Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 56: C y kem ngày hè



Tang lễ kết thúc, mọi người lên xe về nhà. Bên mép của Lâm Tuệ có thêm mấy vết loét, vẻ mặt bà ta đầy khổ não, không ngừng kéo tay Chẩm Toàn mà than vãn: “Lâm Chinh nhà chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lúc này Chẩm Khế mới biết, thì ra điểm thi lên cấp ba của Lâm Chinh rất thấp, hoàn toàn không có khả năng vào được cấp ba.

Nhưng mà Lâm Tuệ vẫn chưa từ bỏ mơ mộng hão huyền rằng loại người như con bà ta sẽ thành tài.

Huy Dương nói cho cô biết về chuyện Lâm Tuệ tự đi hỏi han khắp nơi, nghĩ cách đút lót để Lâm Chinh vào được cấp ba.

Kiếp trước, số tiền để đút lót đó được lấy từ chỗ bà ngoại của cô. Kiếp này, chuyện xui xẻo đó đã rơi ngay vào đầu Lâm Tụ.

Lâm Tuệ đã bỏ ra một phần trong số tiền bồi thường của mẹ Lâm Tụ mới có thể đưa Lâm Chinh vào được một trường cấp ba không tệ lắm.

Chẩm Khề nghiêng đầu nhìn Lâm Tụ, ánh nắng mặt trời chói chang từ ngoài cửa sổ chiếu lên mặt anh ta, tạo thành một vầng sáng lờ mờ.

Vị này mới thật là đáng thương.

Về đến nhà, Chẩm Hàm và Lâm Chinh đều ở nhà, ti vi mở tiếng rất lớn, đồ ăn vặt ném vương vãi khắp nơi.

“Sao hai đứa về sớm thế: Không phải đến tối mới giải quyết xong việc ở trường à?” Lâm Tuệ tránh ánh mắt của Lâm Tụ, vội vội vàng vàng dọn dẹp những thứ bừa bãi trên mặt bàn.

“Chị, chị về rồi.” Chẩm Hàm chạy tới chỗ Chẩm Khê, vừa tới gần nó đã che mũi lại, “Trên người chị có mùi gì thế? Nồng quá.”

“Hôm nay chôn cất mẹ của anh họ, chị đi giúp đốt tiền giấy.” Chẩm Khê nâng tay áo lên ngửi thử, đúng là có mùi khói ám thật.

“Là anh họ của em chứ!” Chẩm Hàm đột nhiên giận dỗi xụ mặt, cứ làm như Chẩm Khê đã cướp mất thứ gì quan trọng của nó vậy.

“Thế chẳng phải là do em không đi à?” Chẩm Khê cũng không vui, thái độ của nó chẳng khác nào nói cổ xen vào việc của người khác?

“Em... đó là bởi vì bên trường học có việc.” Chẩm Hàm lẩm bẩm, sau đó vội quay sang an ủi Lâm Tụ: “Anh họ vất vả rồi, anh đừng quá buồn, sau này chúng ta là người một nhà rồi.”

“Lại thêm một đứa ăn bám.” Lâm Chinh cắn bim bim rôm rốp, nói với vẻ rất du côn.

Chẩm Khê vội quay sang nhìn phản ứng của Lâm Tụ, nhưng anh ta đứng trước cô, nên cô chỉ có thể nhìn thấy cái lưng thẳng tắp của anh ta.

“Nghe nói anh không thi đỗ vào cấp ba, thể sau này định làm gì?” “Liên quan đếch gì đến mày, chuyện của tao cần mày quan tâm à? Mày cứ chờ đấy mà xem, cho dù tao không thi đỗ thì vẫn có thể đi học như thường.”

“Thật sao? Nghe nói mẹ đã phải chuẩn bị một khoản tiền lo lót không nhỏ, giờ đang đi hỏi thăm cửa chạy cho anh đấy. Nhưng mà em thắc mắc lắm, không phải vì cửa hàng bị lỗ vốn nên mới phải chuyển nhượng rồi à? Thế số tiền này từ đầu ra?”

Chẩm Khê ngẩng lên thì thấy Lâm Tụ xoay người qua, nhìn về phía bọn họ.

