Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 44: Tuyết đầu mùa



“Về nhà hay là về trường?”

Chẩm Khế ngồi trên xe, ngáp không ngừng.

“Về trường, ngày mai em còn phải đi học nữa”

“Bộ lego đu quay rất đẹp, anh còn cho rằng chỉ có Lư Ý mới được em đối xử tốt như vậy chứ?”

“Chúng ta cũng là bạn tốt mà”

“Sinh nhật của mỗi người bạn, em cũng đều để tâm như thế sao?”

“Chủ yếu là em cũng chẳng có mấy người bạn thân để quan tâm”

Thấy Huy Dương không đáp lại, Chẩm Khê quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mí mắt cũng càng ngày càng nặng.

“Em...” Huy Dương đột nhiên chọc vào bả vai làm cô giật nảy mình.

“Trước đây anh từng nói cho em mượn một điều ước sinh nhật” Huy Dương lấy từ trong túi ra đặt trước mặt cổ cái gì đó, nhờ ánh đèn đường hắt vào Chẩm Khế mới thấy là một cây nến sinh nhật hình số “16” đã cháy mất một nửa.

“Anh chỉ ước hai điều ước sinh nhật, còn một cái để lại cho em”

“Không cần đâu, em đã không sợ nữa rồi.”

“Bảo em làm thì em làm đi, sao lắm chuyện như vậy?”

Huy Dương thắp ngọn nến, nâng trong lòng bàn tay, “Nhanh lên, anh bị bỏng bây giờ”

Chẩm Khẽ nhắm hai mắt lại.

“Phải chắp tay vào, em có biết ước không thế?”

Chẩm Khẽ mỉm cười, chắp tay đặt ở trước ngực.

“Được rồi.”

“Thổi nến đi.”

Ngọn nến vừa tắt, trong xe chỉ còn lại ánh sáng đèn đường ngoài cửa lọt vào. Qua một lúc lâu, hai người đều không nói gì.

“Người ngồi cùng bàn với em bây giờ là lớp trưởng lớp em?”

“Vâng.”

“Chắc là đẹp trai nhỉ?”

Chẩm Khẽ cau mày quay đầu nhìn anh ta.

“Làm gì mà nhìn anh lạ vậy?” Huy Dương chột dạ, sờ tay lên mặt.

“Tuổi thì còn trẻ, trông cũng khá là đẹp trai mà sao mắt lại có vấn đề như thế nhỉ?”

“Làm sao?” Huy Dương cười, “Bạn cùng bàn không đẹp trai sao? Không phải có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta à?”

“Em cũng không phải người chỉ biết xem trọng bề ngoài” Chẩm Khê cười, “Còn nữa, Nhiều Lực Quần làm gì đẹp trai đến mức đấy, mặt hồ ly, mắt hẹp dài, sắc mặt thì lúc nào cũng trắng xanh, vừa nhìn đã biết không phải là tướng trường thọ rồi.”

“Em còn biết xem tướng cơ đấy? Vậy xem cho anh xem có thể sống đến bao nhiêu tuổi?”

Chẩm Khê thật chăm chú quan sát tướng mạo Huy Dương. Ngũ quan rất tuấn tú, cả khuôn mặt cân đối, là gương mặt điện ảnh điển hình thường thấy trong ngành giải trí.

Thằng nhóc này trông đẹp trai thật, khó trách có nhiều gái theo như vậy.

“Yên tâm, có thể sống đến lúc chết”

“Thế em có thấy anh đẹp trai không?” “Anh đẹp trai hay không bản thân không phải tự biết rồi sao?” Chẩm Khê trợn mắt trừng anh ta một cái, quay đầu đi chỗ khác. Ngoại hình đẹp đẽ thì được cái ích lợi gì, mắt vẫn mù, đầu óc chậm chạp, gan thì nhỏ.

“Anh tất nhiên tự biết được, chỉ là tiện mồm hỏi em thôi.”

“Ha!”

