Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 5: Đập nồi dìm thuyền



Thứ Hai, Lâm Tuệ đua Chẩm Hàm đi học piano, sau cũng đưa cả Lâm Chinh lẫn Chẩm Khê theo cùng.

- Chẩm Khê vẫn rất im lặng. Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ xem làm thế nào để có thể kích Chẩm Toàn thêm một chút nữa, để cho chuyện cô có thể được đi học là chuyện ván đã đóng thuyền.

Lâm Chinh thì huyên tha huyên thuyên một hồi, Chẩm Khê quay đầu nhìn thì bị cậu ta trừng lại, gằn giọng: “Con kia, mày nhìn cái gì mà nhìn?”

Chẩm Khê suy đi tính lại cuối cùng vẫn nhận thấy rằng, để giải quyết chuyện này có lẽ vẫn phải lợi dụng Lâm Chinh, dù sao trong nhà này người ngu xuẩn thật sự cũng chỉ có một mình nó.

Lâm Chinh thích một đôi giày đá bóng ở một cửa tiệm bán hàng chính hãng, giá hơn hai trăm tệ, cậu ta nằng nặc đòi Lâm Tuệ mua cho, Lâm Tuệ không đồng ý.

“Tiền lương của bố con vốn đã không nhiều rồi, bây giờ lại có thêm cả Chẩm Khê nữa...”

Lâm Chinh kêu gào: “Một tiết học piano của Chẩm Hàm đã mất tám mươi tệ, cái váy mẹ mua cho nó cũng tốn một đến hai trăm, sao mua giày cho con thì lại không bỏ được thế?”

Chẩm Khê buồn cười, cả cái nhà này người được cưng chiều thực sự, quả nhiên chỉ có một mình Chẩm Hàm.

Không biết vì sao mà Lâm Tuệ và Chẩm Toàn đều mù quáng tin tưởng rằng, Chẩm Hàm sau này sẽ trở thành ngôi sao tầm cỡ, có thể làm rạng rỡ tổ tông, nên từ nhỏ đã nuôi cô ta như nuôi công chúa, cách ăn mặc, trang phục đều rực rỡ chói mắt. Chẩm Toàn còn dành gần hết số tiền lương mỗi tháng cho Chẩm Hàm đi học mấy lớp dạy năng khiếu, nào là học piano, múa rồi hội họa, tất cả đều là mấy môn nghệ thuật đắt cắt cổ. Vì giấc mộng ngôi sao của Chẩm Hàm, cả nhà vẫn luôn sống túng thiếu đến bây giờ.

Lâm Tuệ nói tiền lương của Chẩm Toàn không chi trả nổi cho ba đứa trẻ đi học, chuyện này thì Chẩm Khê tin. Chẳng may mà sau này Chẩm Hàm còn muốn học môn nghệ thuật nào đấy lại đắt cắt cổ nữa, vậy thì nhà bọn họ đến việc có cơm để ăn hay không cũng là cả một vấn đề.

“Tiền học piano của em đắt như vậy cơ ạ?” Chẩm Khê vừa nói xong, Lâm Tuệ lại trừng mắt lườm Lâm Chinh một cái rồi đáp: “Vốn là tốn nhiều tiền hơn nữa đấy, nhưng mà em con giỏi, lại được cô giáo thích cho nên được đóng ít hơn một chút.”

Nói đùa đấy à! Chẩm Hàm mà có tài năng nghệ thuật ấy hả? Chắc đây là chuyện cười hoang đường nhất mà cô đã nghe được mất.

Chỉ dựa vào khuôn mặt có chút xinh đẹp cùng cái tính biết luồn cúi, lại thêm tính tình vừa ích kỷ lại vừa ác độc, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nếu là có chút tài năng nghệ thuật thì kiếp trước cũng đã chẳng là thành viên hạng C trong cái nhóm Thiếu Nữ Cầu Vồng cũng hạng C ấy.

Chẩm Khê nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuệ, nói: “Vì sao em ấy được đi học piano mà con lại không thể được đến trường đi học vậy?”

Sắc mặt Lâm Tuệ bỗng trở nên khó coi, nói: “Chỉ cần con thi đỗ vào lớp chọn thì tất nhiên có thể đến trường đi học.”

