình gân cổ lên cãi nhau với Quý Bạch Dương.

“Là như vậy à?” Quý Bạch Dương nhìn Huy Dương, “Nếu mấy học sinh nữ khác ở lớp cậu bị người ta bắt nạt thì cậu cũng sẽ ra tay giúp người ta như thế này sao?”

“Cậu có ý gì hả? Tôi đã nói Chẩm Khế không giống bọn họ hồi nào? Lý Minh Đình nhíu mày.

“Chỗ nào không giống? Là đối với lớp 9-1 không giống hay là đối với Huy Dương không giống?”

“Đây là chuyện của tôi” Huy Dương đút tay vào túi quần, nhìn huy hiệu trường trên người Quý Bạch Dương nói, “Vừa nãy tôi không cho các cậu ra tay chính là vì lý do này. Đây là chuyện của tôi, các cậu muốn đi xem trò hay cũng được, nhưng đừng có can dự vào. Tôi cũng không nhất thiết phải giải thích với các cậu”

Lý Minh Đình nhìn Huy Dương đi xa, tức giận đấm cho Quý Bạch Dương một cú, “Cậu nhìn cậu đã làm chuyện tốt gì kìa. Nói linh tinh cái gì không biết, tâm trạng Huy Dương vốn đã không tốt rồi”

“Mọi người đều là anh em, tôi tò mò một chút cũng không được sao? Ngày hôm nay nếu như là Mã Tử Du bị đánh, cậu ra mặt cho con bé thì tôi cũng sẽ không nói gì, thậm chí không cần cậu nói, tôi cũng có thể đánh cho Lâm Chinh tàn tật”

“Cậu nói gì vậy, Mã Tử Du là em họ của tôi, tôi làm sao có thể cho phép người khác bắt nạt con bé?”

“Vậy thì đúng rồi. Nhưng quan hệ giữa Huy Dương với Chẩm Khê là gì? Không quen không biết mà ngay cả bạn học cũng không phải. Huy Dương cũng chưa bao giờ nói với người khác là cậu ấy bảo kê cho Chẩm Khê. Mặc dù Lâm Chinh không có quan hệ máu mủ với Chẩm Khê, nhưng cũng mang tiếng là anh trai cô bé. Chuyện của hai anh em nhà họ nhưng Huy Dương lại đứng ra ra mặt cho cô bé kia, đây được coi là chuyện gì?”

“Hay nói cách khác, nếu như Chẩm Khê là bạn gái Huy Dương thì tôi cũng sẽ không thấy lạ”

“Cậu đang nói cái gì vậy?” Lý Minh Đình giật mình, “Mặc dù nói không có quan hệ nam nữ thuần khiết gì, nhưng hai người bọn họ thật sự là không thể! Nói khó nghe một chút thì vây quanh Huy Dương biết bao nhiêu nữ sinh xinh đẹp, cậu ấy sao có thể thích Chẩm Khê. Hơn nữa, cậu không thấy Chẩm Khê chỉ chuyên tâm học hành mà không để ý đến chuyện gì khác sao. Cô bé có hiểu ba cái chuyện yêu đương này hay không cũng là một vấn đề nữa đấy. Cô bé và Huy Dương, chỉ là, chỉ là...”

Lý Minh Đình gãi đầu gãi tại suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cho Quý Bạch Dương một đáp án mà ngay cả cậu ta cũng cảm thấy vớ vẩn.

“Thưởng thức lẫn nhau.”

Hội thao kết thúc trong sự lưu luyến của tất cả học sinh. Ngay ngày hôm sau chính là khởi đầu của một tuần bận rộn mới.

Buổi tối, khi Chẩm Khê đang vùi đầu đọc sách trong ký túc xá thì có một đàn chị ở phòng khác nói với cô là bên ngoài có người tìm cô.

“Một cậu nhóc rất đẹp trai. Đàn chị kia cười rất thích thú, “Mùa xuân của Tiểu Khê Khi nhà chúng ta sắp đến rồi.”