“Mắc mớ gì tới mày?”

Chẩm Khê cười: “Thế thì em chúc mộng đẹp của anh sẽ trở thành sự thật.”

Tối nay Chẩm Khế ngủ ở nhà, hôm sau chuẩn bị về quê. Còn một khoảng thời gian nữa mới khai giảng, cô cũng không muốn ở trong cái nhà này để suốt ngày phải nhìn đám người tởm lợm kia.

Chẩm Hàm kéo cô không cho cô đi, Chẩm Toàn cũng sầm mặt quát mắng: “Em mày sắp thi vào cấp hai rồi, mày không ở nhà ôn tập cho nó còn định đi đâu?”

“Không phải trong nhà có một thủ khoa thi vào cấp ba rồi sao? Còn cần con làm cái gì nữa?”

Lúc cô nói câu này, Lâm Tụ đang đứng ở cửa, thấy cô nói thế anh ta chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Chẩm Khê bỗng cảm thấy bối rối đến lạ, cô hất tay Chẩm Hàm ra, sau đó ba chân bốn cẳng chạy xuống cầu thang.

Về quê thoải mái được mấy ngày, đến giữa tháng Tám, vào thời điểm nóng nhất của mùa hè, cô nhận được điện thoại của Nhiều Lực Quần.

Hôm đó là 15 tháng 8, trên lịch để bàn ghi rõ là ngày kỵ đi xa.

“Tối nay sinh nhật tôi.”

“A. Chúc mừng sinh nhật nhé.” Sau giờ cơm trưa là lúc buồn ngủ nhất, Chẩm Khê chẳng muốn nói chuyện gì cả.

“Tôi thuê phòng ở KTV, đến lúc đó tôi sẽ tới đón cậu.”

“À... Hả? Tôi không đi đâu, đang ở quê rồi.”

“Tôi nói tôi sẽ tới đón cậu.”

“Không cần, phiền phức lắm, mọi người chơi vui vẻ nhé.” Chẩm Khê đưa điện thoại ra xa rồi giả bộ nói to, “A lô! A lộ? Ôi, tín hiệu chỗ tôi không tốt, tôi cúp máy đây.”

Tắt điện thoại xong, Chẩm Khê an nhàn dựa vào chiếc ghế dài ngủ trưa, khi cô bị gọi dậy thì đã nhìn thấy Nhiêu Lực Quần đang đứng ở trước cửa nhà mình.

Bà ngoại đẩy lưng cổ: “Bạn của cháu đến, bảo là đưa cháu đi dự sinh nhật.”

“Cháu không đi đâu!”

Bà Ngoại đánh lên mông cô rồi nói: “Bạn trong cùng một lớp thì phải đoàn kết, quan tâm tới nhau. Người ta đã đi xa như vậy tới đón cháu rồi, không được mất lịch sự như thế.”

Bà ngoại nắm lấy chiếc áo khoác của Chẩm Khê rồi nhét cổ ngồi vào trong xe ô tô.

Đường từ thị trấn tới đây vẫn chưa được xây xong, nên chiếc xe con nhà Nhiêu Lực Quần bị phủ một lớp bụi đất khá dày.

Chẩm Khê ôm đầu tựa vào cửa sổ xe mà gào: “Cậu làm cái gì thế? Tôi đã nói là tôi không đi rồi cơ mà.”

Nhiều Lực Quần bảo tài xế lái xe đi, cậu ta xoay sang nói với cô: “Sinh nhật tối sao cậu có thể không đi được?”

Chẩm Khê ôm cánh tay nghiêng đầu sang một bên, tỏ ý không muốn nói chuyện với cậu ta.

“Chắc đánh thức cậu nên cậu không vui chứ gì, xe còn phải đi một lúc, không thì cậu ngủ tiếp đi?” Chẩm Khê nhét tai nghe vào tai rồi nhắm mắt lại, đầu dựa vào lưng ghế. Cô không ngủ được, nhưng cũng không muốn nói chuyện với Nhiều Lục Quần.