Chẩm Khê quay đầu nhìn về phía Lâm Chinh, nhắc lại câu hỏi: “Vậy anh dựa vào cái gì mà có thể đi học được ạ?”

Lâm Chinh vừa nghe xong liền nổi đóa, lập tức ném “Bột” quả bóng rổ trong tay xuống đất rồi đẩy Chẩm Khê ngã ra đường.

Bởi vì tiếng tranh cãi không nhỏ nên người đi lại trên phố và trong cửa hàng đều ngoái đầu qua nhìn.

Lâm Chinh chỉ vào mũi có mắng: “Tao thấy mày chính là cái đồ con hoang không biết điều, giống bà mẹ đã chết của mày y như đúc. Nhà chúng tạo cho mày một miếng cơm ăn, đáng ra mày còn phải quỳ trên mặt đất khẩu đầu cảm tạ, giờ mày còn muốn đòi đi học hả?” Lâm Chinh nói xong, đá lên đùi có một cái rồi lại nói tiếp, “Tao cảnh cáo mày, hoặc là cút đi, hoặc là đi làm công kiếm tiền cho cả nhà, bằng không đừng có mơ đến ngày tháng an nhàn sau này của mày nữa.”

Chẩm Khê ngã trên mặt đất, ngửa mặt lên nhìn Lâm Chinh. Tuy bộ dạng hung hăng của Lâm Chinh lúc này thật sự không giống với bộ dạng nghiện ngập đến mức phải quỳ ở trước mặt cô, khóc lóc xin tiền của kiếp trước, nhưng mặt mũi của hắn vẫn là thứ khiến cho Chẩm Khê buồn nôn nhất.

Chẩm Khê nhìn Lâm Tuệ và Chẩm Hàm đang đứng tránh nóng dưới bóng cây, bọn họ quay đầu nhìn về phía bên này, trên mặt đều là ý cười.

Chắc hai người này cũng đang cầu xin ông trời để cho Lâm Chinh đánh chết Chẩm Khể cô luôn ấy chứ.

Chẩm Khẽ nhắm mắt lại, bò dậy, phủi bụi đất trên người, ngẩng đầu nhìn Lâm Chinh hỏi: “Anh nói nhà của ai cơ?”

Chẩm Khể nhìn thẳng vào hắn, nhỏ giọng nói: “Tôi tên là Chẩm Khê, anh tên là Lâm Chinh, rốt cuộc đây là nhà của ai? Ai mới là người ngoài? Nói cái gì mà cho một miếng cơm ăn coi như là bố thí. Tốt nhất anh thử nhìn lại chính mình xem, bây giờ là ai đang nuôi anh? Anh với bố tôi chẳng có chút quan hệ máu mủ nào, anh bây giờ không bị đói chết, đó mới xem như là được bố thí đấy!”

Vẻ mặt Lâm Chinh hoàn toàn thay đổi, đưa tay ra muốn tóm lấy Chẩm Khê.

Chẩm Khê lui về sau mấy bước tránh đi, tiếp theo dùng thanh âm chỉ để cậu ta nghe được, nói: “Tao là con gái ruột của bố tao, ông ấy họ Chẩm, tao cũng mang họ Chẩm, còn mày thì sao?” Chẩm Khể nhìn Lâm Chinh, gằn từng chữ từng chữ một, “Đồ-con-ghẻ! Không biết xấu hổ!”

Lâm Chinh lập tức xông lên đạp vào bụng Chẩm Khế một cú rất mạnh, khiến Chẩm Khế phải ôm bụng quỳ trên mặt đất. Lâm Chinh còn muốn tiếp tục đánh nhưng lại bị những người lớn vây xem xung quanh kéo giật lại.

Lâm Tuệ thấy sự tình có chút không ổn, trong số những người vây xem có rất nhiều người đều quen biết hai vợ chồng bọn họ. Bà ta chui vào từ phía bên ngoài đoàn người đang vây xem, kêu lên một tiếng đầy sợ hãi: “Đan Đan, con làm sao thế?”

Dứt lời, mụ ta đưa một tay dìu lấy cô, bàn tay còn lại lập tức vòng qua cổ có hàng che miệng cố lại.

Chẩm Khề nghiêng đầu tránh đi, vừa khóc nức nở vừa hô lớn: “Mẹ ơi! Hu hu hu... anh muốn đánh chết con!”