“Chắc là lớp trưởng lớp bọn em, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của em trong lớp. Suy nghĩ cố chấp của bọn em về kết quả học tập cùng xếp hạng trong lớp đã kiềm chế sự phát tán của hormone mất tiêu rồi. Ngoài ra, khi đối phương rơi vào trong nước còn có thể dùng lý trí khống chế không cho chính mình giúp đối phương một tay

Hai mắt của đàn chị kia trợn tròn lên: “Thứ chứa trong đầu những học sinh giỏi như bọn em quả thật vượt sức tưởng tượng của người thường”

Chẩm Khê đi xuống cầu thang ký túc xá, người đứng phía trước bàn bóng bàn quả nhiên là Nhiều Lực Quần.

“Tại sao phải che mặt? Sợ bị những nữ sinh khác trong trường truy sát?”

Chẩm Khế kéo khăn quàng cổ lên trên một chút, nói: “Chả hiểu cậu đang nói cái gì?

“Chẩm Khê, tôi vẫn cho là ít nhất cậu còn có một tý tẹo cảm giác xấu hổ”

“Cậu bị bệnh à! Bị bệnh thì về nhà uống thuốc đi.”

Thật sự không hiểu sao tự nhiên lại bị dạy dỗ.

Nhiêu Lực Quần giữ lấy Chẩm Khê không cho cô đi, miệng còn không ngừng nói: “Cho nên cậu muốn cái gì? Sự cao quý, hư vinh? Cuộc sống cơm áo không phải lo? Ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của các nữ sinh khác? Chẩm Khê, những thứ này làm sao có thể quan trọng hơn kết quả học tập xuất sắc!”

“Bỏ tay ra! Chẳng lẽ tôi không hiểu tầm quan trọng của kết quả học tập xuất sắc bằng cậu? Cậu có tư cách gì thảo luận cái này với tôi? Cậu đã có lần nào kết quả học tập cao hơn tôi sao?” Chẩm Khê bắt đầu buồn bực.

“Vậy tại sao cậu còn muốn tiếp cận Huy Dương Trung khuôn mặt tươi cười ra đưa nước cho anh ta khiến cậu hưng phấn như vậy sao? Cậu cho rằng cậu bịt kín như vậy thì sẽ không có ai nhận ra cậu sao?”

“Cậu quản...” Chỗ gò má đột nhiên bị đau khiến Chẩm Khê không nói nên lời. Cô nhìn thứ trong tay Nhiêu Lực Quần, đó là khẩu trang của cô, lúc này cô tức giận đá vào chân đối phương một cái.

“Mặt của cậu bị sao vậy?” Nhiêu Lực Quần sửng sốt vài giây rồi vội vàng chạy theo sau Chẩm Khê, “Là ai đánh cậu?”

“Liên quan gì đến cậu? Cậu tự lo cho mình là được rồi, lớp trưởng Nhiều!” Chẩm Khê đẩy cậu ta một cái rồi đoạt lại khẩu trang của mình, sau đó chạy thật nhanh vào ký túc xá nữ.

***

Tuần mới ở trường số 7 như bị nổ tung bởi một tin tức, không phải chuyện hai lớp nào quyết định hẹn gặp sau giờ học để giải quyết ân oán trong đại hội thể thao, cũng không phải chuyện Kim Dự n cùng An Đào Sa suýt chút nữa đánh nhau trên sân bóng rổ vì tranh giành trai đẹp. Mà là chuyện Cẩm Khê - người đã đứng thứ nhất trong kỳ thi đầu vào và được rất nhiều bạn học coi là thần kiểm tra bị cha ruột bạo lực gia đình và bị mẹ kế ngược đãi.

Từ khi người của Hội Liên hiệp Phụ nữ đến trường học tìm Chẩm Khê, hoàn cảnh gia đình đáng thương cùng những gì mà cô gặp phải đã trở thành sự quan tâm hàng đầu trong những cuộc thảo luận ở trường số 7 trong tuần mới này.

Mặc dù nói, chuyện này càng ầm ĩ thì càng tốt. Nhưng đối với việc bản thân trở thành “thú quý hiếm” không ngừng có người đến tham quan, Chẩm Khê vẫn cảm thấy rất buồn bực.