Nhưng cứ mỗi lần cô muốn chuyển bài, vừa mở mắt ra là lại thấy Nhiêu Lực Quần đang nhìn mình.

Ánh mắt của cậu ta thực sự khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Vất vả lắm cô mới chịu đựng được đến thị trấn, không cần phải ngồi chung trong một không gian chật chội với Nhiều Lực Quần nữa. Vừa xuống xe, Nhiêu Lực Quần đã kéo cô đi về một hướng khác.

“Làm cái gì đấy?”

“Trông cậu như sắp phát nổ ấy, tôi mua kem cho cậu để dập lửa.”

Đây là cửa hàng kem mới mở, từ màu sơn đến đồ trang trí, tất cả đều là một màu hồng. Khách bên trong cửa hàng hầu hết là các cặp đôi.

Chẩm Khê không ăn kem ly, cô mua một cây kem que rồi ngậm trong miệng, nhờ thế mới đỡ bực bội hơn được một ít. Nhưng Nhiêu Lực Quần muốn ngồi ăn nên bắt cô phải ngồi xuống cùng cậu ta.

Chỉ có hai viên kem mà Nhiều Lực Quần ăn chậm như qua cả một thế kỷ vậy. Chẩm Khê đã đếm hết số đường vẫn trên bàn rồi mới thấy có động tĩnh khác.

Nhưng động tĩnh này không tới từ Nhiêu Lực Quần, mà là từ một người vô cùng bắt mắt đang đứng ở cửa - Huy Dương.

Anh ta đúng là tuýp người mà thay đổi kiểu tóc là như biến thành người khác.

Ông anh này nhuộm tóc màu xám bạc, đứng dưới ánh mặt trời trông như có một quầng sáng trên đầu vậy, chẳng khác gì thiên sứ.

Bên tại Chẩm Khê đều là những tiếng xì xào của đám nữ sinh, hỏi thăm xem anh chàng đẹp trai đứng ở cửa là ai. Chắc do hôm nay anh ta trông có vẻ hơi bình dị, gần gũi nên có ngay một cô nữ sinh dũng cảm đi lên bắt chuyện. Nhưng cuối cùng đều bị cô gái rất xinh đẹp ở bên cạnh anh ta chặn lại.

Cô gái có mái tóc xù và đôi mắt to kia chính là đàn chị đã cho cô kẹo sô cô la - Kim Dự ân. Chị ấy luôn bị An Đào Cát chế giễu là kẻ ngực to não phẳng.

Chẩm Khê cúi đầu dùng tay che mặt mình, mỗi lần gặp Huy Dương và Kim Dự Án ở cùng nhau là lại không có chuyện gì tốt lành. Nhưng cả hai bọn họ đều đã nhìn thấy cô, có thể là do cái tay Nhiêu Lực Quần cũng rất chói mắt đang ngồi ở ngay trước mặt cô đây.

Kim Dự Án chỉ tay sang, Huy Dương nhìn về phía này. Chẩm Khể thấy đôi lông mày của anh ta nhíu chặt, hai mắt cũng híp lại, trên trán viết rõ hai chữ “bực bội“. Các cô bé ở xung quanh lập tức im lặng.

Nhưng Chẩm Khể biết thừa là do anh ta bị cận thị, cái biểu cảm hung thần ác sát như thế kia chắc chắn là vì không nhìn thấy rõ rồi.

Khi Huy Dương căng mắt ra hơn thì Chẩm Khể vẫy tay với họ. “Sao em lại ở đây?” Cái con ranh này, buổi sáng còn nói là phải đi thả dưa hấu xuống giếng để buổi tối xem ti vi thì lấy ra ăn cho mát cơ mà.

Chẩm Khẽ buông tay, cô nhìn anh với vẻ mặt sâu xa.

“Lực Quần.” Kim Dự n quen miệng gọi.

“Chị.” Nhiêu Lực Quần cũng quen miệng đáp lại.

“Chị?” Huy Dương và Chẩm Khê cùng đồng thanh hỏi.

“Chị họ.” Nhiều Lực Quần nói.

“Thế giới này nhỏ nhỉ.” Huy Dương hừ mũi.