Lâm Tuệ hoảng sợ nhéo eo cô, nói: “Con nói bậy bạ cái gì đấy, anh sao lại đánh con được, đây chỉ là đùa với con thôi.”

“Lâm Tuệ à, con bé đó là ai thế? Tôi chưa nhìn thấy nó bao giờ, sao nó lại gọi cô là mẹ vậy?” Bên cạnh có người hỏi.

Lâm Tuệ còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy trong đám người có người hô lớn: “Chẩm Toàn lúc trước có một người vợ, sinh con xong không bao lâu liền chết, đứa bé vẫn luôn ở bên bà ngoại, chắc là con bé này nhỉ?”

Có người hỏi Chẩm Khê: “Cháu bé à, bố của cháu có phải là Chẩm Toàn không? Mẹ cháu đâu rồi?”

Trước ánh mắt làm cho người ta sợ hãi của Lâm Tuệ, Chẩm Khế yếu ớt mở miệng nói: “Chú biết bố cháu ạ? Mẹ ruột của cháu đã qua đời rồi.”

Người xung quanh mỗi người một dáng vẻ khác nhau, ánh mắt đều không ngừng dò xét ba người Lâm Tuệ, Chẩm Khẽ với Lâm Chinh, có người nói: “Lâm Tuệ à, mẹ con bé tuy đã mất, nhưng dù sao con bé cũng là con gái ruột của lão Chẩm, sao cô có thể dung túng con mình đánh nó được?”

Khóe miệng Lâm Tuệ cứng đờ, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Nói cái gì thế? Làm gì có chuyện con bé bị đánh, đó chỉ là anh em nó trêu đùa nhau thôi.”

Lâm Tuệ vừa mới dứt lời, Chẩm Khê liền rên thành tiếng: “Mẹ ơi, con đau bụng quá.”

Lâm Tuệ muốn kéo cô đứng thẳng dậy: “Bây giờ chúng ta về nhà.”

Người bên cạnh lập tức nói: “Ấy đừng, nhanh chóng đưa đến bệnh viện xem thử đi, bị đạp vào bụng một cú ác như vậy, lỡ tổn thương đến nội tạng thì sao.”

“Làm gì nghiêm trọng đến mức ấy? Trẻ con đùa giỡn nhau thôi mà.” Mụ ta nói xong, liền túm Chẩm Khể kéo đi.

Chẩm Khê quay đầu, lấy mu bàn tay mình day mũi một cái thật mạnh, một dòng máu tươi liền chảy từ trong lỗ mũi ra.

Mạch máu ở trong mũi cô rất yếu ớt, lúc này lại đúng là mùa khô hanh, căn bản không chịu nổi cái day mạnh như vậy.

“Chết chết, chảy máu rồi, phải đưa bệnh viện ngay, không thể chậm trễ, không thể chậm trễ được.” Chung quanh có tiếng bác gái nào đó kêu to.

Người đàn ông vừa nãy luôn miệng hỏi Chẩm Khê thấy vậy liền gạt Lâm Tuệ ra, ôm lấy Chẩm Khê bước đi, vừa đi vừa dặn: “Lão Chẩm còn đang đi làm trong nhà máy, mấy người ai đi thông báo cho lão ấy đi.”

Nhờ vào phúc của đám người lớn “nhiệt tình” này, Chẩm Khê được đưa vào phòng cấp cứu, kiểm tra tỉ mỉ một phen. Trong quá trình này, Chẩm Toàn đã đến rồi.

Bác sĩ đại khái cũng biết chuyện đã xảy ra, trực tiếp vòng qua người Lâm Tuệ, nói với Chẩm Toàn: “May mà không thương tổn đến nội tạng.”

Lâm Tuệ mới vừa nhẹ nhõm thở phào được một hơi, lại nghe bác sĩ nói tiếp: “Nhưng mà cũng không thể đánh con bé như vậy chứ.”

Bác sĩ lôi Chẩm Toàn vào trong phòng chăm sóc, xốc áo Chẩm Khê lên, chỉ vào bụng cô nói: “Anh xem đi này!”

Chẩm Toàn nhìn một cái liền không dám nhìn thêm nữa, trên bụng Chẩm Khê đã có một mảng bầm tím lớn, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

Bác sĩ lại vén ống quần Chẩm Khê lên, chỉ vào đám máu ứ đọng loang lổ trên chân, nói: “Sao lại có thể đánh trẻ con thành thế này được!”