Tháng Mười Hai vừa đến, Chẩm Khế bận tối mắt tối mũi. Cô bỏ ra rất nhiều công sức thiết kế mẫu túi mới để giao cho dì Từ, sau đó lại phải tập trung vào việc học.

Nhoáng cái thời gian đã trôi qua nửa tháng, sắp tới thời điểm cuối năm, Giáng Sinh cũng tới.

Lễ Giáng Sinh năm nay rơi vào cuối tuần. Từ rất nhiều ngày trước đó, Lư Ý đã vô cùng háo hức, chuẩn bị kế hoạch kỹ lưỡng xem ngày hôm đó đón Giáng Sinh như thế nào.

“Xem phim, đi ăn, dạo phố”

“Ừm, cậu quyết định là được”

“Nhưng nếu chỉ có hai người chúng ta thì chẳng vui gì cả”

“Cậu có thể gọi thêm Hà Viện và bạn Tần”

“Còn cả lớp trưởng nữa.”

“Lớp trưởng thì thôi đi.”

“Vì sao?” Nhiêu Lực Quần cứ như hồn ma từ phía sau vươn đầu ra hỏi, “Lư Ý mời tôi, cậu phản đối cái gì?”

“Được, Lư Ý vui vẻ là được, tôi không có ý kiến”

Huy Dương cũng hỏi về kế hoạch đón Giáng Sinh của Chẩm Khê, sau rồi bình phẩm: “Mấy bé gái ở cùng một chỗ thì có gì vui?”

Chẩm Khê hỏi lại: “Giáng Sinh anh đi hẹn hò sao?”

“Anh thì có thể hẹn hò với ai được?”

“Bạn gái A, bạn gái B, để xem ngài thích lật thẻ bài của ai?

“Ngừng, đầu ra hả. Không có bạn gái, cũng không có lật thẻ bài gì hết”

“Vậy em chúc anh Giáng Sinh vui vẻ trước nhà”

Một ngày trước đêm Giáng Sinh, mọi người vẫn đi học bình thường. Chẩm Khể nhận được rất nhiều quà, trong đó món quà lớn nhất là do Lư Ý tặng. Không biết cô bé đã bọc bao nhiêu lớp giấy mà khi Chẩm Khê ôm lên có thể che kín được cả người.

Còn lại là đến từ các bạn cùng lớp. Nhiều Lực Quần và Hà Viện cũng đều tặng. Bạn Tần lớp bên cạnh cũng tặng một món quà được gói đơn giản, sau cùng Tiến Dũng còn ôm thêm mấy cái đến.

“Đây là chị Dung tặng em, cái xấu nhất là của Minh Đình, xấu thứ hai là anh Đại Hùng của em, còn cái đắt nhất là của Huy Dương”

Chẩm Khê mở quà Huy Dương tặng ra, bên trong là quả cầu thủy tinh hình quả táo, khẽ lắc sẽ thấy rất nhiều ngôi sao nhỏ lấp lánh bay lên.

“Cậu ta thật là hiểu con gái” Tiến Dũng khen.

Buổi tối Chẩm Khê về nhà, Chẩm Hàm cũng mở quà khoe với Chẩm Toàn và Lâm Tuệ, nào là quà này của ai rồi quà kia của ai tặng, nói không ngơi miệng.

Thấy cô, Chẩm Hàm bèn hỏi: “Chị, hôm nay là đêm Giáng Sinh mà chị không nhận được quà sao?”

“Um.”

“Anh Nhiêu Lực Quần và anh Huy Dương cũng không tặng quà cho chị sao?”

Ánh mắt Chẩm Toàn và Lâm Tuệ đều dính trên người cô, Chẩm Khê cười đáp: “Bọn họ tại sao lại phải tặng quà cho chị chứ?”

“Đêm Giáng Sinh người khác tặng quà cho chị là muốn chúc chị được bình an.”

“Vậy thì coi như chị không được ai chúc phúc đi” Chẩm Khê thức dậy vào sáng hôm sau, thấy Chẩm Hàm đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ chờ cô.