“Đúng đấy, cái đất này nhỏ đến nỗi, chỉ một tấm biển quảng cáo rơi xuống cũng có thể đập chết trúng ba người bạn gái trước của anh mà.”

Chẩm Khê lo lắng, nắm hai tay lại với nhau, có chuyện gì vậy? Theo cách nói chuyện của Kim Dự n thì hình như chị ấy đang cãi nhau với Huy Dương?

“Sao chẳng được.” Huy Dương nói một câu chẳng có cảm xúc gì, anh ta thanh toán tiền rồi nhận ly kem trong tay nhân viên của hàng.

Chẩm Khê cứ tưởng anh ta mua cho bạn gái, nào ngờ ông này lại múc một thìa to rồi cho tọt vào miệng mình.

Chẩm Khê chép miệng.

“Em ăn không?” Huy Dương hỏi cổ, trong miệng còn tỏa ra khói lạnh.

Dưới cái nhìn chăm chú của Nhiêu Lực Quần và Kim Dự n, Chẩm Khê thầm run sợ mà lắc đầu. “Em không ăn đâu, mẹ em nói, đứa con trai nào mà thích ăn đồ ngọt là kẻ không có tiền đồ nhất đấy.”

Nhiều Lực Quần ở sau lưng cốc cho cô một cái.

Đến giờ cơm tối, Chẩm Khê nói muốn về nhà, Nhiêu Lực Quần không cho cô đi, cậu ta nói: “Đi dự sinh nhật tôi, chẳng lẽ tôi lại để cậu bị đói?”

“Tôi không thích ăn bánh ga tô đâu.”

“Điều, lần trước ở sinh nhật Lư Ý, một mình cậu ăn hết nửa cái bánh còn gì.”

Chẩm Khế chỉ biết thở dài, trông có vẻ già nua như là sắp không nhìn thấy ánh mặt trời hôm sau.

“Cậu nói cậu sẽ trả nợ cho tôi.” Nhiều Lực Quần ra đòn sát thủ.

Chẩm Khể nghe cậu ta nói thế thì hai bả vai sụp xuống, ủ rũ củi đầu đi theo sau Nhiều Lực Quẩn.

“Em nợ cậu ta cái gì vậy?” Huy Dương hỏi.

“ n tình.”

“Lúc nào trả xong?”

“Nhanh thôi.”

“Về sau đừng làm chuyện ngu xuẩn này nữa.” Huy Dương chỉnh lại mũ của cô, “Muốn nợ thì nợ anh đây, anh là người tốt, sẽ không đe dọa em đâu.”

“Anh mà không đe dọa em?” Chẩm Khê đập tay anh, cả giận nói, “Thế ai là người làm chân sai vặt cho anh cả năm nay đấy?”

Huy Dương cười sung sướng, ly kem trong tay chòng chành văng ra khắp nơi.

“Úi, bẩn tay rồi.” Anh kêu lên.

Chẩm Khê mặt lạnh như tiền, hỏi: “Rồi sao? Sao không lau hay rửa tay luôn đi, chẳng lẽ anh định liếm sạch à?”

“Chẩm Tiểu Khê, sao em lại tởm vậy.” Huy Dương nhận khăn tay của Kim Dự n, vừa lau tay mình, anh vừa nói “Hơi có mùi dâu tây, Còn dinh dính nữa.”

Kim Dự Án lập tức đưa nước khoáng cho anh ta rửa tay.

Chẩm Khề nghẹn họng đứng bên cạnh nhìn hai người này. “Bạn gái của anh có tính nhẫn nại thật đấy. Nếu phải có nào tính khí không tốt chắc đã đánh anh rồi.”

“Anh không có bạn gái.” Huy Dương ngẩng phắt đầu lên, nói vội.

Kim Dự Án hơi mạnh tay, cả chai nước đổ ra làm ướt luôn giày và tất của Huy Dương. “Shit-_!” Huy Dương vội đứng lên, dậm chân. “Chẩm Tiểu Khê, giày anh ướt rồi.”

Chẩm Khế trợn mắt cười khoái chí. “Em cảm thông sâu sắc với anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.