Hơn nữa sang tuần mới thì chỗ ngồi sẽ lại thay đổi, áo bông tri kỷ Lư Ý của Chẩm Khê đã bị chuyển ra chỗ khác, thay vào đó là người làm cho cô đau đầu không thôi - Nhiêu Lực Quần. Cuộc sống của Chẩm Khê càng ngày càng khó khăn rồi.

May là, trải qua sự giúp đỡ của trường học, đồn cảnh sát cùng Hội Liên hiệp Phụ nữ, hơn nữa Chẩm Toàn lại thất nghiệp, nên việc quyền giám hộ Chẩm Khê được giao ra là rất có khả năng.

Chỉ cần quyền giám hộ giao cho bà ngoại, Chẩm Khê có thể hoàn toàn phân rõ ranh giới với cái nhà này. Nếu có muốn cũng có thể đổi tên, sau này tất cả mọi chuyện của nhà Chẩm Toàn sẽ không liên quan gì đến cô nữa.

Lần đầu tiên Chẩm Khể cảm thấy mình giống như chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến trời.

Chuyện này đã đến bước quan trọng nhất, chỉ cần tòa án phán quyết Chẩm Toàn không có năng lực nuôi dưỡng Chẩm Khê thì cô có thể cắt đứt quan hệ với Chẩm Toàn.

Nhưng mà, trèo càng cao thì khi ngã sẽ càng đau, hiện thực lại tàn nhẫn cho Chẩm Khê một cái tát.

Từ khi Chẩm Khê có ký ức cho đến nay, cổ chưa bao giờ gặp mặt bố mẹ Chẩm Toàn. Kiếp trước, họ chỉ chiếm một phần ký ức cực kỳ nhỏ bé trong cô. Nhưng lúc này, ông nội và bà nội cô lại xuất hiện rồi.

Nếu Chẩm Toàn không có năng lực nuôi dưỡng có thì ông ta cũng vẫn có thể chuyển nó đến trong tay bọn họ.

Bà ngoại là một nông dân nơi thôn quê, làm gì cũng phải dựa vào thời tiết, thu nhập hoàn toàn không ổn định. Mà ông bà nội là công nhân trong biên chế đã về hưu của nhà máy, mỗi tháng họ có lương hưu cố định. Bọn họ muốn tranh quyền nuôi dưỡng Chẩm Khê, hoàn toàn không có khả năng thất bại.

“Tôi đã cố hết sức rồi. Tất cả các cửa ải đều đã qua được, ai biết ông bà nội con bé lại xuất hiện ở thời khắc cuối cùng này. Việc này hết cách rồi, cho dù bố tôi là kiểm sát trưởng thì cũng không thể chuyển giao quyền nuôi dưỡng cho bà ngoại con bé được” Lý Minh Đình bất đắc dĩ nói.

“Dù sao cũng là cháu gái, chắc là sẽ không đối xử quá tệ với con bé nhỉ” Tiến Dũng an ủi nói.

Không biết, Chẩm Khế hoàn toàn không biết. Bản thân cô cũng đang rất mơ hồ, không biết tại sao trong nháy mắt, quyền nuôi dưỡng đã ở trong tay ông bà nội rồi. Điều này làm cho cô cảm thấy sợ hãi, sợ hãi đến cực điểm. Bởi vì so sánh với Chẩm Toàn và Lâm Tuệ - hai người mà cô hiểu rõ như lòng bàn tay thì ông bà nội hoàn toàn là hai người xa lạ. Vậy đồng nghĩa với việc giao tương lai của cô cho hai người xa lạ:

Cô Chu đến thông báo cho cô chuyện này, cô nói: “Ông bà nội em nhìn qua cũng là người hiểu chuyện. Bọn họ nhiều lần bày tỏ sẽ ủng hộ em tiếp tục đi học. Em có thể yên tâm, học hành thật tốt mới là quan trọng nhất.”

Yên tâm? Cô làm sao có thể yên tâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.