“Chị, nhanh lên đi, anh Lực Quần tới ngay bây giờ đấy”

“Gì đây?” Chẩm Khê không hiểu ra sao.

“Chúng ta sẽ cùng nhau đón Giáng Sinh, chị quen rồi à?”

Nhiều -Lực --Quần!

Tâm tình vui vẻ của Chẩm Khể bay biến sạch, chẳng muốn ra ngoài chơi gì nữa.

“Anh Lực Quần, hôm nay anh ăn mặc trông đẹp trai quá” Chẩm Hàm cười vang, vội vàng chạy tới bên cạnh cậu ta.

Chẩm Khẽ liếc nhìn qua, thấy hôm nay Nhiều Lục Quần mặc một cái áo khoác dài màu nâu, bên trong là áo len màu nhạt, dáng vẻ cứ như sắp đi hay vừa đi công tác về vậy.

Ròng rã hơn mười năm, hắn ta vẫn luôn thích cách ăn mặc kiểu tinh anh giỏi giang này.

Chẩm Khê một tay kéo Hà Viện, một tay kéo Lư Ý, lôi hai người họ đi phía trước.

“Chị em làm sao thế?” Nhiêu Lực Quần nghiêng đầu hỏi Chẩm Hàm, “Có vẻ không được vui lắm”

“Có lẽ... Có lẽ là do không thích em đi theo các anh chị” Chẩm Hàm trề môi tủi thân đáp, “Hay là thôi em không đi nữa, không lại làm chị ấy tức giận”

“Chị em lúc nào chả vậy” Nhiêu Lực Quần an ủi Chẩm Hàm, “Sớm nắng chiều mưa, không cần để ý, một lúc nữa sẽ vui vẻ ngay thôi”

Đám người bọn họ đi vào trung tâm thành phố. Hôm nay mọi người đến đây rất đông. Thời tiết cũng rất lạnh, đến trưa đã có vài bông tuyết trắng rơi xuống.

“Đây là tuyết đầu mùa năm nay.”

Chẩm Khê ôm cánh tay, nhìn lên trời, có bông tuyết rơi trên mí mắt cô, lạnh buốt.

“Lạnh quá, lạnh quá” Hai tay Chẩm Hàm đặt trên miệng liên tục hà hơi, còn đứng tại chỗ dậm dậm chân.

Nhiều Lực Quần cởi áo khoác ra rồi choàng lên người nó, vạt áo che tới tận đầu gối.

“Anh Lực Quần, anh đưa áo khoác cho em rồi thì anh làm sao bây giờ?”

“Lát nữa anh đi mua cái mới”

Hà Viện cắn môi nhìn hai người bọn họ, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Chẩm Khế chỉ liếc qua, đột nhiên Lư Ý nhào đến ôm lấy cô, dí sát mặt vào mặt cô, cười nói: “Ôm như vậy mới không bị lạnh”

Chẩm Khê thấy trên chóp mũi cô bé đậu một bông hoa tuyết, trong lòng thấy vừa mềm mại, vừa ấm áp, bao nhiêu khó chịu cũng chẳng còn nữa.

Không thèm để ý Chẩm Hàm và Nhiều Lực Quần nữa, hành trình đi chơi ngày lễ Giáng Sinh của Chẩm Khê trở nên vô cùng vui vẻ. Cô kéo lấy Lư Ý hết đi ăn rồi lại chơi, thỉnh thoảng ghé vào mấy cửa hàng mua vài món đồ linh tinh, tất cả những thứ đó đều nhờ Tần Dịch An cầm giúp.

Nhiều Lực Quần vào cửa hàng mua quần áo, Chẩm Hàm và Hà Viện cũng đi vào theo, bọn Chẩm Khế liền chờ ở bên ngoài.

Trong lúc chờ đợi nhàm chán, Chẩm Khê nổi hứng trêu chọc Tân Dịch An: “Bạn Tần này, nghe nói nếu vào ngày có tuyết rơi đầu mùa mà tỏ tình với người mình thích thì nhất định sẽ thành công đấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.