Nữ bác sĩ mặt mày nghiêm túc, ánh mắt nhìn Chẩm Toàn sau cặp kính đều ngập tràn ý xem thường, nói: “Thảo nào mọi người đều nói có mẹ kế thì cũng sẽ có bố dượng.”

Chẩm Toàn cúi đầu, từ tại đến cổ đều đỏ dần lên.

Bác sĩ dặn dò xong, mới để cho Chẩm Toàn đưa Chẩm Khê về nhà, trước khi đi còn nói một câu: “Con gái anh còn nhỏ, không chịu được đòn của đứa con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, cơ thể đang phát triển như thế đâu. Hôm nay may có mẹ của cô bé ở trên trời phù hộ cho nên không xảy ra chuyện gì, lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đầu.”

Chẩm Toàn vẫn cúi đầu: “Không có lần sau.”

Chẩm Khế cuộn lại trong lòng Chẩm Toàn, sống mũi bắt đầu cay cay. Kiếp trước cô sống ở trong cái nhà này cực kỳ gian nan. Cả ngày phải run sợ mà nhìn ánh mắt của người khác, cực kỳ thiếu thốn cảm giác an toàn, cuối cùng tính tình trở nên yếu đuối, nhút nhát.

Kiếp này, để tương lai không phải chịu ức hiếp và có thể yên tâm đi học, cô mới cố ý khiêu khích Lâm Chinh, khiến Lâm Chinh đánh cô. Đây là cách làm vô cùng ngu xuẩn, nhưng cô cũng không còn cách nào khác.

Mà so với Lâm Tuệ thì Chẩm Toàn còn đáng ghê tởm hơn. Kiếp trước, từ lúc cô chào đời cho đến lúc chết, ông ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha. Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, hiện giờ ở trong cái nhà này cô chỉ có thể dựa vào Chẩm Toàn. Cô chỉ có thể lợi dụng sự chán ghét của Chẩm Toàn đối Lâm Chinh để đổi lấy chút lòng thương hại nhỏ nhoi của ông ta với mình, và cũng dựa vào đó để có thể đối đầu với Lâm Tuệ.

Đám người lớn thích xen vào chuyện người khác kia mồm năm miệng mười đòi cùng Chẩm Toàn đưa Chẩm Khê về nhà, Lâm Tuệ viện đủ loại cớ ra cũng không thể cản bọn họ.

Cuối cùng Lâm Tuệ đành phải nói với Chẩm Toàn: “Em đi về chuẩn bị trà nước, lát nữa có nhiều người đến như vậy, sợ không đủ chu đáo.”

Chẩm Khê biết Lâm Tuệ đang tính toán gì. Mụ ta muốn trở về nhà trước, dọn dẹp qua căn phòng tồi tàn rách nát của cô, đỡ bị người ta gán cho cái tội danh ngược đãi con chồng.

Nhưng thế giới này sao có thể xoay theo ý của Lâm Tuệ được. Chẩm Khê dang hai tay về phía Lâm Tuệ, nói: “Mẹ ơi, lưng của bố cứng quá, cọ vào làm bụng con đau, hay là mẹ cõng con đi.”

Lâm Tuệ đứng tại chỗ trừng có một cái, nói: “Lưng của mẹ với bố con có gì khác nhau đầu, con chỉ giỏi già mồm thôi.”

Lời này bị người ở chung quanh nghe thấy, liền nói: “Lưng đàn ông vốn cứng rắn hơn, bụng con bé bị con trai cô đạp cho một củ ác như vậy, cảm thấy không thoải mái cũng là chuyện bình thường.”

Lâm Tuệ cắn chặt răng, cõng Chẩm Khê lên. Chẩm Khê ôm chặt cổ mụ ta, nói: “Mẹ, đều là lỗi của con, con không nên làm cho anh tức giận. Về nhà rồi, mẹ hỏi anh ấy hộ con, con đã làm sai điều gì, lần sau con nhất định sẽ sửa!”

Bước chân Lâm Tuệ tạm ngừng lại một chút, sau đó mới đáp: “Là do anh con không đúng, về rồi mẹ nhất định sẽ phạt nó thật nặng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.